Sau khi trở thành nhà văn tự do như ý nguyện, tôi phát hiện mình đã đánh giá quá cao trình độ của bản thân.

Ba tháng đầu, tôi nộp bản thảo tới một loạt hòm thư điện tử của các biên tập tạp chí lớn, nhưng chỉ như đá chìm đáy biển. Ngày nào tôi cũng kiểm tra hòm thư, điện thoại online QQ 24/24, chỉ sợ có biên tập nào đó muốn liên lạc mà không tìm được tôi.

Sau đó có một biên tập liên lạc với tôi. Tôi thức suốt hai đêm để viết bản thảo, được duyệt qua vòng đầu tiên, nhưng đến vòng cuối cùng thì bị yêu cầu sửa lại. Tôi lại thức đêm sửa bản thảo theo đúng ý họ, nhưng kết quả vẫn bị loại.

Lúc nhìn thấy thông báo trên QQ, tôi đã bật khóc.

Khi bạn dồn hết tâm sức cố gắng làm một việc gì đó, cuối cùng lại không làm được cho tốt, bạn sẽ có cảm giác tuyệt vọng giống như tôi lúc đấy.

Dần dần, tôi cũng có bản thảo được duyệt, nhưng đa phần đều bị từ chối.

Cuối năm, tôi bỏ chuyến đi du lịch nước ngoài để viết bản thảo thứ bảy, bị từ chối.

Cả Tết tôi tập trung viết bản thảo thứ tám, bị từ chối.

Lúc bị cảm nặng, tôi cố gắng viết cho xong bản thảo thứ chín, bị từ chối.

Rốt cuộc, sự tự tin của tôi không còn sót lại chút nào, nửa đêm cũng khóc đến tỉnh giấc.

“Lại mơ thấy ác mộng gì thế?”, Mr. Bu ôm lấy tôi.

Tôi vùi mặt vào lòng anh, “Lại bị từ chối bản thảo rồi”.

Ngày hôm sau, Mr. Bu mua hai tấm vé máy bay đi Thanh Đảo, “Chúng ta đi ngắm biển đi”.

Không ngờ trên máy bay tôi lại gặp được Ngô Lỗi.

Sau này, em họ hỏi tôi, “Thế rốt cuộc là anh rể an ủi tâm hồn chị hay là Ngô Lỗi?”.

Tôi đáp không cần nghĩ ngợi, “Ngô Lỗi”.

Em họ gật đầu, nói, “Em biết ngay mà, với cái khuôn mặt như Poker Face của anh rể, sao có thể an ủi tâm hồn người ta giống như nụ cười ấm áp khiến ai cũng phải mất máu của Tam Thạch chứ”.

080.

Mặc dù khả năng được duyệt bản thảo là rất thấp, nhưng ngày nào tôi cũng ngóng trông, hồi hộp chờ đợi kết quả. Mỗi khi avatar của biên tập sáng lên, tôi hồi hộp đến nỗi tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi tự thấy tố chất thần kinh của mình ngày càng kém, lúc nào cũng có thể suy sụp.

Hơn nữa, viết lách là một công việc vô cùng vất vả, thường xuyên phải thức đêm, thời gian đó nội tiết tố của tôi mất cân bằng, mặt mọc đầy mụn, kinh nguyệt rối loạn.

Mr. Bu kéo tôi đến trước gương, tôi thấy hình ảnh mình trong đó, đầu tóc rối bù, sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn, mặt không cảm xúc.

Anh lấy lược chải tóc cho tôi, thế mà lại rụng bao nhiêu sợi.

“Em tự cho bản thân mình nghỉ phép một thời gian đi, rủ Cô Nàng Kim Chi đi Hàn Quốc chơi cũng được”.

Tôi gật đầu, rồi đột nhiên hỏi, “Có phải em không có năng khiếu không?”.

Tay anh hơi khựng lại.

Tôi lại nói tiếp, “Người ta nộp bản thảo, được duyệt cứ như không, sao tới em lại khó khăn thế? Lần nào lướt Weibo gặp cá chép em cũng chia sẻ để phóng sinh, sao vẫn không có chút may mắn nào vậy? Em mệt mỏi quá, thực sự không muốn viết tiếp nữa rồi”.

“Thế thì đừng viết nữa. Em thích đi làm thì đi làm, không thích đi làm thì làm fan girl đi du lịch đây đó cũng được. Anh nuôi em.”

“Nhưng sao lúc nào em cũng như vậy, làm việc gì cũng không đến nơi đến chốn, chưa gì đã dễ dàng từ bỏ rồi.”

Anh từ phía sau ôm lấy tôi, tì cằm vào hõm vai của tôi, ngắm nhìn hình ảnh chúng tôi trong gương.

“Có sao đâu, từ bỏ thì từ bỏ, chỉ cần em không từ bỏ một điều này là được.”

“Điều gì?”

“Có lẽ sự nghiệp lớn lao nhất trong cuộc đời này của em là trở thành Mrs. Bu.”

081.

Một ngày lãng mạn như Thất Tịch, tôi luôn cảm thấy Mr. Bu sẽ chuẩn bị một sự ngạc nhiên vui mừng nào đó cho tôi. Quả nhiên, khi tôi đang ngồi làm việc bên máy tính, anh bước tới ôm lấy tôi từ phía sau. Như thế này là muốn vừa hôn lên tóc tôi vừa nói lời tình tứ sao?

Kết quả, anh nói, “Bao lâu rồi em chưa gội đầu?”

Tôi không thể nhẫn nhịn được, “Biến!”.

Anh lại không tức giận, “Anh biết em bận rộn, để anh gội đầu khô cho em nhé, em cứ làm việc tiếp đi”.

“Tự tin như thế sao? Nước gội đầu mà chảy xuống mặt em là em bắt anh hôn cho bằng hết đó!”

082.

Tôi luôn coi lời nói của Mr. Bu như gió thổi bên tai.

“Em vứt rác đi”.

“Em không biết nên vứt vào thùng rác nào, rác vô cơ hay rác hữu cơ. Vì một môi trường trong sạch, hay là anh vứt rác đi.”

“Em rửa bát đi”.

“Nước rửa bát làm cho tay em vừa thô vừa ráp. Để tiết kiệm tiền mua kem dưỡng da tay, thôi anh rửa bát đi.”

“Ngủ dậy thì gấp chăn đi.”

“Dù sao buổi tối đi ngủ cũng phải giũ chăn ra, gấp làm gì cho mất công.”

“Sấy tóc xong em phải cuộn gọn dây điện vào rồi hẵng cất đi chứ.”

“Thời gian quý báu như vậy, sao cứ phải lãng phí vào những chuyện nhỏ nhặt thế anh?”

Nhưng đôi khi tôi cũng sẽ nghe lời anh, ví dụ như những lúc Mr. Bu cổ vũ tôi, “Em phải kiên trì theo đuổi ước mơ”.

“Được”, tôi nhanh chóng tắt cài đặt báo thức trong điện thoại đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play