Bản tiên quân như một gốc cổ thụ bị sương đánh tuyết đè, chợt thấy gió xuân thổi đến, không tài nào tự chủ được khiến hoa nở rực rỡ khắp cành.
Nói cho đơn giản một chút, trong lòng bản tiên quân bây giờ đang tâm hoa nộ phóng (*trong lòng hồ hởi như bắn pháo hoa).
Trong khoảnh khắc ấy, ta nhìn chằm chằm vào người đối diện một lúc khá lâu, tươi cười như thể không để ý những gì đang diễn ra xung quanh, thoáng chút vui mừng. Lý Tư Nguyên ở phía sau ta chợt “khụ khụ khụ” mấy tiếng. Ta bất giác lấy lại tinh thần, thuận tay đưa ra nắm lấy đôi tay của người ấy như một thói quen, chỉ nghe thấy Lý Tư Nguyên càng lúc càng phát ra mấy tiếng “khụ khụ khụ khụ”mãnh liệt.
Nét mặt Đông quận Vương lộ ra chút lo lắng: “Nguyên nhi, ngươi ho không ngừng, hay là đã bị nhiễm phong hàn rồi?”
Lý Tư Nguyên nói: “Không có gì, chỉ là vừa rồi có cái gì đó vướng ngay cổ họng khiến con bị sặc thôi . . . . .” rồi lại chợt cười ha ha mà nói, “Tam đệ đối với diện mạo của Triệu công tử quả là vô cùng ngưỡng mộ, đến cả việc tiếp đón cũng không biết phải làm như thế nào, ha ha. . . . . .”
Bản tiên quân chợt hoàn hồn trở lại, chắp tay lễ độ nói: “Ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ Lý Tư Minh, Triệu công tử không cần khách khí.”
Mấy ngàn năm nay cứ quấn lấy nhau suốt cả ngày, vậy mà bây giờ trước mặt nhau tại tỏ vẻ khách sáo, quả là thú vị, quả là thú vị.
Đông quận vương nói: “Vi phụ đã khẩn cầu Triệu công tử suốt mấy ngày, công tử đây vừa rồi đã đồng ý ở lại trong quận Vương phủ, ba người các ngươi nhất định phải đối đãi với công tử một cách cung kính lễ độ. Về sau cứ gọi công tử đây là Triệu tiên sinh.”
Khẩn cầu mấy ngày? Hắn hẳn là đã sớm sắp xếp mọi việc chu toàn để mà chờ ngươi đến thỉnh hắn về, bề ngoài thì tỏ vẻ ung dung tự tại, trong lòng thì lại đang tìm đủ mọi cách để được vào Vương phủ này.
“Triệu tiên sinh” hắn cười tựa như không cười, “Vương gia thật sự khách khí, Triệu Hoành sao có thể nhận được hậu đãi như thế.”
Đông quận Vương thẳng thắn nói: “Sao lại không thể.” Rồi căn dặn kẻ dưới chuẩn bị một phòng hảo hạng cho Triệu tiên sinh, hầu hạ y tắm rửa thay y phục, lại thiết đãi tiệc rượu để tẩy trần.
Bên cạnh Triệu tiên sinh luôn có người vây quanh để mà hầu hạ, bản tiên quân đành phải quay về Hàm Nội Viện, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, chạy đến kể với Thiên Xu một vài truyền thuyết mà ít người biết đến, dự định kể cho hắn nghe, lầm bầm làu bàu xem như giết thời gian.
“. . . . . . Khương Tử Nha sau khi tới Tây Kỳ. . . . . .” Lúc trước chư vị thần tiên có đem công trạng của hắn cùng đồ đệ nói qua mấy lần với bản tiên quân, vậy mà ta lúc này lại không nhớ ra .”Khụ ~~ Khi Dương Tiển dùng lực tách Hoa Sơn ra, thiên địa biến sắc, tinh đẩu xoay chuyển. Hắc hùng tinh kia từ trong núi nhảy ra nói, ‘Vị đạo trưởng này, chúng ta ở đây tu luyện, chưa từng làm tổn hại đến tính mệnh của bất kỳ ai, ngươi vì sao cứ nhất thiết đòi lấy mạng chúng ta! ’”
“Lý công tử.” Mộ Nhược Ngôn lần đầu tiên chủ động nói chuyện với bản tiên quân, ta nhất thời không thể thích ứng, nhìn thoáng qua một lúc.
“Có phải ngươi trách ta nói nhiều quá làm phiền đến ngươi không? Vậy ta đây ra ngòai đi loanh quanh một lúc, ngươi cứ nghỉ ngơi đi.”
“Không sao đâu.” Mộ Nhược Ngôn thoáng nở một nụ cười, hắn vừa cười, gương mặt liền rạng rỡ như ánh mặt trời. “Trong sử sách từng kể về việc Quan Công đại chiến Tần Quỳnh, giờ lại có Khương Thái Công, Nhị Lang Thần cùng Trương đạo sĩ, ba người đại chiến Hắc hùng, đây cũng là một chuyện hiếm thấy.”
Ta ngượng ngùng ho một tiếng, “Ngươi hôm nay vào nước bị hàn, hãy nằm sưởi ấm chút đi. Ta ~ khụ ~ bản công tử đã căn dặn kẻ dưới chuẩn bị canh gừng cho ngươi dùng.”
Ta ở trong sân đi dạo chung quanh, cố ý đến muộn một chút. Bữa tiệc tẩy trần cũng chỉ khách sáo qua loa vài câu, tàn tiệc ai về phòng nấy. Bản tiên quân rửa mặt tắm rửa, rồi cùng Mộ Nhược Ngôn nghỉ ngơi, vào lúc nửa đêm vắng vẻ, chợt nghe thấy trên đỉnh đầu có giọng cười nhẹ nhàng: “Tống Dao ngươi cùng Thiên Xu nằm chung một giường, chẳng lẽ đã say tiên mộng rồi sao?”
Bản tiên quân ở trong thân thể của Lý Tư Minh, bị giữ chặt lại, chân thân không thể xuất ra được, chỉ có thể kéo chăn ra để mà ngồi dậy. Trên đỉnh đầu lại vang lên tiếng nói: “Ngươi đứng lên làm gì, đêm khuya mà còn khuấy động kiểu đó, quấy nhiễu Thiên Xu cũng không hay. Ngươi nằm xuống đi, để ta thả ngươi ra.”
Đầu óc thanh linh, tứ chi thả lỏng, ta thoát ra khỏi thân thể của Lý Tư Minh, đưa mắt nhìn xung quanh, xuyên qua cửa mà đi ra. Hắn đứng ở dưới ánh trăng nói, “Cũng may là có tiên ẩn thuật, nếu bị người khác nhìn thấy tình cảnh này của ta và ngươi, thể nào cũng nói là ma quỷ cho xem.”
Bản tiên quân nhịn cả nửa ngày, rốt cục có thể bước nhanh về phía trước, “Hoành Văn!”
Hoành Văn Thanh Quân phất quạt phiến trên tay xòe ra rồi nói, “Ta ở trên Thiên đình thấy ngươi ôm ấp Thiên Xu sao mà thân mật quá, nhịn không được nên xuống đây xem thử, Nhìn xa không bằng nhìn gần cho rõ ràng.”
Chẳng lẽ bản tiên quân chịu khổ ở nơi này, chúng tiên trên đấy đều chụm lại với nhau xem náo nhiệt sao? Ta nhăn mặt, nói: “Ngươi làm sao mà lại nhìn thấy mấy chuyện đó?”
Hoành Văn nói: “Ở trên Thiên đình ngày ngày nhàn hạ, khó tránh khỏi buồn chán trong người. Mệnh Cách có một cái trần kính, có thể nhìn thấu thế sự tại nhân gian. Ta ngẫu nhiên xách về xem thử.”
Mệnh Cách lão nhân lại cất giấu vật như vậy trong người, không biết ngoài Hoành Văn, lão ta còn mang ra cho ai xem nữa không. Cứ nghĩ đến việc ta ôm Thiên Xu để mà độ khí “đút” dược cho hắn, trên Thiên đình có vô số ánh mắt cứ nhìn chằm chằm, gương mặt của bản tiên quân đây thật là nhịn không được mà phát hỏa.
“Ngươi đã nhìn thấy mọi việc từ trong gương rồi, cũng nên biết rằng khoản thời gian sau khi ta hạ giới phải sống như thế nào. Ngươi lần này hạ giới, là do Ngọc Đế phái xuống đây, hay là lén lút hạ phàm?”
Bản tiên quân cùng Hoành Văn tương giao mấy ngàn năm, tính tình hắn thế nào ta đây đã sớm biết, ngoài miệng mặc dù không tốt, nhưng nhất định là thấy ta ở nhân gian thật sự rất thê thảm, mới cố ý hạ phàm giúp ta một phen.
Hoành Văn thản nhiên nói, “Mệnh Cách Tinh Quân công việc đầy mình, không rảnh bận tâm nơi này. Nam Minh Đế Quân lại là một người kiêu hùng, Ngọc Đế e là ngươi không có tiên thuật, không đánh lại hắn, cần có người trợ giúp. Tính tới tính lui, tiên giới chỉ có ta là rảnh rỗi nhất, ta và ngươi tính ra cũng có chút quen biết với hắn, vì thế đã phái ta xuống đây.”
Hoành Văn sau khi hạ giới, mượn cớ ở Biên Trấn quay về Thượng Xuyên, dọc đường ngẫu ngộ (*tình cờ hội ngộ) cùng Đông quận Vương và Lý Tư Hiền, cùng hai người này nghỉ trọ ở một lều bản, cùng nhau uống trà đàm đạo, bàn chuyện binh gia thế sự. Hoành Văn Thanh Quân là người như thế nào? Chính là Thượng Quân có học vấn uyên thâm nhất trên Thiên đình. Chỉ cần nói vài câu đơn giản, có thể dọa Đông quận Vương choáng đầu hoa mắt, liền vội gọi hắn là thiên nhân tiên sinh, ba mời bốn thỉnh mà đưa vị cao nhân tôn kính này về nhà.
Ông trời thật không gạt ta chứ? Không gạt ta đúng không?
Ngọc Đế.
Bản tiên quân mấy ngày gần đây đối với Ngọc Đế có rất nhiều oán giận chất chứa, ta quả là sai rồi. Ngọc Đế người tuy rằng có thất đức một chút, nhưng vẫn là một người tiên đức uy thâm, anh minh nhân từ. Người phái Hoành Văn hạ giới, như ban cho ta một bát súp giữa trời bão tuyết, người quả là nhân từ; ta như con hổ mọc thêm hai cánh, người quả là anh minh.
Bản tiên quân cùng Hoành Văn đứng ở bên hồ sen, đưa hắn đi xem khắp nơi, trong lòng vô cùng vui sướng. Hoành Văn nhìn ta cười, “Ta lần này hạ giới, dùng cái tên khi đó của ngươi – Triệu Hoành.”
Ta không lên tiếng, chỉ lặng lẽ mỉm cười, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, “Phòng ngủ an bài cho ngươi ở đâu, đưa ta đi xem một chút được không.”
Hoành Văn vui vẻ dẫn ta đi xem, hóa ra là ở trong sương phòng ngay cạnh tay trái Hàm Viện. Bên trong phòng bóng đen lờ mờ vây quanh, thật không tài nào nhìn ra cái gì với cái gì. Bản tiên quân sờ soạng rồi đến bên giường, ngồi xuống mà không khỏi thở dài: “Nhìn thấy giường là lại muốn ngủ, mấy ngày nay không lúc nào là ngủ yên được.”
Hoành Văn nói: “Muốn ngủ thì ngươi cứ việc nằm xuống mà ngủ, dù sao Lý Tư Minh vẫn còn ở trên giườngcùng Thiên Xu. Trước khi trời sáng ta sẽ đưa ngươi trở về”
Bản tiên quân không khách khí với hắn. Đã nhiều ngày nay, sáng thì phải khổ sở, tối thì lại lo lắng cho Thiên Xu đang nằm bên cạnh, khi xoay người cũng không dám cử động mạnh, khi ngủ cũng không dám thẳng giấc, sợ sẽ ngáy to làm kinh động đến hắn. Thao thức trằn trọc, không sao an giấc. Bản tiên quân xoay người trên giường, ngáp dài một cái, mệt mỏi muốn ngủ.
Hoành Văn nằm xuống bên cạnh ta, ta nói, “Hay là hàng đêm ngươi cứ dứt khoát đem ta ra, cứ để Lý Tư Minh cùng Thiên Xu ngủ với nhau. Bản tiên quân tự đi tìm giường ngủ.”
Hoành Văn từ từ nói: “Ngươi nói gì vậy, cùng Thiên Xu Tinh Quân hàng đêm ngủ chung một giường, ngươi còn muốn chọn ba lấy bốn (*ý là được voi đòi tiên áh), không sợ thiên lôi oánh ngươi sao. Ta ở trên trời nhìn thấy ngươi ôm Thiên Xu rồi truyền dược cho hắn, cái mặt vô cùng hí hửng, sao đến trước mặt ta lại như vậy.”
Rồi hắn tựa đầu tiến đến gần bên tai bản tiên quân, thấp giọng nói: “Ngươi mang tiên trạch của Thiên Xu Tinh Quân, trong lòng liệu có dao động không.”
Ta đưa tay ôm lấy Hoành Văn, nhích nửa thân mình lại gần, cười cười nói, “Thiên Xu mặc dù thanh tú, nhưng làm sao so được với Hoành Văn Thanh Quân tuyệt đại thanh nhã, tao nhã bậc nhất trên thiên giới. Có Thanh Quân ngươi bên cạnh, trong mắt Tống Dao ta sao lại có thể chứa đựng bóng hình khác. Tống Dao ta mấy ngàn năm chỉ có một cái tà tâm, muốn cùng Thanh Quân ngươi một đêm vu sơn. Thanh Quân như ứng với . . . . . .”
Hoành Văn cúi đầu nói, “Ta ứng với ngươi, như thế nào.”
Bản tiên quân thu lại nụ cười, nghiêm trang nói, “Ngươi ứng với ta, sau đó thiên binh đột nhiên kéo đến, đem ta và ngươi đưa về thiên đình. Ngọc Đế đối với Thanh Quân ngươi chắc chắn sẽ khai ân, mắt nhắm mắt mở mà giáng tội, nhiều lắm cũng chỉ phạt ngươi trở thành một Nguyên Quân nhỏ bé như ta. Còn Tống Dao ta nhẹ thì bị đưa đến Tru Tiên đài xử trí, nặng thì bị đánh cho tan xác rồi vứt xuống thiên thiểm, gọn gang sạch sẽ.”
Hoành Văn kéo tay ta nâng lên rồi ngả đầu gối vào, nói: “Ngươi biết rõ sự lợi hại của việc này, tuyệt nhiên nhớ kỹ không được động tâm với Thiên Xu, phải biết chừng mức, hậu quả thế nào ngươi đều biết rõ. Đến lúc đó, ta cũng không tài nào mà giữ được ngươi.”
Hóa ra là sợ bản tiên quân độ khí mấy lần với Thiên Xu rồi nảy sinh tình cảm. Ta ngáp một cái rồi nói, “Ngươi yên tâm, khi ta ở nhân gian, số mệnh đã định trước là cô loan, cả đời không có thê tử, dù có đầu thai cả trăm lần, quay về đây cũng không ai thèm để ý đến ta. Ta đã nói qua với ngươi chưa nhỉ, trước khi ta lên Thiên đình. . . . . .”
HoànhVăn mơ hồ buột miệng nói: “Ừhm, có nói qua vài lần . . . . . .” Rồi đột nhiên trở mình, yên lặng không nói gì. Bản tiên quân nhíu mày nói, “Ngươi còn chưa nghe ta nói xong, làm sao mà biết được ta muốn nói chuyện gì, vậy mà dám nói đã nghe qua vài lần.” Hoành Văn này đúng là không nể mặt người huynh để như ta đây.
Hoành văn đáp cũng chả thèm đáp lại lấy một lời, xem tình hình có vẻ như là ——
Đang ngủ.
Bản tiên quân bất đắc dĩ thở dài, xoay người hướng vào phía trong.
Chuyện ấy, ta quả thật rất muốn, nói cho hắn nghe.
Trước khi bản tiên quân phi thăng thành tiên, ở nhân gian vài năm đã trải qua không ít chuyện khiến ta đây quả rất mơ hồ, e là ta cũng đã nói qua với Hoành Văn một hoặc vài lần rồi. Nhưng sự việc mà bản tiên quân đang muốn nói đến đây, quả thật là có nguyên do. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT