CHƯƠNG 1: ĐƯỜNG LÃNG, THU HOẠCH LỚN! (ĐĂNG QUANG, VŨ MĨ, THƯỢNG! )
Lời khai thứ nhất: Lão bản nương của Long Môn khách *** – Tường Lâm
—— “Ta thật khờ, thật sự.” Nàng nói, “Ta luôn nghĩ mấy kẻ biến thái đều là bộ dạng xấu xí vẻ mặt hạ lưu; một hài tử ngọc thụ lâm phong khí khái cương trực như vậy sao không đi làm những chức nghiệp có tiền đồ như chính phái đại hiệp hay tà phái cao thủ đi, lại lưu lạc vào hàng ngũ biến thái thế kia. . . . . .” Nói xong, nàng liền cầm tay áo lau lệ, thanh âm cũng nức nở.
Buổi sáng hôm đó, ta đang ở trong *** lột đậu tương giống như mọi ngày.
(Khuyển: Tường Lâm tẩu tử, đậu tương cùng sự việc trên kia, cách hơi bị xa à. . . . . . )
Không, không xa. Ngươi phải biết rằng, hiện tại bất động sản phát triển, ngay cả bờ biển đều có thể trưng dụng; tiểu hài tử ngày nay, đi ở trên đường lỡ té một cái cũng có thể xuyên qua mấy ngàn năm thời không. Ta chỉ giữa lúc lột đậu tương gặp gỡ biến thái, có gì mà xa. . . . . . Ai, cũng tại ngươi chen ngang, làm ta lạc đề . . . . . .
Nói lại, buổi sáng hôm đó ta đang lột đậu tương.
Điếm này mở ngay con đường độc đạo băng qua sa mạc, trông mòn con mắt chẳng thấy non xanh nước biếc đâu, chỉ toàn là đất cát nứt nẻ, gió thổi qua liền bụi tung mù mịt.
Nếu không phải nữ công ở Lỗ trấn quá nhiều khiến ta kiếm việc khó khăn, ta cũng sẽ không chạy đến đây mở khách ***. Cũng may tiền kiếm cũng đủ dùng. Hơn nữa tới tháng sáu, mấy đoàn tiểu thương cưỡi lạc đà từ xa tới đều phải vào *** nghỉ ngơi, bổ sung nước uống và thức ăn —— chứ ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, làm gì có cái nhà nào chứ đừng nói là khách ***, mà muốn đến Trung Nguyên thì phải đi liên tục bảy ngày.
Ta tính toán, cố thêm ba năm nữa là đủ tiền đưa A Mao nhà ta đi La Sát quốc du học rồi —— ngươi biết không, đồng học Nhuận Thổ cùng anh trai thằng bé đều đã chuẩn bị lên đường, cho nên A Mao suốt ngày ầm ĩ đòi đi.
(Khuyển: khụ! )
A, ta đây lại lạc đề.
Lại nói, buổi sáng hôm đó ta đang lột đậu tương.
(Khuyển: lệ ~~ ta đã biết |||||)
Lúc bấy giờ là tháng ba, gió đông thét gào, trong *** tất nhiên chẳng có một mống khách nhân. Thời tiết kiểu này mà đến đây, thế nào cũng bị bão cát chôn vùi. Kỳ thực ta không hiểu lão thiên nổi gió lớn đến như vậy để làm gì. Cứ tùy hứng nổi bão, lỡ làm bị thương người nào thì sao; cho dù không có trúng người, phá hủy cây cỏ cũng không tốt. . . . . .
Ai, buổi sáng hôm đó ta đang lột đậu tương, nhớ da diết A Mao còn ở Lỗ Trấn tại Giang Nam, nó thích ăn đậu tương lắm nha.
(Khuyển: đậu tương, lại thấy đậu tương. . . . . . Phát điên . . . . . . Nói trọng điểm, trọng điểm! ! !)
Đột nhiên, cửa *** “bính” một cái mở ra, ta hoảng sợ, giương mắt nhìn lên, thấy một thanh niên cao cao gầy gầy, ngược gió mà vào.
Thanh niên khoác một chiếc áo lông chồn đen không mới không cũ, trên lưng đeo một thanh trường kiếm, một thanh chủy thủ, dưới ánh đèn hôn ám, diện mạo hắn đập vào mắt ta cũng mông mông lung lung, chỉ lờ mờ cảm thấy gương mặt kia rất tuấn tú, mang cho người ta cảm giác thoải mái.
Mắt ta không khỏi nóng lên, kéo tay hắn lôi vào trong cho ấm. A Mao nhà ta, hiện tại cũng lớn cỡ này. Nhưng hắn lại giãy ra khỏi tay ta: “Tiểu nương nhân, lão tử tới hỏi đường, không phải tới ăn cơm. Lão tử hỏi ngươi, đến Trung Nguyên đi hướng này đúng không?”
Nói thật, vừa nghe hắn mở miệng, ta xém nữa té xỉu. Đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo nha, hài tử này tú tú mĩ mĩ mà sao ăn nói thô tục dữ vậy! Ta lo lắng A Mao nhà ta sẽ không bị biến tướng giống hắn chứ!? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hài tử tuổi còn nhỏ như thế đã phải ở bên ngoài bôn ba, nhất định ăn không ít khổ, lúc này tình thương của mẹ tràn ra, mắt ta đỏ đỏ, ôn nhu đối hắn nói: “Công tử đi sai đường rồi. Muốn đi Trung Nguyên thì ra khỏi *** này, vòng ngược lại 30 dặm, dọc theo bờ sông Hoàng Hà tới bến đò.”
“Thao! !” Hắn hung hăng mắng, “Lão tử tưởng chỉ lúc đến Bắc Kinh gặp cái cầu vượt quỷ quái ở Tây Trực Môn kia mới lạc đường chứ, ai ngờ ở chỗ khỉ ho cò gáy này cũng bị!” Nói xong từ trong lòng ngực lấy ra một thỏi bạc trắng, đặt mạnh xuống bàn, thỏi bạc kia thế nhưng lún sâu vào cái bàn gỗ dày thiệt dày!
Ta lúc này mới ý thức được hài tử này đến đây sợ là mục đích mờ ám, sợ tới mức mặt trắng bệch. Ở nơi hoang vắng này, chúng ta cô nam quả nữ giống như lửa gần rơm, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, phu quân đã mất của ta sẽ thất vọng đến đội mồ sống dậy mất —— đương nhiên, ta tuyệt đối không phải kỳ vọng cùng hắn phát sinh sự tình gì.
Nghĩ đã đời, vừa nhìn lại, hài tử kia đã muốn bỏ đi, cũng không biết ta làm sao có dũng khí lớn như vậy (sau nghĩ lại, hiếm hoi lắm mới thấy được một người bằng xương bằng thịt, muốn nói chuyện nhiều chút nữa, cho nên ngươi tuyệt đối tuyệt đối không cần hiểu lầm không cần hiểu sai), kéo tay áo hắn: “Công. . . . . . Công tử. . . . . .”
Hài tử lần này không giãy ra, cau mày: “Đừng có kêu tùm lum công tử mẫu tử, lão tử có tên có họ đàng hoàng, gọi Đường Lãng.”
“Kia. . . . . . Kia Đường công tử, xin hỏi ngài đi Trung Nguyên làm gì?”
Hắn không nói gì, đôi mắt lạnh lùng kia đột nhiên phát ra tinh quang bắn bốn phía, nhìn chòng chọc ta làm ta run lẩy bẩy. Ngay tại lúc ta khẩn trương đến sắp đứng không vững, hắn đột nhiên nhe răng cười: “Trung Nguyên nha, mỹ nhân nhiều nha, hắc hắc, hắc hắc hắc hắc.”
Trời ơi, vẻ mặt kia, nụ cười kia, hàm răng trắng bóng đều tăm tắp kia, làm sao còn có bộ dạng công tử nhà lành, rõ ràng là một con lang đói!
Chờ ta phục hồi tinh thần lại, Đường công tử đã không thấy đâu, chỉ còn lại một cái chấm nhỏ ở xa xa. Nhìn bóng dáng hắn đi khuất, không biết vì sao, hai hàng nước mắt vui sướng của ta rơi xuống.
Nhiều năm về sau, ta mới biết được nước mắt đó chính là nước mắt cá sấu trong truyền thuyết. Nước mắt đó giống như biểu thị, nhờ ta chỉ đường cho Đường Lãng, từ nay trong chốn giang hồ ở Trung Nguyên, thiếu gia tiểu thư lão gia thái thái Giáo chủ Chưởng môn vân vân có tiền có quyền trẻ tuổi xinh đẹp hơn ta sẽ phải đối mặt với một đống phiền toái. . . . . . Ông trời có mắt nha! (đương nhiên, ta tuyệt đối không phải vui sướng khi người gặp họa, tuyệt đối không có.)
Lời khai thứ hai: cựu đệ tử Vũ Đương – Chung Tiểu Thủ
—— “Đường Lãng không phải người xấu!” Chung Tiểu Thủ tỏ vẻ chân thật cùng kiên định, “Tuy rằng hắn thưởng tiểu thiếp của Lưu Tương Gia, cướp xe của Hồng Thiên môn, trộm Trấn Phái Kiếm Phổ của phái Thanh Thành, rình coi nữ thành chủ của Thúy Yên thành tắm, làm Đường môn lão chủ mẫu tức đến hộc máu. . . . . . Nhưng Đường Lãng kỳ thực là người tốt. Hắn làm chuyện xấu, chỉ bởi vì hắn rất tịch mịch.”
“Các ngươi ai cũng không hiểu Đường Lãng.” Gương mặt thanh tú xinh đẹp của hắn chậm rãi lộ ra mạt đỏ ửng, trong mắt lấp lánh lệ quang, “Bất quá không có vấn đề gì, ta hiểu hắn là được. Hắn không cần hướng các ngươi giải thích, bởi vì —— tuổi • thanh • xuân • mãnh • liệt • không • cần • phải • giải • thích!”
Lén sư phó một mình quyết định ám sát Ma Giáo Giáo chủ Nhâm Thương Long, ta chỉ biết nhiệm vụ lần này có nguy cơ rất cao là một đi không trở lại. Ta đọc hết tất cả các cố sự có liên quan đến thích khách từ cổ chí kim, từ trong nước ra tới ngoài nước, nên hiểu được rằng, nếu bị bắt, ta có thể gặp phải đãi ngộ cực kỳ bi thảm.
Nhưng nghĩ tới Ma Giáo năm nay lộng hành quá thể, ta lại vô cùng quyết tâm. Dù sao, hy sinh chỉ một mình ta, mà đem tới hạnh phúc cho ngàn vạn người khác! Dẫu nhiệm vụ có thất bại, tinh thần cao thượng của ta ắt hẳn vẫn còn mãi với thời gian.
Cho nên, khi thật sự thất thủ mà bị bắt, lòng ta vô cùng bình thản.
Lại cho nên, sau khi trải qua tất cả khổ hình, tỉnh lại phát hiện bản thân nằm trên một chiếc giường lớn phủ gấm, ta rất rõ ràng sự tình sắp diễn ra —— đó là chung cực khổ hình mà tất cả thích khách mang giới tính nam, dưới bốn mươi tuổi, diện mạo không quá xấu, khi thất thủ bị bắt, đều phải đối mặt.
(Mỗ Khuyển chen ngang: xin hỏi, ngài ở nơi nào tìm thấy những cố sự có liên quan đến thích khách từ cổ chí kim, từ trong nước ra tới ngoài nước?
Chung Tiểu Thủ: ngay tại thư *** cho thuê ở cái hẻm nhỏ bên cạnh đại môn của Vũ Đương học viện. Chỗ đó sách nào cũng có, 2 tệ một cuốn một ngày, huynh đệ chúng ta đều thuê sách ở đó. Lần sau ta mang ngươi đi.
(Mỗ Khuyển : câm nín. . . . . . Ngài. . . . . . Ngài tiếp tục. . . . . . )
Quả nhiên, không bao lâu sau, Nhâm Thương Long khoác hờ một kiện áo choàng, đẩy cửa tiến vào, đứng cạnh giường nhìn ta, tà tà cười, lại khiến hắn tràn ngập nam tính mị lực.
Ta thống khổ nhắm hai mắt lại, muốn trốn tránh mục quang đầy *** của hắn, cùng với vận mệnh đen tối của ta!
Đúng vậy, trong sách đã viết rất rõ, tới bước này rồi, nhân sinh của ta chỉ còn hai con đường thối nát.
Một con đường, là ta đối Nhâm Thương Long nảy sinh tình yêu, từ nay về sau, không phải hắn không gả. Vì hắn, ta buông tha cho tự tôn, phản bội bán đứng bạn bè, cùng với nữ nhân của hắn đấu tranh đến long trời lở đất, vì hắn, đừng nói là đổ máu đổ nước mắt, cho dù tất cả máu trong người ta đều khô kiệt, ta cũng vui lòng nguyện ý. Nhưng hắn không nhìn thấy tâm của ta, khinh miệt ta, chà đạp ta, ngược đãi ta, thương tổn ta, làm cho ta thường thường nhìn trăng rơi lệ nhìn hoa thổ huyết, càng cho thấy tình ta đối với hắn vĩnh viễn trường tồn!
Con đường khác, là Nhâm Thương Long đối ta nảy sinh tình yêu, từ nay về sau, không phải ta không cưới. Nhưng ta oán hận, biệt nữu, cao ngạo, không bỏ xuống được lòng tự tôn. Tóm lại hắn không chiếm được tâm liền quyết định đoạt cơ thể ta, vì thế đối ta hết gian lại ngược, ngược xong rồi gian, gian xong rồi ngược, thề đem cường gian biến thành hòa gian. Vì thế làm cho ta thường thường nhìn trăng rơi lệ nhìn hoa thổ huyết, hắn bên ta nhìn trăng rơi lệ cùng ta nhìn hoa hộc máu, càng cho thấy tình hắn đối với ta thiên trường địa cửu!
Bị áp lực như vậy, nếu không chết yểu tức là lão thiên đã rất thương ta. Nếu rơi vào kết cục cả hai cùng chết thì cũng thỏa được ước nguyện hy sinh vì nghĩa ban đầu của ta, chỉ sợ cuối cùng là ta thiên đố hồng nhan hương tiêu ngọc vẫn, còn hắn thì vẫn ung dung sống nửa đời còn lại.
Trong lúc ta miên man suy nghĩ, Nhâm Thương Long đã áp lên. Không để ý ta phản kháng yếu ớt, đối ta giở trò. Mắt thấy sẽ bị ăn vào bụng, ta nghiêng đầu, nhịn không được chảy xuống hai hàng nước mắt.
Đang thời khắc mấu chốt, Nhâm Thương Long đột nhiên dừng lại động tác, đứng dậy, lược chỉnh y bào, đối ngoài cửa sổ trầm giọng: “Các hạ hảo hưng trí, không bằng vào đây nói chuyện.”
Ta nghe hắn nói như vậy, không khỏi vừa mừng vừa sợ ——
Chẳng lẽ, chẳng lẽ ta có thể thoát khỏi vận mệnh bi thảm trước sau ai cũng gặp phải của cổ nhân, chẳng lẽ lại có người có thể cứu ta thoát ly khổ hải?
Ngoài cửa sổ vang lên vài tiếng cười âm hiểm “Hắc hắc hắc”, một đạo bóng đen đột nhiên nhảy vọt qua cửa sổ mà vào, không đợi ta nhìn rõ dung mạo hắn, người kia đã dùng chưởng phong tắt đèn. Tiếp theo là trời tối đến mức giơ bàn tay ra trước mặt cũng không thấy, chỉ nghe một trận tiếng hô, tiếng quyền cước đánh đấm, tiếng y bào bị xé rách, tiếng lấy đồ đạc đập nhau, tiếng chửi tức giận. Không biết là ai đá ta từ trên giường xuống. . . . . .
Sau đó, hết thảy đều im ắng, chỉ còn lại có, chỉ còn lại có tiếng hít thở ám muội, còn có thanh âm hai thân thể ma sát!
Ta đột nhiên hiểu được, trong lòng đau đớn, nhịn không được khóc rống! Đúng vậy, trong sách cũng có ghi chép chuyện này. Không tưởng tượng được ta đoán được mở đầu, nhưng không đoán được kết thúc.
Nguyên lai. . . . . . Nguyên lai người rơi vào hang hổ bị Nhâm Thương Long OOXX không phải ta, mà là người vì cứu ta mà thất thủ bị bắt – ân công!
“Nhâm Thương Long, ngươi tên hỗn đản này, ngươi thả hắn! Thả hắn!” Ta vừa khóc vừa la, vừa cố cởi dây thừng trên tay. Ta phải cứu ân công của ta, ta không thể để hắn tùy ý bị Nhâm Thương Long khinh bạc.
Đang lúc ta cố gắng, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm xa lạ: “Nương! Phiền muốn chết! Khó khăn lắm mới đem hắn áp đảo được, ngươi không thể yên tĩnh một chút cho người ta làm việc sao!”
Ta chưa kịp phản ứng, sau ót đột nhiên đau nhói, trước mắt tối sầm. Trước khi hôn mê còn rõ ràng nghe được có tiếng người thở dài: “Thế giới. . . . . . thanh tịnh !”
Tỉnh lại lần nữa, dây trói đã được cởi, các vết thương trên người cũng được xử lý hảo. Giương mắt phát hiện bên cạnh một thanh niên đang ngồi cười với ta. Gương mặt vốn thập phần lạnh lùng, lại bị nụ cười này mang đến bảy tám phần phỉ khí.
Nhưng không biết sao, trực giác ta bảo hắn chính là ân công cứu ta, vội đứng dậy hướng hắn hành lễ: “Đa tạ các hạ ân cứu mạng, tại hạ suốt đời khó quên. . . . . .” Nói xong, đôi mắt đã muốn ửng đỏ.
“Ai nha, hắn khóc còn chưa tính, ngươi như thế nào cũng khóc?” Hắn gãi đầu, vẻ mặt xem thường.
“‘ Hắn ’ khóc? Ai. . . . . . Ân công?”
“Ai, quên đi. . . . . . Đừng cứ ân công này ân công kia, lão tử kêu Đường Lãng. Được rồi, ngươi nếu tỉnh, ta cũng phải đi thôi.” Hắn đứng dậy, xoa thắt lưng.
“Chờ một chút.” Ta vội vàng gọi lại hắn, “Ân. . . . . . Đường công tử, tối hôm qua, cái kia, Nhâm Thương Long hắn đối với ngươi. . . . . .”
Hắn quay người lại, ánh tà dương chiếu rọi một màu vàng rực rỡ trên mặt hắn: “Ta chịu không nổi tính cách méo mó của người Trung Nguyên các ngươi. Chuyện gì lớn một chút, liền lôi ra nào tôn nghiêm nào đạo nghĩa một đống cẩu thí. Đến đến đến, lão tử giáo ngươi tuyệt kỹ đối phó Nhâm Thương Long.”
“Công. . . . . . Công tử mời nói.”
“Hắc hắc.” Hắn lại bỉ bỉ cười, sau đó nói chậm từng chữ: “Không có tối biến thái, chỉ có càng biến thái, chỉ cần ngươi so với hắn biến thái, ngươi liền thắng!”
“A?” Ta sửng sốt, hắn nhảy đi, nhoáng một cái đã biến thành một điểm nhỏ giữa ráng chiều. Thanh âm mang theo ý cười theo gió bay tới: “Tiểu tử, sau này còn gặp lại!”
Ta nhìn theo thân ảnh hắn xa dần, nhìn mặt trời lộng lẫy như lòng đỏ trứng gà đang dần lặn.
Mùa xuân, một đám chim nhạn bay tới phương bắc, trong chốc lát xếp thành hình chữ B, trong chốc lát xếp thành hình chữ T.
Nháy mắt, ta, ngộ.
Lời khai thứ ba: đại phu riêng của Ma Giáo — Trương Hồi Xuân
—— “Ngày đó thật sự rất quỷ dị.” Hắn lau mồ hôi lạnh nói, “Khi ta đi vào, không thấy thi thể không thấy máu tươi không có đồ đạc bể, chủ nhân thì đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, trừ bỏ sắc mặt không tốt lắm, không có chỗ nào bị thương cả. Đáng sợ nhất chính là, thanh niên chủ nhân tính toán thu thập kia, đã biến mất . . . . . .”
Đầu năm nay, tốt xấu lẫn lộn nha!
Nghe nói hai ngày trước trên giang hồ có người thống kê các chức nghiệp có độ nguy hiểm cao, “đại phu nhà tiểu công” chúng ta thế nhưng xếp vị trí thứ hai, chỉ đứng sau thợ mỏ.
Lại nói tiếp chúng ta cũng thực oan. Rõ ràng là chính chủ tử tra tấn người ta đến hấp hối, vì cái gì mỗi lần đều là chúng ta bị giao trách nhiệm “Không cứu được, ngươi chôn cùng hắn” ? Biện pháp biểu đạt chân tình như vậy là không đúng nha. (*gật đầu lia lịa*, nếu chân tình, phải là “Không cứu được, ta chôn cùng hắn” =)))
Cho nên ta hiện tại rút kinh nghiệm, vừa nghe nói chủ tử phải ngủ mỗ mỗ mỗ, lập tức chuẩn bị tốt ngân châm, băng vải, kim sang dược, đại bổ hoàn, ngàn năm nhân sâm, vạn năm linh chi, ngồi xổm trước cửa phòng ngủ chủ nhân, chờ chủ nhân hô một tiếng, liền vọt vào cấp cứu cái kia mỗ mỗ mỗ.
Ai, đáng thương ta một thân lão xương cốt, ngay cả ngủ cũng không ngon.
A? Ngươi nói ngươi không muốn nghe ta kể lịch sử bi thảm, chỉ muốn biết tối hôm đó đã xảy ra cái gì.
Này sao, nghe thanh âm cho thấy rất kịch liệt nha, nhưng mà không thấy có ai khác ra vào, cho nên việc này quả thực kỳ quái. Bất quá chuyện của chủ tử, đâu đến phiên chúng ta quan tâm.
Đúng rồi, mấy ngày nay chủ tử tính tình nóng nảy rất nhiều, đi đứng cũng có chút không vững, dường như. . . . . . suy thận.
Lời khai thứ tư: Ma Giáo Giáo chủ Nhâm Thương Long
—— Xét thấy đương sự cự tuyệt phỏng vấn, cho nên đành mở băng ghi âm hiện trường. Ai phản đối cường bạo thỉnh tránh xa.
(Nhâm Thương Long: phẫn nộ ~~~~ như thế nào có cái thứ này! ! ! )
(. . . . . . Tiền lược. . . . . . )
“Ngươi rốt cuộc là ai. . . . . . Ngươi muốn làm gì! !”
“Hắc hắc hắc, lão tử Đường Lãng, Tiểu Thương bảo bối nhi, ngươi ngoan ngoãn đi ~~~”
“Ngươi! Ân. . . . . . Buông tay. . . . . . A. . . . . . Buông tay. . . . . .”
“Uy, ngươi là không phải có bệnh không tiện nói ra nha, tại sao không ngạnh?!”
“Ngươi thử bị kiếm kề cổ xem có ngạnh nổi không!”
“Ta thử rồi, có thể nha. . . . . . Ân, liếm thử xem!”
“Ngươi. . . . . . A. . . . . . Hỗn đản. . . . . .”
“Hắc hắc hắc, ngạnh rồi kìa. Ngoan ngoãn nằm hảo, để cho lão tử ngồi lên.”
“Ngươi. . . . . . Đồ điên. . . . . . Ta muốn giết ngươi! Ta nhất định phải giết ngươi!”
“Mẹ nó! (tiếng tát) Nhiều lời vô nghĩa! Cho ngươi thượng lão tử ngươi liền thượng. Nhiều lời như vậy không bằng bớt nói mà động thắt lưng nhiều một chút!”
“A. . . . . .”
“Hắc hắc hắc, lúc này mới đúng, ngoan ngoãn hầu hạ lão tử đi!”
(. . . . . . Lược qua những thứ cấm trẻ em dưới 18 tuổi. . . . . . )
“Ngươi. . . . . . Ngươi còn muốn? ! . . . . . .”
“Thiết, lão tử còn chưa ngoạn đủ!”
“Năm lần . . . . . . Ta đã bắn năm lần . . . . . . Sẽ chết người đó. . . . . .”
“Mới ~~ năm lần mà thôi nha ~~”
“Không. . . . . . Không. . . . . . Cho ta rút ra. . . . . .”
“Uy, đừng khóc nha. . . . . . Uy, ngươi như vậy rất khó xem nha, người ta hiểu lầm lão tử cưỡng gian ngươi bây giờ.”
“Vốn là như vậy. . . . . .”
“Nhưng là ngươi sáp ta nha.”
“Rõ ràng là ngươi bắt buộc. . . . . . Rõ ràng. . . . . .”
“Uy, có cần hộc máu khoa trương như vậy không!?”
(. . . . . . Tỉnh lược. . . . . . )
“Được rồi được rồi, ngươi muốn cắn góc chăn khóc tới khi nào. Được rồi, lão tử thừa nhận, không có sự cho phép của ngươi mà bắt buộc sử dụng bảo bối kia của ngươi là ta sai, là ta thương tổn nam tính tự tôn của ngươi, là ta không đúng, không nên nhìn ngươi ngoạn người khác thích ý như vậy liền nghĩ lầm ngươi là người có khả năng. . . . . .”
(. . . . . . Tỉnh lược. . . . . . )
“Uy, ta giúp ngươi thu thập căn phòng. Còn có, tiểu tử này ta cũng mang đi, phỏng chừng ngươi cũng bất lực rồi. Uy ~~~”
“. . . . . .”
(. . . . . . Tỉnh lược. . . . . . )
Lịch sử BT giang hồ, lại lật sang một trang mới.
.
.
. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT