Lần đầu tiên trong đời Diệp Tiếu cảm thấy dạo phố là việc 囧 đến thế, cậu đạp đằng trước dẫn đường, sau mông là hai mươi ba con xe đạp, hầu hết đều là mỹ nam. Cả đám ai cũng nơm nớp lo sợ, đoạn nào vắng người còn đỡ, chớ chỗ nào đông đông là không ai dám đạp xe nữa, cả đám nhảy xuống dắt xe đi.

Đám yêu đạp xe còn giỏi hơn Diệp Tiếu, bọn họ đã không dám lái, huống chi là Diệp Tiếu, sau khi vào khu náo nhiệt đông đúc, cả thầy cả trò nhảy xuống dắt xe, người đi đường đều liếc nhìn, lúc đầu mọi người bàn luận ngoại hình của đám yêu, sau đó thì nghi hoặc không hiểu tại sao mấy người này không đạp xe mà lại dắt bộ, có hoạt động gì sao?

Mới đầu thì chỉ có mình đám yêu đi trên đường, sau đó dần có nhiều người đi theo bọn họ, không ít thiếu nữ vây quanh đi theo, mưu tính trò chuyện đưa đẩy với mấy anh đẹp trai ~ Không ít người còn cầm điện thoại chụp ảnh hoặc quay video.

Mấy người này đẹp trai như thế, có khi là ngôi sao hay sinh viên học viện nghệ thuật nào đấy, nhìn coi, đẹp trai hơn cả ngôi sao trên tivi nữa kìa ~

Trong đám yêu, Kim Thụy là đứa được hoan nghênh nhất, y dáng vẻ đường hoàng chói lóa, nhiều em gái tung tim với y hơn, có em gan lớn còn hỏi y số điện thoại, chỉ tiếc tất cả đều bị Kim Thụy khéo léo từ chối. Dù thế y cũng không dám đắc tội với người ta, thế nên vẫn tán gẫu vui vẻ với mấy cô mấy chị, mồm miệng cứ gọi là trơn tuột.

“Mấy người học ở học viện nghệ thuật nào đó đúng không? Đến đây chạy chương trình gì à?” Mọi người không ngừng tìm kiếm máy quay bốn phía, thực sự không phải tới quay quảng cáo hay chương trình gì sao?

“Không phải, bọn tôi chỉ là học sinh bình thường thôi.” Kim Thụy phất tay cười, “Hôm nay bọn tôi ra ngoài thực tập.”

“Thật sao? Không phải ngôi sao ư?” Mọi người không tin, học sinh bình thường đương nhiên cũng có người ưa nhìn, nhưng làm gì có chuyện cả đám học sinh đều có vẻ ngoài xuất sắc như vậy được, thậm chí ngay cả học viện nghệ thuật cũng chưa chắc đạt được trình độ này đâu.

“Đương nhiên là thật rồi.” Kim Thụy muốn làm ngôi sao lắm chứ, đáng tiếc tình hình hiện tại không cho phép, chờ đến khi y tốt nghiệp, nhất định phải thử làm ngôi sao, nếm trải cảm giác được mọi người hâm mộ mới được ~ Kim Thụy lên hết kế hoạch trong đầu, mĩ mãn hân hoan xiết bao.

Ngoài ra, có rất nhiều người dồn sự chú ý vào Linh, nhiều mỹ nam như vậy, ở trung tâm lại xuất hiện một mỹ nữ, đúng là làm người ta tò mò mà. Thực ra cũng chẳng rõ đây là nam hay nữ nữa, ngực phẳng lì hà, cơ mà có tên con trai nào xinh đẹp tới vậy sao? Coi mái tóc dài đen mượt kia kìa, mỹ nữ đúng chuẩn trăm phần trăm luôn ~ Ven đường có vô số thiếu nam dõi theo Linh, khuôn mặt xuất sắc thế kia thì lép cũng không thành vấn đề!

Khá nhiều cô gái nhòm trộm Eaton, nhưng vì hắn là người nước ngoài, khí chất cao quý, cho nên không ai dám trò chuyện với y. Dù vậy, mái tóc vàng của y quá chói sáng, lôi kéo ánh mắt của mấy chục người, hơn nữa mọi người vốn thích để ý người nước ngoài, thế nên hiển nhiên hắn đã trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người.

Qua mười phút, đột nhiên có một cô gái chỉ vào hắn hét to, “Trời ơi!” Cô hưng phấn tột đỉnh, không ngừng đẩy đẩy tiểu đồng bọn bên cạnh, “Mau xem mau xem, đây chẳng phải là anh đẹp trai tóc vàng yêu thầy giáo đăng bài lên mạng xin giúp đỡ sao!”

Tiểu đồng bọn của cô gái chăm chú nhìn: Ôi tôi điên, chuẩn của chuẩn rồi! Giống như đúc luôn! Cả thế giới này nhất định không tìm được người thứ hai!

Có cơn châm ngòi này, làn đường đang chạy thong thả lập tức chậm lại, bởi vì cả đám người nghe được tiếng thét chói tai của hai cô gái đang nhanh chân chạy tới!

“Ôi ông trời ơi, đúng là cậu ấy rồi! Tìm mãi trên mạng không thấy, không thể tưởng tượng nổi chúng ta lại tìm cờ bắt gặp cậu ấy trên đường!”

“Wow, người thật còn đẹp hơn trên mạng! Ôi làn da trắng nõn nà này, ôi mái tóc vàng rực rỡ này, ôi vóc dáng cao lớn này!”

***

Càng ngày càng nhiều người bu đến, những người hay lượn weibo đều có thể nhận ra Eaton, ngoại hình của hắn thực sự quá xuất sắc, chuyện đã qua bao nhiêu hôm rồi mà vẫn có người tìm hắn, topic về hắn rất hay nhảy lên đầu.

Đám yêu thầm cắn khăn tay trong lòng, ai cũng ghen tị muốn chết, rõ ràng đều ra ngoài trường, sao có mình thằng nhãi Eaton được hoan nghênh cơ chứ! Nhất định lúc trước hắn cố ý lên mạng xin giúp đỡ để nổi tiếng, nhất định là cố ý! Tất cả đều là chuẩn bị cho ngày hôm nay! Quá gian trá! Quá đắng lòng cho chúng ta!

Phẫn uất nhất là Kim Thụy, y trợn to hai mắt, chỉ hận ánh mắt mình không có độc, nếu có thì đã độc chết con rồng thúi này rồi. Rõ ràng mình mới là người được hoan nghênh nhất, nhoáy cái đã đổi thành hắn rồi!

“…” Diệp Tiếu quay đầu xem tình hình, lặng người không nói nên lời, tình huống gì đây! Vì sao đột nhiên lại thành ra thế này, bọn họ còn chưa ra ngoài được nửa giờ đã thế rồi, vậy hai ngày tiếp theo phải làm thế nào hả!

May mà Diệp Tiếu đã có chuẩn bị, đường xá đông đúc ồn ào, cậu lại dắt theo nhiều học sinh, không thể chỉ dựa vào cổ họng được, thế là cậu rút cái loa trong giỏ xe ra, “Alo alo.” Cậu hắng giọng hai tiếng để mọi người chú ý, đám đông lập tức yên lặng, cậu nói tiếp, “Rất xin lỗi, tất cả bọn họ đều là học sinh của tôi, hôm nay chúng tôi có nhiệm vụ thực tập, đây là bài có liên quan đến kết quả kiểm tra của bọn họ, mong mọi người thông cảm. Hơn nữa chúng ta tụ lại đây sẽ gây ảnh hưởng đến việc đi lại của người khác, mọi người tản đi đi thôi.”

Đám người im lặng vãi giây, chỉ còn tiếng râm ran, Diệp Tiếu vừa lòng, lời của cậu chắc có tác dụng rồi.

“Chính là cậu ấy!” Cô gái mới hét ban nãy lại gào lên, giọng đúng là không phải tốt bình thường, “Cậu ấy chính là người thầy giáo kia!”

Giờ thì vui rồi, lúc trước náo nhiệt một phần, giờ náo nhiệt gấp N lần!

JQ hiển hiện ngay trước mắt các cô kìa, chuyện này đáng hưng phấn cỡ nào cơ chứ, đáng sôi sục máu nóng cỡ nào cơ chứ! Đám người vây quanh đám yêu tức thì chia hai, một nửa lao về phía Diệp Tiếu, không ngừng hỏi cậu, còn chụp ảnh các kiểu.

“Trẻ quá, thầy giáo nhìn còn * hơn học sinh nữa, cậu là giáo viên thật à?”

“Lúc trước tôi cứ tưởng tượng xem người thầy mà người nước ngoài kia thích trông thế nào, thì ra là như thế này, xứng đôi quá đi.”

***

Diệp Tiếu đã hỏng hết cả người, mấy người qua đường này điên hết rồi hả, bọn họ có phải ngôi sao đâu, hơn nữa kể cả có là ngôi sao thì cũng không thể truy đuổi thế này được, đây là đường lớn đấy! Chen chúc xô lấn như vậy sẽ xảy ra tai nạn giao thông đấy!

Được cái bảo tiêu của Diệp Tiếu cực kì thông minh, lúc Diệp Tiếu đi trước mở đường, bảo tiêu của cậu chặn ngay sau nhìn chằm chằm, giờ Diệp Tiếu và đám học sinh của cậu bị bao vây, một mình bảo tiêu không ứng phó nổi, anh ta liền mau chóng đi tìm cảnh sát gần đây.

Cuối cùng cũng có vài anh cảnh sát can thiệp, quần chúng vây xem rốt cuộc cũng tản đi, mặc dù vẫn có không ít người đứng gần chụp ảnh. Diệp Tiếu thở phào một hơi, yêu cầu đám yêu đạp xe nhanh hơn. Hôm nay đúng là quên xem hoàng lịch, xuất sư bất lợi mà.

Một số quần chúng vây xem đi xe có gan khá lớn, thấy tình hình thế này liền chầm chậm chạy theo, âm mưu theo đuôi bọn họ ~

“Chậc, quên hỏi số điện thoại của anh đẹp trai kia rồi!”

“Đúng rồi, phải hỏi số đầu tiên mới phải, mụ hết cả đầu rồi!”

“Cơ mà bọn họ đẹp trai thế lại đạp xe đi cả đám, lạ ghê ấy.”

“Ừm… Coi bộ nghèo thì phải, nhất là người nước ngoài kia ấy, cứ cảm thấy có gì sai sai.”

“Mịa, quên không hỏi bọn họ học trường nào rồi, giờ số điện thoại không có, đến tên trường cũng không biết nữa, đúng thật là!”



Lúc mọi người đang tán dóc về Diệp Tiếu và đám học sinh yêu quái của cậu thì cậu đang dẫn bọn họ đạp đến một ngân hàng lớn gần đó. Cậu rất hay tiến hành các giao dịch tài chính tại ngân hàng này, vì vậy nên khi đám học sinh làm thẻ, cậu có thể tranh thủ đi xử lý chuyện của mình, cậu đã hẹn trước cố vấn tài chính của mình rồi.

Trên đường đi Diệp Tiếu đã giảng giải không ít quy tắc giao thông cho đám yêu, lúc trước học trên lớp chỉ là lý thuyết suông, ra ngoài đường mới đối mặt với thực tế, nhiều yêu quái quên mất phải ngó đèn xanh đèn đỏ trước khi qua đường, có yêu thì cứ thế phi băng băng ra giữa đường mà đi, dọa Diệp Tiếu và bảo tiêu đằng sau sợ muốn chết.

Nhất là bảo tiêu, tim ảnh như muốn ngừng đập, mấy học sinh của thiếu gia nhà bọn họ bị sao vậy, đạp con xe thôi cũng mắc phải đủ loại vấn đề, không để ý một tí thôi là gặp chuyện không may liền, ngay lúc nãy kia kìa, xém thì bị ô tô đâm! Xem ra đây là trường dành cho người khuyết tật thật, haiz… tiếc thay cho mấy vẻ ngoài đẹp đẽ này…

Cuối cùng đoàn người cũng hữu kinh vô hiểm (Sợ rớt tim may mà không sao) tới được ngân hàng, mấy chục con xe đỗ ngay trước cửa, đã thế còn không quên khóa cẩn thận.

Thời khắc cửa tự động của ngân hàng mở ra, nhân viên công tác cùng các khách hàng đang thực hiện giao dịch đều giật nảy mình, má ơi, toàn giai đẹp!

Các chị các cô không khỏi kích động, đây là đời thực chứ không phải trên tivi, tự dưng xuất hiện cả đám mỹ nam thật khiến bọn họ không chịu nổi, đã vậy mỹ nam còn có tóc dài bay bay nữa chứ, cực kì hiếm thấy, giờ có mấy đàn ông để tóc dài đâu, mà để tóc dài vẫn đẹp lại càng hiếm như lá mùa đông.

Diệp Tiếu vừa vào, nhân viên công tác lập tức nhận ra cậu, nguyên nhân là bởi Diệp Tiếu là khách hàng lớn của ngân hàng bọn họ, hơn nữa cố vấn tài chính của cậu cũng đã đến, đang chờ trong phòng Vip.

“Diệp tiên sinh.” Nhân viên mau chóng đứng dậy tiếp đón.

Diệp Tiếu chỉ vào đám yêu, “Nhờ anh làm thủ tục lập thẻ cho bọn họ, mỗi người một thẻ, chỉ cần làm loại bình thường là được.”

“Vâng.” Nhân viên ngân hàng và một vài đồng nghiệp bắt đầu lấy số cho đám yêu, sau đó hướng dẫn bọn họ điền thông tin vào phiếu.

Diệp Tiếu thấy có người chuyên nghiệp chỉ cho bọn họ liền yên tâm, cậu nhỏ giọng dặn Hồ Đa Đa thêm mấy câu, bảo hắn canh chừng các bạn cho tốt, không được nói linh tinh, sau đó đi vào phòng Vip.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play