Tính tôi cứ khi nào tức lên là ăn nói không suy nghĩ, khi cãi nhau thường làm tổn thương người khác.
Có một lần tới Florence, lúc ăn buffet ở nhà hàng, chúng tôi đã cãi nhau.
Bữa sáng của người Ý thường là đồ nguội, dạ dày của Mr. Bu lại không
tốt, buổi sáng không thể ăn đồ lạnh. Thế mà hôm đó, lúc tôi đang bộc
phát toàn bộ những bực tức của mình, anh đã lẳng lặng uống hết cả cốc
sữa lạnh.
Cả ngày hôm đấy anh bị đau dạ dày, mặt mũi trắng bệt. Sau này tôi hỏi Mr. Bu, “Vì sao anh phải hành hạ bản thân như vậy?”.
Anh hỏi lại tôi, “Em nói xem vì sao?”.
Mỗi lần cãi nhau anh luôn làm mặt lạnh, coi như không nhìn thấy tôi, đến
lúc đó tôi mới hiểu, hóa ra anh cũng đau khổ không kém gì tôi.
004
Chúng tôi là “đôi đũa lệch” điển hình, tôi cao 1 mét 58 còn anh cao 1 mét 83.
Mỗi lần đi dạo phố cùng nhau, anh đều phải đặt tay lên vai tôi chứ chẳng
thể nào ôm eo tình tứ. Anh cứ lắc đầu than thở, “Cứ như là đang dắt con
gái mình đi dạo phố vậy”.
“Anh chê em lùn?”, Tôi lấy gối ôm ném vào người anh.
Mr. Bu né tránh, “Thì em vốn có cao đâu”.
Tôi gào lên, “Em không chê anh lùn thì thôi! Anh có biết tình địch của anh cao bao nhiêu không?”.
Tôi rút điện thoại ra, mở ngay trang Baike (*)của Ngô Diệc Phàm, ngón tay
liên tục gạt màn hình, hùng hổ nói, “Nhìn thấy chưa? 1 mét 87! 1 mét 87
đấy! Cao hơn anh cả một cái đầu”.
(*) Baike là trang thông tin của Trung Quốc, tương tự như Wikipedia ( Mọi chú thích trong sách đều là của người dịch)
Anh thở dài một hơi, giật lấy điện thoại của tôi, bật trở lại màn hình nền.
Mấy ngày sau, trên mạng lại nổi lên một chủ đề nóng: #Có bạn gái là fan girl thì sẽ có trải nghiệm gì#.
Tôi nhìn thấy Mr. Bu nhà tôi đăng status như sau: “Một là phải chịu được sự cô đơn, mỗi ngày cô ấy đều hóng phim hóng sự kiện, không có thời gian ở bên bạn. Hai là phải văn võ song toàn, văn dùng để ngồi ở nhà cùng cô
ấy xem phim rồi bình luận phim, võ dùng để đưa cô ấy đi thăm đoàn làm
phim, đưa tiễn sân bay. Ba là phải có lòng biết ơn, bởi một người luôn
chạy theo những người có ngoại hình đẹp đến không có đạo lý, không có
nhân tính như cô ấy, lại có thể coi trọng một người với vẻ bề ngoài tầm
thường như bạn, xin hãy biết thế nào là đủ, cảm ơn!”.
Bộp, bộp, bộp, đã bị tát sưng mặt lên chưa?
005.
Tôi chỉ có dịp tới thăm trường cũ của anh đúng một lần, là trường Đại học
Paris VI. Anh đưa tôi tới phòng máy tính nơi anh thường học tập, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy toàn cảnh Nhà thờ Đức Bà Paris. Hồi
tưởng lại những ký ức trong suốt hai năm học tập tại Đại học Paris VI,
Mr. Bu nói nó giống như việc học ôn lại để thi lại đại học lần thứ hai
vậy.
Một trong những trường đào tại về khoa học tự nhiên hàng
đầu thế giới, nhưng tỷ lệ tốt nghiệp được chỉ có 15%, những áp lực mà
ngôi trường này tạo ra cho Mr. Bu vượt xa tưởng tượng của tôi rất nhiều. Sinh viên trong phòng MIR(1) người nào người nấy đều phải thức đêm,
cuộc sống du học sinh cô độc, khiến Mr. Bu một dạo còn mắc chứng biếng
ăn.
“Em có biết vì sao anh phải tới Cố Lãng Tự để tận hưởng thời
gian Gap Year (2) không? Bởi vì khi đó sức khỏe của anh gần như báo động đỏ, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một năm”.
Chúng tôi đứng hóng
gió đêm trên sân thượng của tòa nhà cao nhất nằm trong trung tâm Paris,
khuôn viên Jussieu tại Tour Zamansky, cùng thưởng thức cảnh đêm hoa lệ
của Paris. Anh nói, “Khi đó anh vẫn cho rằng bản thân không thuộc về
thành phố này”.
1Phòng MIR (
Multimedia Instruction Room): phòng học đa phương tiện, được trang bị
rất nhiều thiết bị hiện đại phục vụ cho việc học tập của sinh viên.
(2) Gap Year là thời gian “xả hơi” của học sinh sau khi tốt nghiệp phổ
thông chuẩn bị lên đại học hoặc của các sinh viên đã tốt nghiệp và chuẩn bị học lên cao học, thường kéo dài khoảng một năm. Trong thời gian này, học sinh, sinh viên có thể dành thời gian trau dồi bản thân hoặc đi học thêm những khóa đào tạo ngắn hạn. Mô hình này rất phổ biến ở các nước
phương Tây như Anh, Mỹ, Úc, Canada..
Tôi ôm lấy cánh tay anh, “Thế bây giờ thì sao?”.
“Bây giờ thì anh chẳng cần gì nửa.”
“Chỉ cần em thôi à?”
“Em cướp hết lời thoại thế rồi thì anh diễn kiểu gì?”
Mr. Bu học cao học tại Pháp, còn học chuyên ngành ở trong nước.
Năm anh học lớp mười hai, gần ký túc xá có một công trình thi công. Anh
thường xuyên mất ngủ nên thần kinh suy nhược, cuối cùng thi cử không hề
thuận lợi. Mùa hè năm ấy, sau khi gọi điện cho tổng đài tra cứu điểm
thi, một mình anh ngồi trồng rau củ trong vườn, dùng cành cây để xới
đất. Anh ngắm kiến, ngắm giun, ngắm ốc sên, cả ngày chẳng buồn ăn uống
gì.
“Anh không hề khóc, nhưng sau đó mẹ ôm lấy anh nói không sao cả, lúc ấy anh mới bắt đầu rơi lệ.”
Sau đó là quá tình ôn thi lại vô cùng gian nan của anh. Khi đấy, ca khúc
Mr. Bu nghe nhiều nhất chính là Exodus của Maksim Mrvica.
“Ở lớp
học ôn, ngồi cùng bàn với anh là một cô bạn rất nhỏ bé. Mỗi lần làm đề
Toán, cô ấy đều khóc, vừa khóc vừa niệm: Toán là người yêu của mình,
Toán là cục cưng của mình. Cuối cùng, cô ấy cũng thi đậu vào đại học
Phúc Đán.”
Tôi không đành lòng, nói, “Thức ra thi đại học đâu phải là con đường duy nhất”.
“Nhưng thi đại học là lần cạnh tranh công bằng duy nhất, không cần biết gia thế, mặt mũi ra sao.”
“Nhưng rõ ràng là anh có thể dựa vào khuôn mặt mình để kiếm cơm, sao còn cần
dùng đến tài hoa với nỗ lực làm gì nữa? Anh làm như thế thì những người
vừa không có ngoại hình, lại không có tài hoa, cũng chẳng buồn nỗ lực,
phải sống làm sao?”
“Hóa ra em cũng rất biết mình biết người nhỉ.”
006
Món quà đầu tiên Mr. Bu tặng tôi là cuốn sách Phù Sinh Lục Ký của nhà văn Thẩm Phục, anh nói đây mới là ông tổ của sự lãng mạn.
Hôm đó tôi bỗng dưng nổi hứng muốn đi thử tuyến tàu điện ngầm mới khai
thông. Chúng tôi từ trung tâm thành phố sầm uất ngồi tàu điện ngầm thẳng tiến ra ngoại ô. Hành khách trong toa tàu ngày một thưa thớt, liên tục
có người rời đi. Giữa toa tàu tràn ngập ánh nắng, chỉ còn lại hai chúng
tôi.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau cùng ngắm phong cảnh lướt qua
ngoài cửa sổ, không nói lời nào, ngay cả nụ cười mỉm cũng thấy thật dư
thừa.
Tối hôm ấy, tôi thấy anh đăng một dòng status như sau: “Có
lẽ đời người chính là như vậy. Từ thuở thanh xuân đến khi bạc mái đầu,
khi huyên náo khi tĩnh lặng, lúc rực rỡ lúc ảm đạm, âm u, khách qua
đường vội vã, bao người đến rồi đi. Khi những phong cảnh ngoài kia đã
không còn gì mới mẻ, mong sao vẫn còn có em ở bên anh đến cuối con
đường”.
007.
Bạn trai
cô bạn thân Bắp Cải Trộn của tôi là người Pháp. Khi còn học làm bánh
ngọt ở Học viện Nghệ thuật Ẩm thực Le Cordon Bleu, Bắp Cải Trộn đã quen
biết Mr. MOF. MOF1 là từ viết tắt, chỉ “Nghệ nhân xuất sắc nhất của
Pháp”, là danh hiệu danh giá nhất đối với những người làm đồ tráng
miệng. Mỗi lần nghe Bắp Cải Trộn trò chuyện cùng Mr. MOF đều mang tới
cho người ta nhiều cảm xúc, bởi vì mỗi câu cô ấy nói đều thêm từ “Chef”
vào cuối câu.
“Bonjour Chef!”
“Merci Chef!”
“Oui Chef”
Có một thời gian tôi cũng thích thêm từ “Chef” khi nói chuyện với Mr. BU,
anh cũng không phản đối. Tôi hỏi anh vì sao, anh nói, “Bởi vì từ đó nghe rất giống với ‘Tạ Phu’ trong câu: Đa tạ phu quân!”.
Khi đó chúng tôi còn chưa kết hôn, thế nên mặt tôi lại đỏ hết cả lên rồi.
1 MOF ( Un des Meilleurs Ouvriers de France): giải thưởng danh giá được
trao cho những nghệ nhân thủ công xuất sắc của Pháp, được tổ chức 4 năm
một lần
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT