Đang thoăn thoắt gõ
một văn bản, màn hình máy tính bỗng tối đen, tôi chỉ nhìn thấy cái bòng
mờ mờ của chính mình, người ngây ra như phỗng. Trong tuần này, đây là
lần thứ ba mất điện, mà lần nào cũng vào đúng ba giờ chiều.
Trương Đình đang tựa lưng ngồi trên ghế, dáng vẻ uể oải như người sắp
chết, nghe thấy tiếng tôi thở dài liền mở mắt, hỏi: “Lại mất điện rồi
à?”
Tôi đang thầm đếm đến mời lăm, quả nhiên Từ Nam xuất hiện trước mặt tôi, thở hổn hển. “Chuyện gì vậy? Tôi đang làm thí nghiệm.”
Từ Nam là giảng viên, đang giảng bài cho năm thực tập sinh ngoại quốc ở
dưới lầu, theo cách nói của anh ta thì việc mất điện này mang tầm ảnh
hưởng quốc tế đấy.
Tôi không nhiều lời, mặt thản nhiên, nhấc máy
gọi thẳng đến bộ phận Thiết bị. Anh chàng thợ điện trẻ tuổi đến kiểm tra qua loa rồi lập tức gọi tới sở điện, thì ra là do sự cố từ đường dây
bên ngoài.
Tôi và từ Nam cùng đi đến bộ phận quản lý điện lưới của tòa nhà.
Nhân viên quản lý điện lưới nhanh chóng đến kiểm tra, nhưng mất nửa tiếng mà vẫn không tìm ra nguyên nhân, giống hệt ba lần trước.
Từ Nam thở dài, buổi lên lớp lần này lại bị hủy vì mất điện rồi.
“Họ vốn không muốn đến Trung Quốc mà muốn đi Nhật Bản, Mỹ, ở đâu cũng tốt
hơn ở đây.” Anh ta lại bắt đầu lảm nhảm mấy câu nói nhàm tai muôn thuở.
Xem đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều rồi, tôi không chịu nổi sự phiền nhiễu
của anh ta, bèn ngắt lời: “Tôi thấy hôm nay chắc phải về thôi. Anh hãy
an ủi những người bạn quốc tế nhé!”
Từ Nam vốn chẳng còn tâm trạng nào để nói đùa, chỉ nhíu mày rời đi.
Tôi còn nán lại để tán gẫu vài câu vô vị với mấy anh thờ điện, hy vọng biết được chính xác khi nào chuyện điện đóm được giải quyết, nhưng mười phút sau vẫn thấy chỉ uổng công.
Trên đường về tòa nhà, tôi thần thấy kinh ngạc, mình đang yên đang lành làm một quan văn, bây giờ lại tự
dưng trở thành tạp dịch vừa văn vừa võ.
Trong văn phòng tối mờ mờ chỉ có Trương Đình đang uể oải nằm bò ra bàn, trông giống hệt một con
cá mắc cạn, đang thở hắt ra. Cô ấy đang mang thai, mà phản ứng của người có thai thật dữ dội. Cô ấy đã từng thề sống thề chết, đợi đến khi con
chó con trong bụng chào đời, nhất định sẽ tét vào mông nó mấy phát cho
hả giận.
Tôi vấp phải chậu hoa trên hành lang, đau đến lặng người.
Trường Đình cố đứng dậy, đi đến hỏi thăm. Tôi xua tay với cô ấy. “Không sao, không sao đâu!”
Điện thoại trên bàn chợt đổ chuông, tôi cố gắng kìm nén cơn đau để đi nghe
điện. Đúng là đoán chẳng sai mà, là sếp, có lẽ Từ Nam đã báo cáo chuyện
này. Tôi vâng vâng dạ dạ một hồi, không cần nghe cũng biết anh ta đang
giao việc gì, chẳng qua là yêu cầu tìm hiểu nguyên nhân, lại hỏi xem khi nào thì có thể giải quyết triệt để chuyện này… Toàn là những lời vô
ích, mấy người ở sở điện còn chẳng biết, tôi biết làm sao được. Nhưng ai bảo anh ta là sếp chứ? Tôi chỉ có thể vểnh tai lên nghe, đoán xem bây
giờ anh ta đang ở văn phồng tại Hồng Kông hay đang ở Đào Đại Hoa Viên
của anh ta.
Nghe giáo huấn xong, tôi quay lại thì thấy Trương
Đình đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt vượt qua bãi cỏ xanh dưới lầu, nhìn
thẳng vào công xưởng cách đó khoảng hơn trăm mét, lẩm bẩm: “Bên đó vẫn
có điện, hay là chúng ta đi mượn địa điểm?”
Tôi đáp một tiếng,
chưa cần nói bên họ là nơi tấc đất tấc vàng, chắc gì đã cho mượn, cho dù có cho mượn thì cũng không thể mang dụng cụ thí nghiệm sang được, mấy
thứ đồ ấy phải nặng đến vài tấn, di chuyển quá khó khăn.
Chuyện này rất giống với chi tiết hai phủ phía đông và tây trong Hồng lâu mộng, chỉ là rõ ràng “phủ” của chúng tôi không đủ thực lực, nhân sự thì ít
ổi, không có khả năng cạnh tranh. Cơ cấu tổ chức thể hiện rõ ràng rằng
chúng tôi hoạt động độc lập, nhưng lại cử hai cô gái chân yếu tay mềm về quản lý. Sếp thì ở tận Hồng Kông, hoàn toàn là chỉ đạo từ xa, mỗi tháng chỉ như chuồn chuồn đạp nước đến kiểm tra một lần.
Không thể
không tìm ông nọ bà kia ở công xưởng để nhờ giúp đỡ, thỉnh thoảng tôi
cũng cho bọn họ cơ hội chửi mắng mấy câu, hay thường xuyên tặng quà này
quà nọ để lôi kéo những người có liên quan. Vốn cũng ngay gần bên cạnh,
hơn nữa đều là người một nhà cả nên tôi chẳng khác nào người vạn năng đá bên đông một ít, lượn nên trây một ít, nhờ thế mà mối quan hệ cũng được mở rộng.
Khi bên công xưởng có chuyện rắc rối, phức tạp gì đều
không liên quan tới chúng tôi, giống như động đất vậy, nếu không ở tâm
chấn thì cùng lắm cũng chỉ là thoáng qua, mọi chuyện vẫn diễn ra bình
thường, cho nên mọi người vẫn gọi chúng tôi là tiểu đào nguyên (*). Ai
ai cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ, nói nơi này lúc nào cũng sóng yên bể lặng, đến
nỗi không biết thật giả thế nào. Nhưng mà chốn công sở chẳng khắc nào
chiến tường, nếu không có dấu vết của “khói súng” thì đúng là chẳng có
gì thú vị.
(*) Ý chỉ nơi yên bình.
Tôi luôn cho rằng, chỉ những người lòng lặng như nước thì mới có thể sống
cô đơn một mình, mà tôi và Trương Đình thực sự rất thích hợp với cuộc
sống như thế này, cả hai đều vô tâm, chẳng có toan tính gì, cũng chẳng
có mơ ước được thăng quan tiến chức, chỉ có một chuyện bất đồng duy nhất là cô ấy đã kết hôn, còn tôi thì chưa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT