CHƯƠNG 7 – THU ĐÊM ĐA TÌNH

“Vương Gia ! Hoàng Đế này cũng thật quá đáng, vừa mới đăng cơ lại kiêu ngạo như vậy, cư nhiên không cho chúng ta vào thành !” Trong lều trại, một thiếu nữ áo xanh tức giận đến dậm chân.

“Hoàng Đế ? Tiểu tử chưa dứt sữa kia cũng không có đảm lượng đó. Dám đối với ta như vậy, cũng chỉ có hắn…. Nam nhân kia ! Thật sự làm cho ta vừa yêu vừa hận !” Không nhanh không chậm nói xong, nam tử bán tựa vào nhuyễn tháp ôn nhu vỗ về chén rượu ngon trong tay. So với thiếu nữ áo xanh xinh đẹp tuyệt trần, nam tử lại có vẻ xinh đẹp mê hoặc lòng, nhưng trong đôi mắt phượng tinh tế lại ẩn ẩn hiện lên vẻ tàn nhẫn cùng vẻ giảo hoạt của hồ lỳ, làm cho người khác không thể khinh thị, người này cũn chính là phiên vương Trương Tứ Phong.

“Duệ Thân Vương ?” Kinh ngạc kêu lên, thiếu nữ áo xanh bĩu môi nén giận nói với Trương Tứ Phong, “Thật sự là một nam nhân lòng dạ hẹp hòi ! Không phải ba năm trước đây bị Vương Gia đùa giỡn, cư nhiên ghi hận như vậy !”

“Nếu có thể bị hắn nhớ cả đời cũng tốt.” Đáng tiếc là nam nhân kia sẽ không bởi vì một chuyện như vậy liền ghi hận ! Nhẹ nhàng cười nhạo hai tiếng, nam tử quần áo hoa lệ chống qua hàm, bày ra một bộ dáng buồn rầu. “Che chở Nguyên Uyên như vậy, nhất định là đã bị ả Nguyệt Hoa nhắc nhở. Nam nhân này, hoặc là rất tuyệt tình, hoặc là rất si tình, thật sự là mâu thuẫn ! Làm sao bây giờ đây… làm sao bây giờ đây….”

“Cái gì mà làm sao bây giờ ?” Gặp chủ nhân nhà mình mai đầu khổ tư, thanh y khó hiểu hỏi.

Trên mặt hiện lên một nụ cười giảo hoạt, Trương Tứ Phong vỗ tay một chưởng lên nhuyễn tháp, cười ha ha nói : “Có ! Có !”

“Có cái gì, Vương Gia người nói cái gì vậy ? Trúc Tử nghe không hiểu !” Trúc Tử bĩu môi nhìn Vương Gia nhà mình như nổi điên, nàng thật lâu không có nhìn thấy Vương Gia cao hứng như vậy, cũng không biết là xảy ra chuyện gì.

“Bổn Trúc Tử !” Khẽ gõ vào đầu Trúc Tử, Trương Tứ Phong khôi phục thái độ bình thường, khóe miệng khẽ nhếch, “Nguyên Bạch Lệ ơi Nguyên Bạch Lệ, ta thật muốn nhìn ngươi yêu ả đàn bà kia sâu đậm đến mức nào, ngươi có thể vì nàng mà trả giá bao nhiêu… ha ha ha….”

Ngoài hoàng thành Thiên Triều, lều trại nhấp nhô, thu ý thâm lạnh, chỉ nghe thấy tiếng cười phiêu đãng khôn cùng.

Ngoài thành có tiếu thanh, bên trong thành lại có tiếng tức giận từng trận, nghe như Tân hàng đế đối với hậu đài của mình mà không ngừng tức tối.

“Đáng giận ! Đáng giận ! Đáng giận !” Mắng to liên tiếp ba tiếng, Nguyên Uyên hung hăng đập tay xuống bàn, “Cư nhiên ngay cả một hạ nhân cũng không xem sự tồn tại của trẫm ! Nguyên Bạch Lệ tên khốn kia thật sự … thật sự rất quá đáng !”

Trở lại cung Thái Hậu, Nguyên Uyên đem chuyện Long Điệp không hướng chàng quỳ xuống mà thêu dệt thêm nói ra một phen.

“Uyên nhi….” Nhìn thấy cốt nhục của mình bộ dạng khổ sở, nội tâm Nguyệt Hoa lại càng đau xót, giữa ái nhân và con trai mà khó có thể lựa chọn, nàng tiến lên ôm chặt lấy đứa con đang phát hỏa, lại bị Nguyên Uyên một phen đẩy ngã ra đất.

“Mẫu Hậu ! Không sao chứ ?” Cuống quýt đem Nguyệt Hoa nâng dậy, Nguyên Uyên như trách cứ bản thân mình, “Đều là con không tốt, chính mình vô dụng, còn liên lụy Mẫu Hậu !”

Tay bị Nguyên Uyên đẩy ngã mà có chút bầm tím, Nguyệt Hoa nhịn đau nói : “Không… Không có việc gì, Uyên nhi như thế nào có thể nói mình như vậy ? Uyên nhi của ta…. Uyên nhi của ta chính là người thông minh nhất thiên hạ !” Trong giọng nói có một áy náy sâu sắc cùng tình mẫu tử.

Cúi đầu nhếch một tia cười lạnh, mà ngẩng đầu là nước mắt đã rưng rưng, vẻ mặt khổ sở ôm lấy Nguyệt Hoa nghẹn ngào nói : “Mẫu Hậu ! Hiện giờ kẻ gian ngáng đường, độc tài bá quyền, ngày khác không chừng tên nghịch tặc kia sẽ còn cướp ngôi, chiếm Thiên Triều ! Hài nhi tuy là vua một nước nhưng lại không có chút thực quyền, đường đường là nam nhi mà không thể bảo hộ mẫu hậu, hài nhi… nỗi khổ trong ***g ngực hài nhi quả thực sắp bức điên trẫm rồi !”

Khuôn mặt anh tuấn phập phồng không ngừng, đau đớn kia như rót vào người Nguyệt Hoa, nàng gắt gao ôm lấy Nguyên Uyên : “Là mẹ sai…. đều là mẹ sai….” Đối với Nguyên Uyên, càng có rất nhiều áy náy, cho dù nàng yêu nam nhân kia, đối mặt với sự thống khổ của cốt nhục, nàng quả thực chỉ muốn đem nỗi khổ của Nguyên Uyên chuyển sang mình.

Cảm giác được áy náy cùng bi thống của Nguyệt Hoa, Nguyên Uyên thấp giọng nói : “Mẫu Hậu… cùng trẫm đối phó với nghịch tặc kia được không ?”

“Uyên nhi !” Nghe được Nguyên Uyên sẽ đối phó với Nguyên Bạch Lệ, Nguyệt Hoa không khỏi kinh hô ra tiếng, nàng không muốn nhìn thấy tương lai, nhưng nó lại trần trụi từ nàng mà ra !

Nguyên Liên…. Ngươi hận ta như vậy sao ? Hận ta giành lấy Bạch lệ phải không ?

Nàng biết, nàng đã biết ! Nàng biết Nguyên Liên đối với Nguyên Bạch Lệ có một tình yêu say đắm không bình thường, từ khi nàng vào cung, gả cho Nguyên Liên lúc ấy vẫn còn là Thái Tử, nàng đã biết.

Đêm tân hôn, Nguyên Liên lãnh khốc đem chân tướng nói ra, hắn cưới mình bất quá chỉ vì không cho Nguyên Bạch Lệ cùng mình ở bên nhau. Mà đêm hôm đó, Nguyên Liên đã làm ra một chuyện cực kỳ tàn nhẫn với nàng !

Hết thảy đều là nghiệt duyên, Nguyên Uyên bất quá chỉ là một đứa nhỏ vô tội ! Vì cái gì muốn chọn hắn làm hoàng đế ? Vì cái gì muốn hắn cùng Nguyên Bạch Lệ đối đầu nhau ?!

Nguyên Liên ! Nguyên Liên ! Vì cái gì ngươi chết cũng chưa từng buông tha ta, buông tha Nguyên Bạch Lệ chứ ?

Này hết thảy…. Đều là vì cái gì ?

“Nương…. đáp ứng ngươi !” Giống như hao hết thảy khí lực, nữ nhân sau khi nói ra bốn chữ này hư thoát ngồi lại trên ghế.

“Hài nhi biết Mẫu Hậu cùng Nhiếp Chính Vương là đồng niên hảo hữu, mà Nhiếp Chính Vương cũng vì Thiên Triều lập không ít công lao, hài nhi nhất định sẽ không để mình mang danh “hãm hại thúc phụ”….” Nghe được câu trả lời của Nguyệt Hoa chàng vừa lòng cười, chàng tuy biết rằng mẫu thân ở giữa tình thân và thân nhân thì chắc chắn sẽ chọn mình, nhưng để ngừa vạn nhất, thiếu niên thiên tử cuối cùng hạ một liều cuối.

Ánh đèn lay lắt, gió thu hiu hắt, trăng không bóng, người chưa ngủ.

Chuyện nhân gian, đều rất khó hiểu….

Trong tẩm cung của Thái Hậu, đại môn kẽo kẹt vang lên một tiếng, thân ảnh cao lớn nhẹ nhàng đi vào, người đến thoáng nhìn người phụ nữ ngồi dưới ngọn nến sắp tàn, sâu kín thở dài : “Sao còn chưa đi nghỉ ?”

“Bạch…. Nhiếp Chính Vương sao còn không đi nghỉ.” Cứng nhắc đem tên thường gọi thành một xưng hô mới, bàn tay trong tay áo nắm rồi lại mở, mở rồi lại nắm.

Ngực căng thẳng, Nguyệt Hoa cười gượng một tiếng che dấu không được vẻ bất đắc dĩ : “Cảnh còn người mất, đại để cũng là như vậy đi. Nghe nói…. Nghe nói Vương Phi có thai ?” Vì người hoài thượng đứa con cho người đàn ông mà mình yêu nhất, không phải chính mình.

“Ừm, đã ba tháng.” Tuy là hôn nhân chính trị, nhưng niềm vui sắp trở thành người cha cũng khẽ bừng lên gương mặt nam nhân một tia hạnh phúc, mà hạnh phúc kia cũng thật sâu làm đau nữ nhân.

Kỳ thật, như vậy cũng đủ rồi. Nguyệt Hoa lặng yên nghĩ, Bạch Lệ đã vì mình làm nhiều như vậy, thậm chí bởi vì mình mà lần lượt cự tuyệt tứ hôn của Hoàng Thượng, như vậy đã đủ lắm rồi…. đủ lắm rồi….

Thật sự đủ rồi sao ? Nhìn nam nhân đứng ở cửa im lặng nhìn mình, người phụ nữ lộ ra một nụ cười ngọt ngào thản nhiên, chỉ cần trong lòng chàng có mình, vậy là đủ rồi. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play