Sau khi trời hửng sáng thì Hoành Văn mới xem xong công văn, Lục Cảnh đem mớ văn kiện bao lại ngay ngắn vuông vức như cũ, rồi cùng Bích Hoa Linh Quân cùng nhau quay về thiên đình. Bích Hoa lúc gần đi còn lưu luyến chia tay nói rằng: “Nhị vị bảo trọng, ta quay về thiên đình giao chìa khoá của Bắc Thiên Môn trước, rảnh rỗi lại đến thăm các người.” Ta cùng Hoành Văn chắp tay chia tay với hắn, nhẹ nhõm khi nhìn thấy kim quang tắt đi, một đôi thân ảnh biến mất.
Hoành Văn xem công hàm cả đêm, sắc mặt đầy mệt mỏi, uống hai ngụm trà rồi mở chăn ra, nằm xuống trước rồi nói: “Ta đã nhờ Lục Cảnh sau khi quay về thiên đình thì đi nhắc Mệnh Cách Tinh Quân, nói hắn đừng có đem chuyện này cho vào quên lãng.”
Ta giúp hắn kéo chăn lên đắp: “Đúng vậy, Mệnh Cách công việc nặng nề, một là do không lưu ý hai cũng là do thường xuyên có việc.” Hoành Văn ngáp một cái, nói: “Ngươi nói ngươi tối qua ngồi suốt một đêm, bây giờ không đi ngủ đi?” Ta thở dài: “Chỉ e tiểu nhị chẩn bị đến gõ cửa đưa cơm nước. Ta xuống lầu nói với chưởng quầy một tiếng trước, nói họ không cần hầu hạ rồi lên ngủ.” Hoành Văn miễn cưỡng nói: “Mới sáng sớm, tiểu nhị sao lại không có mắt ra vẻ nịnh bợ như vậy, ở khách *** trước đây sáng sớm mà không gọi thì tuyệt đối không đến gõ cửa, chẳng phải tới giữa trưa mới chủ động đến hầu hạ sao. Cứ ngủ trước đi.”
Ta suy nghĩ một chút thấy cũng phải, liền cũng xốc chăn lên ngủ.
Ai biết được đầu vừa chạm gối nhắm mắt chưa được nửa khắc, thì cánh cửa bị gõ vang lên ầm ầm: “Khách quan, khách quan, vẫn còn nghỉ ngơi sao?”
Ta giận dữ, trời bất quá vừa mới sáng, tên tiểu nhị nào lại không có mắt như thế. Hoành Văn cau mày từ trong chăn đưa một bàn tay lên giữa khoảng không huơ huơ nói: “Ngươi đi đuổi hắn đi, ta tiếp tục ngủ.” Rồi không nghĩa khí mà xoay người vào trong.
Bản tiên quân xốc chăn lên, xuống giường mở cửa, cửa vừa hé ra liền nghe tiểu nhị nói: “Khách quan ngài có thể thức dậy một lát không. Vị công tử đây nói có chuyện quan trọng muốn tìm. . . . . . Ách ~ Ách ách? ~~”
Tiểu nhị sắc mặt sửng sốt, miệng há hốc ra. Trong lòng ta chợt thoáng lạnh, không tốt, đầu óc choáng váng rối loạn, rốt cuộc quên mất nhập vào thể xác Quảng Vân Tử, bản tiên quân lại xuất chân thân ra gặp người khác .
Tiểu nhị quan sát ta từ trên xuống dưới, lắp bắp: “Khách ~ vị khách quan này ~~ này, phòng này ~ cùng phòng sát vách ~ tiểu nhân, tiểu nhân nhớ rõ là của một vị đạo trưởng cùng một vị công tử họ Triệu mà ~~ hay là. . . . . . Hay là tiểu nhân đi nhầm phòng ~~ công tử, công tử ~ xin hỏi công tử ngài là~?”
Bản tiên quân vô cùng suy sụp, phía sau tiểu nhị, ở giữa mấy tuỳ tùng đang vây quanh, là Mộ Nhược Ngôn đang đứng.
Đôi mắt đương nhiên chăm chú nhìn lên trên người ta ——
Ta đang trong suy sụp vẫn suy nghĩ một chút, mới sáng sơm, Thiên Xu như thế nào lại đến đây.
Ta mở cửa phòng ra, tao nhã cười với tiểu nhị: “Không đi nhầm, Triệu công tử đang ở trong phòng này, còn đang ngủ trên giường.” Ta nhìn về phía Mộ Nhược Ngôn, lại nhã nhặn cười: “Các vị sáng sớm đến thăm, thật ra là có chuyện gì?”
Tiểu nhị đứt quãng nói: “Công công công công tử ngươi là. . . . . .”
Ta ngạc nhiên nói: “Tiểu nhị ca ngươi lại quên rồi, tại hạ là biểu huynh của Triệu công tử, nửa đêm hôm qua ta đến khách *** tìm biểu đệ, dường như chính là tiểu nhị ca dẫn ta lên lầu.”
Tiểu nhị mơ màng, gãi gãi đầu: “Tiểu nhân, tiểu nhân, không nhớ rõ tối hôm qua ~~” ta nhíu mày nói: “Chẳng lẽ là một vị khác? Hôm qua tại hạ vội vã tìm người, không thấy rõ bộ dáng của tiểu nhị ca.” Đưa tay vào trong tay áo tìm kiếm, biến ra một khối bạc vụn rồi lấy ra, “Tối qua làm phiền tiểu nhị ca dẫn đường thuận lợi, vội vã đi tìm tiểu đệ, lại quên tạ ơn. Đây có chút bạc, tiểu nhị ca cầm lấy xem như là tiền trà nước tạ ơn của ta.”
Tiểu nhị làm sao địch nội trí tuệ tuyệt vời của bản tiên quân, mắt loá lên nở nụ cười nhận lấy bạc, nói: “Phải phải phải, công tử gia ngài nhắc khiến ta nhớ ra rồi, tối qua ngài bộ dáng phong trần mệt mỏi đến tìm người, là tiểu nhân cầm đèn ***g dẫn ngài lên lầu. Công tử gia thật là khách khí, đây đều là việc tiểu nhân nên làm. Vị công tử này nói là có chuyện quan trọng đến tìm Triệu công tử cùng đạo trưởng, không thì công tử gia ngài cùng y nói chuyện một chút trước đi, tiểu nhân phải xuống dưới trước, có việc ngài cứ gọi là được.” Nói xong nhoẻn miệng cười hì hì lui ra ngoài, để lại bản tiên quân cùng Mộ Nhược Ngôn đối diện nhìn nhau.
Ta chắp tay nói: “Vị huynh đài này đến tìm biểu đệ chắc có chuyện quan trọng, ủy khuất huynh đài đợi ở ngoài một lúc trước, để tại hạ đi gọi hắn dậy.”
Mộ Nhược Ngôn đáp lễ nói: “Vậy xin làm phiền. ” Rồi lại ngừng một chút nói, “Tại hạ Mộ Nhược Ngôn, thỉnh giáo các hạ họ gì?”
Ta nói: “Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ là biểu huynh của Triệu Hoành.” Ta chắp tay đáp lại, bỗng nhiên nhớ đến, mấy ngàn năm trước, trên vân ải (*mây và sương mù), khi ta mới gặp Thiên Xu Tinh Quân thì nghiêng người trịnh trọng cúi đầu chào hắn, [tiểu tiên là tiên mới trên thiên đình Tống Dao, xin ra mắt Tinh Quân.]
Kềm không được liền từ tốn nói: “Tiểu đệ họ Tống, tên một chữ Dao. Mộ công tử nếu không chê, cứ gọi thẳng tại hạ là Tống Dao.” Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT