038

Mẹ suốt ngày mắng tôi vì đã đầu độc cô em họ hâm mộ thần tượng đến quên cả học hành. Tôi nói với em họ, “Chị kể cho em nghe một câu chuyện nhé. Nó kể về một cô thôn nữ ở Châu tự trị dân tộc Triều Tiên Diên Biên, đã làm thế nào để có thể trở thành phiên dịch viên cho một ngôi sao hàng đầu của Hàn Quốc”.

Nữ chính trong câu chuyện là “tiền bối” của Cô Nàng Kim Chi, nhờ thành tích học tập xuất sắc đã được cử tới Đại học Seoul để giao lưu với sinh viên khoa tiếng Trung Quốc ở đó. Vừa sang đến nơi, cô ấy đã làm một bài tự giới thiệu bằng tiếng Hàn đặc sệt phát âm của người Diên Biên, khiến cả lớp được phen ầm ĩ. Cô ấy khua môi múa mép bằng ánh mắt vô cùng cao ngạo, tự tin, còn dùng rất nhiều khẩu ngữ quen thuộc với giới trẻ.

Giáo trình của Đại học Seoul đều được quốc tế hóa, có rất nhiều bài học cần phải thực hành, nhưng không ai muốn vào chung nhóm với cô ấy, cô ấy đành phải cắn răng hoàn thành bài tập dành cho năm người một mình. Cô ấy đã làm rất tốt, nhưng điểm số lại không cao bởi vì không làm việc theo nhóm.

Môn nào cũng bị điểm kém, không có học bổng, cô ấy đành phải đi làm thêm khắp nơi. Do vấn đề phát âm, không ai tin cô ấy là sinh viên của Đại học Seoul, nghi ngờ cô ấy trốn từ Bắc Triều Tiên sang. Thậm chí, cô ấy còn bị đưa đến đồn cảnh sát mấy lần liền.

Em họ ngắt lời tôi, “Lỗi phát âm như thế thì phải làm sao? Chị nói xem, chị ấy làm thế nào để người ta hiểu mình đang nói gì?”.

Sau một năm giao lưu tại Đại học Seoul, nữ chính quay trở về Trung Quốc. Lúc này thời cơ đã đến. Năm đó, Bae Yong Joon đang rất nổi tiếng có hoạt động tuyên truyền ở Trung Quốc, cần một người phiên dịch có âm Seoul lưu loát, thế là cô ấy được cử đi.

Em họ tôi nói, “Hiểu rồi, hiểu rồi, cần phải nỗ lực, nỗ lực hơn nữa, mới có thể khiến người khác tưởng rằng mình chẳng phí chút công sức nào cũng đạt được”.

Tôi cảm thấy nếu không lôi châm ngôn kinh điển của Cô Nàng Kim Chi ra thì không thể dạy dỗ cô em họ này được. Thế là tôi nói, “Đừng vì chuyện chúng ta là fan girl mà cảm thấy mất mặt. Người chúng ta hâm mộ thực sự rất giỏi, đáng để chúng ta yêu mến. Hơn mười tuổi họ đã phải khó khăn vật lộn với cuộc sống này, sau khi vào nghề còn phải đối mặt với biết bao cạnh tranh khốc liệt. Những tổn thương mà họ phải chịu, những gánh nặng trên đôi vai họ, mồ hôi và nước mắt mà họ đã phải bỏ ra đều không cho phép chúng ta vì hâm mộ họ mà tự ti”.

Hiếm khi cô em học của tôi không nói xen vào, ngoan ngoãn lắng nghe hết. Có điều mẹ tôi lại bắt đầu cằn nhằn, “Nói suốt từ nãy đến giờ mà vẫn không thuyết phục nổi em họ con. Đừng ra sân bay Hoàng hoa đón thần tượng nữa!”.

039

Ngày 14 tháng 2 năm 2014, Mr. Bu cùng tôi đến Thượng Hải để tham gia fan meeting của Lee Jong Suk.

Ở ngoài cổng có người bán ảnh có chữ ký của Sukkie, trong lúc tôi vào nhà vệ sinh, Mr. Bu đã mua một tấm.

Tôi vô cùng ngạc nhiên, “Anh không sợ nó là chữ ký giả à?”.

Anh khẳng định, “Anh còn nghi ngờ”.

“Nghi ngờ sao còn mua?”

“Thế lỡ là thật thì sao?”

Lễ tình nhân năm đó, tôi đã nhận được món quà còn quý giá hơn 999 bông hồng.

040

Phòng ngủ của tôi dán rất nhiều poster của các idol. Một fan girl như tôi, nửa đêm xem clip của idol mà cười đáng sợ như mấy mẹ sề chuyên buôn dưa lê ngoài ngõ, tiềm năng điên cuồng theo đuổi các anh đẹp trai được phát huy hết mức, chắc chắn là trông rất “não tàn”. Tôi tin Mr. Bu cũng nghĩ như vậy.

Sinh nhật Mr. Bu, tôi tiện tay làm tặng anh một clip chúc mừng sinh nhật, anh làm sao mà giấu nổi kinh ngạc của mình cơ chứ!

Lúc tôi giúp bạn anh chỉnh sửa vài bức ảnh bằng phần mềm Photoshop, anh đã cố tỏ ra không có gì rồi.

Lúc tôi làm phụ đề cho clip, cuối cùng anh không nhịn nổi nữa, hỏi tôi, “Rốt cuộc là em còn giấu bao nhiêu tài lẻ nữa thế?”.

Tôi cười ra vẻ làm cao, “Anh xem, fan girl cũng đâu phải không được điểm nào. Hâm mộ thần tượng cũng có thể giúp chúng ta hoàn thiện bản thân hơn”.

Anh chán nản đỡ trán, “Tình yêu của em đều dành hết cho các idol rồi. Đói với em, anh có cũng được, không có cũng chẳng sao, đúng không?”.

“Sao thế được? Anh mãi mãi là máy ATM của em!”

041

Đợt phim Người thừa kế đang “hot”, Mr. Bu đi công tác ở Seoul, gửi cho tôi bức ảnh một chiếc dreamcatcher màu tím. Park Shin Hye một mình đứng ngắm chiếc dreamcatcher màu tím này để tìm lại bao hồi ức, qua ánh mặt trời chiếu lên tấm kính cửa sổ, cô ấy nhìn thấy ánh mắt dịu dàng chứa chan tình cảm của Lee Min Ho, cảnh này đã khiến bao trái tim mềm yếu của thiếu nữ rung động cơ chứ? Tôi đã kể với Mr. Bu rất nhiều lần rồi.

“Anh đang đợi khách hàng của Bukchon, nhìn thấy khung cửa sổ ấy, tiện thể chụp lại luôn.”

“Anh còn không chịu thừa nhận là anh cố tình tới đó vì em à?”

“Anh thực sự phải đợi khách hàng ở Anguk-dong.”

Hai ngày sau, anh lại gửi cho tôi một tấm ảnh quán cà phê Mango Six, nơi Kim Woo Bin đã bao trọn cả quán cho Park Shin Hye trong phim.

“Hôm nay khách hàng lại hẹn đàm phán ở quán cà phê.”

“Khách hàng mà biết ngày nào anh cũng lợi dụng người ta như thế, chắc là sẽ chửi chết anh luôn đó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play