Đợi đến khi nàng ta được thả ra ngoài, cả người đều tiều tụy, ánh mắt cũng bị bịt kín bởi một tầng sương mù mờ mịt tối tăm, ảm đạm không chút ánh sáng.
Trong cung Vĩnh Hòa, Tố Lan đang lòng đầy sợ hãi hồi báo thảm trạng của Giang tiệp dư với Trình mỹ nhân, "Nương nương, ngài không nhìn thấy đâu, Giang tiệp dư giống như đi qua địa ngục một lần, hai mắt vô thần, người cũng gầy đến khó hiểu, thiên lao đúng là không phải chỗ cho người ngồi!"
Hai ngón tay thon dài của Trình mỹ nhân kẹp một quả nho ở trong khay ngọc bỏ vào trong miệng, không có nói tiếp.
Tố Lan còn đang liên miên không dứt, "Nương nương, Hoàng thượng cũng ác thật đấy, nói thế nào thì Giang tiệp dư cũng là Giang gia thiên kim tiểu thư, được nuông chiều từ bé, sao có thể chịu được loại tội này."
Trình mỹ nhân cầm đĩa sơn hồng trên bàn lên, từ trong miệng phun ra hai hạt nho, "Trước đây Hoàng hậu từng sảy thai một lần, cũng khó trách Hoàng thượng căng thẳng như thế. May mắn đứa nhỏ trong bụng Hoàng hậu không có việc gì, bằng không Giang tiệp dư vào thiên lao rồi cũng đừng nghĩ đi ra ngoài."
Tố Lan quẹt miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đấy còn không phải là do Hoàng thượng không quản được chính mình."
Trình mỹ nhân trừng Tố Lan một cái, Tố Lan hậm hực ngậm miệng. Có điều nàng chỉ an tĩnh được một lát, lát sau lại không cam lòng hỏi: "Nương nương, ngài nói Hoàng hậu rốt cuộc có điểm nào tốt mà Hoàng thượng lại sủng ái như vậy?"
Nếu bàn về xinh đẹp, Hoàng hậu đúng là xinh đẹp, nhưng trong hậu cung này mặc dù không có mấy người, nhưng ai ai cũng đều quốc sắc thiên hương, vì sao Hoàng thượng lại cố tình chỉ sủng một mình Hoàng hậu, đối các phi tần khác đều làm như không thấy?
Hiện thời trong cung, trừ Hoàng hậu nương nương, các phi tần khác có chỗ nào khác với ở trong lãnh cung?
Tay đang vặt nho của Trình mỹ nhân hơi dừng, sau đó nhàn nhạt nói: "Hoàng hậu gả cho Hoàng thượng vào lúc hắn nghèo túng nhất, sau này còn đi theo hắn đến Ký Châu đánh giặc, cảm tình đương nhiên là thâm hậu, là điều mà các phi tần hậu cung khác không thể so được."
Tố Lan mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Nếu như lúc trước Thái tử có thể làm Hoàng thượng, nương nương hiện tại cũng không cần..."
"Tố Lan!"
Trình mỹ nhân quát to ngắt lời Tố Lan, Tố Lan sợ tới mức hai chân mềm nhũn, quỳ xuống, "Nô tì nhất thời nói lỡ, xin nương nương thứ tội!"
Trình mỹ nhân nhìn nàng ta một lúc lâu mới nói: "Tố Lan, nếu như lời vừa rồi của ngươi bị người khác nghe được, đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng sẽ mất mạng theo."
Tố Lan mặt trắng bệch, cả thanh âm cũng có chút run rẩy, "Nương nương, nô tì biết tội, nô tì sau này sẽ không bao giờ nói lung tung nữa."
Trình mỹ nhân khẽ thở dài, đối Tố Lan nói: "Đương kim thánh thượng không yếu đuối vô năng như Thái tử trước kia, ví dụ máu chảy đầm đìa của Giang tiệp dư vẫn bày ngay trước mắt, ngươi nhớ kỹ cho ta."
"Nô tì ghi nhớ nương nương dạy bảo."
Trình mỹ nhân thế này mới vươn tay ra kéo nàng, "Đứng lên đi."
Tố Lan cung kính đứng dậy, lui qua một bên.
Trong cung Trường Nhạc, hôm nay Giang tiệp dư được thả ra ngoài, Hoàng hậu mới biết được hóa ra nàng ta bị nhốt vào thiên lao.
"Việc này nàng nghe ai nói?" Sắc mặt Vệ Anh có chút không tốt, ánh mắt lạnh lùng đảo quang điện một vòng, bọn cung nữ thái giám trong điện nhất tề rùng mình một cái.
"Chuyện này không quan trọng." Mười ngày nay Ôn Ly vẫn luôn bị cưỡng chế nằm trên giường nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ngay cả cửa cung Trường Nhạc cũng chưa ra, hơn nữa hình như người trong cung Trường Nhạc bị Hoàng thượng thu mua, nàng ngay cả một chút tin tức bên ngoài cũng không nghe được, có điều nàng là làm cái gì? Cảnh sát đấy! Loại việc như lấy lời khai này nàng làm thuận tay đến không thể thuận hơn nữa.
Vì thế tùy tay tìm một cung nữ thử, đúng là để Ôn Ly thử ra được một tin tức quan trọng.
Thấy Vệ Anh im lặng không nói, Ôn Ly lại nói: "Nhốt Giang tiệp dư vào thiên lao chuyện lớn như vậy sao chàng không nói cho ta biết, tốt xấu gì ta cũng là người đứng đầu hậu cung mà. Ta cảm thấy ta bị mất quyền lực."
Vệ Anh nghe Ôn Ly oán giận xong, ngược lại phì cười. Ôn Ly nhăn mày, bất mãn nhìn Vệ Anh: "Chàng còn cười? Chàng âm thầm nhốt Giang tiệp dư vào lãnh cung như vậy, không sợ bị Giang gia vồ đến à?"
Nhìn dáng điệu thở phì phì của Ôn Ly, Vệ Anh cười càng thêm vui vẻ, "Yên tâm đi, người của Giang gia không thông minh đến mức đó."
Ôn Ly: "..."
Vệ Anh nhéo má Ôn Ly rồi kéo nàng vào trong lòng mình, ôn nhu nói: "Ly Nhi, việc này nàng không cần quan tâm, tự ta sẽ xử lý, nàng chỉ cần an tâm dưỡng thai là được rồi."
Nói đến dưỡng thai mặt Ôn Ly liền đen lại, "Ta có thể không uống thuốc không, Văn thái y hôm nào cũng đưa rất nhiều thuốc đến cho ta uống, ta uống đến sắp ói ra rồi."
"Không thể." Vệ Anh nhẹ cốc lên trán Ôn Ly, "Những thuốc đó đều là để giúp nàng điều dưỡng thân thể, không thể không uống."
Ôn Ly bĩu môi, không nói gì nữa.
Không biết là tác dụng của thuốc, hay là bởi vì có thai mà thể lực trở nên kém, Ôn Ly hiện tại ngày nào cũng sớm cảm thấy mệt rã rời. Hôm nay cũng vậy, vừa dùng cơm tối xong liền cảm thấy buồn ngủ.
Vệ Anh bảo Ôn Ly đi ngủ trước, chính mình thì đi thư phòng trong cung Trường Nhạc xử lý triều vụ một lát, mới lại quay về tẩm điện của Ôn Ly.
Ôn Ly hiện tại tuy rằng thời gian ngủ rất dài, nhưng thật sự ngủ thì không nhiều hơn trước kia là bao, phần lớn thời gian là ngủ không sâu. Cho nên Vệ Anh vừa bò lên giường nàng liền tỉnh lại.
Vệ Anh cũng không làm ồn đến nàng, chỉ ôm nàng vào trong ngực liền nhắm mắt lại.
Có điều loại an phận này chỉ giữ được không đến một khắc.
Cánh tay vốn đang khoát lên eo Ôn Ly của Vệ Anh, lúc này đã đặt ở trước ngực Ôn Ly, cách lớp quần áo trực tiếp vuốt ve hai đồi mềm mại bên dưới.
Ôn Ly theo bản năng rên ra tiếng, muốn đẩy tay Vệ Anh ra, Vệ Anh bất mãn hừ hai tiếng, ở bên tai Ôn Ly nói: "Không cho làm cũng thôi, chẳng lẽ ngay cả sờ cũng không được sao?"
Ôn Ly: "..."
Nhã nhặn bại hoại, nhã nhặn bại hoại mà!
Nói không được hắn, Ôn Ly nhận mệnh rút tay lại, mặc cho Vệ Anh vuốt ve ngực mình.
Vệ Anh tựa hồ vẫn chưa thấy đủ, hắn nhẹ cắn một cái lên tai Ôn Ly, thấp giọng nói: "Ly Nhi, rên ta nghe nào."
Ôn Ly: "..."
Ôn Ly vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng dưới kỹ xảo cao siêu của Vệ Anh, rốt cục như Vệ Anh mong muốn rên ra tiếng.
Thanh âm dụ hoặc của Ôn Ly hoàn toàn gợi lên dục hỏa trong lòng Vệ Anh, động tác trên tay hắn hơi dừng lại, sau đó mất tiếng nói: "Ly Nhi, cởi quần áo đi."
Ôn Ly: "..."
Thấy Ôn Ly không có động tác, Vệ Anh xoay người một cái, vượt lên trên người Ôn Ly. Bởi vì sợ đè đến đứa nhỏ trong bụng Ôn Ly, hắn không trực tiếp đè lên người Ôn Ly, mà là dùng hai tay chống đỡ cơ thể mình, cùng nàng mặt đối mặt, hơi thở ấm áp trực tiếp phun lên gò má Ôn Ly, "Ly Nhi, nàng không cởi thì để ta cởi giúp là được, dù sao ta cũng rất nhuần nhuyễn."
Ôn Ly: "..."
Vệ Anh đúng là rất nhuần nhuyễn, phút chốc liền cởi Ôn Ly sạch bong.
Trước ngực Ôn Ly mấy lọn tóc đen uốn lượn đến giữa lưng, làm phong cảnh đẹp dưới sự che lấp của tóc đen như ẩn như hiện. Da thịt bởi vì vừa rồi Vệ Anh vuốt ve mà hiện lên màu phấn hồng nhàn nhạt, hai đồi mềm mại trước ngực do có chút thở gấp mà hơi phập phồng.
Vệ Anh hô hấp căng thẳng, đầu ngón tay lưu luyến trên mặt Ôn Ly không rời, "Ly Nhi, nàng thật đẹp."
Ôn Ly có chút khó chịu quay đầu đi chỗ khác, không nhìn tới ánh mắt nóng rực của Vệ Anh.
Vệ Anh mơn trớn dọc theo ngũ quan của Ôn Ly, sau đó theo cằm của nàng lướt qua cổ, cuối cùng dừng lại trên xương quai xanh xinh xắn. Ôn Ly tay gắt gao nắm chặt, không chỉ bởi vì cảm giác xấu hổ, cũng bởi vì... Ngứa.
Động tác của Vệ Anh rất nhẹ, giống như lông chim lướt qua người, làm Ôn Ly nhịn không được muốn phát run.
Đầu ngón tay của Vệ Anh vẫn một đường đi xuống, vô tình hay cố ý xẹt qua phấn hồng trên ngực Ôn Ly, Ôn Ly rốt cục nhịn không được run lên, khóe miệng Vệ Anh lập tức cong lên một đường cong xinh đẹp.
Nắm lấy đẫy đà trước ngực Ôn Ly, Vệ Anh càng không ngừng nắn bóp. Theo động tác của Vệ Anh, màu hồng trên da Ôn Ly lại tăng thêm mấy phần, miệng cũng theo bản năng rên ra tiếng..
Con ngươi Vệ Anh trầm xuống, đột nhiên tăng thêm lực đạo trên tay, Ôn Ly khó nhịn uốn éo dưới thân hắn, "Vệ Anh... Đủ..."
Hắn cúi người ngậm chặt môi Ôn Ly, nuốt hết yêu kiều trong miệng nàng vào trong bụng. Tay cũng nâng chân Ôn Ly lên, vuốt ve da thịt trắng nõn nà của nàng.
Ôn Ly theo bản năng vòng tay qua cổ Vệ Anh, ngẩng đầu lên tiện cho Vệ Anh hôn. Tay Vệ Anh như linh xà trượt đến bụng Ôn Ly, môi dán lên môi Ôn Ly, giọng điệu mập mờ, "Ở đây, là con của chúng ta..."
Ôn Ly từng ngụm từng ngụm thở phì phò, ngưng mắt nhìn Vệ Anh không nói gì.
Ngón tay Vệ Anh dọc theo bụng Ôn Ly đi xuống, không ngoài ý liệu mò tới nơi vừa trơn vừa ẩm ướt. Đầu ngón tay lướt qua đường viền, Vệ Anh khàn giọng nói: "Ta thật muốn đi vào."
Ôn Ly sắc mặt ửng hồng, tóc đen dài che đi nửa bên mặt nàng, nàng vòng qua cổ Vệ Anh, đầu đặt lên vai hắn, tựa hồ là có hơi mệt.
Vệ Anh quay đầu đi, bắt đầu gặm nhấm cổ Ôn Ly, lưu lại mấy dấu hồng. Hai tay ôm ngang hông Ôn Ly, đã chậm rãi vuốt ve cái lưng sáng bóng của nàng.
Ôn Ly bị Vệ Anh làm thở gấp liên tục, Vệ Anh nghe được bụng dưới căng cứng, thở hổn hển ở bên tai Ôn Ly nói, "Ly Nhi, nàng giúp ta vuốt ve đi."
Ôn Ly mím môi, thuận theo tay phải trượt đến dưới thân Vệ Anh.
"Ưm..." Vệ Anh lập tức thoải mái hừ ra tiếng, hô hấp lại nặng thêm vừa rồi mấy phần, "Tay Ly Ly đúng là không giống với..."
Ôn Ly: "..."
Chẳng lẽ Hoàng thượng ngài thật sự từng tự làm qua à?!
"Nàng đang nghĩ cái gì vậy?" Vệ Anh cắn một cái lên cằm Ôn Ly, Ôn Ly khẽ a một tiếng, không dám suy nghĩ linh tinh nữa, chuyên chú hầu hạ Hoàng thượng.
Hoàng thượng lần này đặc biệt lâu, giống như là cố ý khó xử Ôn Ly vậy, thẳng đợi đến khi hai cánh tay nàng đều tê dại mới giải phóng chính mình.
Hoàng thượng thư thái, Ôn Ly ngược lại mệt thành chó.
Hôn một cái lên khuôn mặt mệt mỏi của Ôn Ly, Vệ Anh vùi đầu lên hõm vai Ôn Ly, giọng nói ôn nhuận, "Ly Nhi, tắm một cái rồi ngủ tiếp."
Ôn Ly chỉ tùy tiện hừ hừ hai tiếng rồi ghé lên người Vệ Anh không hề nhúc nhích.
Vệ Anh bất đắc dĩ cười cười, bọc tấm chăn mỏng quanh thân hai người rồi ôm Ôn Ly đi về hướng bể tắm.
Nước ao ấm áp làm cơn buồn ngủ của Ôn Ly tăng thêm, toàn bộ quá trình nàng đều bị vây trong trạng thái vô thức, Vệ Anh lại nhân cơ hội sờ soạng thân thể nàng mấy lần.
Một lần nữa nằm dài trên giường, Vệ Anh vẫn không một chút buồn ngủ.
Hắn cảm thấy còn có thể làm tiếp mười lần.
Thế nhưng khi nhìn đến dung nhan mệt mỏi của người bên cạnh, Vệ Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó đắp chăn ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT