Thầy tướng số trong thiên hạ có rất nhiều kẻ lừa đảo, thần tiên sống chính là một trong số người hết sức tầm thường đó.
Chuyện đoán mệnh này nọ, theo lời cảm khái của thần tiên sống và mấy người cùng nghề nói lại, nào có chính xác. Nếu thật có thể đoán ra, còn có thể đổi vận, lão phu từ sớm đã thay đổi đại vận cho mình rồi, con mẹ nó, đi làm tể tướng luôn cho rồi!
Thần tiên sống vốn ở trong một thị trấn đầy ấp cá và gạo, ở trong từ đường Nguyệt Lão trên trấn bày quán nhiều năm. Mấy cô nương lớn tuổi hay mấy bà lão đều tự mình đến hoặc đưa con gái đến từ đường đề cầu nhân duyên, thường thì ghé vào quán bói luôn một quẻ. Thị trấn này vốn nhỏ, cô nương nhà nào để ý tiểu tử nhà nào, nữ nhân nhà nào đang tính xuất giá, cả thị trấn đều biết. Cho nên thần tiên sống xem bói thập toán thập chuẩn (*bói quẻ nào là trúng quẻ đó), người trong thị trấn đã đem ba chữ “thần tiên sống” tặng cho hắn làm biệt danh, khi thú nàng dâu hay gả nữ nhi đều thường mời hắn đến uống chén rượu.
Thế nhưng, ngày đó tháng đó năm đó, trong thị trấn lại có thêm một thầy tướng số đến. Vị tiên sinh đoán mệnh này đây chẳng những có thể hợp (*kết hợp) ngày sinh, giải bát tự, bấm độn giải quẻ, còn có thể đoán tính cách nói lên điều quan trọng, thỉnh thần linh bói giúp, tróc yêu bắt quái, thu xếp thay đổi phong thuỷ tại nơi ở. Thần tiên sống không biết nhiều mánh lừa bịp bằng hắn, rất nhanh liền bại trận. Làm ăn càng ngày càng vắng vẻ, thấy không thể kiếm ăn được nữa. Thần tiên sống quyết định bôn ba giang hồ, vừa có thể tiếp tục làm ăn, vừa có thể rèn luyện đủ loại mánh khóe.
Thần tiên sống liền vác theo một mảnh cờ có đề chữ máng thẳng trên cây sắt làm bảng hiệu, lưng đeo hành lý bước chân vào giang hồ bao la rộng lớn.
Trong những ngày xuân tươi đẹp, hắn đã đến kinh thành.
Kinh thành quả nhiên khắp nơi đều là hoàng kim (*bảo vật), thần tiên sống vừa vào trong một tòa đạo quán, thuê một gian sương phòng sắp xếp hành lý, đi đến trong viện ngắm nhìn phong cảnh, vừa nhướng mắt lên liền thấy một người tay dắt theo một đứa nhỏ đang tản bộ trong viện.
Thần tiên sống lập tức đưa mắt nhìn, thấy người nọ khuôn mặt trắng có điểm ít râu, khoảng chừng ba mươi tuổi, nhìn qua thì thấy y phục đơn giản, nhưng tinh tế nhìn lại thì thấy đúng là dùng vải vóc thượng hạng để may, đứa nhỏ kia đi đường còn có chút tập tễnh, xiêm y cùng đôi hài bé xíu đều rất tinh xảo, trên cổ còn có một miếng như ý tỏa (*vật trang sức giống cái khóa) lấp lánh kim quang.
Quả thật là con dê béo từ trên trời rơi xuống.
Thần tiên sống chậm rãi bước đến phía trước, vuốt râu cười: “Vị tiểu thiếu gia này tướng mạo thanh kỳ (*có thể hiểu là tướng mạo đặc biệt), thật sự là người có phúc.”
Vĩ đại lão gia dắt theo đứa nhỏ kia giương mắt nhìn thần tiên sống một lúc, nói: “Ồ, tiên sinh làm sao nhìn ra được?”
Thần tiên sống nói: “Vị viên ngoại đây phong thái bất phàm, tiểu thiếu gia nét mặt quý khí (*khí chất cao sang), người tinh mắt vừa nhìn thì đã biết nhị vị là quý nhân. Tại hạ mà nói do mình bói toán ra, chẳng khác gì đã gạt ngài rồi.”
Chắp tay, cúi đầu đưa mắt nhìn đứa nhỏ kia một cái, giống như vô ý mà nhíu hàng chân mày, xoay người bước về một hướng khác.
Thần tiên sống khoanh tay giả vờ nhìn trời, từ từ mà đi, ở trong lòng đếm nhẩm: một bước, hai bước, ba bước. . . . . .
Đếm đến bước thứ sáu, nghe thấy phía sau nói: “Tiên sinh xin dừng bước.”
Thần tiên sống xoay người nói: “Viên ngoại có việc gì?”
Đại lão gia nói: “Vừa nãy khi tiên sinh nhìn tiểu nhi, nét mặt dường như có chút sầu lo, xin hỏi là vì sao.”
Thần tiên sống chậm rãi bước qua, ở trong lòng nghĩ, lão phu lừa hắn cái gì thì được đây. Trong mệnh có đại kiếp (*kiếp nạn lớn), hay là có tướng đoản mệnh, như vậy thì không có lợi. . . . . .
Trong mệnh có kiếp nạn, trò này dùng nhiều rồi; rủa người ta đoản mệnh dường như giảm âm đức. . . . . . Thần tiên sống là một tên lừa đảo có lương tâm. Hắn đi đến bên cạnh đại lão gia, cúi đầu nhìn nhìn đứa nhỏ, nói: “Xin hỏi tiểu thiếu gia là sinh vào năm giáp tự đúng không?”
Như ý tỏa đeo trên cổ đứa trẻ để lộ ra một góc hoa văn của hầu bao (*túi tiền), dường như hoa văn bên mép thêu hình con chuột, thần tiên sống mạnh dạn đoán như thế.
Đại lão gia cảm thấy kính nể mà cung kính: “Không sai, tiểu nhi sinh vào mùng một tháng bảy năm giáp tự.”
Thần tiên sống dùng ngón tay vuốt vuốt sợi râu, bấm bấm đầu ngón tay, nói: “Tiểu thiếu gia vừa sinh ra liền giàu sang, nhất định cả đời thuận lợi suông sẻ, tương lai có thể hưởng được may mắn mà người khác khó có thể hưởng. Nhưng mà, việc nhân duyên thì, chỉ e có chút. . . . . .”
Thần tiên sống trù tính, đổi mệnh, vượt qua tai ách chính mình cũng không tính chắc được, hơn nữa mấy người cùng nghề trong kinh thành nhất định đều biết, nhất định sẽ đem bản lĩnh bậc nhất mà mình tâm đắc ra bàn tán một hồi, đại lao, con mẹ nó, cứ vào một phen.
Đại lão gia nói: “Nhân duyên thế nào?”
Thần tiên sống nói: “Vừa nãy tại hạ từ xa nhìn đến, chỉ thấy toàn thân tiểu thiếu gia dương khí sáng rực, chỉ có người sinh vào ngày dương tháng dương năm dương, mới có khí tượng như vậy.”
Đại lão gia đương nhiên hỏi: “Như thế nào gọi là ngày dương tháng dương năm dương?”
Thần tiên sống nói: “Năm giáp tự, giáp là dương ất là âm, tử (*nam) là dương nữ là âm, năm giáp tự lại là tuổi đứng đầu trong can chi, dương càng thêm dương, ngày và tháng đều dương, lẻ là dương chẵn là âm. Mùng một tháng bảy năm giáp tự, đúng là dương càng thêm dương. Hơn nữa người sinh vào tháng bảy, đang lúc mùa hạ, nhân duyên vốn có trắc trở. Thơ có nói rằng phục thiên (*tháng nóng nhất trong mùa hè) khô hanh mãnh liệt, khi chim nhạn cô độc lẻ loi bay, người sinh vào ngày dương tháng dương năm dương ——”
Thần tiên sống thở dài lắc đầu, “Chính là mang mệnh trọn đời cô loan.”
Đại lão gia thần sắc kinhhãi giật mình, nhìn đứa nhỏ trong tay: “Trọn đời cô loan. . . . . . Nhưng ~~ tiên sinh, có cách nào có thể giải không?”
Thần tiên sống chỉ chờ một câu nói này, nhíu chặt đôi mày nói rằng: “Ai, mệnh trọn đời cô loan, vốn không có cách nào có thể giải. . . . . .”
Thần tiên sống sau khi nói đến đoạn không có cách nào có thể giải thì kéo dài hơi, chuẩn bị kéo nốt cho xong hai chữ “có điều” ở sau.
Âm vừa kéo được một nửa, đại lão gia đã lảo đảo lui về sau một bước, “Nhưng lại không có cách nào có thể giải!” Quay đầu nhìn về phía chân trời dài mà chán nản thở dài.
Thần tiên sống vội vàng bước đến một bước: “Có điều. . . . . .”
Nói chưa dứt lời, thì dưới chân đã trống không.
Hóa ra, thần tiên sống và vị đại lão gia kia nãy giờ vẫn đứng bên cạnh miệng giếng cạn, chẳng qua là mấy ngày gần đây có vị Vương phi muốn vào trong đạo quán thanh tẩy, nền đất trong đạo quán được tu sửa lại, mặt đất được nâng lên cho tiện còn miệng giếng vẫn được dùng vải bố che, đã quên thu lại, trên mặt tấm vải bố đầy bùn đất, ngoại trừ hơi nhô lên một chút, nhưng so với những nền đất bình thường khác cũng không có gì khác biệt, thần tiên sống vừa bước một bước lên phía trước, nhất thời rầm một cái rơi xuống, trực tiếp rơi thẳng xuống đáy giếng, cái gáy đụng phải vách đế trên giếng, còn chưa kịp kêu đau, thì đã hôn mê bất tỉnh.
Đại lão gia thở dài xong rồi, thì xoay người lại, bốn phía trống trơn, thầy tướng số vừa rồi cũng chả thấy bóng dáng đâu.
Từ đó về sau trong kinh thành lại có thêm nhiều lời truyền tụng về cao nhân bậc nhất đã từng hiện thân kia.
Thần tiên sống té xuống đáy giếng, ngã gãy một cánh tay, ở trong đạo quán dưỡng thương hơn một tháng mới có chuyển biến tốt đẹp. Chi phí trong kinh thành lớn, tiền bạc dành dụm tích góp nhiều năm cơ hồ cũng dùng sạch. Thần tiên sống cảm thấy có thể mình và kinh thành có chút khắc nhau, cú ngã này chính là điềm báo trước mua bán không thành lại còn lỗ vốn. Cánh tay vừa dưỡng khỏi, thần tiên sống lập tức rời khỏi kinh thành, lại tiếp tục hành trình phiêu bạc giang hồ.
Sau khi phiêu bạc vài năm, thần tiên sống lại một lần nữa đặt chân đến kinh thành.
Thần tiên sống lúc này đã hơn bảy mươi tuổi, phiêu bạc không ngừng, muốn tìm một nơi tế thủy trường lưu (*nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài: nơi bình ổn có thể sống lâu) để làm ăn, đầy đủ sung túc mà dưỡng già.
Thần tiên sống vẫn rât muốn đến kinh thành, cho rằng kinh thành náo nhiệt, dễ làm ăn, cái gì gọi là phiên chợ rất nhộn nhịp, phiên chợ ở kinh thành là phiên chợ sầm uất nhất, là chỗ thích hợp nhất để lão nhân gia hắn quy ẩn.
Chỉ cách vài năm, gian đạo quán vắng vẻ kia thế nhưng lại rất sầm uất, chủ đạo quán cũng đã gần thất tuần (*bảy mươi tuổi), nhìn thấy thần tiên sống thì hết sức niềm nở. Thần tiên sống ở trong con hẻm nhỏ của kinh thành mua hai gian phòng cũ, ban ngày thì vào trong đạo quán đó bày quán.
Thần tiên sống sau khi thu xếp xong, theo thường lệ trước tiên hỏi thăm chuyện lạ trong kinh thành.
Chuyện lạ trong kinh thành nhiều đến độ không đếm được, nhưng có một chuyện, thần tiên sống cảm thấy lạ nhất.
Đại công tử của Tống thừa tướng đương triều, là mệnh trọn đời cô loan.
Nghe truyền rằng Tống thừa tướng từng gặp được một vị cao nhân, đã đoán mệnh cho đại công tử, nói hắn sinh vào ngày dương tháng dương năm dương, nhất định trọn đời cô loan không thể đổi được. Cao nhân đoán mệnh quả nhiên không sai chút nào, đại công tử của gia đình Tống thừa tướng đã bị toàn kinh thành chê cười, nói tiểu thư của hắn, nhất định cùng người khác chạy trốn, cô nương mà hắn để ý, nhất định kết duyên cùng người khác. Vị Tống công tử này gần đây lại để ý một vị cô nương trong thanh lâu. Ngoại trừ hắn ra, toàn bộ kinh thành mọi người đều biết, vị cô nương kia có một tình nhân là thư sinh ở trong ngôi miếu đổ nát.
Thần tiên sống nghe được rất ngạc nhiên, không nghĩ đến thiên hạ có ngươi mang mệnh trọn đời cô loan, nếu người năm đó lão phu gặp phải là vị này thì tốt rồi.
Một ngày nọ, sau khi thần tiên sống ở trong miếu bày quán ngồi xuống, một cậu ấm trẻ tuổi vác khuôn mặt ủ rũ đi đến.
Thần tiên sống nhìn dáng đi ỉu xìu của hắn, khắp người hiu quạnh, vẻ mặt suy sụp, hai mắt cứ dán chặt xuống đất, thần tiên sống dùng đôi mắt già vừa nhìn đã biết là bị tình cảm tổn thương.
Thần tiên sống cảm thấy, nếu mấy chữ trọn đời cô loan này cũng có cao nhân nói ra, rồi cũng có quý nhân nghiệm chứng qua, thì cần phải thường xuyên lấy ra dùng. Vì thế gọi một tiếng: “Vị công tử này.”
Cậu ấm vừa lúc tinh thần quay trở lại liền xoay người qua, thần tiên sống sờ sờ chòm râu trắng như tuyết, nheo đôi mắt già lại nói: “Vị công tử này, lão phu thấy trên đỉnh đầu của ngươi có hắc khí, hồng loan tinh ảm đạm, chính là vì tình bị tổn thương?”
Cậu ấm liền chao đảo bước đến trước quán ngồi, không nói hai lời, liền chìa tay ra.”Nếu ngươi đã nhìn ra được, thì xem tay cho ta, ta muốn hỏi nhân duyên.”
Thần tiên sống nói: “Sở trường của lão phu không phải là xem tay, công tử có muốn đoán chữ không?”
Vì vậy cậu ấm nói: “Cũng được, vậy thì đoán một chữ.” Liền cầm bút viết một chữ “song”.
Thần tiên sống khép hờ đôi mắt nói: “Chữ song này giải ra, là một chữ hựu kèm theo một chữ hựu, hựu nối tiếp hựu, thay phiên liên tiếp nhau, tâm nguyện không thể thành. Công tử ngươi hỏi nhân duyên, thứ lỗi lão phu nói thẳng một câu, công tử ngươi, chỉ e là mệnh trọn đời cô loan. . . . . .”
Cậu ấm kia hai mắt đăm đăm, ngồi ngơ ngác. Thần tiên sống đang chuẩn bị nói: “Có điều. . . . . .” Cậu ấm bỗng nhiên buồn bã mà cười ha hả hai tiếng, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên, quả nhiên, bất cứ lúc nào bói quẻ, cũng đều phán ra mệnh này!” Rồi lại cười ha hả hai tiếng, thất tha thất thểu đi thẳng ra ngoài cửa.
Thần tiên sống vội hô to gọi với theo: “Công tử, công tử, tiền quẻ ngươi còn chưa trả mà!” Đuổi ra tới ngoài cửa, sớm đã không thấy bóng dáng người kia đâu.
Ngoài cửa có một người ăn xin què cười nói: “Ông lão ngươi hôm nay cũng gặp vị Tống công tử này à . Ai, hắn cũng rất đáng thương, vì có cao nhân phán mệnh cho hắn. Thầy tướng số trong kinh thành đều đoán nhân duyên cho hắn, ngoại trừ trọn đời cô loan ra, thì không có nơi nào có thể đoán ra thứ khác. Ai, quả thật là xui xẻo mà!”
Thần tiên sống mới giật mình ngộ ra, người vừa rồi chính là Tống công tử đỉnh đỉnh đại danh. Không trả tiền quẻ cũng được, nhìn bộ dạng của hắn, quả thật rất đáng thương.
Năm thứ hai, thần tiên sống nghe nói vị Tống công tử kia bỗng nhiên vô cớ mà bặt vô âm tín. Chuyện này gây huyên náo rất lớn, ngay cả Hoàng Thượng cũng hạ lệnh tìm kiếm khắp thiên hạ, rốt cuộc cũng không có kết quả. Tất cả mọi người đoán rằng, Tống công tử vì thương tâm quá độ, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền, cho nên vào trong ngôi miếu nhỏ tại chốn rừng già thâm sơn cạo đầu đi tu.
Thần tiên sống ở kinh thành làm ăn rất thuận buồm xuôi gió. Thiên hạ còn có nhiều người thích đoán mệnh như vậy, Thần tiên sống nói với các đồ đệ của mình, tiền này không phải là chúng ta lừa bọn họ, là bọn họ nguyện ý bị lừa.
Mấy đồ đệ của thần tiên sống đều là thiếu niên lưu lạc bên đường, thần tiên sống thấy bọn họ ăn không đủ no, liền thường xuyên chia cơm cho bọn họ ăn, thuận tiện sảng khoái thu nhận đồ đệ.
Thần tiên sống nói, chỉ vì tích đức sau này .
Thần tiên sống sống đến hơn chín mươi tuổi, sống thọ và chết ngay trên giường trong nhà.
Hắn thu nhận mấy đồ đệ quả nhiên tích được âm đức. Trong đám đồ đệ mà hắn thu nhận có hai người gia đình hiển vinh (*hiển hách vinh quang) bị phán tội chém đầu tịch thu toàn gia nhưng đã chạy thoát ra được, còn có ba đứa trẻ trong đám dân đói trốn thoát được sau trận lũ lụt Hoàng Hà. Các cha mẹ của mấy đồ đệ này ở âm tào địa phủ đối với thần tiên sống cảm động đến rơi nước mắt, ở trước mặt Diêm Vương nói không ít lời hay giúp hắn.
Diêm Vương liền cho gọi thần tiên sống đến trước điện, nói kiếp sau có thể an bài cho hắn vào một bào thai đại phú đại quý, hơn nữa công đức của hắn vẫn còn dư, Diêm Vương hỏi hắn còn có nguyện vọng gì nữa không.
Thần tiên sống nói, có, lão phu cả đời được người ta gọi là thần tiên sống, nhưng lại không có may mắn được làm thần tiên đến thiên đình xem thử. Cho nên ta muốn đến thiên đình xem một lúc.
Diêm Vương nói, chuyện này thì dễ thôi. Liền an bài cho Lục Phán đưa một bức công văn truyền lên cho Ngọc Đế, thỉnh một vị tiên sử đưa thần tiên sống lên thiên đình dạo chơi một hồi.
Khi thần tiên sống ở thiên đình dạo chơi, vẫn như trước không quên hỏi trên thiên đình có chuyện gì lạ.
Tiên sử đưa hắn đi tham quan nói: “Nếu nói theo phàm nhân thì xem ra, trong thiên đình nơi nơi đều là chuyện lạ. Muốn nói đến chuyện lạ nhất thì ——” tiên sử giơ một ngón tay lên chỉ, “Vị Tống Dao tiên ở đằng kia tình cờ nhặt được tiên đan phi thăng thành tiên, chuyện của hắn chính là lạ nhất.”
Thần tiên sống nheo đôi mắt già nhướng cái cổ nhìn về phía ngón tay đang chỉ.
Chỉ thấy dưới tàng cây tiên, một vị thần tiên trẻ tuổi toàn thân vận trường bào màu lam cùng với một vị thần tiên khác vận sam y tiên sắc (*màu nhạt) ngồi cạnh nhau. Vị thần tiên vận lam bào có chút thổn thức nói với vị thần tiên vận tiên sam kia: “Hoành Văn, thật ra khi ta ở nhân gian, từng có vị cao nhân đoán mệnh cho ta, nói trong mệnh ta đã định trọn đời cô loan. . . . . .” Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT