Tôi không dám xem
phim kinh dị, nhưng lại vẫn muốn xem. Mr.Bu đã dạy cho tôi một cách, đó
là tắt tiếng đi, bật bài Quả táo nhỏ lên. Khi ma nữ bò từ trong màn hình ra, câu hát, “Anh là quả táo nhỏ của em...” vang lên, tạo cho người ta
cảm giác như đang xem phim hài.
Hôm đó ở Shiangsan Movie &
Television Town (Chiết Giang), tôi gặp một đoàn du lịch Hàn Quốc, tất cả đều mặc áo choàng theo phong cách tôn chủ Mai Trường Tôn. Chị em fan
girl khắp thiên hạ đều là người một nhà! Tôi hùng hổ xông vào dùng tiếng anh giao lưu với họ một lúc lâu, đến lúc ngoảnh lại thì đã không thấy
Mr.Bu cùng đồng hành với mình đâu nữa rồi. Sau khi về khách sạn, tôi
thấy anh đang nằm trên giường xem phim kinh dị.
Tôi liền cởi giày, trèo lên nằm cạnh anh, “Đừng giận, đừng giận nữa mà, em xem phim kinh dị cùng anh nhé”.
Tôi nói nhanh tới mức suýt chút nữa thì sặc nước bọt.
Anh lại còn cố tình làm khó, “Không được tắt tiếng”.
“Được, được, được, không tắt tiếng”
Tôi với tay mở bình luận trực tiếp. Đúng lúc ma nữ tóc trắng khắp người
toàn máu bò từ trên cầu thang xuống, màn hình hiện lên một câu bình luận spam kín đặc.
Biểu cảm của Mr.Bu cho tôi biết rằng, nội tâm anh đang tan vỡ thành trăm mảnh.
136.
Tôi là người rất thích đọc bình luận khi xem các chương trình, nhưng Mr.Bu
lại rất ghét đang xem mà màn hình cứ bay nhảy toàn chữ là chữ. Cùng tôi
xem thách thức cực hạn mà suýt nữa hai chúng tôi đã cãi nhau. Tôi đuổi
anh đi, anh lại nhất quyết không đi, cứ ngồi đằng sau nghịch tóc tôi,
Đến lúc Trương Nghệ Hưng và Tôn Hồng Lôi gặp lại ôm nhau thắm thiết, nhạc
nền là ca khúc Câu chuyện tình yêu ở Bắc Kinh, tôi cười đau cả bụng.
Anh lại nói một câu rất “ném đá hội nghị”, “Em đã xem bộ phim Nhật đó chưa? Đó là một câu chuyện rất buồn”.
“Anh mà cũng xem phim Nhật?”
“Hồi cấp hai cô bạn cùng bàn của anh rất thích xem, anh cũng xem cùng cô ấy mấy phim.”
“Ồ chính là cô bạn mà anh thích”, đột nhiên tôi lại có chút đố kị, “Anh
cùng cô ấy xem mấy bộ phim Nhật mà anh không hề yêu thích, thế mà lại
không thể cùng em xem mấy chương trình giải trí có bình luận trực tiếp
sao?”.
“Anh đang xem cùng em đây còn gì?”
“Anh vốn có xem
đâu”, tôi bỗng thấy cụt hứng, tắt chương trình đi, lên QQ buôn chuyện
cùng Bắp Cải Trộn. Nửa tiếng sau, Mr.Bu ghen tức nói, “Bọn em “tám”
chuyện gì mà hăng say thế?”, sau đó giật luôn điện thoại của tôi.
“Trả cho em, em còn chưa chào cô ấy một tiếng.”
“Nửa đêm nửa hôm thế này cô ấy sẽ hiểu vì sao em chưa kịp chào cô ấy một tiếng.”
137.
Hôm đó, tôi và Bắp Cải Trộn chat với nhau mãi trên QQ là về chuyện này.
Những công thức nấu nướng của Mr.MOF đều phải bảo mật. Có một lần, anh ấy
dùng iPad để chấm điểm cho học viên. Bắp Cải Trộn đợi ở bên cạnh, anh ấy đột nhiên nói, “Ma petile chouchou” (Bắp Cải Trộn của anh).
Bắp Cải Trộn hỏi, “Sao thế?”
“Anh đang nhập mật khẩu để mở máy của anh”.
“Ừm ừm”
“Ma petile chouchou” (Bắp Cải Trộn nhỏ của anh)
“Anh gọi em cái gì?”
“Nhập mật khẩu, Ma petile chouchou chính là mật khẩu của anh”.
Bắp Cải Trộn không tin, đích thân nhập thử, không ngờ là thật.
“Sao lại dùng nickname của em để làm mật khẩu?”, mặt cô ấy đỏ hết cả lên.
“Bởi vì sẽ không ai nghĩ tới mật khẩu của anh chính là tên của trờ giảng.”
“...”, Bắp Cải Trộn mặt đầy vạch đen hít sâu một hơi, hỏi, “Anh đã từng dùng tên khác làm mật khẩu chưa?”.
“Rồi”.
“Cái gì?”, Bắp Cải Trộn nổi cơn ghen.
“Anh đã từng dùng ma belle chouchou (Bắp Cải Trộn xinh đẹp của anh) để làm mật khẩu”.
“Còn gì nữa không?”
“Ma chérie chouchou”. (Bắp Cải Trộn thân yêu của anh)
138.
Lần đầu tiên chúng tôi đi du lịch tự do là từ Tây Song Bản Nạp thuê xe đi
tới Luông Pha Băng. Hải quan đòi thu chút tiền tip. Mr.Bu ra tay hào
phóng đưa cho mỹ nữ eo thon kia 4 vạn kíp Lào.
Sim điện thoại ở
Lào còn nhỏ hơn sim 3G ở Trung Quốc, tôi mua cho Mr.Bu một cái điện
thoại liền sim, chìa tay đòi tiền tip. Anh đưa luôn 8 vạn kíp vừa mới
đổi được cho tôi. Tôi sung sướng hô, “Cao gấp đôi cô nhân viên hải quan
kia. Anh đúng là rất yêu thương em.”
Anh u sầu nói, “Vì vòng eo của em to gấp đôi cô ấy”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT