Mr.Bu rất hay bị loét dạ dày, trong nhà lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn hạt lạc sống, lúc nào đau nặng quá thì phải ăn vài hạt để xoa dịu đi phần nào.

Đêm hôm đó anh lại khó chịu, nên sợ đánh thức tôi nên nhẹ nhàng dời giường, không đi dép, xiêu vẹo đi ra phía cửa. Lúc đi qua đầu giường, vì trong phòng quá tối nên đầu gối anh va phải thành giường. Tôi nghe tiếng va đập mạnh như vậy, chắc chắn là anh rất đau, nhưng anh vẫn cố nhẫn nhịn, không kêu lên.

Tôi liền mở mắt, anh vừa đau bụng vừa đau chân, quỳ trên nền đất không đứng dậy nổi.

Tôi vội vàng đỡ anh lên giường, chạy đi lấy hộp lạc đặt vào tay anh.

Anh ngoan ngoãn ăn lạc như một cậu bé, bên ngoài cửa sổ, ở bãi để xe có chiếc xe đi ngang qua, ánh đèn chiếu thẳng khiến người ta chói mắt. Anh lấy tay che mắt lại cho tôi, rồi đôi bàn tay ấy lại vuốt ve khuôn mặt tôi trìu mến, “Trời mưa rồi”.

Anh khẽ nói, “Còn nhớ ngày trước trong giờ Văn, dạ dày của anh đột nhiên rất khó chịu, anh đau đến mức nằm bò cả ra bàn. Lúc đó thầy giáo đang giảng: Bao giờ chung bóng song tây- Còn bao nhiêu chuyện núi này đêm mưa1. Lúc đó anh nghĩ, người vợ trong tương lai của anh sẽ là một người như thế nào?

Tiếng mưa rơi tí tách trong đêm lại khiến người ta thấy bình lặng đến thế.

1Hai câu thơ trích trong bài thơ Dạ Vũ Kỳ Bắc (Thư gửi người phương Bắc đêm mưa) của nhà thơ Lý Thường Ẩn đời Đường. Bản dịch thơ của Tương Như.

140.

Ngày đọc sách thế giới, chúng tôi đều ở lỳ trong nhà, Mr.Bu ngâm tuyển tập thơ Vạn vật tĩnh lặng mê muội của Wistawa Szymborska. Tôi ngồi một bên dùng ứng dụng karaoke hát bài Bài ca năng lực kỳ diệu của Trần Lạp, còn chưa hát hết bài đã bị anh “ném đá”, “Em không hợp với những bài đậm chất nghệ thuật cao như thế này đâu, cứ hát bài Bởi vì gặp em của Vương Nguyên mà em yêu thích thì hơn”.

Sau khi tôi hát hết bài, anh nói, “Chỉ số thông minh của anh lại trở về thời đi học rồi.

“Anh không sợ cộng đồng Bánh Trôi (tên gọi fanclub của Vương Nguyên) giết chết anh luôn sao?”.

Mr.Bu nói, “Vửa nãy em em hát dân ca vì anh đang đọc thơ đúng không? Em không cần phải thay đổi bản thân vì anh như vậy, cứ làm những gì mà em thích. Nếu em muốn hát nhạc của Tfboys, anh đổi loại sách khác là được”.

Sau đó, anh đổi sang đọc cuốn sách tuyển tập những status Weibo của tôi...

141.

Những chuyến du lịch của tôi và Mr.Bu xảy ra rất nhiều chuyện khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

Có một lần ngồi khinh khí cầu ở Cappadokia, khi hạ cánh, người ta sẽ kéo dây cho khinh khí cầu cho nó hạ xuống, nhưng hôm đó gió quá lớn, khinh khí cầu không cẩn thận bị va vào mỏm đá, lắc lư chao đảo.

Tôi sợ hãi tới mức mặt mũi trắng bệch, hét ầm hết cả lên, “Em không muốn chết! Em còn chưa cưỡng hôn được Ngô Diệc Phàm!”.

Mr.Bu nói, “Em chắc đang sung sướng lắm đúng không? Không phải em nói, kiếp sau muốn kết hôn với Ngô Diệc Phàm đó sao?”.

142.

Khi còn đi làm ở công ty của Mr.Bu, anh thường xuyên lạm dụng chức quyền, ngày ngày ép tôi đến văn phòng đấm lưng cho anh.

Tôi tức tới nghiến răng nghiến lợi nói, “Em ghét anh”.

Anh cười, “Anh thích em ghét anh”.

“Em ghét anh thích em ghét anh”.

“Anh thích em ghét anh thích em ghét anh”.

Chịu không nổi nữa rồi. Tôi ngay lập tức cắn một cái thật mạnh lên vai anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play