Sau hòn non bộ trong vường hoa,chưởng môn nhân Huyền Ky Môn đang quỳ gục trên bàn đá,bị phân thân thô to của đồ nhi từ sau lưng hung hăng xỏ xuyên qua ——
“Vù vù. . . . . . sư phụ yêu tinh này,lại dám ở trước mặt người ngoài gọi *** đãng đến thế!”
“Hu hu. . . . . . đều do Tường nhi không tốt. . . . . . Không nên ở trên bàn cơm đùa bỡn sư phụ. . . . . .”
“Người còn nói!Xem ta thao chết người a!”
Mộ Dung Tường hổn hển nắm lấy tóc y,giống như muốn chinh phục một con ngựa hoang không nghe lời,rút ra phân thân ướt đẫm đến cửa huyệt,chỉ chừa phần đỉnh bên trong,rồi lại đâm vào,mạnh mẽ đâm một cái sâu đến tận đáy!
Cứ thế liên tiếp mấy hiệp,Bách Vô Ly đã bị thao đến hồn phi phách tán,*** dịch văng khắp nơi,tròng mắt cơ trí đen đã mất đi tiêu điểm,nước mắt vui vẻ không ngừng chảy xuống khuôn mặt cương nghị,trực giác toàn thân đều tập trung tại nhục huyệt bị đại nhục bổng mạnh mẽ cuồng thao——
” A a a. . . . . . thoải mái. . . . . . Tường nhi. . . . . đại nhục bổng của Tường nhi làm sư phụ sướng muốn chết . . . . .”
Khoái cảm thấm vào xương để Bạch Vô Ly gào khóc *** loạn. . . . . .
“Yêu tinh này!Đừng làm biếng,mau dao động cái mông *** đãng nhanh lên một chút!”Mộ Dung Tường cau mày,không kiên nhẫn vỗ lên mông thịt trắn noãn!
” Hu a a. . . . . .”Bị đồ nhi y yêu đánh đòn,Bạch Vô Ly chẳng những không cảm thấy ủy khuất,ngược lại sinh ra một loại khoái cảm phóng túng như muốn nổ tung!
Biết rõ mỗi một phản ứng của nam nhân Mộ Dung Tường tà ác cười ha ha.” Cũng biết người lẳng lơ này không thích uống rượu mời chỉ thích uống rượu phạt!”
Hai tay đưa ra phía trước nắm lấy hai đầu nhũ trắng mịn,dùng sức kéo ra ngoài,côn thịt thô to cũng theo đó mãnh liệt cắm vào cúc tâm mềm mại ——
“Ô a a a. . . . . .”
Trên dưới hai tử huyệt đồng thời bị tập kích,Bạch Vô Ly hét to,bụng dưới kéo căng,phân thân tràn đầy dịch thể điên cuồng bắn ra ——
“Ơ ơ ư——”Mộ Dung Tường phân thân bị tràng huyệt co rút mút chặt,sảng khóai không thôi,ôm lấy mông nam nhân lại tiếp tục cuồng thao.
Một người là chưởng môn nhân Huyền Ky Môn danh chấn thiên hạ,một người là hoàng tử huyết thống tôn quý,hai người đang dã chiến giống như một đôi cẩu động dục,liều lĩnh,điên cuồng mập hợp. . . . . .
Đang ở thời điểm hai người thân mật,thì có thanh âm từ nơi cách đó không xa truyền đến,dần dần tới gần bên hòn non bộ. . . . . .
“Kỳ quái,vừa rồi rõ ràng nghe thấy tiếng động ở chỗ này,tại sao thoáng cái không thấy?”
“Đại sư huynh,huynh lo lắng nhiều quá rồi đấy,ta thật sự không đến nghe được.Đúng rồi,đại sư huynh,huynh có phát giác không gần đây sư phụ và tiểu sư đệ hình như có gì là lạ?”
“Sư muội,không được nói sau lưng sư phụ.”
“Muội nghiêm túc đấy,muội phát giác sư phụ đối với tiểu sư đệ khác với chúng ta.Chỉ cần sư đệ có gì khó chịu,sư phụ liền khẩn trương vô cùng.”
“Sư đệ tuổi còn nhỏ,sư phụ quan tâm hắn nhiều hơn cũng là chuyện đương nhiên.”
“Nói vậy cũng đúng,bất quá muội vẫn cảm thấy là lạ . . . . . .”
“Đừng ghen tị,sư phụ cũng đối xử bình đẳng với chúng ta. Mau đi ngủ đi.”
“Biết rồi,đại sư huynh,huynh cũng sớm nghỉ ngơi”
Bạch Vô Ly nghe hai người nói rất đúng,trong lòng hừng hực nguội đi một nửa.
Đồ đệ trong môn đã bắt đầu nghi ngờ,lỡ như để cho hai người bọn họ trông thấy cảnh thế này,tiền đồ sáng lạng của Tường nhi sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!
“Không. . . . . . Không được! Tường nhi,con mau rút! Chúng ta phải lập tức dừng lại!
Mộ Dung Tường từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất,mới mặc kệ người khác thấy thế nào,chỉ cần có thể ôm sư phụ,yêu sư phụ,hắn chuyện gì cũng không để ý.
Nhưng sư phụ luôn luôn chính trực thủ lễ,xem ra y phải tìm cách để hắn dỡ xuống tâm phòng mới được.
“Được rồi”Mộ Dung Tường khó lắm mới nghe lời rút ra phân thân cứng ngắc.
Bạch Vô Ly vốn cho rằng đồ nhi nhất định phải dây dưa một hồi,không nghĩ tới y rút ra quá nhanh,trong lòng hay thân thể đều cảm thấy trống rỗng.
Loại trống rỗng khó có thể hình dung giống như một phần linh hồn cũng rút đi theo thiếu niên. . . . . .
” Tường nhi ngươi. . . . . .”
“Yên tâm,đồ nhi sẽ không miễn cưỡng sư phụ làm chuyện mình không muốn.Ta sẽ tự mình tìm người giải quyết .”Mộ Dung Tường sửa sang lại áo xoay người muốn rời đi.
Bạch Vô Ly nghe thế hoảng sợ,nắm lấy ống tay áo của y,khàn giọng hỏi”Tìm người? Là tìm người nào?”
“Sư phụ,người không cần lo,Bổn vương muốn tìm mấy người giảm nhiệt là chuyện rất dễ.”
Đúng vậy,thiếu niên này bề ngoài tuấn mỹ tuyệt luân cùng thân phận cao quý,trong thiên hạ không biết có bao nhiêu cô nương muốn dưới chân y? Nghĩ đến đồ nhi yêu thương ôm cô gái khác vào ngực,Bạch Vô Ly sắp phát điên rồi!
“Sư phụ không cho phép ngươi đi!”
“Tại sao?”Mộ Dung Tường khóe miệng nhếch nụ cười thích thú,nắm lấy cằm nam nhân,đôi mắt đẹp câu hồn nhìn sâu vào đáy mắt hắn ” Tại sao không cho ta đi?”
“Bởi vì. . . . . . bởi vì. . . . . .”Bạch Vô Ly kinh ngạc nhìn hắn,ấp úng nói không ra lời muốn nói.
Thân là sư phụ còn cùng đồ nhi phát sinh trái luân lý đã nghiệp chướng nặng nề,nếu còn biểu lộ tình ý trong lòng mình với đồ nhi,có phải sẽ rơi xuống mười tám tầng Địa Ngục. . . . . .
” Nói đi,sư phụ không nói,đồ nhi thi đấy.”
“Không! Ta. . . . . . Ta nói!”Bạch Vô Ly nắm chặc tay y,đôi môi run rẩy,nhìn thật sâu thiếu niên rồi mới mở miệng” Sư phụ không muốn ngươi đi. . . . . . Sư phụ muốn vĩnh viễn ở cùng Tường nhi . . . . . .”
” Sư phụ. . . . . .”
Nghe được nam nhân biểu lộ,Mộ Dung Tường tim kịch liệt run rẩy,nước mắt đảo quanh hốc mắt,y vươn ra bàn tay còn run,kích động kéo sư phụ thật chặt vào ngực mình!
“Sư phụ. . . . . . Sư phụ. . . . . . Trên đời chỉ có người là thật lòng tốt với ta,Tường nhi cũng muốn vĩnh viễn ở cùng với người! Ta yêu người. . . . . . Ta rất yêu người!”
” Tường nhi. . . . . .”Bạch Vô Ly cho tới bây giờ không nghĩ tới thiếu niên mắt cao hơn đầu cũng yêu hắn,trong lòng kích động khó nói.
Y có rất nhiều lời muốn nói cho hắn biết nhưng không biết phải nói từ đâu,thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ hóa thành một động tác đơn giản. . . . . .
Bạch Vô Ly lần đầu tiên chủ động ôm lấy thiếu niên,liều lĩnh hôn đôi môi nóng rực của hắn. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT