Vệ Anh cho Cao thống lĩnh ba ngày để tra rõ, Cao thống lĩnh đã ăn 100 gậy làm việc rất hữu hiệu, chỉ dùng một ngày đã tra ra mục tiêu khả nghi. Nhưng vào lúc hắn chuẩn bị điều tra sâu hơn thì nhân vật mục tiêu lại đột nhiên chết.
Trái tim Cao thống lĩnh cũng theo đó mà chết.
Vậy phải báo cáo kết quả công tác với Hoàng thượng thế nào đây hu hu hu!
Có điều tuy rằng nhân vật mục tiêu bị chết đột nhiên, nhưng điều này cũng chứng minh phương hướng Cao thống lĩnh điều tra là chính xác.
Ít nhất thuyết minh đây là một người có giá trị diệt khẩu.
Người Cao thống lĩnh hoài nghi tên là Hứa Nguyên Vũ, là thị vệ bậc hai trong cung.
Tuy rằng tất cả manh mối đều gián đoạn theo cái chết của Hứa Nguyên Vũ, nhưng điều tra không ra cũng không thể gián đoạn như vậy. Đã không thể tiếp tục điều tra theo chiều dọc, vậy ta đành phải điều tra theo chiều ngang.
Thời gian ba ngày, Cao thống lĩnh tra xét hết mười tám đời tổ tông nhà Hứa Nguyên Vũ một lần, thậm chí ngay cả chó trông nhà của nhà bọn họ là đực hay là cái cũng hỏi thăm rõ ràng.
Đảo mắt đã đến kỳ hạn, Cao thống lĩnh khổ ha ha quỳ gối trong điện Tử Thần, không yên quỳ báo cáo kết quả với Hoàng thượng, "Cho nên, thuộc hạ hoài nghi Hứa Nguyên Vũ đã chết chính là người áo đen dẫn Bùi Tướng quân đến cung Trường Nhạc đêm đó."
Vệ Anh ngồi trước bàn cười lạnh một tiếng, nhìn Cao Thống lĩnh quỳ dưới điện nói: "Cho nên, Cao thống lĩnh liền chuẩn bị một người chết đến cho qua Trẫm?"
Cao thống lĩnh nghe vậy sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, lập tức vội mở miệng: "Hoàng thượng minh giám, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy Hứa Nguyên Vũ có hiềm nghi rất lớn. Khi thuộc hạ đang chuẩn bị tìm hiểu nguồn gốc, điều tra người sau lưng hắn là ai thì hắn đột nhiên lại bị người diệt khẩu, điều này cũng chứng thực thuộc hạ đoán là chính xác. Chỉ là vô pháp tra được người sau lưng hắn, xin Hoàng thượng thứ tội."
Thấy Vệ Anh trước bàn không có phản ứng, Cao thống lĩnh nuốt nuốt nước miếng, không ngừng cố gắng nói: "Nếu biết đối phương vì sao phải cố ý dẫn Bùi tướng quân đến cung Trường Nhạc, có lẽ có thể thu nhỏ lại phạm vi người đằng sau."
Vệ Anh nghe vậy mày giật giật, cuối cùng vẫn như cũ không nói gì.
Cao thống lĩnh quỳ bên dưới trong lòng càng lúc càng không có đáy, "Hoàng thượng, Hứa Nguyên Vũ từng trực ở cung Dục Tú."
Nói đến đây, Vệ Anh rốt cục có một chút phản ứng. Con ngươi của hắn trầm trầm, ngẩng đầu lên nhìn Cao thống lĩnh nói: "Chuyện này Trẫm sẽ không cứ vậy cho qua, ngươi tiếp tục điều tra, nếu có phát hiện gì mới, lập tức báo lại."
"Thuộc hạ tuân mệnh." Trái tim vẫn thấp thỏm của Cao thống lĩnh cuối cùng được thả lỏng, nhất thời kích động, động đến cơ bắp trên mông, kéo đến miệng vết thương đau rát.
Bị Hoàng thượng nặng đánh 100 gậy, cho dù cường tráng như Cao thống lĩnh cũng đi mất nửa cái mạng. Sau khi bị đánh, chẳng những không có thời gian nghỉ ngơi, còn phải ngày đêm không ngừng tra rõ chuyện người áo đen. Cao thống lĩnh trong vòng ba ngày ngắn ngủi cả người gầy mất một vòng, bên dưới hốc mắt mỗi bên treo một cái túi thâm quầng.
Nhưng hình tượng thê thảm như vậy cũng không giành được nửa điểm đồng tình từ Hoàng thượng. Cao thống lĩnh khịt khịt mũi, chống thắt lưng già của mình đứng lên.
Vệ Anh nhìn hắn khập khiễng đi ra khỏi điện Tử Thần, quay đầu nói với Lý công công đang đứng ở một bên: "Bãi giá cung Dục Tú."
Đối với Giang tiệp dư mà nói, Hoàng thượng chủ động tìm đến cung Dục Tú, đây tuyệt đối là một chuyện đáng giá được đốt pháo ăn mừng.
Có điều đó là ngày bình thường, chứ vào trong thời khắc mẫn cảm này Hoàng thượng đột nhiên giá lâm cung Dục Tú, kinh sợ lông tơ cao thấp toàn thân Giang tiệp dư cùng lúc dựng đứng lên.
Vệ Anh bước thật nhanh đi vào cung Dục Tú, gương mặt vẫn luôn lạnh lùng. Liếc Giang tiệp dư quỳ dưới đất một cái, Vệ Anh hừ lạnh một tiếng, cũng không bảo nàng ta miễn lễ, "Giang tiệp dư, biết Trẫm hôm nay đến đây là vì sao không?"
Vệ Anh lại hừ lạnh một tiếng: "Hứa Nguyên Vũ ngươi có biết?"
Giang Tiệp Dư trong lòng nhảy dựng, trong lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi lạnh, "Nô tì chưa từng nghe nói qua người này."
Khóe môi Vệ Anh cong lên một nụ cười lạnh, tỉ mỉ đánh giá vị biểu muội trên mặt đất, "Chưa từng nghe qua? Hắn trước kia nhưng là thị vệ trong cung Dục Tú của ngươi đấy."
Nghe ra chế giễu trong giọng nói của Hoàng thượng, Giang tiệp dư mấp máy môi, đáp: "Hoàng thượng, trong cung Dục Tú này nhiều thị vệ như vậy, nô tì làm sao có thể nhớ hết được?"
Vệ Anh cười nhạt, nhìn Giang Tiệp dư chậm rãi nói: "Ngươi không nhớ rõ hắn không sao, chỉ cần hắn nhớ được ngươi là được rồi."
Lời này của Vệ Anh tựa như sấm đánh, khiến trái tim Giang tiệp dư bỗng chốc hoảng loạn.
Nàng ta mấp máy đôi môi không có huyết sắc, miễn cưỡng ổn định thanh âm hỏi: "Hoàng thượng lời này là có ý gì?"
Vệ Anh cúi người, ở bên tai Giang tiệp dư hạ giọng nói: "Biểu muội, ngươi không sợ hắn đầu thất quay về tìm ngươi sao?"
(*) Đầu thất là tuần đầu tiên của người chết thì phải.
Trong lời nói của Vệ Anh lộ ra một chút ý lạnh âm trầm, Giang tiệp dư nghe được muốn sụp đổ.
Vệ Anh nhìn khuôn mặt trắng đến gần trong suốt của nàng ta, cười lạnh một tiếng rồi đứng thẳng người dậy chuẩn bị rời đi. Vừa mới đi được hai bước lại bị người phía sau gọi lại, "Hoàng thượng! Vì sao ngài lại tin tưởng Bùi Tướng quân là bị người áo đen dẫn đến cung Trường Nhạc? Chỉ tìm được một bộ quần áo dạ hành, không thể chứng minh còn có người áo đen, nói không chừng là Bùi Tướng quân cố ý vứt ở đó thì sao?"
Giang tiệp dư giọng mất tiếng, nghe ra ngược lại có chút khàn khàn.
Vệ Anh nghe vậy dừng bước chân lại, xoay người nhìn Giang tiệp dư hốc mắt đỏ hồng, một đôi con ngươi sâu không thấy đáy, "Vậy Giang tiệp dư có thể nói cho Trẫm, vì sao Bùi Tướng quân không tiếc làm đến bước này, cũng không thể không đến cung Trường Nhạc không?"
Giang tiệp dư đột nhiên cười vài tiếng, cảm xúc rõ ràng có chút không khống chế được, "Hoàng thượng, tin Hoàng hậu nương nương có thai vừa mới truyền ra, Bùi tướng quân liền khẩn cấp chạy đến cung Trường Nhạc cùng nàng tư hội, ngài nói là vì sao đây? Đứa nhỏ trong bụng nàng nói không chừng không phải là của ngài đâu!"
"Làm càn!"
Vệ Anh hét lớn một tiếng, mang theo lửa giận ngập trời, cung nhân trong cung Dục Tú sợ tới mức phịch một tiếng cùng nhau quỳ xuống, liên tục hô Hoàng thượng bớt giận.
Giang tiệp dư cũng bị Vệ Anh quát cho sửng sốt, chờ ý thức được chính mình vừa mới nói gì, sắc mặt vốn đã tái nhợt càng thêm trắng bệch như nữ quỷ.
"Hoàng thượng bớt giận, là nô tì nói lỡ, xin Hoàng thượng thứ tội!" Giang tiệp dư vội quỳ xuống đất hướng Vệ Anh dập đầu, hai bàn tay đặt trên đỉnh đầu không kìm chế được run rẩy.
Trán nàng ta áp sát nền nhà, trong lòng đã bất an đến cực điểm. Đột nhiên, cổ nàng ta bị người dùng lực kéo lên, trên cổ bị một bàn tay to gắt gao bóp chặt.
"Giang Tâm Duyệt, ngươi cho là Trẫm thật sự không dám giết ngươi sao?" Trong mắt Vệ Anh bốc lên sát khí, cho dù Giang tiệp dư lúc này hai mắt đẫm lệ mông lung cũng vẫn nhìn thấy rõ ràng.
"Hoàng thượng... Đừng..." Cổ bị bóp chặt Giang tiệp dư thống khổ cầu xin, hai má bởi vì thiếu dưỡng khí đã từ trắng bệch chuyển thành đỏ bừng.
Vệ Anh căn bản không có nghe thấy Giang tiệp dư đang nói cái gì, hắn hiện tại thầm nghĩ bóp chết người này.
"Biểu...Ca..." Giang tiệp dư ngay cả cổ cũng bắt đầu phiếm hồng, cung nữ quỳ ở một bên thấy Giang tiệp dư thật sự sắp bị Hoàng thượng bóp chết, vội vàng khóc hô: "Xin Hoàng thượng tha cho nương nương! Nương nương chỉ nhất thời nói lỡ, chứ không hề cố ý mạo phạm Hoàng thượng!"
Các cung nhân khác trong cung Dục Tú cũng không ngừng cầu tình cho Giang tiệp dư, mắt thấy Giang tiệp dư hô hấp ngày càng mỏng manh, ngay cả tần suất giãy dụa cũng càng ngày càng nhỏ, cũng chỉ có thể ở trong lòng lo lắng suông, không ai dám tiến lên kéo Hoàng đế ra.
Vào lúc Giang tiệp dư chỉ còn một hơi, Vệ Anh rốt cuộc buông tay. Giang tiệp dư tựa như một bãi bùn nhão tê liệt ngã trên mặt đất, hai tay ôm cổ, liều mạng thở phỉ phò.
Cung nữ Hồng Ngọc thay nàng ta cầu tình vừa rồi lập tức bổ nhào đến bên người Giang tiệp dư, nước mắt lã chã hỏi: "Nương nương, nương nương người không sao chứ?"
Hồng Ngọc là theo Giang Tâm Duyệt từ Giang phủ cùng nhau gả vào trong cung, vào thời điểm Giang tiệp dư vẫn là Giang Tam tiểu thư, Hoàng thượng vẫn là Khánh vương, nàng đã biết Giang tiệp dư luôn luôn thích vị biểu ca này.
Mỗi ngày đều nhận rất nhiều huấn luyện học tập, từ thi từ ca phú đến cầm kỳ thư họa, tất cả chỉ vì một ngày nào đó có thể lấy được niềm vui của biểu ca nàng.
Nhưng những thứ đó Hoàng thượng đều không nhìn thấy, hắn chỉ do Giang tiệp dư nhất thời nói lỡ đã muốn tự tay bóp chết nàng.
Hồng Ngọc nghĩ đến đây càng vì Giang tiệp dư cảm thấy không đáng, khóc đến càng thêm đau lòng.
Giang tiệp dư còn quỳ trên mặt đất thở phì phò, hai tròng mắt chứa đầy nước mắt, dáng vẻ nhìn qua rất là thống khổ.
Vừa rồi nàng ta thật sự cho rằng Hoàng thượng sẽ cứ vậy mà bóp chết nàng ta.
Vệ Anh nhìn Giang tiệp dư trên mặt đất, lửa giận trong lòng vẫn hừng hực thiêu đốt, chỉ cần vừa nghĩ đến những lời nói của Giang tiệp dư vừa rồi, hắn liền hận không thể kéo nàng ta lên bóp chết lần nữa.
"Giang Tâm Duyệt, vào ngày ngươi tiến cung Trẫm đã cảnh cáo ngươi, bảo ngươi ở trong cung an phận thủ thường. Nếu ngươi muốn ở trong cung làm xằng làm bậy, vậy Trẫm cam đoan, lần sau nhất định sẽ muốn mạng của ngươi! Thái hậu cũng không cứu được ngươi đâu!"
Vệ Anh phẫn hận nói xong những lời này liền phất tay áo rời khỏi cung Dục Tú.
Giang Tiệp Dư nhìn bóng lưng hờ hững rời đi của Hoàng thượng, nước mắt rốt cục tí tách rơi xuống.
Sau chuyện này, Giang tiệp dư vẫn luôn ở trong cung Dục Tú, đóng cửa không ra.
Mười ngày sau, công chúa Tắc Á gả vào trong cung, sắc phong làm Chiêu nghi, đế nghỉ đêm ở cung Trường Nhạc.
Chuyện này lại nhấc lên gió to sóng lớn trong cung.
Nước Đông Khuê so với nước Khương, tuy rằng chỉ là một nước nhỏ, thực lực cũng kém ra không bằng nước Khương, nhưng Tắc Á dù sao cũng là công chúa một nước, gả vào cung thế nào cũng phải phong phi vị, nhưng là Hoàng thượng lại chỉ phong nàng làm một Chiêu nghi.
Sau đó ngày đại hôn Hoàng thượng thế nhưng quang minh chính đại ở lại cung của Hoàng hậu, đi cũng không đi đến tẩm điện của công chúa Tắc Á, nhóm văn thần trong triều đối chuyện này rất là lo lắng.
Đây không phải là đánh mặt nước Đông Khuê sao? Còn đánh vang bôm bốp!
Vì thế ngày hôm sau lúc lâm triều, các đại thần ào ào hỏi khó Hoàng thượng, nói hắn làm vậy chỉ sợ bất lợi cho bang giao hai nước.
Hoàng thượng đối mặt với chất vấn của chúng đại thần, chỉ là mặt không biểu cảm nói: "Nếu như Bàn Thập Nhất thật sự coi đây là cứ để phát binh tấn công nước Khương, vậy Trẫm liền dẫn binh giết nước Đông Khuê của hắn."
...
Nhóm văn thần trong triều tập thể im lặng, Hoàng thượng ngài rốt cục có biết hòa thân có nghĩa là gì không vậy! Nếu Hòa thân giống đánh giặc, vậy còn hòa thân làm gì!
Nhóm võ quan trong triều ngược lại nóng lòng muốn thử. Sớm đã nghe nói Hoàng thượng năng chinh thiện chiến, lần trước xinh đẹp bình định Bàn Cửu, cũng tự tay chém chết Bàn Cửu. Nếu có cơ hội có thể đi theo Hoàng thượng cùng nhau đánh giặc, đây thật sự là một chuyện nghĩ thôi cũng thấy nhiệt huyết sôi trào!
Vì thế hôm nay lâm triều, dưới tình huống một nửa tươi vui, một nửa ưu thương, khoái trá kết thúc
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT