Mẹ kế Bạch Tuyết chuẩn bị lấy tư liệu Bạch Hàn nghiên cứu đứa bé để bán
đi, bà ta tin tưởng nhất định có thể làm cho thế giới chấn động, trên
thế giới lại có thể có yêu quái, hơn nữa đó lại là con rể và cháu của
mình.
Có loại người bị lợi ích làm choáng váng
đầu, không tiếc hy sinh người thân của mình để đổi lấy lợi ích, vợ Bạch
Hàn chính là loại người này.
Bà ta bị phát hiện trộm tư liệu, nổi lên sát khí (ý định giết người).
Bạch Tuyết khiếp sợ nhìn mẹ kế, sức lực của bà từ đâu tới, lại có thể trở
nên lợi hại như vậy. Chẳng lẽ lại có kẻ âm thầm tác quái?
Bạch
Tuyết trừng mắt đẹp, nâng lên tay, cắn đứt ngón tay, viết một cái hàng
chữ ở lòng bàn tay, chuẩn bị chụp xuống đỉnh đầu mẹ kế, ngay sau đó là
một tiếng xé rách kêu to: “A ——” Bạch Tuyết nhìn một sợi khói trắng chui ra từ đỉnh đầu mẹ kế.
Đám khói trắng kia bay ra ngoài cửa, dưới
tình thế cấp bách, Bạch Tuyết hô to: “Ức Ức ngăn cái đồ vật dơ kia lại
——” Ức Ức bay lên một cái xuất hiện ở cửa, đám khói trắng không chỗ có
thể trốn, bay tới bay lui ở trong nhà, hai tay Ức Ức vừa thu lại một
phát. Đám khói trắng trực tiếp bị cậu khống chế được, Bạch Tuyết chạy
đến trước mặt lò vi sóng, mở ra, “Con trai, mang lại đây, để bên trong
tiêu diệt sạch.” Bạch Tuyết hô.
Ức Ức đem đám khói trắng kia đưa
đến lò vi sóng, Bạch Tuyết nhanh chóng đóng cửa lò vi sóng, sau đó nhấn
nút nướng thịt để lò vi sóng chạy.
Chỉ thấy khói trắng ở lò vi sóng đâm loạn khắp nơi, chậm rãi hóa đen, yếu dần, cuối
cùng phát ra giọng nói khủng bố: “Bạch Tuyết, tôi thành quỷ cũng sẽ
không buông tha cô ——” Ức Ức và Bạch Tuyết đều nghe ra được, đây là
giọng nói của Đại Vương Phi, hồn phách cô ta lại có thể cất dấu một hồn ở trong thân thể mẹ Bạch Lan.
Ba hồn bảy phách, trong thân thể
Bạch Lan cái cũng là Đại Vương Phi, Đại Vương Phi muốn lợi dụng thân thể Bạch Lan để trùng sinh, lúc này đây ba hồn bảy phách của cô ta hoàn
toàn xong hết rồi.
“Đại Vương Phi đi đường cho tốt, hay là chờ lúc cô làm quỷ lại nói loại lời này đi.” Bạch Tuyết lạnh giọng nói.
Quay đầu lại nhìn về phía mẹ kế xụi lơ trên mặt đất, trong tay còn gắt gao
nắm một phần tư liệu, Bạch Tuyết đi đến, đoạt lại đây, lạnh giọng nói:
“An phận làm người, chăm sóc thật tốt cho ba tôi, tiền bạc tôi cho ba
không phải ít, nhưng mà không thể tiêu xài phung phí, bằng không tôi sẽ
không tha cho bà. Trước kia bà ở bên ngoài làm một vài chuyện đừng tưởng rằng không có người biết, tôi là không muốn nói ra, đều tuổi này, vẫn
là ngoan một chút mới tốt! Bạch Lan cũng đã lớn như vậy, bà lại đi ra
ngoài tìm đàn ông có tuổi tác không sai biệt lắm với con gái là có hứng
thú sao!” Bạch Tuyết khổ sở nói, cô là vì ba mới không nói ra một chữ,
nhưng mà không đề cập tới cũng không đại biểu là cô
không biết. Có một số việc nói ra chỉ biết sẽ làm tổn thương người, cho
nên cô không muốn nói.
“Cô nói bậy gì đó, tôi không có!” Trên mặt vợ Bạch Hàn không nhịn được, ngụy biện nói.
Ức Ức biết chuyện mẹ và người phụ nữ kia nói đứa trẻ không nên nghe, cho
nên liền trở về phòng, thu thập đơn giản một chút, cậu biết trong chốc
lát mẹ sẽ cùng cậu chạy về chỗ của ba, mẹ lo lắng cho chú Khang Nghị.
“Tôi kêu bà một tiếng dì Mai đối với bà đã là tận tình tận nghĩa, tôi lo
lắng ba sẽ thương tâm, cho nên chuyện của bà tôi đều không có nói với
ai, đừng tưởng rằng bà dấu diếm rất tốt, trên đời này không có không
tường nào không bị gió lùa, ba cầm tiền của ba tôi đi tìm đàn ông, bà
không cảm thấy đáng xấu hổ nhưng tôi lại thấy xấu hổ thay bà. Cầm tiền
của người đàn ông của mình đi ra ngoài dưỡng tiểu bạch kiểm, cẩn thận sẽ gặp báo ứng.
Về sau tiền trong nhà này, tôi sẽ tiếp nhận, ủy thác
luật sư, không có dấu tay và chữ ký của ba thì bà sẽ không lấy được một
xu.
Nếu bà cảm thấy như vậy đối với bà không công bằng, vậy bà hẫy kêu những người đàn ồn bên ngoài đó nuôi dưỡng bà, tôi cho rằng
bà đã không có tiền, còn ai sẽ để ý đến bà! Năm đó ba tôi vì bà mà đối
đãi với mẹ tôi như thế nào, đối đãi tôi như thế nào, chẳng lẽ bà đều
quên mất, bà là người phụ nữ không có lương tâm, ba vì lấy lòng bà, nhẫn tâm đối đãi tôi và mẹ như vậy, hiện giờ bà lại làm ra chuyện mất mặt
như vậy ở sau lưng ba, thật không có lương tâm! Cả đời này của bà ăn
chơi đều dùng tiền của ba, chẳng lẽ bà chính là đối với ba như vậy, bà
có nghĩ tới hiện tại ba thất vọng với bà cỡ nào hay không, bà có nghĩ
tới hay không, trước kia ba để ý bà cỡ nào, chuyện gì đều lấy bà là chủ, hiện tại tuổi của ba đã lớn, bà liền ghét bỏ ông, trên thế giới này sẽ
có loại người như bà sao!
Còn có…… Tư liệu mà ba nghiên cứu bọn
nhỏ bà biết nhiều ít? Vừa rồi tư liệu bà đã nhìn được nhiều ít, có phải
bà muốn dùng cái tư liệu đi đổi lấy tiền hay không? Bà như làm sao có
thể nhẫn tâm như vậy, tuy rằng tôi không phải là con gái do bà sinh ra,
nhưng mà cũng người sống chung một nhà với bà, ăn cơm chung một nồi
nhiều năm như vậy, bà liền nhẫn tâm lấy tư liệu liên quan tới bọn nhỏ
này giao cho người khác như vậy sao?
Bà có nghĩ tới hậu quả của việc mình làm hay không.”
Sắc mặt mẹ Bạch Lan càng ngày càng khó coi, những cái tư liệu đó bà có nhìn một ít, Bạch Hàn sửa sang lại kết quả là bọn nhỏ không phải người, là
là……
Bà không dám nghĩ, thì ra ba đứa bé ở trong nhà đều không
phải người, là lang yêu, thật là đáng sợ. Còn có Lãnh Dạ kia càng đáng
sợ, lại có thể là Lang Vương.
Bạch Hàn lại có thể biết nhiều như vậy, ông còn đi gần bọn họ như vậy, chẳng lẽ ông không sợ?
“Nhìn dáng vẻ này, bà đều đã biết!” Bạch Tuyết sắc bén nói.
“Cô muốn làm gì? Đừng giết tôi……” Mẹ Bạch Lan cầu xin, cả người sợ tới mức
run run lên, Lãnh Dạ là Lang Vương, ba đứa bé là lang yêu, như vậy Bạch
Tuyết là cái gì? Bà còn chưa kịp xem xong, đã bị Bạch Tuyết phát hiện,
chẳng lẽ Bạch Tuyết cũng không phải người? Chuyện này không có khả năng
a!
Tuy rằng Bạch Tuyết không phải do bà sinh ra, nhưng mà bà lại
tận mắt nhìn thấy đến cô là từ trong bụng mẹ cô sinh ra, là con người
chân chính, hơn nữa lớn lên từng chút từng chút, không phải mới ba tháng đã sinh ra giống như là ba đứa con của Lang Vương như vậy, hơn nữa sinh ra liền sẽ nói chuyện, ăn uống, còn biết đi.
Bạch Tuyết là người bình thường, cô lớn lên từng chút từng chút, lam sao cô sẽ có vấn đề.
Chỉ là tư liệu Bạch Hàn ghi lại một câu như vậy: Không nghĩ tới con gái
mình lại có thể là…… Đây là ông vô cùng vinh quang. Vợ Bạch Hàn không
biết Bạch Hàn tỉnh lược bớt những chữ đó là có ý tứ gì?
Vì sao lại muốn tỉnh lược hết?
Lại vì sao muốn nói là ông vô cùng vinh quang?
Bạch Tuyết rốt cuộc là cái gì?
Phía sau lưng bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, Bạch Tuyết là cái gì? Bà không
ngừng hỏi lại, bà nằm mơ cũng không nghĩ tới bên người sẽ lập tức đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Lòng hiếu kỳ của bà suýt nữa hại bà,
tôi sẽ không giết bà, nhưng mà bà đã biết quá nhiều chuyện không nên
biết, nếu là bạn bè của tôi, có lẽ tôi sẽ thả bà, nhưng mà…… Tôi và bà
là hai người qua đường, chúng ta không phải người chung một cuộc chiến,
từ nhỏ bà đã không thích tôi, luôn luôn gây khó dễ tôi, hiện giờ tôi
không vì chuyện trước kia trả thù bà đó chính là ân huệ đối với bà.”
Nghe được lời Bạch Tuyết nói như vậy mẹ kế sợ tới mức liền đái trong
quần ngay tại chỗ.
“Cô muốn như thế nào?” Vợ Bạch Hàn run run rẩy rẩy hỏi.
“Chăm sóc ba tôi thật tốt, còn có chính là……” Bạch Tuyết vừ nói thì cũng niệm chú ở trong lòng, hy vọng bà quên những gì ngày hôm nay nhìn thấy nghe
thấy được, về sau thật tốt với ba, nếu không bà sẽ biến thành người câm.
“Dì Mai, nhớ kỹ tôi, tôi là Bạch Tuyết, về sau bà phải chăm sóc ba tôi thật tốt, ông sẽ cho tiền để bà tiêu xài, Lãnh Dạ là chồng tôi, Ức Ức và
Niệm Niệm, Thiên Tầm là con của tôi. Muốn bà vĩnh viễn nhớ kỹ điều này,
không nên đi ra ngoài nói bậy, bằng không bà sẽ biến thành người câm.”
Bạch Tuyết thấp giọng nói.
“Cô nói bậy, tôi từ nhỏ đã biết nói
chuyện, làm sao sẽ là người câm!” Vợ Bạch Hàn không tin Bạch Tuyết uy
hiếp, không cam lòng phản bác một câu.
“Nếu không tin, bà liền
thử một lần đi, nói hết nội dung tư liệu ngày hôm nay nhìn thấy cho tôi, nhìn xem thử bà còn có thể nói ra sao.” Bạch Tuyết lạnh giọng nói, mẹ
kế không biết hối cải, cô niệm chú với bà ta cũng không quá đáng, loại
người này chỉ sợ thiên hạ không loạn, chế giễu người câm. lequydon
Vợ Bạch Hàn không tin, vì thế liền chuẩn bị mở miệng ra nói Lãnh Dạ không
phải là người. Kết quả miệng vừa mở ra chính là không có âm thanh, hơn
nữa lại dùng lực lớn kêu chính là âm thanh a a a, quả thực là giọng khàn chính cống.
Bạch Hàn nghe được am thanh a a phát ra, phát hiện
vợ mình đang khoa tay múa chân lung tung, ông tò mò hỏi: “Hơn nửa đêm
rồi ở chỗ này a a a a cái gì! Cũng không sợ hàng xóm mắng bà sao!”
“Ba, đã khuya, con còn phải đi về, Khang Nghị như thế nào, con còn chưa rõ
ràng lắm, con phải đi về nhìn xem. Ba đi nghỉ ngơi đi, đúng rồi, dì Mai
ăn trúng đồ hỏng, phỏng chừng không quá hai ngày sẽ tốt lại.” Bạch Tuyết nghi ngờ cười cười.
“Mỗi ngày chỉ biết ăn, người câm mới tốt,
tôi cũng thanh tĩnh! Tuyết Nhi nếu con có việc, liền trở về nhìn xem đi, ba nơi này con yên tâm thì tốt rồi.” Bạch Hàn đau lòng nhìn Bạch Tuyết
nói, con gái ông lại có thể là hậu nhân Mẫu Đan Tiên Tử, đây là vinh
quang lớn lao của ông, trước kia ông ngàn vạn lần không nên đối đãi
Tuyết Nhi như vậy.
Hiện tại nhớ lại thật hối hận!
“Tư liệu này ba cất giấu không cẩn thận, dì Mai muốn lấy đi ra ngoài bán kiếm
tiền, ba biết làm như vậy sẽ gây ra hậu quả gì không? Ba sẽ vĩnh viễn
mất đi chúng con, nếu thân phận chúng con bị bại lộ, chúng con vĩnh viễn không thể bước đến lãnh thổ này, chúng con vốn không nên thuộc về nơi
này, nếu lequydonn bọn nhỏ bị những nhà khoa học đó mang đi, bọn họ sẽ
giống như chuột bạch bị bọn họ làm nghiên cứu, ba nhẫn tâm sao? Còn có
một khi thân phận của lãnh Dạ bị bại lộ, chúng con đành phải mang theo
đứa bé về Yêu giới, về sau chỉ sợ không thể lại đến! Ba nếu con không
thể trở về, con sẽ nhớ ba. Có khả năng ba cũng sẽ bị bọn họ kéo đi làm
điều tra, chỉ sợ ba cũng sẽ không sống yên ổn.”
Bạch Tuyết nói những tính lợi hại của phương diện này một lần, hy vọng ba có thể hiểu được.
“Ba đã biết, bây giờ ba sẽ đi cắt bỏ hết những tư liệu trong máy tính, để
phần tư liệu này con đem đi đi, tùy tiện xử lý, ba chỉ cần các con đều ở gần ba, chăm sóc ba, ba không muốn bọn nhỏ rời đi, cũng không muốn các
con rời đi.” Bạch Hàn có lẽ đúng là đã lớn tuổi, bên người rất thích náo nhiệt, đặc biệt là ba đứa bé này, ông vô cùng thích, tình cảm một chút đều không giả, ông nhìn thấy Tuyết Nhi hết mực yêu thích ba đứa bé này.
“Ba cảm ơn ba, con và Ức Ức đi về trước, có chuyện gì gọi điện thoại cho
con.” Bạch Tuyết nhìn ánh mắt ba, liền biết ba nói đều là lời nói thật,
rất chân thật.
Bạch Tuyết và Ức Ức trở lại biệt thự Lãnh Dạ, bọn
họ còn chưa có đi vào, cũng đã cảm giác được hơi thở lạnh lẽo từ trong
phòng toát ra ngoài. Bạch Tuyết kinh hoảng chân bước nhanh hơn, chạy vào trong phòng.
Chỉ thấy trong đại sảnh, thân thể
Khang Nghị bị trói ở trên cọc gỗ. Một tay pháp y Lưu châm cứu một tay
cầm một loại thuốc nước diệt trùng châm cứu cho Khang Nghị.
Lang
Vương cũng đứng ở một bên, anh lo lắng độc tính trong người Khang Nghị
phát tác sẽ làm hại pháp y, cho nên mới trói anh ta lại, hiện tại thi
trùng trong thân thể Khang Nghị đã không thể sử dụng biện pháp hút thi
trùng ra ngoài như Lang Vương, Khang Nghị trúng độc quá sâu, pháp y Lưu
hy vọng dùng châm cứu chứa thuốc diệt trùng tiêm vào để cứu Khang Nghị,
chỉ cần là nơi có thi trùng, anh liền bắt đầu châm cứu, bởi vậy toàn
thân Khang Nghị bị đâm rất nhiều châm, Lang Vương đã mệnh lệnh Đoan Mộc
và Long Chu đi mua ngân châm, để cho pháp y sử dụng.
Bạch Tuyết
đi vào, đau lòng nhìn Khang Nghị, lại nói với pháp y: “Phiền anh nhất
định phải cứu anh ấy, anh ấy là người tốt, làm ơn.” Bạch Tuyết cúi đầu,
rơi nước mắt.
Lang Vương đi tới, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Bạch Tuyết nói, “Đừng quá khổ sở, độc Khang Nghị quá sâu, một chốc một lát cũng
trị không hết, em và bọn nhỏ vẫn là đi lên nghỉ ngơi một chút, bọn nhỏ
cũng mệt mỏi.”
Lang Vương biết Bạch Tuyết
mềm lòng, nhìn thấy Khang Nghị chịu nhiều khổ như vậy nhất định sẽ
thương tâm, cho nên anh mới có thể khuyên nhủ Bạch Tuyết.
Cô
ngước mắt, nhìn Lãnh Dạ, đây là người đàn ông của cô, vẫn là anh đau
lòng cho cô, hiểu rõ cô! Người đàn ông như Lãnh Dạ đều có thể xuất kích
hung ác như là sói, không cắn đối phương đến thương tích đầy mình tuyệt
không nhả ra, nhưng mà vì cô, lần này anh ngoan ngoãn bị bắt đi, lựa
chọn cái gì đều không làm, liền bị như vậy, còn thiếu chút nữa bị thương nặng!
Anh là Lang Vương, anh là Lang Vương cao ngạo, khi nào lại nhu nhược quá như vậy, nhưng mà anh vì trợ giúp cô hoàn thành kiếp nạn
trời cao giao phó cho bọn họ, anh nhịn, có lẽ anh cho rằng chuyện xãy ra ở bên người cô đều là vận mệnh đã được an bài, có lẽ đây là trừng phạt
của Ngọc Đế đối với hậu nhân Mẫu Đan Tiên Tử, cho nên anh mới có thể
không phản kháng, biết anh bị nhốt lại, Bạch Tuyết có bao nhiêu sốt
ruột, có bao nhiêu khổ sở, anh mới nghĩ đến phản kháng, nghĩ đến việc
dùng sức mạnh của chính mình mà vùng lên. leeqquuydon
Cô nhìn
chuyện xãy ra ở trên người Lãnh Dạ và mình một đường, rất nhiều chuyện
Lãnh Dạ đều âm thầm tiếp nhận, bởi vì anh cho rằng đó là số lần trời cao trừng phạt Mẫu Đan Tiên Tử còn chưa đủ, cho nên anh ngoan ngoãn tiếp
nhận thử thách, chỉ là trăm triệu lần không nghĩ tới trừng phạt lại liên tiếp mà đến, hôm nay anh đã nổi giận rồi, nổi bão, hôm nay ở tầng hầm
ngầm nói những lời nói đó, là Lang Vương thấy rõ một chuyện, chính là
mọi việc đều phải dựa vào chính mình, người khác căn bản là không đáng
tin cậy.
Bạch Tuyết mang theo một lòng tràn đầy cảm động, cô duỗi tay, năm ngón tay mở ra, cầm bàn tay anh, lúc anh đang phối hợp giang
hai tay, cô lập tức chạm vào lòng bàn tay anh, sau đó nắm chặt.
Đây là người đàn ông của cô!
Cô kính trọng anh, cảm kích anh, càng yêu anh. Bởi vì, anh làm như vậy, tất cả đều là vì cô!
Cô cũng áy náy, cảm thấy thực xin lỗi người đàn ông này, cảm thấy là bởi
vì chính mình, để người đàn ông này nhận hết uất ức, nhưng mà, cô lại
không thể nói cái gì, không thể tỏ vẻ cái gì.
Chính cô còn chưa đủ lớn mạnh, không giúp được nhiều ít, cho nên cô chỉ có thể nắm chặt anh, nắm chặt anh.
“Đi, anh đưa em đi lên.” Lang Vương nhìn con đều cọ cọ chạy lên lầu, anh nắm tay cô vợ nhỏ cũng đi lên trên lầu.
Mới vừa lên lầu, Bạch Tuyết nhận được điện thoại của Khang Cốc.
“A Cốc?” Hiện tại Bạch Tuyết sợ hãi chính là nhận được điện thoại của
Khang Cốc, cô làm sao nói với Khang Cốc, chuyện anh Nghị anh ấy có thể
tiếp nhận hay không, quan hệ giữa bọn họ giống như là anh em thân thiết.
“Tuyết Nhi, anh của anh hôm nay không có về nhà, dì anh hỏi anh có thấy? Anh
đã vài ngày không có nhìn thấy anh ấy, đi cục cảnh sát vừa hỏi mới biết
được, hôm nay em ở cùng với anh ấy. Tuyết Nhi, em có biết anh ấy đi nơi
nào hay không?” Khang Cốc biết đã trễ thế này, anh của anh sẽ không ở
chỗ Bạch Tuyết, cho nên mới hỏi Bạch Tuyết biết anh ấy đi nơi nào?
Bạch Tuyết bất an nhìn Lãnh Dạ, cô nên nói như thế nào, rốt cuộc tới khi nào Khang Nghị mới có thể tốt lên?
Cô nên trả lời Khang Cốc như thế nào?
Lang Vương nhìn dáng vẻ sẽ không nói dối ủa Bạch Tuyết, viết lên trên giấy,
nói Khang Nghị đi công tác ở nơi khác ba ngày sau mới trở về.
Bạch Tuyết ra vẻ bình tĩnh đọc theo trên giấy một lần, tuy rằng Khang Cốc có chút hoài nghi, nhưng mà anh lại không cách nào hoài nghi Tuyết Nhi,
cho nên vẫn là tin tưởng.
Chỉ là vì sao anh của anh lại không nói với trong nhà một tiếng, quá không hiểu chuyện!
Những lời Khang Cốc nói sau đó Lang Vương không có nghe được, bởi vì Bạch
Tuyết né tránh, đi qua một bên tiếp chuyện, tất nhiên là bởi vì ở trong
điện thoại Khang Cốc lại nói Lang Vương nói bậy, cho nên Bạch Tuyết mới
có thể tránh đi.
Tiếp điện thoại của Khang Cốc này, cô là cố tình ra thư phòng tiếp. Lúc trở về từ thư phòng, liền nhìn thấy một tay Lang Vương cầm di động dứng ở nơi đó trò chuyện với người khác, một đầu mười ngón tay như bay, ở trên bàn phím hoạt động nhanh chóng. Thấy cô đi
vào, nói qua loa vài câu, liền thu điện thoại. “Khang Cốc lại nói gì đó, nhìn em này mày ủ mặt ê thật giống đứa nhỏ!”
Cô bị anh lấy lý do thoái thác này nói trong lòng có chút ý cười, dỗi nói, “Người nào mày ủ mặt ê!”
Anh nâng một tay lên, vẫy vẫy cô. “Lại đây.”
Cô đến gần, anh lại vỗ nhẹ đùi mình một chút. “Ngồi nơi này.”
Cô uốn éo eo nhỏ, rất không khách khí mà ngồi xuống, sau đó thuận thế tựa
vào trong lòng ngực anh. Mùi hương quen thuộc, mang theo hơi thở hỗn hợp ánh mặt trời và cỏ xanh nhàn nhạt, làm cô thở ra một hơi thật dài, dáng vẻ mạnh mẽ phun ra trong lòng buồn bực.
Anh lấy một tay, ôm vòng lấy eo cô, cằm cọ cọ khuôn mặt nhỏ của cô, rũ mắt nói nhỏ.
“Nói đi, Khang Cốc lại nói anh nói bậy cái gì, hay là anh ta không tin lời em nói?”
Cô cảm thấy người đàn ông này quả thực như là thành tinh, nhưng lại cố
tình, chính là không nghĩ là anh sẽ quá lợi hại, cho nên phủ nhận nói.
“Không có, anh ấy không có nói anh nói bậy, anh ấy chỉ là oán giận vì sao Khang Nghị không gọi điện cho người trong nhà!” Đàn
ông cũng không chấp nhất điểm này, theo cô nói. “Vậy em nói, em không
thoải mái ở nơi nào, hửm?!”
Nói, cằm khiêu gợi, nhẹ cọ gương mặt cô một chút. Có một loại thân mật nói không nên lời!
“Chồng, thật ra Khang Cốc không xấu, anh ấy chỉ là giận anh cướp em đi! “
Anh không chịu nổi nhất là dáng vẻ cô mềm như bông này, nũng nịu, đè ép lửa trong lòng, nói: “Em vốn nên là của anh, bọn họ đều không có phần!”
Đáng lý tay còn ở trên bàn phím gõ “Cùm cụp”, cũng đã ngừng lại. Hai tay anh đều ôm lấy cô. Bởi vì, lúc cô như thế này, trên cơ bản, chính là muốn
để cho người yêu, để người trêu đùa.
Cô chạy nhanh trước hôn anh một chút, ngăn chặn anh lại.
“Dạ, chuyện của Khang Nghị chúng ta có thể giấu được sao? Hơn nữa khi nào anh ấy có thể tốt được?”
Nhìn kỹ anh kết quả chính là anh không có lập tức biểu hiện ra vẻ không vui, nên cô liền mở rộng cửa lòng đi xuống nói.
“Chuyện Khang Nghị, hiện tại làm em cảm thấy rất thống khổ. Anh nói, để em
không cần nghĩ nhiều, chỉ là căn bản em lại làm không được điều mong
muốn. Anh ấy là bạn của em —— hazzzi!” Cắn cắn môi, cô cực kỳ buồn rầu.
Lang Vương híp mắt suy nghĩ một chút, nói. “Tuyết Nhi, em cũng nhớ cho kỹ,
người không thể sống trong quá khứ, Khang Nghị đều đã như vậy, anh sẽ
cùng pháp y Lưu sử dụng hết thảy biện pháp để cứu anh ta. Em cũng nên
nhìn thoáng ra, hẳn là hiện tại và tương lai, không thể luôn trừng phạt
chính mình, sẽ trừng phạt người bên cạnh. Rối rắm những chuyện đã xãy
ra, nói một câu không dễ nghe, chính là không có việc gì lại tự mình
ngược mình!”
Này nửa dụ dỗ nửa phê bình nói, Bạch Tuyết nghe được rụt rụt vai, tự mình cảm giác giống như là lùn đi một đoạn. Thật ra, cô rất sợ đàn ông như vậy đứng đắn mà răn dạy cô, bởi vì người đàn ông này có sức ảnh hưởng quá lớn, mà cô đi một đường này tới, trên cơ bản chính là nhìn lên anh. Dù cho tới hiện tại rồi, có đôi khi cô có thể bò đến
trên đầu của anh làm loạn, nhưng càng nhiều lúc, cô vẫn là bị anh đè
nặng.
Cái dáng vẻ này của cô rơi vào trong lòng Lang Vương rồi,
anh lập tức cảm thấy trong lòng thoải mái, lập tức tiếp tục giáo huấn.
leqdon
“Em nói em một chút, gần nhất có phải không có việc gì tự
tìm ngược hay không. 500 năm trước, anh tiễn người trở thành em, 500 năm sau, em lại có thể không tin lời anh nói. Anh là người đàn ông của em,
em nói hết những chuyện trong lòng em cho anh nghe, anh còn có thể không ủng hộ em, không giúp em?! Ít nhất, em sẽ không ở thế khó xử, vì anh
sốt ruột tức giận, lại vẫn nơi nơi nhờ vả người khác. Em là vợ của anh,
anh khẳng định đặt em ở vị trí đầu tiên!”
Hai mắt Bạch Tuyết sáng lấp lánh nhìn Lang Vương, cảm thấy thật sự là quá không thể tưởng
tượng. Nghe lời người đàn ông này vừa nói, giống như rối rắm mấy ngày
này của cô, căn bản là như là một trò khôi hài. Đầu tiên là mẹ Đản Nhi
xuất hiện, nói có con với Lang Vương, còn đưa một đứa con giả đến cho
Lang Vương, nếu cô tin tưởng Lang Vương, cũng sẽ không có nhiều chuyện
xãy ra như vậy, làm hại Lang Vương thiếu chút nữa xảy ra chuyện. Dừng
một chút lúc sau, anh nhìn cô thật sâu.
“Em đừng cảm thấy không
vui, thật ra, anh cũng là khó cả đôi đường. Em cãi nhau với anh, chính
là chỗ khó của anh; tâm tình này, khó chịu giống như là em không tin
anh. Nhưng mà, anh sẽ không giống cô bé ngu ngốc như em không có việc gì tự ngược mình như vậy, anh chỉ biết tích cực mà tìm kiếm cách giải
quyết. Em, anh cần phải quản; mà Khang Nghị, anh cũng sẽ đến giúp.”
Cô vặn vẹo thân mình, “Ngô ngô” hai tiếng, rốt cuộc
không nói ra được cái gì, bởi vì quá mức nhu nhược. Cô lại không phải
một đứa ngu dốt, người đàn ông nói với cô như vậy, cũng đủ giúp những
thứ lộn xộn trong đầu cô từng chút từng chút được giải quyết. Kỳ thật,
cô cần cũng là một người, có thể rất không khách khí mà cảnh tỉnh cô như vậy.
“Cô vợ ngốc về sau nhất định phải tin tưởng anh, quyết
không cho phép hoài nghi anh, em biết em như vậy với anh mà nói chính là tra tấn, tra tấn vô hình!”
“Em ở lòng anh tuyệt đối là vị trí
thứ nhất, ai cũng không hơn em được!” Thật tinh tế, cô lại nói một lần.
Con ngươi đầy nước, sau khi đối mặt với anh, hơi nước càng thêm mờ mịt,
quyến rũ càng tăng lên.
Rốt cuộc anh vẫn đau lòng cho
cô, tuy rằng vì rút ra băn khoăn trong lòng cô, luôn là không yên tâm về anh, vì thế sử dụng chút thủ đoạn là cần thiết, nhưng không thể thấy cô chịu uất ức được. Dáng vẻ nhỏ vừa rồi của cô, phỏng chừng trong lòng
lại muốn miên man suy nghĩ, anh thật muốn rống to với cô. Ai kêu cô là
vợ của anh chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT