Editor: Linh

Từ khi hậu cung phi tần của Hoàng thượng trong vòng một tháng ngắn ngủ toàn bộ biến thành một khối bài vị, không chỉ có người hầu trong cung đối chuyện này có nhiều cách nói khác nhau, liền ngay cả nhóm đại thần trong triều cũng cảm thấy hậu cung nhất định là dính vào cái gì không tốt.

Trong khoảng thời gian ngắn, nhóm phụ nhân kinh thành nhắc đến hậu cung liền biến sắc, cũng không có nhà ai dám đưa khuê nữ mình vào trong cung.

Tuy rằng lời đồn càng truyền càng thái quá, nhưng Vệ Anh cũng chỉ vào lúc mới bắt đầu đứng ra bác bỏ tin đồn, bởi vì hắn phát hiện, có những lời đồn đãi này không còn đại thần nào thúc giục hắn lấp đầy hậu cung.

Vì thế Hoàng thượng chuyện quốc gia đại sự xuôi gió xuôi nước, từ cuối tháng năm liền mang theo Hoàng hậu đi hành cung nghỉ hè.

Đương nhiên, còn có đuôi nhỏ là Thang Viên.

Vệ Anh vốn không muốn mang theo Thang Viên, bất đắc dĩ Thang Viên còn quá nhỏ, Ôn Ly nói cái gì cũng không yên tâm để hắn một mình ở lại trong cung. Thêm với Thang Viên chỉ cần một ngày không nhìn thấy Ôn Ly sẽ khóc quấy, mặc cho bà vú dỗ thế nào cũng vô dụng.

Vì thế Vệ Anh xuất phát từ áp lực của các phe, bất đắc dĩ mang theo Thang Viên.

Ít nhất bỏ rơi được Tam Hoàng, cũng không tính là không thu hoạch được gì. Vệ Anh chỉ có thể tự an ủi mình như thế.

Cuộc sống trong hành cung, nói là nghỉ hè, thật ra chính là đến xa hoa dâm dật.

Ví dụ như Hoàng đế ở trong mành che đụng ngã Hoàng hậu, lại ví dụ như Hoàng đế ở trong bồn tắm đụng ngã Hoàng hậu, lại ví dụ như Hoàng đế ở trong hoa viên đụng ngã Hoàng hậu.

Tổng kết lại thì phải là, Hoàng đế lấy các loại tư thế đụng ngã Hoàng hậu.

Có điều tục ngữ nói, đi đêm nhiều thế nào cũng gặp ma; Hoàng hậu bị đụng ngã nhiều, thế nào cũng sẽ gặp Trình Giảo Kim.

Ví dụ như lúc này.

Bên trong mành che cảnh xuân vô hạn, tiếng rên yêu kiều khiến người ta mềm đến tận xương.

"Vệ Anh... Chậm một chút..." Ôn Ly trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, tay để bên người túm chặt lấy ga giường tơ tằm dưới người.

Vệ Anh động tình nhìn người dưới thân, đặt bàn tay đang để bên thân của nàng lên đỉnh đầu, thân mình lại chùng xuống, gần như cùng Ôn Ly mặt kề mặt, "Ly nhi, Ly nhi..."

Liên tục mất hồn gọi tên của người dưới thân, thanh âm Vệ Anh nghe ra có chút khó nhịn, "Nàng giỏi quá..."

Cho dù ngay cả con cũng đã sinh, nhưng lúc này Ôn Ly vẫn xấu hổ nhắm chặt hai mắt lại, nàng cảm thấy ở trên việc này nàng vĩnh viễn không hào phóng làm được như Vệ Anh.

Xấu hổ như vậy lại càng kích phát ra thú tính của người trên thân, Vệ Anh tăng nhanh tốc độ, liên tục dùng sức đâm mạnh vào chỗ sâu nhất. Một tay dùng sức nắn bóp gò ngực mềm mại của Ôn Ly, Vệ Anh cúi đầu không chút khách khí cắn xuống sườn cổ trắng như tuyết của nàng, để lại một dấu hồng nông sâu không đều.

"Vệ Anh...Không cần...Quá nhanh." Ôn Ly có chút chịu không nổi lên tiếng cầu xin, lại chỉ đổi lấy Vệ Anh cắn mạnh một cái lên vai nàng.

"Ly nhi, ta thật muốn một ngụm nuốt chửng nàng..." Môi Vệ Anh đặt bên vành tai xinh xắn của Ôn Ly, một bên động, một bên vươn đầu lưỡi mập mờ liếm vành tai Ôn Ly.

"Ưm..." Ôn Ly bị giày vò khóe mắt tràn ra mấy giọt nước mắt, Vệ Anh hôn lên bọt nước trên khóe mắt nàng, lại hôn dọc theo cánh tay trắng nõn của nàng.

"Vệ Anh..." Ôn Ly khóc gọi tên của người trên thân, hi vọng hắn có thể buông tha cho mình, nhưng là động tác của Vệ Anh lại càng xấu xa hơn.

Vệ Anh động tình đến vô cùng, Ôn Ly tựa như kẹo cao sau Xx làm người ta căn bản không dừng lại được. Vệ Anh theo bản năng gọi lên tên Ôn Ly, ở trên thân thể nàng vô độ đòi hỏi, thân thể này luôn có thể dễ dàng công phá lý trí của Vệ Anh.

Vệ Anh ngược lại làm được sảng khoái, chờ hắn dỡ hàng xong, Ôn Ly đã thoi thóp.

"Ly nhi..." Vệ Anh nhìn người dưới thân sắc mặt trắng bệch, có chút áy náy liếm liếm mặt nàng. Mỗi lần sau khi làm xong, nhìn Ôn Ly bị mình làm đến không thành hình người, Vệ Anh luôn sẽ đau lòng.

Nhưng là hắn lại không hối hận, nếu cho hắn một cơ hội nữa... Hắn cũng vẫn sẽ làm như vậy.

Làm vua của một nước, biết sai mà không đổi như vậy, Ôn Ly cảm thấy quốc gia này sắp chơi trứng.

"Ly nhi, nàng còn tốt không?" Vệ Anh lấy lòng cọ cọ Ôn Ly, Ôn Ly nhắm mắt lại giả chết, tuyệt không muốn quan tâm hắn.

"Ly nhi..." Tay Vệ Anh chậm rãi di động trên người Ôn Ly, dán vào lỗ tai nàng mập mờ nói, "Chờ nàng nghỉ ngơi khỏe, chúng ta lại chiến."

Ôn Ly: "..."

Vệ Anh nằm xuống bên cạnh Ôn Ly, từ phía sau ôm nàng, ở phần lưng lõa lồ của nàng như có như không hôn lên. Chờ Ôn Ly thuận khí, lại lật nàng qua ăn thêm lần nữa.

Vệ Anh trong lòng còn đang đánh bàn tính đinh đang, ngoài cửa Trình Giảo Kim đã tới sát.

Tiếng khóc của Thang Viên to rõ mười năm như một, cho dù Ôn Ly mệt mỏi không chịu nổi, cũng bất đắc dĩ nâng mí mắt lên, "Vệ Anh, Thang Viên lại đang khóc."

Lông mày Vệ Anh giật giật, thờ ơ nói: "Hắn ngày nào chả khóc."

Khóe miệng Ôn Ly giật giật, "Chàng đi ra xem con chút đi."

"Không cần." Vệ Anh trảm đinh tiệt thiết cự tuyệt.

"Hắn là con trai chàng."

"Nàng là lão bà của ta."

"..." Ôn Ly không nói gì, "Cái này có quan hệ gì sao?"

Vệ Anh nói: "Ta muốn ôm lão bà, không muốn ôm con."

Ôn Ly: "..."

"Chàng không đi ta đi." Thấy Ôn Ly thật sự muốn rời khỏi giường, Vệ Anh vội vàng ấn nàng xuống, "Nàng đừng cử động!"

Ôn Ly quay đầu, im lặng nhìn Vệ Anh.

Vệ Anh bất đắc dĩ nâng trán, ngồi dậy rời giường, "Ta đi là được."

Tùy tiện khoác một chiếc áo liền đi ra ngoài, ngoài cửa bà vú vốn sắc mặt không tốt, hiện nhìn thấy Hoàng thượng sắc mặt đen như đáy nồi, lại càng không có huyết sắc.

"Hoàng, Hoàng thượng, tiểu, tiểu hoàng tử hắn..."

"Được rồi." Vệ Anh nhịn không được ngắt lời bà vú, "Tìm cái gì đấy bịt miệng nó lại."

Bà vú: "..."

Hoàng thượng đây là con ruột của ngài đấy! Không chơi ngược đãi như vậy chứ!

Bà vú đột nhiên cảm thấy tương lai của tiểu hoàng tử thật kham ưu.

Rõ ràng Hoàng thượng chỉ có một đứa con nối dõi này, theo lý nên sủng ái mới đúng, làm sao có thể lạnh nhạt như vậy chứ! Bà vú nghĩ không ra.

Thang Viên khóc càng to hơn, Vệ Anh bắt đầu tìm miếng vải bịt miệng hắn lại.

Bà vú: "..."

"Hoàng thượng, nương nương bảo nô tì bế tiểu hoàng tử vào." Phương Tiêu từ trong phòng đi ra, ngay cả dư quang cũng không dám liếc Vệ Anh một cái.

Hoàng thượng ngài có thể mặc quần áo chỉnh tề không! Bả vai đều lộ ra rồi kìa!

Phương Tiêu mặc dù rất muốn xem, nhưng là nàng nghĩ đến hậu quả sau khi nhìn... Có lẽ chính là nàng cũng trở thành một khối bài vị.

Giữa tính mạng và Hoàng thượng, Phương Tiêu sáng suốt lựa chọn người trước.

Vệ Anh hiển nhiên không muốn ôm Thang Viên vào, hắn còn muốn cùng Ôn Ly làm lần nữa cơ, vì thế Hoàng thượng không biết xấu hổ nói: "Không cần, ta bịt miệng nó lại ngay đây."

Phương Tiêu: "..."

Hoàng thượng, ngài có phải hiểu lầm cái gì rồi không!

Phương Tiêu tại chỗ rối rắm không biết như thế nào cho phải, Phương Lăng lại từ trong đi ra, "Hoàng, Hoàng thượng, nương nương bảo ngài mau ôm tiểu hoàng tử vào."

Thang Viên tựa hồ nghe hiểu lời Phương Lăng, lập tức khóc càng thêm hăng.

Vệ Anh nhíu nhíu đầu mày, tên tiểu tử này thế nhưng là nhân tinh.

Lúc Vệ Anh tự mình ôm Thang Viên quay lại tẩm điện, Ôn Ly đã mặc một chiếc áo đơn ngồi ở đầu giường.

Thấy Ôn Ly mặc quần áo, Vệ Anh có chút không vui nhíu nhíu mày. Ngược lại không phải bởi vì Ôn Ly quần áo khó coi, mà là... Nàng thế nhưng mặc quần áo.

Thang Viên thấy Ôn Ly liền không kịp chờ đợi giang đôi cánh tay ngắn của mình ra, cố gắng với về phía Ôn Ly. Ôn Ly từ trong lòng Vệ Anh ôm lấy Thang Viên, lau nước mắt trên mặt hắn, "Thang Viên, sao con lại khóc?"

"Có lẽ là nhớ hoàng cung thôi." Vệ Anh chen miệng nói, "Không bằng ngày mai liền phái người đưa hắn trở về đi."

Ôn Ly: "..."

Hoàng thượng, ngài là có bao nhiêu không muốn gặp con mình vậy!

Thang Viên hiện tại dựa vào trong lòng Ôn Ly, không đếm xỉa tới Vệ Anh, chỉ ha ha cười với Ôn Ly.

Ôn Ly đặt chóp mũi mình lên chóp mũi Thang Viên, hôn một cái lên mặt hắn, mặt Thang Viên lập tức cười thành một đóa hoa.

Vệ Anh ở bên cạnh xem cảm thấy khó chịu, vốn Ôn Ly hiện hẳn là ở dưới thân thể hắn ừ ừ a a, nhưng bây giờ lại đang hôn nam nhân khác, còn là ở trước mặt hắn!

Vệ Anh rất tức giận, hậu quả có thể sẽ rất cầm thú.

Vệ Anh đoạt lấy Thang Viên ra khỏi lòng Ôn Ly, không cho từ chối nói: "Được rồi, hiện hắn đã nín khóc, có thể giao cho bà vú rồi."

Không cho Ôn Ly cơ hội phản bác, Vệ Anh đã ôm Thang Viên đi ra phòng ngoài. Thang Viên vốn định lặp lại chiêu cũ tiếp tục khóc to, nhận thấy được ý đồ của con Vệ Anh lạnh mặt thấp giọng nói với hắn: "Nếu ngươi còn dám khóc, Trẫm ngày mai sẽ phái người bí mật đưa ngươi về hoàng cung.

Thang Viên: "..."

Khi ấy mới được năm tháng, Thang Viên bị cha ruột uy hiếp, hơn nữa lý do uy hiếp còn là một lý do vô cùng cầm thú.

Nhét Thang Viên về lại trong ngực bà vú, Vệ Anh phịch một tiếng đóng cửa phòng.

Về đến bên giường ngồi xuống, Vệ Anh một tay kéo Ôn Ly lại gần trong lòng mình. Lưng Ôn Ly vừa dán lại trong ngực Vệ Anh liền cảm giác ngực mình bị một móng vuốt nắm lấy.

Vệ Anh một tay nắn bóp mềm mại trước ngực Ôn Ly, một tay vén váy của nàng lên, bàn tay to tỉ mỉ vuốt ve dọc theo bắp đùi nàng.

"Vệ Anh..." Ôn Ly hơi híp mắt lại, liếc mắt nhìn người đang vùi đầu tại cổ mình.

"Ừ." Vệ Anh nhàn nhạt ứng một tiếng, tiếp tục cắn liếm ở cổ Ôn Ly.

Ngón tay vẫn luôn lưu luyến ở bắp đùi mình đột nhiên xẹt qua nơi một mảnh ướt át của nàng, Ôn Ly nhỏ giọng lêu lên.

Cảm nhận được người trong lòng run rây, Vệ Anh hài lòng hơi cong môi lên, xoay người lại áp Ôn Ly xuống dưới thân.

Hắn thích tư thế mặt đối mặt như này, bởi vì như vậy là có thể rõ ràng nhìn thấy biểu cảm trên mặt Ôn Ly.

Một phen kéo bộ quần áo duy nhất trên người Ôn Ly xuống, Vệ Anh thắt lưng chùng xuống, thoải mái than nhẹ ra tiếng, "Ly nhi, chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi."

Ôn Ly: "..."

Một hồi chiến sự tràn trề niềm vui đi qua, Ôn Ly vinh quang hôn mê bất tỉnh. Nhóm thái y đi theo nôn nóng sốt ruột đến thay Ôn Ly chẩn mạch xong, hân hoan tung tăng thông báo cho Hoàng thượng -- Chúc mừng Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương có tin vui!

Vệ Anh: "..."

Ôn Ly cảm động đến mức nước mắt đều sắp tràn ra, tốt quá rồi, lại có mười tháng nghỉ ngơi!

Ôn Ly dưới sự đề cử tận tình của hệ thống, ăn viên thần tiên hoàn, sau đó đặt đứa nhỏ thành một nam một nữ.

Mười tháng sau, Hoàng hậu sinh ra một đôi long phượng thai, trên dưới nước Khương khắp chốn đều vui mừng!

Cũng giống như Thang Viên, Vệ Anh đặt cho bọn nhỏ một cái tên thật kêu, Ôn Ly thì bắt đầu lấy nhũ danh cho bọn họ, ca ca kêu Nguyên Tiêu, muội muội kêu Bánh Trôi.

Ôn Ly còn lấy cho tổ hợp ba người Thang Viên Nguyên Tiêu Bánh Trôi một cái danh hiệu, tên gọi Cát Tường Tam Bảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play