Muốn nói hiện tại bên trong thiên lao người đáng giá để cướp nhất, vậy không thể nghi ngờ chính là Thái tử.
Vệ Anh nhìn Dụ Thân vương cười đến ôn nhuận trước mắt, không lạnh không nhạt hỏi: "Cướp ai?"
Dụ Thân vương nói: "Thái tử."
Vệ Anh lại hỏi tiếp: "Ai cướp?"
Dụ Thân vương nói: "Lục hoàng tử."
Vệ Anh bất động thanh sắc đánh giá vị hoàng thúc nhìn mình lớn lên này, trong mắt mang theo mấy phần ý cười nghiền ngẫm, "Không biết kết quả như thế nào?"
Dụ Thân vương cụp mắt, giọng nhỏ đến không thể nhỏ hơn, "Trong hỗn loạn, Thái tử bất hạnh chết dưới loạn đao."
Vệ Anh khóe miệng hơi cong, trong mắt lại lóe ra ánh sáng lạnh, "Kết cục này không sai."
Dụ Thân vương ngước mắt nhìn Vệ Anh, khuôn mặt vạn năm không thay đổi ý cười rốt cục thu liễm mấy phần, "Hoàng chất, ta không có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế."
Vệ Anh trầm ngâm nửa khắc, chậm rãi mở miệng, "Cái này với ta mà nói không khác nhau lắm."
Dụ Thân vương ngẩn người, sau đó đột nhiên cười, xoay người rời khỏi Ngưng Hương viện.
Hai ngày sau, đêm khuya, trong thiên lao yên tĩnh đột nhiên truyền đến một tiếng hét thất thanh, "Người mau tới! Có người cướp ngục!"
Trong thiên lao vô số ánh mắt trầm lặng lập tức sáng lên.
"Nhất định là đến cướp ta!" Một thanh âm hô to.
"Phi! Khẳng định là đến cướp lão tử!" Một thanh âm khác căn cứ vào đạo lý bảo hộ quyền lợi của mình nói.
"Tất cả các ngươi đều câm miệng! Phải là đến cướp ta! Ta là Thái tử đấy!" Thái tử giống như tên rời khỏi cung, "bịch' một cái bổ nhào lên khung sắt cửa nhà lao, cái đầu liều mạng chui ra ngoài, tha thiết chờ mong nhìn con đường hẹp mà u ám.
Đợi lâu như vậy, trông lâu như vậy, rốt cục... Đợi được người đến cướp ngục rồi!
Tiếng đánh nhau càng ngày càng gần, tiếng bước chân càng ngày càng loạn, trái tim Thái tử, đập càng lúc càng nhanh. Rốt cục, trong màn đêm tối đen xuất hiện ánh rạng đông đầu tiên, hắc ám vô biên vô hạn sinh sôi bị vạch ra một ngã rẽ.
Ha! Người áo đen biết bao mỹ lệ! Ha! Dáng người anh tuấn biết bao!
"Ta ở đây! Mau đến cứu ta!"
Thái tử hướng người áo đen đầu tiên xuất hiện trong thông đạo hô lớn. Ánh mắt lợi hại của người áo đen run lên, sau đó chống lại ánh mắt nóng rực của Thái tử.
Bước nhanh đi đến trước cửa nhà lao, trường kiếm trong tay vừa huơ đã chém đứt khóa nhà lao. Thái tử nhanh chóng xông ra ngoài, lại phát hiện người áo đen chém đứt khóa cửa phòng hắn, lại đi chém những cửa phòng còn lại.
Trong thiên lao lập tức nổ oanh, các phạm nhân chen chúc chạy ra, thị vệ không ngừng xông vào, người áo đen nhảy lên nhảy xuống, trong khoảng thời gian ngắn trường hợp rơi vào hỗn loạn. Thái tử đứng ở lối đi nhỏ, chen thế nào cũng chen không ra, ngược lại trên người không biết bị ai chém mấy đao.
Thái tử trong lòng sốt ruột vạn phần, mấy người áo đen này là thế nào vậy? Có phải đến cướp ngục hay không thế? Sao lại bận đánh nhau mà phơi hắn ở một bên không quản vậy!
Vào lúc Thái tử quyết định tự lực cánh sinh, một người áo đen giết ra vòng vây, phấn đấu quên mình lao về phía hắn, Thái tử trong lòng vui vẻ, mắt hàm lệ nóng nhìn chăm chú vào hắn, sau đó hắn thấy người áo đen đó... Một kiếm đâm vào bụng mình.
"Ngượng ngùng, lỡ tay." Người áo đen đột nhiên mở miệng nói, thanh âm vô cùng bình tĩnh.
Thái tử hai mắt đỏ đâmh, một đôi con ngươi trừng to sắp rơi ra ngoài, một nửa là vì kịch tình xoay ngược quá mức, một nửa là vì giọng nói của người áo đen. Hắn vươn hai tay, gắt gao bắt lấy tay phải của người áo đen, "Vệ..."
Không cho Thái tử cơ hội nói nhiều thêm một chữ, người áo đen quyết đoán rút trường kiếm trong tay ra, bàn tay đánh lên vai Thái tử, Thái tử liền thẳng tắp ngã xuống đất.
Sau khi Thái tử chết, càng nhiều ngục tốt tràn vào, rất nhanh liền khống chế được trường hợp. Suốt đêm thẩm vấn những người áo đen bắt được, chủ mưu án cướp thiên lao lần này cũng nổi lên mặt nước.
Nghe nói, là Lục Hoàng tử lệnh tay chân thân tín của hắn thừa dịp đêm qua chạy đến thiên lao cướp Thái tử, thật sự là tay chân tình thâm!
Hoàng đế sáng sớm tinh mơ đã bị tiếng cãi nhau từ bên ngoài truyền vào đánh thức, "Khởi bẩm Hoàng thượng, đêm qua thủ hạ thân tín của Lục Hoàng tử đến cướp ngục, trong lúc đánh nhau Thái tử trúng một đao, bất hạnh bỏ mình.
Nghe thấy tin dữ này, lão hoàng đế mãnh liệt kho khan, đúng là ho đến ra máu. Sau đó theo lời thái y, Hoàng thượng là bệnh cũ tái phát, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Lục Hoàng tử cũng là lúc này mới biết được chính mình tối qua thế nhưng cướp thiên lao, còn không cẩn thận giết chết Thái tử, hận đến kém chút cắn nát lợi. Giỏi cho Vệ Anh ngươi, ta không phải chỉ đùa giỡn lão bà ngươi chút thôi sao, ngươi cần đội cho ta một cái mũ to vậy không?!
Trọng điểm là hắn còn không đùa giỡn!
Lục Hoàng tử trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng lo lắng đến vận mệnh tương lai của mình nằm chắc trong tay Vệ Anh, liền đành phải cắn nát răng nuốt xuống bụng. Sau chuyện này, tiếng kêu thảm thiết của Vương Tam Nhi quanh quẩn trong quý phủ của Lục Hoàng tử ba ngày ba đêm, thật sự là thê mỹ tuyệt luân.
Lại qua hai ngày, Vệ Anh lại được lão hoàng đế tuyên triệu vào cung.
Lại gặp mặt, Hoàng đế tiều tụy hơn lần trước rất nhiều, cho dù đang nằm trên giường cũng có vẻ cố hết sức.
Vệ Anh nhìn Hoàng đế nằm trên giường rồng không ngừng ho khan, không lên tiếng. Chờ Hoàng đế không còn ho kịch liệt như vừa rồi, hắn mới tiến lên một bước thỉnh an Hoàng đế. Hoàng đế nằm ngửa trên giường, há to miệng thở hổn hển mấy hơi, chỉ vào hướng ngự án nói: "Bên trên đó có một phần chiếu thư."
Vệ Anh mím khóe môi đứng tại chỗ không hề động cũng không nhúc nhích.
Lão Hoàng đế lại ho một tiếng, không kiên nhẫn thúc giục nói: "Ngươi còn đang chờ cái gì? Chờ nó biến thành di chiếu à?"
Vệ Anh: "..."
Hắn tiến lên phía trước mở chiếu thư ra xem, quả nhiên là một phần chiếu thư sách lập hắn làm Thái tử. Lão Hoàng đế nằm ở trên giường, ánh mắt như có như không liếc về phía Vệ Anh, "Thế nào, hạnh phúc đến quá đột nhiên khiến người trở tay không kịp hả?"
Vệ Anh thu hồi chiếu thư trên tay, đi đến bên giường nhìn Hoàng đế nói: "Phụ hoàng đột nhiên trở nên anh minh như vậy, quả thật khiến nhi thần có chút trở tay không kịp."
Hoàng đế: "..."
Khẩn cấp đuổi Vệ Anh đi, Hoàng đế nằm lại trên giường lại bắt đầu ho. Khóe mắt ông chảy ra một dòng nước nước mắt, nghĩ hình như bệnh lại chuyển biến xấu rồi.
Vệ Anh chân trước vừa bước ra khỏi tẩm cung Hoàng đế, chân sau lại bị Hoàng hậu mời qua.
Nhìn Hoàng hậu nét mặt tỏa sáng ngồi trên phượng ỷ, Vệ Anh cung kính thi lễ, "Nhi thần tham kiến mẫu hậu."
Hoàng hậu bảo trì bình thản tốt hơn Hoàng đế nhiều, cứ vậy nhìn Vệ Anh nửa ngày một câu cũng không nói. Vệ Anh cũng không gấp, chỉ cùng bà ngồi trong cung Trường Nhạc giết thời gian.
Cuối cùng vẫn là Hoàng hậu không nhịn được, "Còn nhớ rõ trước khi thành thân mẫu hậu nói gì với ngươi không?"
Vệ Anh rất chân thành nghĩ lại, đáp: "Ngài bảo nhi thần sớm ngày sinh cho ngài một hoàng tôn. Mẫu hậu xin yên tâm, về điểm này, nhi thần ngày ngày đều đang nỗ lực."
...
Hoàng hậu khóe miệng giật giật: "Không phải câu này."
Vệ Anh lại nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Mẫu hậu còn nói, không cần có lão bà liền quên nương."
"... Cũng không phải câu này."
Vệ Anh nhìn Hoàng hậu, vẻ mặt bình thản, "Mẫu hậu muốn nghe cái gì, cứ việc nói thẳng đi."
Hoàng hậu nhướng mày, giọng điệu tức giận, "Ta hỏi ngươi, Thái tử là chết như thế nào?"
Vệ Anh nói: "Mốc chết." Trong thiên lao nhiều người như vậy đều không bị sao, cố tình chỉ mình hắn bị đâm chết, quả thật rất xui xẻo.
Hoàng hậu: "..."
Hoàng hậu một đôi mắt phượng hàm chứa hờn giận, ánh mắt thay đổi mấy lần, sau đó ngực như thở ra một hơi, đổi sang chính sách dụ dỗ, "Anh Nhi, mẫu hậu hiện tại chỉ còn một nhi tử là ngươi thôi."
Vệ Anh nói: "Tìm thái y kê thuốc mạnh cho phụ hoàng, có lẽ còn có thể nỗ lực."
Hoàng hậu: "..."
"Chỉ sợ thân thể phụ hoàng ngươi chịu không nổi."
Hoàng hậu nghẹn nửa ngày, cuối cùng nghẹn ra một câu như vậy. Hoàng hậu không phải là chưa từng nghĩ tới lại cùng Hoàng đế sinh một đứa nữa, chỉ là lấy tuổi này của bọn họ... Thực hiện có chút khó khăn. Bà cũng từng nghĩ tùy tiện chọn một đứa nhỏ của phi tần khác, nhưng là... Bà vừa coi trọng một Lục Hoàng tử, Lục Hoàng tử lại chạy đến cướp thiên lao.
Ánh mắt Hoàng hậu lại quay lại trên người Vệ Anh, "Anh Nhi, Tâm Duyệt là một cô nương tốt, ngươi có rảnh thì nên cùng nàng qua lại nhiều hơn."
Vệ Anh con ngươi chớp chớp, nhẹ nhàng bâng quơ đáp, "Nhi thần tự có chừng mực."
Hoàng hậu mấp máy môi, đối hắn khoát tay nói: "Vậy ngươi đi xuống trước đi."
"Nhi thần cáo lui." Vệ Anh tựa như vẫn luôn đang chờ câu này của Hoàng hậu, lưu loát cáo lui.
Hoàng hậu: "..."
Chuyện Vệ Anh được lập làm Thái tử rất nhanh liền công chư hậu thế, phủ Khánh vương cũng nhanh chóng đổi tên thành phủ Thái tử. Vốn Hoàng đế định để Vệ Anh chuyển đến Đông cung, nhưng Vệ Anh nghĩ sau này còn phải chuyển từ Đông cung sang cung Thừa Càn, liền.... Lười chuyển.
Vệ Anh trở thành Thái tử, Ôn Ly cũng thuận lý thành chương thăng chức thành Thái tử phi. Cách con đường rảo bước lên làm Hoàng hậu một bước nữa, Ôn Ly vui vẻ vì bản thân làm một bữa chúc mừng.
Nhưng chúc mừng xong rồi nàng mới nghĩ đến, hiện nay nàng đã là Thái tử phi, vậy nguyên Thái tử phi Ôn Kỳ hiện tại được tính là gì?
Chưa bị đánh vào thiên lao cùng Thái tử căn bản là không khoa học lắm.
Có điều vấn đề này rất nhanh liền được giải quyết.
Đó là vào ngày thứ ba khi Ôn Ly lên làm Thái tử phi, ngày đó Kinh thành có một trận tuyết rất lớn, toàn bộ Ngưng Hương viện đều bao phủ bởi một màu trắng.
Vệ Anh bởi vì vừa được sắc lập làm Thái tử, ngày nào cũng có một đống việc phải làm, Ôn Ly rốt cục cũng có cơ hội ôm Tam Hoàng.
Tam Hoàng một lần nữa trở lại vòng ôm của Ôn Ly, thích ý ngáp một cái. Ôn Ly nhìn sắc trời, Vệ Anh trong khoảng thời gian này tuy bận nhưng mỗi ngày vẫn sẽ gấp rút trở về bồi nàng ăn cơm chiều.
Nghĩ Vệ Anh không sai biệt lắm sắp trở về, Ôn Ly cũng đứng dậy, ôm Tam Hoàng về ổ của nó.
Nhưng là vừa quay người, một bóng người màu đen liền hạ xuống trước mặt nàng.
Tường vây phủ Khánh vương tuy được xây cao thêm không ít, nhưng ngăn được tiểu phi tặc, lại ngăn không được người có tâm.
Ôn Ly con ngươi trầm trầm, người áo đen trước mặt này đương nhiên sẽ không phải Phong Tình, nhìn thân hình, nhất định là nữ nhân không sai, "Ngươi là ai?" Cô nương này võ công không thể coi là cao thủ, nhưng có thể dễ dàng ẩn núp vào Ngưng Hương viện như vậy, xem ra Liễu hộ viện lần này lại không hay ho rồi.
Có điều lần này Ôn Ly cũng là hiểu lầm Liễu hộ viện.
Bọn họ sáng sớm đã phát hiện có người lẻn vào phủ Khánh vương, chỉ là muốn xem nàng ra rốt cục muốn làm gì, không nghĩ tới lại lén lủi vào Ngưng Hương viện.
Điều này làm Liễu hộ viện sợ đến không nhẹ, Ngưng Hương viện nhưng là Vương gia, à không, Thái tử gia, không thể tùy tiện sờ!
Vì thế hắn giơ cao vũ khí trong tay, huơ huơ, "Người áo đen đó lủi vào Ngưng Hương viện rồi! Lập tức bảo hộ Vương, Thái tử phi!"
Người áo đen còn đang trong Ngưng Hương viện đối diện với Ôn Ly lập tức cả kinh, mắt thấy một đống đuốc chạy về phía bên này, trong lòng nàng ta quýnh lên, kéo khăn che mặt xuống, "Tỷ tỷ, là ta đây!"
Ôn Ly sửng sốt, người này không phải Ôn Kỳ thì là ai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT