Lời nói của Hách Liên Thánh Lan vẫn như cũ vọng bên tai, “Còn cuộc chiến thì sao, ca có thể ngăn cản được không ?”
Nguyên Bạch Lệ nói không nên lời, “Vì ta, ngươi có thể không gây chiến không”, loại chuyện ngu xuẩn này, quả thực ngu xuẩn đến cực điểm ! Trong lịch sử đã có bao nhiêu cuộc chiến vì mỹ nhân mà xảy ra, lại bởi vì mỹ nhân mà ngừng lại ? Hết thảy đều là do lũ văn nhân lãng mạn một phen, mà kẻ sát nhân khởi xướng chiến tanh cũng vui vẻ dùng lời “nhất nộ trùng quan vi mỹ nhân” mà che dấu bản chất, càng có thể tranh thủ vài giọt lệ của chúng nhân đa tình.
Tình yêu, quả thật tồn tại.
Nhưng Nguyên Bạch Lệ không ngu ngốc đến độ cho rằng chỉ một câu của mình, Hách Liên Bột có thể buông tha dã tâm thâu tóm Trung Nguyên.
“Ta nên làm cái gì bây giờ….” Trong gió thu, lay động bóng ảnh của nam nhân.
“Sao lại chỉ có một mình ngươi ở trong này, Hoa Nhi đâu ?” Phía sau vang lên thanh âm quen thuộc, mà từ phía sau đi lên lại là một cái ôm ấm áp.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau.
“Chơi mệt, hiện tại ngủ trong phòng.”
Ánh nắng ngày thu đã không còn cái nóng rựa của mùa hè. Từng lớp lá khô rơi rụng, sinh ra một cỗ thê lương.
Thê lương…. đúng, chính là từ này, cái đẹp của thê lương.
Nguyên Bạch Lệ cô độc đứng dưới tàng cây có chút sững sờ, đôi mắt sáng ngời hữu thần ngày thường giờ phút này giống như theo lá khô điêu linh mà thất thần, tán lại một loại bi ca.
Gió thu, phất lên hai làn tóc bạc.
Không hiểu sao, gợi lên một cơn đau vô tận trong lòng Hách Liên Bột.
“Ngươi sao lại không nghỉ ngơi ?” Ôm chặt hơn nữa, sợ ngay sau đó sẽ lại biến mất, lại bị thương.
“Nghỉ ngơi quá nhiều, xương cốt cứng hết cả rồi.” Nắm chặt lấy đôi tay đang vòng qua mình,Nguyên Bạch Lệ tựa vào ***g ngực phía sau, “Đã lâu không cưỡi ngựa, cùng ta đi dạo bên ngoài được không ?”
“Được.”
Còn nhớ rõ từng chỉ điểm giang sơn, phóng khoáng phương đạo. Cùng ngươi sóng vai mà đứng, cùng người chiến trường mà đứng, cùng ngươi trên thảo nguyên mà cưỡi ngựa, thoáng một cái chớp mắt, đã là cuối thu ba năm sau, chỉ còn lại mặt cỏ hoang vu, chỉ còn lại tấm thân cùng tinh thần mệt mỏi, lại càng thêm quý trọng mỗi giờ mỗi khắc.
Dưới trời chiều, ngựa đạp thảo phi, bạch y phiêu phiêu giống như nhớ lạ lúc trước, tuấn mã trên đường, ngươi truy ta đuổi.
Ngọn gió se lạnh quất vào mặt, thổi bay mái tóc đen. Dung nhan không thay đổi, tóc bạc đã sinh, quay đầu nhìn lại, đối diện với nam tử trên thảo nguyên, nụ cười không câu nệ vẫn cuồng ngạo như trước, bản thân cũng nhịn không được nở nụ cười.
Thân thể già nua, không thể sợ, chỉ sợ là tâm đã già, bệnh tật trên thân thể không đau, đau nhất chính là tâm đã muốn chết.
Cũng may còn gặp được ngươi, còn chưa muốn chết.
“Đuổi kịp ngươi !” Phía sau một tiếng hưng phấn, Nguyên Bạch Lệ khóe miệng nhếch lên, roi da lại “chát” một tiếng làm cho kẻ phía sau lui lại vào phần.
“Ngọn roi ngoan độc, thiếu chút nữa quất lên người ta.” Hách Liên Bột gắt gao nhìn tà áo trắng phía trước, đột nhiên thật nhưng hùng ưng giương cánh lập tức nhảy lên, nhảy đến bên người trước mặt.
“Vô lại !” Một tiếng giận dữ, Nguyên Bạch Lệ cũng bị Hách Liên Bột chế trụ, đối phương cười ha hả, ôm lấy thắt lưng nam nhân mà mặt đối mặt, hôn lên.
“Ta chính là tên vô lại, ỷ lại ngươi cả đời.”
Nhẹ giọng thì thầm rất nhiều, là tình yêu bá đạo mà không thể cự tuyện.
Dưới ánh chiều tà, phản chiếu hai bóng người trao cho nhau nụ hôn.
Trong thôn lý cách đó không xa, có một người đứng, đứng lăng lăng.
“Hiền Vương, trong thành có người nói từng gặp qua nữ tử mà người nhắc tới !”
“Mau cho hắn vào !”
“Đại nhân, đó không phải là nữ nhân, mà là một tên nam nhân ! Hắn cướp quần áo của tiểu nhân, ngài cần phải vì tiểu nhân làm chủ !”
“Làm càn ! Hồ ngôn loạn ngữ !”
“Đại nhân, tiểu nhân thực không lừa người ! Có người phụ nữ nào có thể cao lớn như vậy chứ, tiểu nhân còn nhớ rõ bộ dáng của kẻ đó, tiểu nhân lập tức họa cho ngài !”
Lời nói lúc trước của hạ nhân cùng kẻ trong thành vẫn như cũ phiêu đãng trong đầu hắc y nam tử, chàng sửng sốt, chàng không tin người con gái mà chàng ngày ngày tương tư lại là một nam nhân, lại càng không dám tin tưởng tên nam nhân kia lại là…. hắn.
Bức họa bị nam tử vò nát trong tay, máu chảy ra, ẩn hiện khuôn mặt trên bức tranh.
Chàng không tin, tuyệt không thể tin tưởng ! Đây đều là lời hồ ngôn loạn ngữ của lũ trong thành ! Nói hưu nói vượn !
Nhưng, vẫn không nhịn được dõi theo.
Sau đó, lập tức thấy được bạch y phiêu phiêu, thấy được thanh roi quất lên quen thuộc, thấy được tư thế oai hùng nhất mô nhất dạng như trong hoài niệm, bất đồng chính là, đêm đó là “hồng y tân nương”, mà hiện tại là bạch y nam nhân.
Khi nhìn về phía nam nhân đang cùng đại ca của mình hôn nhau dưới ánh trời chiều, Hách Liên Thánh Lan nắm chặt tay như muốn phá hủy bàn tay, máu từng giọt rơi xuống.
“Vì cái gì muốn gạt ta….” Gió thu nuốt đi tiếng thì thầm của nam tử, cũng không ai trả lời.
Không người trả lời nghi vấn trong lòng chàng, ai có thể nói cho chàng biết, vì sao lại đau lòng như thế ! Hách Liên Thánh Lan rời khỏi rừng cây.
Mà tại một nơi cách Hách Liên Thánh Lan không xa, cũng có một người đang đứng.
“Thật là hắn, hóa ra đúng là hắn…. Ha ha !” Là khóc, là cười, đã phân không rõ, chiến còn chưa đánh, Nguyên Uyên giống như đã thua hơn phân nửa, là thua nửa phần trọng yếu nhất.
Ngàn dặm xa xăm đau khổ truy tìm chính là kết quả này, nam nhân trước mắt đang cùng cố nhân ôm hôm, nụ cười kia, vẻ hạnh phúc kia, là Nguyên Uyên chưa bao giờ khiến nam nhân có được.
Nguyên Uyên thua, thua hoàn toàn, thua thống khổ, nhưng bản thân chàng cũng không biết chữ “thua” là như thế nào.
“Đợi chút !” Trên cỏ, Nguyên Bạch Lệ đẩy ra Hách Liên Bột đang đè lên người mình, đối phương như một con chó sói cắn lên cổ nam nhân.
“Đừng nháo,” Nguyên Bạch Lệ thở dài, Hách Liên Bột cười khẽ một tiếng đem nam nhân ủng trụ vào ***g ngực, bất mãn nói : “Ta muốn ôm ngươi thôi.”
“Ta chưa từng được ôm ngươi.” Nguyên Bạch Lệ khóe miệng khẽ hếch, vừa lòng như đến gương mặt cứng ngắc của Hách Liên Bột, Hách Liên Bột giả ngu nói : “Khát nước toàn, phía trước có một con suối, ta đi múc nước cho ngươi.” Nói xong lăn lông lốc đứng lên, nhảy lên ngựa bỏ chạy, Nguyên Bạch Lệ nhịn không được cười vang lên.
“A….” Hít vào một hơi thật sâu, nằm trên cỏ nhìn lên trời cao vô tận đầy nắng. Nguyên Bạch Lệ đắm chìm trong ánh chiều tà ôn nhu, nếu có thể cả một đời như vậy qua đi, có lẽ cũng không tệ.
Cùng nhau cưỡi ngựa, cùng nhau dạo chơi, mang theo Hoa Nhi, đi khắp chân trời góc bể….
“Nguyên Bạch Lệ thật nhàn hạ thoảimái, quốc nạn nguy nan, nhưng lại cùng quân giặc dưới hoàng hôn cưỡi ngựa đồng du, thật là khiến kẻ khác ghen tị.” Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Nguyên Bạch Lệ bật ngồi dậy : “Nguyên Uyên ? Sao ngươi lại ở đây.”
“Ta không có đựoc nhàn nhã như Nhiếp Chính Vương, là mang quân đến đánh địch, cũng không phải đến du ngoạn.” Trong giọng nói mang điệu châm chọc, cũng càng mang theo một tư vị ghen tị.
“Nhiếp Chính Vương trong miệng của ngươi đã sớm chết.” Nguyên Bạch Lệ nhìn vào mắt Nguyên Uyên, khuôn mặt quen thuộc, người quen thuộc, lại giống như lớn dần không ít, ân oán từng có hiện đã không dậy nổi sóng trong lòng hắn, là quên đi, hay là vơi bớt, Nguyên Bạch Lệ cũng không rõ vì sao lại nhìn đến Nguyên Uyên cũng không kích khởi hận ý trong lòng.
“Ngươi vẫn còn hận ta ?”
“Không hận, ngươi là đế vương, là một minh quân trong lòng dân chúng, ta là một tên nghịch tặc loạn đảng có gì đáng để oán hận chứ ?”
“Cùng ta trở về đi, ngươi vẫn là Nhiếp Chính Vương, ta vẫn là Nguyên Uyên của ngươi, chúng ta như vậy không phải tốt lắm sao ? Ta biết ngươi hận ta, hận ta làm ra nhiều việc với ngươi, ta sai lầm rồi, ngươi chẳng lẽ không thể tha thứ ta sao ?” Cuộc tranh phong ngay từ lúc bắt đầu rất nhanh trở thành thỏa hiệp.
“Trở về ?” Mọi người đều cho hắn trở về, bầu trời to lớn hôm nay, rốt cục đâu mới là nơi hắn có thể dừng chân quy túc ?
“Ngươi không phải là yêu ta sao ? Bằng không cũng sẽ không vì cứu ta mà bị Long Điệp đâm bị thương ! Bạch Lệ à….”
“Im đi !” Nguyên Bạch Lệ cười lạnh nói, “Ngươi muốn nghe lời nói thật không ? Ta đây liền nói cho ngươi, ta hận ngươi, hận ngươi tận xương, hận không thể lập tức giết ngươi ! Ta cứu ngươi vì muốn tự mình giết chết ngươi ! Có được đáp án rồi, ngươi vừa lòng chứ ?”
“…. Ngươi yêu tên Hung Nô kia sao ?” Nguyên Uyên nhìn về phía thân ảnh cưỡi ngựa cách đó không xa dần dần xuất hiện, “Nguyên Bạch Lệ, ngươi đừng quên ngươi là người của Thiên Triều ! Ngươi cho dù hận ta, cũng không thể trợ giúp thứ dã man đó hủy đi đất nước ! Giang sơn mà cha ông trên chiến mã giành được ngươi sẽ thân thủ dâng tặng cho tên Hung Nô kia sao ?!”
“Hắn sắp đến đây rồi, ngươi đi đi !” Nguyên Bạch Lệ đưa lưng về phía Nguyên Uyên, nói.
“Nguyên Bạch Lệ ! Ngươi như vậy…. không làm thất vọng tổ tiên sao, không làm…. thất vọng Nguyệt Hoa sao ?” Nguyên Uyên chậm rãi đến gần nam nhân, để sát vào tai nam nhân, nhẹ giọng nói : “Ngươi đã quên lời thề của ngươi cùng Nguyệt Hoa sao ?”
“Đủ rồi ! Đừng dùng nàng đến uy hiếp ta !” Nguyên Bạch Lệ mãnh liệt xoay người túm lấy áo Nguyên Uyên, “Ta đối với ngươi đã muốn hết lòng quan tâm ngươi, giờ thì đi đi ! Cút !”
“Đừng quên, nhà của ngươi là ở đâu, gia đình của dân chúng hôm nay là ở đâu.” Thật sâu nhìn vào nam nhân một cái, Nguyên Bạch Lệ trước khi Hách Liên Bột trở về liền ly khai.
“Con trùng chết tiệt, có bay không thì bảo !” Hách Liên Bột muốn tìm bất mãn lấy hoa cỏ, sâu bướm ra xả giận. Nguyên Bạch Lệ chỉ cho y hôn, nhưng không cho y ăn, cảm giác như một kẻ sắp chết đói chỉ có thể ngửi mùi thức ăn thơm ngon mà không nhấm nháp được, thống khổ muốn chết.
Từ sau đêm đầu tiên, Nguyên Bạch Lệ rốt cục không cho Hách Liên Bột thực hiện được, Hách Liên Bột bắt đầu nghĩ có phải do bản thân quá mức thô lỗ, từ đó, y tuyệt đối đau tích, yêu chiều nam nhân.
“Ngươi không phải là đi tìm nước sao, nước đâu ?” Đối với Hách Liên Bột khá trẻ con, Nguyên Bạch Lệ cười khẽ một tiếng.
“Con suối kia đã cạn, làm ta về một chuyến tay không, thật là bực mình !” Hách Liên Bột bắt lấy con trùng không chịu bay khỏi người Nguyên Bạch Lệ, nhướng mi nhẹ giọng nói : “Văn hương trùng ?”
“Cái gì trùng ?” Nguyên Bạch Lệ giương mắt hỏi, Hách Liên Bột tùy tay ném đi con trùng, cười nói : “Không có gì, chỉ là một con trùng ngu ngốc mà thôi.”
“Vừa rồi hình như ta thấy ngươi nói chuyện với ai đó.”
“Chỉ là một kẻ lạc đường.” Mười ngón tay nắm chặt, đi từng bước về phía hoàng hôn, trong đôi đồng tử thanh minh chiếu rọi ánh tà dương như máu, Nguyên Bạch Lệ vô ý thức nắm chặt đôi tay của Hách Liên Bột.
Đại mọi rợ, chúng ta đời này hữu duyên vô phận…
Hồng thụ năm thứ tư, quân Hung Nô cùng Thiên Triều giao chiến, thiên hạ rung chuyển, chiến hỏa thiêu đốt, tiếng kêu thán dậy khắp đất trời, Đại thiền vu của Hung Nô lãnh binh nam hạ, Hoàng đế Thiên Triều tự mình xuất chinh ngênh chiến.
Trận chiến này, cuộc chiến khiển cả Trường Giang và Hoàng Hà phải dậy sóng vô thanh vô tức đột nhiên ngừng lại, chỉ vì sự có mặt của một người.
Quốc chiến vừa mới bắt đầu, lại dẫn phát ra một cuộc nội chiến khác. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT