CHƯƠNG 14

 

Mệnh Cách Tinh Quân gương mặt có phần khổ sở: “Ngọc Đế từng hạ lệnh, chúng tiên trên thiên đình không được phép dùng tiên thuật can thiệp vào thiên mệnh. . . . . .”

 

Ta nói: “Nếu có phương pháp nhân gian nào có thể trị được, không thể xuất ra một chút nhân tình để mà trị liệu sao? Thật sự ta nghe những âm thanh ấy liền thấy đau cả đầu.”

 

Mệnh Cách vuốt vuốt hàm râu cân nhắc một lát, bản tiên quân lại nói: “Ngọc Đế cũng từng nói, kiếp này phạt Thiên Xu cùng Nam Minh nhiều lần trải qua tình kiếp. Bệnh lao không tính trong tình kiếp, trị xong cũng không gây trở ngại gì.”

 

Mệnh Cách rốt cuộc cũng hạ khẩu khí, “Cũng được, chỉ là Nguyên Quân vạn lần không thể vận dụng tiên thuật.”

 

Ta lặng lẽ nói: “Với tình hình hiện giờ của ta muốn động tiên thuật cũng khó.” Mệnh Cách cười ha hả nói: “Gần đây thật là uất ức cho Nguyên Quân.” Ông lão đây hẳn sẽ đền đáp, đồng ý với bản tiên quân việc này, thế mà giờ lại lên tiếng hỏi thăm sức khỏe của Hoành VănThanh Quân. Rồi lại thuận gió trở về, ta mới vừa nhẹ nhàng đi lên, giờ lại rơi trở xuống, đang sắp sửa trở xuống nhà dưới thì phía sau bản tiên quân có tiếng gọi lớn: “Tống Dao Nguyên Quân, tạm dừng lại chút đã!” Ông lão thở hồng hộc, từ trong tay áo lấy ra một khối bài tử bát quái bằng đồng, đưa vào trong tay bản tiên quân.

 

“Vật này gọi là Ly Thần Phù, là bảo bối của Thái Thượng Lão Quân, cố ý chuẩn bị riêng cho Nguyên Quân. Thiên Xu chuyển thế cùng Nguyên Quân đều ở trong Đông quận Vương phủ, giờ lại có thêm Hoành Văn Thanh Quân, e là sẽ có sơn tinh dã quái đến quấy phá, vật này có thể giúp cho chân thân của Nguyên Quân xuất ra, phòng ngừa vạn nhất. Bất quá mỗi tháng chỉ có thể xài được ba lần. Nguyên Quân làm ơn dùng cho cẩn thận vào.”

 

Ta đón lấy bài tử, “Chỉ có thể xài được ba lần, sao ít quá vậy.” Mệnh Cách đối với cái kiểu được voi đòi tiên này của bản tiên quân thật sự là không hài lòng chút nào, đứng đó mà cằn nhằn lải nhải mấy câu, chỉ cho bản tiên quân cách sử dụng bảo bối này, rồi mới thuận gió mà quay trở về thiên đình.

 

Ta quay về thân thể của Lý Tư Minh, Mộ Nhược Ngôn đã ngủ say. Ban đêm nghe thấy hơi thở hắn thật nhỏ bé yếu ớt, lại không dài lắm. Lớn lên không bệnh không đau thật chẳng dễ dàng gì, nhưng lớn lên lên trong nhung lụa gấm vóc, thân thể hắn lại yếu đuối như thế này cũng không dễ dàng. Hắn hai mươi năm sau, rốt cục sẽ có hình dáng như thế nào đây.

 

Ta chợp mắt chưa được bao lâu, hắn lại tỉnh dậy và ho một hồi. Ta dìu hắn ngồi dậy để thuận khí, xuống giường kiểm tra xem ấm trà trên bàn vẫn còn ấm không, rót một chén cho hắn uống, sau đó đỡ hắn nằm xuống ngủ mới có thể yên giấc được một chút. Ta đưa tay kéo tấm chắn về phía trước để đắp cho hắn, xê dịch chiếc gối một chút để hắn có thể thoải mái hơn, rồi mới chợp mắt thẳng đến sáng.

 

Ngày thứ hai, Đông quận Vương không ở trong Vương phủ, thuận tiện cho bản tiên quân thừa dịp buổi sáng đi tìm Hoành Văn. Trong phòng không tìm thấy, tìm một hồi chung quanh, xa xa sau cây hồi trong viện thấy có người đang ngồi trong đình, bên người mơ hồ có cái gì đó đang nhúc nhích. Đi đến gần, hóa ra là Tấn Ninh đang ngồi xổm trên thạch bàn cạnh Hoành Văn, cứ dính chặt lấy Hoành Văn mà uốn éo. Đang buồn bực đã nhiều ngày lại không thấy hắn chui đến hàm viện, hóa ra là quấn lấy Hoành Văn. Tấn Thù thì ngoan ngoãn mà ngồi ở bên cạnh, cũng đánh liều dùng một tay nắm lấy tay áo Hoành Văn. Bản tiên quân tới gần đình, chỉ nghe Tấn Ninh nói với Hoành Văn: “. . . . . . Triệu tiên sinh, sau này ta học văn có gì không hiểu có thể hỏi người được không?” trong tay Hoành Văn còn cầm một quyển sách, hẳn là là đang xem sách lại bị tên tiểu lưu manh này mò đến quấy nhiễu đây. Ta lại bước về phía trước hai bước, Hoành Văn vẫn chưa trả lời, Tấn Ninh lại cười hì hì nói: “Tiên sinh, ta có học qua một loại công phu, tiên sinh có muốn xem thử hay không?”

 

Hoành Văn cười nói: “Ngươi còn có thể học được công phu nữa àh? Thực khó tin áh. Thử biểu diễn một chiêu cho tiên sinh xem thử xem?”

 

Tấn Thù sắc mặt có phần lo lắng vội kéo kéo tay áo Hoành Văn, Tấn Ninh liền đưa bàn tay bé xíu bám lên hai vai Hoành Văn, “Tiên sinh, công phu này là ta học từ tiểu thúc thúc áh, gọi là độ khí. Ôôôh. . . . . .” Khuôn mặt đang từ từ tiến lên tiếp cận Hoành Văn, bản tiên quân vội bước nhanh đến, ngay lúc Tấn Ninh định giở trò thì liền xách tiểu tai họa này kéo ra, rồi đặt lên mặt đất. Thô lỗ mà nói: “Tiểu thúc thúc tìm Triệu tiên sinh có việc. Đi chỗ khác chơi mau.”

 

Đôi môi mềm mại của Hoành Văn Thanh Quân, bản tiên quân mấy ngàn năm cũng chưa dám nếm thử, thế nhưng suýt nữa lại để cho thằng nhãi con này hưởng lợi trước rồi.

 

Tấn Ninh khóc lóc sướt mướt mà chạy đi, Tấn Thù cũng lưu luyến mà buông tay áo Hoành Văn ra, cúi đầu bước chậm theo Tấn Ninh ra sau đình. Ta thở phào một cái, “Vạn hạnh (*vô cùng may mắn).”

 

Hoành Văn buông quyển sách xuống nhìn ta nói: “Tiểu hài tử ham chơi, so đo làm gì.” Ta nhếch miệng cười cười. Hoành Văn hôm nay xem ra tâm tình khá tốt, mỉm cười hỏi bản tiên quân có chuyện gì. Ta nói: “Cũng không có gì,” rồi đem chuyện Mệnh Cách nói tối qua kể lại. Hoành Văn nói: “Mệnh Cách Tinh Quân viết sổ sách luôn luôn đơn giản hóa sự tình, ngoài việc không diễn đạt rõ sự tình còn kèm theo nghĩa khác trong đó nữa. Chỉ mong lão lần này viết cho rõ ràng chi tiết, đừng để sinh thêm rắc rối nữa.”

 

Nói đến lại khiến bản tiên quân nhớ đến chuyện xưa, ta đột nhiên nói: “Đúng rồi, ai mà biết được lão viết trong sổ sách như thế nào. Đừng để cuối cùng thành ra Nam Minh đâm ta một kiếm, như vậy thì thiệt là oan uổng áh.”

 

Hoành Văn tựa tiếu phi tiếu ( *cười như không cười) nói: “Đến lúc đó ngươi đổ máu mà ngã xuống, nói không chừng từ đó về sau trái tim của Thiên Xu sẽ rung động. Chính là ngươi hôm trước có nói, Thiên Xu vốn có trái tim nhân hậu mềm yếu mà.” Bản tiên quân chợt rùng mình. Hoành Văn lại nói thêm vào: “Dọa ngươi thôi. Yên tâm, khi đó còn có ta, sao có thể để ngươi bị thương được.” Ta cười khổ nói: “Thật không lo hắn sẽ đả thương ta, chỉ e thời gian mà Mệnh Cách nói không chính xác thôi. Nói là bốn năm ngày sau sẽ đến, sợ là tối nay hắn đã mò đến đây rồi.”

 

Kết quả, vào lúc ban đêm, bản tiên quân ngủ ở trên giường, mắt thì cứ mớ thau tháu, lo sợ sẽ có động tĩnh gì. Thức đến sau canh ba, trừ tiếng ho khan của Thiên Xu ra, cái gì cũng không nghe thấy. Không kìm nổi nữa, liền lăn ra mà ngủ.

 

Liên tục một hai ngày, bản tiên quân ban ngày thì đi khắp nơi hỏi thăm danh y giúp Thiên Xu chữa bệnh, tối về thì lo lắng đề phòng sợ rằng Đan Thành Lăng không đúng hạn mà tiến vào đây, nguyên khí tổn hao nhiều. Nửa đêm không dám ngủ, ta sẵn tiện giúp Mộ Nhược Ngôn thuận khí bưng nước. Ta mấy hôm nay ngày ngày đều mang thuốc bổ đến cho hắn điều dưỡng, buổi tối hắn ho khan cũng ít đi một chút. Nhiệt khí ở tay Mộ Nhược Ngôn cũng dần ấm lên. Một đêm nọ, ta bưng nước đến cho hắn uống rồi mới lên giường nằm, hắn ở bên gối nhẹ nhàng nói đa tạ. Hàng lệ chua xót lâu năm của bản tiên quân không hiểu sao lại muốn tuôn ra.

 

Mệnh Cách lão nhân nói rằng sau buổi tối ngày thứ ba, vào lúc canh ba, mây đen áp nguyệt, âm phong nổi lên. Bản tiên quân nghe được ngoài cửa sổ có tiếng tất tất tác tác, động tĩnh có chút không bình thường.

 

Chẳng lẽ bản tiên quân thực không nhìn lầm Mệnh Cách lão nhân, Đan Thành Lăng không đúng hạn mà tiến vào Vương phủ?

 

Ta đem tấm bài bát quái ở trong tay đặt lên trước ngực, mặc niệm phù quyết. Trong nháy mắt chân thân đã thoát ra di chuyển giữa không trung, lặng lẽ mà rời khỏi phòng.

 

Ngoài cửa tinh (*mùi tanh tưởi) phong từng trận kéo đến, trong viện lờ mờ một bóng hình lướt qua trong bụi hoa, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng cười quyến rũ, âm thanh rít lên thê lương buồn bã, là thanh âm của nữ tử.

 

Hóa ra là bản tiên quân đã đoán sai, Mệnh Cách lão nhân đúng là cái miệng quạ đen.

 

Không phải Đan Thành Lăng đến đây, mà là yêu quái đến đây.

 

Nghe thấy cái mùi tanh tưởi này, khằng định là hồ yêu.

 

Hướng mà hồ nữ kia đi đến chính là phòng ngủ của Hoành Văn, lại còn thêm một con một con tiểu mao đoàn (*thiếu niên) hồ tinh nữa, tu hành chưa đến ngàn năm mà dám cả gan động vào thượng tiên. Bản tiên quân chẳng muốn phí công mà truy đuổi hắn, dứt khoát đi thẳng đến trước cửa phòng Hoành Văn, chờ nàng hồ tinh kia tự mình đến đây, mẫu hồ ly thông minh, liếc mắt một cái đã thấy bản tiên quân, cười duyên mà nói: “Aiyo, tiên gia trong viện đây cũng thật là nhiều áh.”

 

Dựa theo quy tắc ở thiên đình, nếu mà nhìn thấy tiểu yêu quái, không được giết nó ngay, mà trước hết phải giảng đạo cho nó nghe.

 

Vì thế bản tiên quân trầm giọng nói: “Yêu nghiệt, bản tiên quân niệm tình ngươi cũng có tâm tính, không đành lòng đánh ngươi trở lại nguyên hình, nếu ngươi có thể vứt bỏ tà đạo, tu chỉnh sai lầm, qua mấy kiếp có thể tu thành tiên quả, gia nhập vào thiên đình.”

 

Hồ nữ nói: “Ai nha, thiệt không ngờ tiểu thần tiên đây còn trẻ tuổi thế mà lại dài dòng không khác gì một lão đạo sĩ. Thiếp chỉ là muốn cùng vị tiên quân trong phòng kia có được một đêm uyên ương, dính chút tiên lộ. Mà thôi, dù sao trước giờ cũng chả có ai có thể quay về chính đạo, thiếp không dài dòng với chàng nữa, sau này không hẹn gặp lại.” Xoay người một ô quang (*ánh sáng đen) bao quanh thắt lưng, hướng nam môn mà đi. Ta đưa tay điểm chỉ, chỉ nghe bên trong ô quang vang lên một tiếng kêu thảm. Ta đã nương tay rồi, có thể toàn mạng hay không còn xem tạo hóa của nàng ta.

 

Yêu khí trong phòng Hoành Văn vô cùng nặng nề, ta đang định phá cửa xông vào, bỗng nhiên nhớ đến Thiên Xu còn đang ở trong phòng một mình. Hắn là tinh quân chuyển thế, chắc chắn sẽ câu dẫn yêu nghiệt đến. Hoành Văn tiên thuật cao hơn ta một bậc, trong phòng lại không có động tĩnh gì, đoán rằng hắn không có việc gì. Bản tiên quân hướng vào khe cửa mà nói: “Hoành Văn, ngươi tự mình ứng phó trước nha, ta đi xem Thiên Xu rồi lại đến giúp ngươi.”

 

Ta lập tức phát quang khí quay về phòng ngủ trong hàm viện, Mộ Nhược Ngôn vẫn đang ngủ say ở trên giường, hoàn toàn không có gì. Bản tiên quân vẽ một vòng kín bao quanh bảo vệ hắn, rồi lại chạy vội đến phòng của Hoành Văn.

 

Tinh phong càng lúc càng nặng, yêu khí trong phòng Hoành Văn dày đặc vô cùng, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, ta linh cảm có chuyện không ổn, liền ẩn thân tiến vào phòng.

 

Trong ánh hồng quang lấp lánh, có một bóng người đang đứng ôm Hoành Văn, thấp giọng nói: “Ta từ lần đầu tiên nhìn thấy tiên quân, ngày đêm tương tư nhung nhớ, không thể tự chủ được bản thân. Ta biết rõ yêu tinh như ta gặp gỡ tiên quân chỉ có con đường chết, ta đến đây đã biết chắc không thể toàn mạng trở về. Chỉ mong. . . . . .” Đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng liếm lấy tai Hoành Văn, “Chỉ mong tiên quân có thể đáp ứng cho ta một đêm. Ta sẽ cho tiên quân biết được, việc kỳ diệu đẹp đẽ nhất trên đời này là gì, thế nào là khao khát tột cùng. . . . .”

 

Bản tiên quân nghe xong mấy lời này, cư nhiên bất động.

 

Bởi vì bản tiên quân có chút choáng váng.

 

Hồ tinh kia tóc dài trắng mướt như tuyết, đôi mắt đầy vẻ yêu mị, khằng định là thủ lĩnh Bạch hồ tinh.

 

Áo bào trắng toát trên người Hồ ly được phanh rộng ra, lộ ra cơ ngực rắn chắc, thập phần liều lĩnh.

 

Ham muốn càng lúc càng liều lĩnh, đây ắt hẳn là đầu công Hồ ly. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play