Yêu quái cả phòng học đều cầm bút cân nhắc nên viết gì, Eaton cũng không ngoại lệ, hắn quen dùng bút lông chim, cho nên không gặp nhiều chướng ngại khi viết bút nước, điểm duy nhất không hài hòa ở đây là tay hắn quá nhỏ quá béo, cầm bút không được thuận tay.
Eaton cầm bút không tốt, tay cứ run run không ngừng, Diệp Tiếu nhìn thấy cũng không nóng vội, bởi cậu nghĩ, Eaton còn nhỏ, chắc sẽ không biết viết chữ đâu.
“Eaton à, em không cần viết văn, nào, vẽ một bức tranh đi.” Diệp Tiếu bày ra cho Eaton một đống bút nhớ, “Vẽ tranh gì cũng được, không cần vội viết chữ, chúng ta cứ học từ từ.”
Lúc mua đồ văn phòng phẩm cậu không chu đáo, quên mất bạn nhỏ đang tuổi mầm non Eaton, cho nên không mua bút màu, giờ cũng chỉ có thể cho Eaton dùng bút nhớ, buổi tối mua bút màu bút nước cho Eaton sau vậy.
Eaton, “…” Không biết là nên cao hứng hay khổ sở đây, đúng là hắn không muốn viết văn 300 chữ, nhưng hắn lại càng không muốn bị coi là chậm phát triển, nói tóm gọn tâm tình lúc này của Eaton không phải phức tạp bình thường đâu.
Suy tư mãi, Eaton quyết định vẫn là viết văn thì hơn, hắn là một vương tử có lý tưởng của Ma giới! Đến một bài tập làm văn cũng không làm được thì còn ra thể thống gì, về sau nhất định sẽ trở thành trò cười của Ma giới, nhất định không đuổi kịp người trong lòng!
Hắn phải không ngừng viết, hơn nữa phải viết đến kinh thiên động địa quỷ khiếp thần sợ! Hắn quyết định sẽ viết một bức thư tình cho thầy giáo yêu quý của hắn!
Đám yêu quái không chú trọng tu dưỡng văn hóa như nhân loại, chỉ cần biết chữ, không thất học là được rồi, rất ít yêu quái tinh thông ca từ thi phú, ngay cả Yêu vương Vưu nhị cũng có trình độ văn hóa không cao, huống chi yêu quái khác.
Cho nên ba trăm chữ này đã hại khổ đám yêu quái rồi, thật đúng là làm người ta bối rối mờ.
Nhưng Diệp Tiếu đã nói bọn họ có cả buổi chiều để viết văn, thời gian dư dả, vì thế đám yêu quái không dám nói gì, buộc phải cắn răng viết.
Một giờ sau….
Có khá nhiều học sinh viết xong, tuy nhiên không một ai qua cửa.
“A Quy, thầy giáo đọc không hiểu bạn viết gì, bạn tự xem xem có hiểu không?” Diệp Tiếu nhìn toàn quy (con rùa trong truyền thuyết đã được nhắc tới ở chương trước) đang đứng cạnh bục giảng, hắc tuyến hỏi, đây chính là cái gọi là ‘chữ như gà bới’ sao?
Tôi biết chữ phồn thể, nhưng mà thực sự tôi chẳng hiểu bạn viết gì hết, viết chữ mà viết thành được như vậy cũng không phải dễ đâu, Diệp Tiếu thầm phun tào trong lòng.
Tên thật lẫn biệt danh của toàn quy đều là A Quy, hết cả một trang vở, thứ Diệp Tiếu đọc được chắc chỉ có tên cậu ta, 99% các chữ còn lại Diệp Tiếu đều không biết.
A Quy tuổi không lớn, bề ngoài nhìn giống bé trai khoảng mười tuổi, nghe Diệp Tiếu nói vậy, hắn cũng sấp vô nhìn văn mình viết, nhìn nhìn một lúc, hắn cào cào tóc ngượng ngùng cười, “Viết xong lâu quá, mới nãy em còn nhận ra, giờ hết biết rồi.”
Diệp Tiếu, “…” Chính bạn viết bạn còn không biết?! “Cầm xuống viết lại, bạn viết tên mình tốt lắm, cứ viết như viết tên là được, chậm cũng không sao.”
A Quy không vui, “Thầy ơi, tên em chỉ có hai chữ mà em cũng viết lâu ơi là lâu, nếu cứ viết như thế thì không biết bao giờ em mới viết xong!” Hắn giả bộ đáng thương.
Diệp Tiếu không hề dao động, “Không sao, thời gian còn nhiều, nếu chiều không viết xong thì sau bữa tối có thể viết tiếp, không muộn, bạn yên tâm. Huống hồ ban đầu viết chữ lúc nào cũng khó khăn như vậy, đợi sau này bạn quen rồi, ba trăm chữ xoẹt cái là xong thôi!”
A Quy đành mếu máo quay về chỗ ngồi, viết lại từ đầu.
Người thứ hai nộp bài là Li Nhị, hắn biết mình đi cửa sau mới được làm ‘Quan’, cho nên rất quý trọng chức vụ này, hắn thấy mình có làm gì cũng phải làm thật tốt, nếu không bị cách chức thì nguy.
Chữ Li Nhị đẹp hơn chữ A Quy nhiều, ít nhất Diệp Tiếu có thể nhận ra mặt chữ, chỉ là…
‘Hôm nay tôi đi học
Lại như ở trong cung
Cơm trường ăn rất ngon
Đồ ăn vặc lại càng ngon
Chỉ mong ngày nào cũng được ăn đồ ăn vặc
Tôi bị thương
Quá đau’
Diệp Tiếu dùng âm lượng chỉ có mình mình nghe được khe khẽ đọc bài.
Trên vở chỉ viết nhiêu đó, đâu đã được ba trăm, chắc còn chưa được hai mươi chữ, không nói chữ xấu thì thôi, lại còn sai chính tả! Đã thế còn không có một dấu ngắt câu nào.
Tuy nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là chữ Li Nhị to dọa người! Một trang hắn chỉ viết sáu chữ, một bài văn ngún ngủn mấy chục chữ (Được rồi, thực ra cũng không được tính là bài văn) mà hắn bôi thành bảy tám trang!
Nếu bạn viết bằng bút lông, chữ to thế này thầy cũng không nói gì đâu, thế nhưng bạn dùng bút nước viết ra chữ to oạch như thế để làm cái gì?!
Diệp Tiếu bị sét đánh cho choáng váng, cậu thấy mình chẳng khác gì giáo viên tiểu học, người lớn bình thường có ai viết sai vậy không. Diệp Tiếu đầu đầy hắc tuyến sửa chính tả cho Li Nhị, sau đó yêu cầu Li Nhị phải viết nhỏ lại, ít nhất cũng không được viết chườm dòng kẻ quá nhiều, ngòi bút mảnh như vậy, viết chữ lớn sẽ không đẹp được.
Li Nhị không có ý kiến gì, hắn luôn là một học sinh khá nghe lời, Diệp Tiếu bảo hắn sửa hắn liền sửa, trước khi Li Nhị về chỗ, Diệp Tiếu gọi hắn lại, “Đúng rồi Li Nhị, lúc viết bạn phải chú ý số chữ, bạn viết thế này là chưa đủ số chữ yêu cầu, ba trăm, nhớ là ba trăm chữ đó.” Không phải ba mươi nhé bạn hiền!
Có lời cảnh tỉnh của Diệp Tiếu, các yêu quái khác chuẩn bị nộp bài cũng bắt đầu đếm số chữ, phòng học tức thì vang lên đầy tiếng đếm. Diệp Tiếu đau đầu, viết văn ba trăm chữ trong mấy tiếng mà không một học sinh nào có thể hoàn thành, mấy yêu quái này đã sống mấy trăm mấy ngàn năm thật à? Sao không bằng cả học sinh tiểu học thế!
Không chỉ có mình Li Nhị, các yêu quái khác cũng không viết dấu ngắt câu, trước kia bọn họ dùng bút lông không phải dùng dấu câu, thích ngắt câu kiểu gì thì ngắt. Diệp Tiếu liền giảng giải đơn giản cách sử dụng dấu câu cho bọn họ. Diệp Tiếu viết dấu câu bên trái bảng đen, không lau đi phần ghép vần bên phải bảng, ghép vần cần học lâu dài, không phải ngày một ngày hai là giỏi được, các buổi sau sẽ vẫn phải học nó.
Đám yêu quái thấy dấu câu liền oán than rung đất trời, cả đám sầu mi khổ kiếm, ào ào than khó.
Học sinh toàn thụt lùi không muốn phấn đấu thế này, Diệp Tiếu cảm thấy không áp dụng phương pháp đặc biệt không được. Cậu đến kho hàng bê một cái thùng về lớp, mở thùng lấy đồ bên trong ra.
Nếu trình độ của đám yêu quái bằng với trình độ của các học sinh tiểu học và mầm non, vậy thì áp dụng biện pháp dành cho trẻ con để đối phó bọn họ đi.
“Các học sinh, đồ ăn vặt hôm nay đã phát rồi, nhưng vì đây là buổi học viết văn đầu tiên, cho nên thầy giáo sẽ đặc cách, bạn nào viết xong theo đúng yêu cầu của thầy sẽ được thưởng kẹo que.” Diệp Tiếu cười tủm tỉm nói.
Cậu cầm một cái kẹo que tròn tròn to bằng bàn tay, bên ngoài được gói giấy bóng kính trong suốt. Đám yêu chưa từng thấy loại kẹo nào đẹp như vậy cả.
“Em biết cái này, em biết cái này, hôm qua xem tivi em thấy có đứa nhỏ ăn rồi!” Một yêu quái hai mắt tỏa sáng nhìn kẹo que trong tay Diệp Tiếu.
“Ăn ngon không?” Đám yêu vội vàng hỏi.
“Tôi đâu có biết, đã được ăn thử bao giờ đâu, nhưng mà tôi thấy đứa nhỏ ấy ăn ngon lắm, chắc là ăn rất ngon, kẹo mà, ngọt ngào thơm phức, tóm lại là ăn ngon.”
Đám yêu chảy nước miếng, hai mắt trông mong nhìn Diệp Tiếu, kẹo này nghe tên hay như thế, trông cũng đẹp, nhất định là ăn ngon! Kẹo que, kẹo que, bên dưới kẹo cắm một cái que, tên thiệt là hay!
“Vậy mọi người tiếp tục viết đi, viết xong sẽ được ăn, ai cũng có phần.”
Diệp Tiếu vung tay lên, đám yêu liền vùi đầu múa bút thành văn, vừa rồi còn ủ rũ ỉu xìu, giờ lại hăng như đánh tiết gà, đồ ăn vặt có sức ảnh hưởng lớn hơn mấy lời Diệp Tiếu nói nhiều.
Diệp Tiếu, “…” Tâm tình phức tạp ghê…
Các yêu quái khác phải viết xong mới được ăn, Eaton thì không cần phải vậy, Diệp Tiếu đưa kẹo que cho hắn, để hắn vừa vẽ vừa ăn.
Cơ mà khi đi đến chỗ Eaton, Diệp Tiếu ngây ngẩn cả người, đứa nhỏ này vậy mà lại biết viết chữ! Hơn nữa nhìn qua viết cũng không tệ lắm, không chườm li, tuy chữ chưa được nắn nót ngay ngắn, nhưng Eaton vẫn còn là trẻ con, cho nên Diệp Tiếu có thể hiểu được. Trước kia cậu có phần coi nhẹ đứa nhỏ này, nào ngờ nhóc còn nhỏ đã biết viết chữ, xem ra ba mẹ Eaton dạy nhóc tốt lắm.
Diệp Tiếu chỉ thấy được dòng đầu, mấy dòng sau đã bị Eaton ngại ngùng che mất.
Diệp Tiếu cười khẽ, đứa nhỏ này dễ thẹn thùng ghê, đằng nào lát nữa chẳng phải để thầy xem, “Ăn đi, em không cần vội, hôm nay không viết xong cũng không sao.” Cậu đặt kẹo que đẹp đẽ lên bàn Eaton.
Eaton phân tâm nhìn kẹo que, hắn cũng rất muốn ăn giống các yêu quái khác, nhưng lòng tự trọng nói với hắn, nhất định phải viết xong mới được ăn!
Vì thế sau vài lần ngó ngó, Eaton quyết định coi kẹo que như không tồn tại, quay mặt đi.
Nửa giờ sau, cuối cùng đã có yêu quái đầu tiên qua cửa, đó chính là Hồ Đa Đa.
Tuy hắn viết linh tinh không ra một chuẩn mực gì, thậm chí có đôi câu còn sai cách diễn đạt, cũng có vài lỗi chính tả, nhưng gắng miễn cưỡng cũng tạm coi là một bài văn, mãi mới có văn để xem, Diệp Tiếu có chút vừa lòng.
“Thầy giáo yên tâm, em đã đếm số từ rồi, hơn nữa cũng có dấu ngắt câu, vừa đủ ba trăm chữ!” Hồ Đa Đa đắc ý khoe.
Diệp Tiếu, “…” Bạn quy tắc quá đấy, cần gì đè nặng yêu cầu số chữ như vậy, viết nhiều hơn tí sẽ chết à? Còn ngồi đếm số chữ nữa chớ!
Nhưng dù sao cũng đạt yêu cầu, để khích lệ các yêu quái chưa viết xong, Diệp Tiếu trái lương tâm khen lớp trưởng Hồ Đa Đa một phen, nói hắn là tấm gương tốt, không phụ lòng mong đợi của thầy giáo và các bạn, rất đáng khen, vì thế tặng cho hắn hai cái kẹo que.
Hồ Đa Đa hân hoan, hắn có hai cái kẹo que lận đó! Hồ Đa Đa lập tức bóc vỏ kẹo, liếm liếm ngay trước mặt các bạn, vừa liếm vừa nói, “Ngọt ghê á, ăn ngon quá trời! Ngon hơn tất cả kẹo đường tôi đã ăn trước kia!
Lũ yêu vừa hâm môn vừa ghen tị! Thế là càng thêm múa bút thành văn!
Diệp Tiếu đỡ trán, hết nói nổi.
=====================================
Bonus: Hôm trước đọc được truyện ‘Chuyện về hồ ly và Tiểu Lam’ trên ‘Những cô gái thích đọc Yaoi’ thấy bạn hồ ly chín cái đuôi bạn ấy giống với tưởng tượng của mềnh về bạn Hồ Đa Đa quá đi à (○´∀`○). Cơ mà mợ buồn là trong truyện ấy hồ ly lại là công -_-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT