Mệnh Cách Tinh Quân đang cầm sổ thiên mệnh từ một sườn núi khác đi tới, nhìn nhìn về hướng mà hồ ly vừa hoá gió bay đi.”Tuyết hồ này căn cơ thật tốt, không chừng sau năm trăm năm tu luyện ở thế gian, thì có thể gặp nó trên thiên đình.”
Ta nói: “Tinh Quân, việc này trên sổ thiên mệnh của người cũng quản sao?”
Mệnh Cách Tinh Quân vuốt râu cười cười, “Thông huyền (*đạo lý huyền diệu) người tu đạo, đã thoát ra ngoài luân hồi, theo lý mà nói không thuộc quản chế của thiên đình. Có điều ——” tay lại rờ rờ lên lớp bìa của sổ thiên mệnh, “có lẽ trên sổ thiên mệnh còn có một phần về nó, đây là thiên cơ, không thể nói.”
Ta nói: “Gần đây không thấy lão xuống đây, chẳng lẽ cũng bắt chước Bích Hoa Linh Quân, quẹo qua Tây Thiên dùng trà. Giọng điệu nói chuyện thiệt là giống hắn.”
Mệnh cách cười gượng: “Tống Dao Nguyên Quân, thật có lỗi thật có lỗi, thật sự xin lỗi, đúng lúc thiên đình có chút việc khó giải quyết phái bản quân đi làm, mấy ngày nay đến trễ. Ngọc Đế đối với chuyến hạ giới này của Nguyên Quân rất là nhớ mong, còn dùng quan trần kính của lão nhân coi trộm một chút, đối với việc Nguyên Quân làm mấy ngày này thật sự vừa lòng. . . . . .”
Trong lòng ta lại chợt nhảy lên, cười nói: “Đâu có đâu có, đa phần là nhờ Tinh Quân phối hợp chặt chẽ.”
Mệnh cách lại nói với Hoành Văn: “Thanh Quân mấy ngày qua vẫn khoẻ chứ? Ngọc Đế truyền hỏi, nhờ ta chuyển lời, luận pháp hội gần đến, hỏi Thanh Quân khi nào quay trở về thiên đình.”
Hoành Văn nói: “Bị Ngọc đế truyền hỏi nhờ Tinh Quân ngài chuyển lời thiệt là kinh hoảng. Chuyện ở đây nếu có thể sớm giải quyết nhanh một chút, đến khi xong việc ắt sẽ quay về thiên đình phục mệnh, nếu không xong kịp, gần đến ngày, ta liền quay về thiên đình, thỉnh Ngọc Đế phái người khác hạ giới trợ giúp Tống Nguyên Quân. Làm phiền Tinh Quân chuyển lời trình lên giúp.”
Mệnh cách chắp tay nói: “Nhất định đem lời ấy chuyển trình đến Ngọc Đế, Thanh Quân yên tâm.”
Lải nhải dong dài một hồi xong, Mệnh Cách Tinh Quân bắt đầu mở sổ thiên mệnh đang cầm trên tay ra, bản tiên quân nhìn quyển sổ đó dù sao cũng thấy lo lắng, “Tinh Quân, lão có thể đem mấy chữ viết trên sổ thiên mệnh đưa ta xem trước một lát được không, nói không dù sao cũng không bằng xem trên đó viết gì cho rõ ràng, đợi ta nghiên cứu tường tận tỉ mỉ, mấy ngày này mới có thể làm cho Ngọc Đế và lão yên tâm.” Thi thể của Quảng vân đạo nhân đang ở trong nha môn, bản tiên quân ở huyện nha bại lộ tiên tích, không biết lại để ta biến thành cái gì đi tiếp cận Thiên Xu đây.
Mệnh Cách Tinh Quân biết bản tiên quân nhớ kỹ chuyện mấy lần trước, ôm quyển sổ trong lòng không muốn đưa lại có chút khó nói, sau khi do dự một lát lại vuốt sợi râu: “Kỳ thật Nguyên Quân lần này hạ giới, lập tức phải làm tới cùng.”
Làm đến cùng? Chuyện đánh uyên ương ta còn chưa có làm được bao nhiệu, vậy mà còn muốn ta làm đến cùng sao?
Mệnh cách nói: “Nguyên Quân có thể bí mật ẩn náu trong thành, không lộ diện hai ngày, việc này ắt có kết quả.” Chỉ vào mấy chữ trên sổ thiên mệnh cho ta xem.
Đan Thành Lăng Mộ Nhược Ngôn kiếp này đã tận, Thiên Xu Tinh cùng Nam Minh Tiên lại tiếp tục luân hồi.
Ta xem rất cẩn thận lá gan chợt run lên, sinh ra một kiếp, liền thành một cái mệnh, Ngọc Đế lại còn bảo chết thì phải chết, nhưng lại không cho biết Mộ Nhược Ngôn cùng Đan Thành Lăng chết theo kiểu nào.
Mệnh Cách lão nhân cũng không chịu nói, thở dài nói: “Không phải ta qua loa tắc trách, dù sao mọi người đều là tiên hữu mấy ngàn năm, ai biết được kết quả này cũng không dễ chịu. Nếu không phải là ta viết thiên mệnh, ta cũng không muốn biết. Đã biết, lại trơ mắt nhìn nhị vị đó như vậy chỉ sợ làm không được. Bất quá mấy ngày này, cứ đợi đến lúc ấy ắt sẽ sáng tỏ mọi việc.” Mệnh cách thần sắc xúc động nhìn về phía xa xăm, mây cao sương mỏng.
Hoành Văn thản nhiên nói: “Ta vừa nãy thấy trên sổ thiên mệnh, ba chữ ‘Thiên Xu Tinh’ tựa hồ bị một cái vòng kim sắc bao quanh, là chuyện gì xảy ra vậy.”
Nói ra làm ta ngẩn người, vòng kim sắc bao quanh? Vì cái gì bản tiên quân không nhìn ra?
Mệnh Cách Tinh Quân khép sổ thiên mệnh lại nhăn nét mặt già nua cười nói: “Có thể là ta nhất thời sợ viết lầm, nên làm dấu hiệu.”
Hoành Văn nói: “Khi ta cùng Thiên Xu ở trên thuyền, ta thấy trên ngón út tay trái của hắn tựa hồ cũng có một vòng kim sắc rất mảnh. Giống như bị một sợi kim tuyến cột lấy, Thiên Xu và Nam Minh đời này bị nguyệt lão trói lại điều bằng dây tơ hồng ta đã biết, nhưng từ khi nào lại thành dây kim tuyến vậy.”
Mệnh Cách Tinh Quân kéo tay áo lau lau cái trán nói: “Thanh Quân, ngài ắt hẳn đã biết, hà cớ gì lại ép ta như vậy, có một số việc là do sinh quả, thật sự là liên quan dây dưa đến nhau, khó mà làm sáng tỏ được.”
Hoành Văn nói: “Tinh Quân yên tâm, Ngọc Đế tạm thời áp chế che đậy chuyện này, bản quân sẽ không nói thêm, nhưng ——” khóe mắt khẽ liếc bản tiên quân, cười một cái, “Đầu đuôi ngọn nguồn liên quan đến dây kim tuyến trên tay Thiên Xu, chẳng lẽ lại chính là lời đồn trên thiên đình sao?”
Bản tiên quân không thức thời liền hỏi: “Lời đồn gì.”
Mệnh cách lặng lẽ không nói, Hoành Văn nói: “Tiên khế chi tuyến. Ngươi lại chưa nghe nói qua sao.”
Ta quả thật chưa từng nghe qua, Mệnh Cách vẻ mặt thở dài nói: “. . . . . . Thật ra, cứ xem như Thiên Xu Tinh Quân cùng Nam Minh Đế Quân là nghiệt duyên đi. . . . . .”
Ta nói: “Có thể kể lại một chút không?” Lén nhìn sắc mặt khó lường của Mệnh Cách và Hoành Văn, liền thức thời nói, “Nếu là thiên cơ, vậy ta không hỏi nữa.”
Mệnh Cách lại thở dài. Hoành Văn nói: “Nguyên do này chẳng có gì cho là cơ mật cả. Nghe nói Thiên Xu Tinh và Nam Minh Đế Quân khi mới sinh ra, ánh sáng chói loá liền chiếu vào tương hỗ nhau, dây dưa chặt chẽ. Thiên Xu Tinh vốn là Đế Tinh, che chở cho hoàng khí (*khí hoàng tộc) ở nhân gian, còn Nam Minh Đế Quân điều khiển vận mệnh quốc gia ở nhân gian. Hai tiên cùng tương trợ nhau, nghiễm nhiên hoà thành một thể. Cho nên, theo truyền thuyết, sau khi Nam Minh Đế Quân cùng Thiên Xu Tinh Quân sinh ra trong lúc đó liền xuất hiện tiên khế chi tuyến, sợi tuyến này kỳ thực cùng sợi tơ hồng của Nguyệt Lão cũng giống nhau, dây dưa lẫn nhau, kéo theo ái mộ tình ý vô hạn.”
Hoá ra chuyện cũ của Thiên Xu và Nam Minh lại như vậy, ta nói: “Chẳng lẽ Ngọc Đế lần này đem Thiên Xu và Nam Minh đánh xuống phàm giới, thật ra là muốn cắt đứt cái tình tuyến kia?” Thiết tình kiếp, tơ hồng của Nguyệt Lão, thậm chí cả bản tiên quân, đều là vì muốn cắt đứt cái tình này?
Mệnh cách lén nhìn bản tiên quân, vẫn im lặng như cũ không lên tiếng. Hoành Văn lắc đầu trầm giọng nói: “Trễ rồi, tiên khế chi tuyến có tử kết, tử kết có thể tháo ra, hiện giờ trên tay Thiên Xu, cũng có tử kết, nghe nói trừ phi tan thành tro bụi, mới có thể giải khai.”
Ta ngạc nhiên. Mệnh cách nói: “. . . . . . Thật ra Ngọc Đế an bài như thế. . . . . . Cũng là muốn tìm xem có cách nào có thể giải khai hay không. . . . . . Dù sao. . . . . . Ai!! . . . . . .” Lại thổn thức mà lắc lắc đầu, thuận tay vỗ vỗ lên vai bản tiên quân, lại chắp tay nói với Hoành Văn: “Trên thiên đình còn có chút việc vặt phải làm, xin cáo từ trước.”