"Hay là như thế này?" – Nói xong liền nhẹ nhàng cắn lên tai cô.
"Hoặc là như thế này?" – Sau đó môi liền chuyển động trên cổ cô.
Cô ngây người một lúc sau đó là thái độ hết sức tức giận, ai mà biết được anh có như vậy với bọn họ không? Thật muốn giơ tay ra cho anh ta một cái tát nhưng bị anh đoán được ôm chặt không động đậy được.
Sau đó lại nghe thấy giọng nói như thép của anh: "Cô gái ngốc anh tất nhiên là chỉ dùng lực với mình em thôi, chỉ với riêng em là như vậy, lẽ nào em hy vọng anh còn như vậy với người khác sao?"
Giật mình nhưng vẫn bất mãn: "Ai biết được chứ?
" Không được nói linh tinh! Nếu không anh phạt em! "– Một tay anh giữ cổ cô, ngón cái nhẹ nhàng mát xa vành tai cô, đột nhiên cúi đầu dịu dàng nói bên tai cô:" Phạt em tối nay.. "
Cô ngọ nguậy muốn đẩy anh ra nhưng anh lại càng ôm cô chặt hơn:" Cô gái ngốc sao lại luôn giống như con nhím vậy chứ? Anh còn chưa nói cái gì mà đã không đợi được muốn đâm anh rồi? Luôn làm anh không nói hết được sau đó lại sinh ra hiểu lầm? "
" Còn cái gì chưa nói xong? Lẽ nào anh nói còn chưa đủ sao? Vẫn còn có gì đó quá đáng hơn sao? Không phải chỉ là không thích tôi nặng lời với Oanh Oanh Nhược Nhược của anh sao? Còn tôi thì anh nói là nhổ lông hùm của anh! "– Âm thanh của cô bị nhốt trong ngực anh ư ứ, sự tức giận không được tiết hết ra.
" Lại nữa rồi! "– Tay anh nhéo nhéo eo cô, cù cô:" Em có lúc nào là không nhổ đâu? Bao nhiêu lần rồi, anh đã nói gì đâu nào? Em và Kiệt Tây ở trong cửa hàng, tại sân gôn cố ý để làm anh mất mặt, anh đã từng trách em sao? "
Đồng Nhất Niệm có hơi bất ngờ, anh biết đó là cửa hàng của cô và Kiệt Tây sao? Cái tên này.. không biết đầu anh ta làm từ gì nữa còn tốt hơn bao nhiêu lần công ty thám tử mà cô thuê nữa! Nếu như anh ta đi làm thám tử thì không biết làm ăn tốt đến thế nào nữa!
" Kinh ngạc như vậy làm gì? "– Anh xoa mũi cô:" Tiểu Niệm Niệm trên thế giới này không có gì có thể giấu được anh hết! "
" Anh đắc ý quá rồi đấy? "– Trong lòng cô có chút sợ hãi, vậy việc cô thuê người điều tra anh anh có biết không? Lẽ nào không tức giận?
" Việc đắc ý nhất trên đời này của anh là lấy được một cô gái tên là Niệm Niệm làm vợ.. còn có cả ngày đều giận dỗi với anh nhưng anh lại thấy vui vẻ.. "– Anh hôn lên tóc mái trên trán cô, trong giọng nói mang theo ý cười:" Bây giờ nghe anh nói hết không được giận dỗi nữa.. em có thể ghen tuông anh rất vui nhưng tất cả những móng nhọn đều hướng về anh, cắn anh, bắt anh, đánh anh thậm chí.. "– Anh lại nhỏ giọng:" Thậm chí cường bạo anh đều được.. "
Mặt Đồng Nhất Niệm tức thời đỏ lên, giận giữ nói:" Anh đúng là không biết xấu hổ, ai cường bạo anh chứ? "– Trong lòng thầm nói mấy ngày nay còn đang tưởng cái thói quen lưu manh của anh ta đã giảm đi nhiều rồi bây giờ lại phát hiện vẫn như cũ.. cuối cùng lại thấy có cái gì đó không đúng, cứ như vậy hình như đã tự thừa nhận bản thân mình ghen tị rồi..
" Vậy thì đổi lại anh cường bạo em đi! "– Môi anh lại rơi xuống cắn lấy mũi cô:" Nhưng anh không muốn em đối diện trực tiếp với họ, em là cánh tay của Đồng thị khi đàm phán tư duy có thể sắc bén miệng lưỡi nhanh nhạy kiếm về lợi ích lớn cho công ty làm cho người khác không thể xem thường em nhưng không cần phải lãng phí sức lực vào việc này! Nhà báo săn tin khắp nơi đều có nhỡ như để bọn họ chụp được cảnh này của em thì không tốt cho hình tượng của em chút nào? "
Cô cười lạnh:" Vậy thì tin tức của anh còn ít sao? "
" Niệm Niệm, xã hội này tuy nam nữ bình đẳng đã lâu nhưng trên thực tế trong xã hội này sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ vẫn còn, phụ nữ dù sao cũng là phái yếu, Niệm Niệm em còn cần phải nỗ lực nhiều, cố lên, hãy đặt hết tâm lực vào công việc, độc lập tranh đấu sớm một chút còn những việc khác cứ giao cho anh, còn về Oanh Oanh và Nhược Nhược anh đã muốn cho em một đáp án rồi vì thế không cần phải đi so đo làm gì nữa! "
Cô nghe xong những lời này dần dần nổi nên khí lạnh liền nắm lấy áo trước ngực anh:" Anh có ý gì? Tại sao tôi phải độc lập? Còn anh thì sao? "
Sắc mặt anh đình trệ cười nói:" Không phải em phải đi công ty chi nhánh là tổng giám đốc sao? Lẽ nào còn cần anh chỉ đạo em? Tất nhiên phải học cách tự lập rồi! "
Giải thích này xem như hợp lí đi..
Đồng Nhất Niệm lới lỏng tay, lông mày lại nhíu chặt lại.
Anh cúi đầu hôn lên lông mày cô:" Không được học anh cau mày! Xấu chết đi được! "
Cô cau mày càng chặt, rất xấu sao? Khi anh cau mày lại rất đẹp trai..
Nhớ lại những gì anh dặn dò bèn nói:" Dặn dò của anh đâu? Sao không nói? "
Anh cười buông lỏng tay:" Đi, anh đưa em đến một nơi, chúng ta vừa uống rượu vừa nói. "
Lục Hướng Bắc bắt đầu chuyên tâm lái xe ánh mắt luôn hướng về phía trước, màn đêm dần buông xuống, lông mày anh theo thói quen vẫn cau lại giống như rơi vào trong hồi ức nào đó của quá khứ, không biết đã tự châm thuốc hút lúc nào.
" Đừng hút thuốc! "– Cô bịt mũi kháng nghị.
Anh hồi phục tinh thần dập điếu thuốc:" Xin lỗi, anh nhất thời quên mất. "
" Anh muốn đưa tôi đi đâu? "– Đồng Nhất Niệm nghi vấn càng sâu, càng đi lại càng hẻo lánh một chút cũng không giống như đang đến quán ba hay những nơi để uống rượu.
" Đến rồi thì biết thôi! "– Giọng nói của anh có chút trầm.
Đồng Nhất Niệm không hỏi nữa, cứ đi rồi cô khác biết thôi, đây là hướng về nghĩa trang..
Anh muốn đưa cô đi gặp Như Kiều sao?
Tim bắt đầu đập nhanh có chút căng thẳng, cũng có chút.. vui..
Cô cuối cùng có thể chạm đến nơi tận cùng trong lòng anh sao?
Không biết lúc nào tay đã nắm chặt, mu bàn tay trở lên ấm áp, tay anh đang đặt lên trên tay cô, trong lòng thấy ấm áp.
" Không cần lo lắng, anh sẽ không bán em đi đâu.. "– Giọng nói của anh như đang đóng kịch nhưng lại có chút không giống nhưng cũng lại không nói được là khác chỗ nào..
" Ai lo lắng chứ, cứ lái xe của anh đi.. "– Cô gạt tay anh ra, lưng bàn taymất đi sự ấm áp của anh liền trở lên lạnh lẽo
Cuối cùng cũng đến rồi. Đúng là nghĩa trang.
Sau khi xuống xe, anh giơ tay ra với cô:" Nào đưa tay cho anh! "
Cô do dự một lúc vẫn đưa tay ra cho anh, anh muốn dắt tay cô đi gặp Như Kiều sao? Nghi vấn trong lòng ngày càng sâu..
Một tay anh xách một bình rượu, một tay dắt tay cô, từng bậc đi về phía nghĩa trang.
Trước một ngôi mộ anh dừng lại, trên bia khắc mấy chữ màu vàng: My love.
Chính là ở đây, không sai..
Đồng Nhất Niệm nhớ lại nơi ông Vu từng nói, ngôi mộ khắc chữ My love, không có tên người dưới mộ cũng không có tên người lập mộ, trên một ngọn núi toàn là các ngôi mộ nhưng lại chỉ có một cái cây.
Tuy không có để lại vết tích gì nhưng có thể nhìn ra hậu ý thâm tình của người lập bia mộ. Cuối cùng dù có khắc tên lên thì sao chứ? Những ngôi mộ có khắc tên trên bia kia ai mà biết người nằm bên trong là ai chứ? Cũng chỉ có bạn bè của họ biết đến thôi, người nhớ đến cũng chỉ có những người thân nhất của bọn họ mà thôi vì thế hoài niệm và tưởng nhớ chỉ thuộc về người thân mà thôi. Thật sự có thể ghi nhớ bọn họ thì tên người chết đã được khắc trong tim những người đó rồi, còn không nhớ được bọn họ thì có biết tên bọn họ thì cũng làm gì chứ?
My love, phát âm của từ này lại vốn đẹp đẽ như vậy..
Không biết tại sao Đồng Nhất Niệm bỗng nhiên không còn chút oán hận nào với người nằm phía dưới. Nếu như anh thật sự đã từng yêu thì cũng là trước khi gặp cô.
Khi anh gặp cô cô mới vừa qua hai mươi tuổi, sạch sẽ như hoa sen còn anh đã hai sáu tuổi rồi, cô hình như không có lý do gì để yêu cầu một người đàn ông hai mươi năm tuổi chưa từng có quá khứ được.
Nếu như cần hận thì chỉ có thể hận số mệnh không để cô được gặp anh trước mà thôi..
Nếu như thật sự trong lòng anh từng có người con gái tên là Như Kiều, nếu như phải hận chỉ có thể hận trường tình và cống hiến của anh, hận anh lưu luyến không quên được người con gái đó chứ không liên quan gì đến người con gái đó, dù sao cô ấy cũng đã trở thành tro bụi trong vòng luân hồi của thế gian rồi..
Cô đứng bên cạnh mộ tưởng tượng người con gái có tên Như Kiều này có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành như thế nào mới có thể xứng với người được coi là tuyệt sắc như anh đây?
Lại nhìn thấy anh lấy chai whisky ra, và bốn chén rượu.
Tại sao lại lấy ra bốn chén rượu đây? Cô nghi ngờ lẽ nào là mộ của nhiều người sao? Nhưng.. không giống..
Hơn nữal lại còn uống rượu mạnh như whisky? Như Kiều, cái tên yêu kiều như nước, gọi người con gái với cái tên như vậy sao có thể uống whisky chứ?
Chỉ thấy anh bày xong bốn chén whisky rót đầy rượu sau đó lại đưa tay về phía Đồng Nhất Niệm:" Nào, Niệm Niệm đứng lui về phía này một chút đi! "
Vào lúc này cô không hề do dự đưa tay đặt vào tay anh để anh dắt đi đứng bên cạnh anh.
Có thể tại vừa cầm chén rượu bằng thủy tinh nên bàn tay vốn ấm áp của anh có chút lành lạnh, cô liền nắm chặt hơn như muốn truyền hơi ấm cho anh vậy, cơ thể cũng tiếp xúc gần hơn với anh.
Bỗng nhiên lại có hơn một chút muốn chăm sóc nói không thành lời với người đàn ông này, nếu như anh yêu người này khó khăn như vậy thì cũng đáng để nhận được sự chăm sóc này..
Tất nhiên nhiều hơn vẫn là sự chua xót..
Cô thậm chí có chút muốn biết Như Kiều năm đó yêu anh như thế nào, còn cô liệu có thể làm tốt hơn không?
Anh dường như cảm nhận được tâm tư của cô cúi đầu cười với cô, cúi xuống rót đầy một chén rượu đưa vào tay cô, tự mình cũng cầm một chén trong tay phải, tay trái rời khỏi tay cô thay đổi quàng lên vai cô làm cho hai người không tách ra chút nào.
Sau đó, âm thanh có tiết tấu như kéo đàn trong đêm của anh vang lên:" Anh nói nếu như có một ngày em tìm được người mình yêu nhất định phải để anh gặp đầu tiên. Xin lỗi vì hôm nay em mới đưa cô ấy đến được, cô ấy tên là Niệm Niệm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT