Kỳ thật, ngay cả Đóa Đóa cũng không biết trên thế giới rốt cuộc có người ngoài hành tinh hay không?
Rốt cuộc những cái đó trong TV có tồn tại hay không? Nếu là trước đây, cô
sẽ nói nhân vật trong TV đều là hư cấu. Nhưng mà, hiện tại cô đã không
suy nghĩ như vậy nữa, cô biết Lang Vương, biết yêu quái, còn có chính
mình trải qua, cô biết trên thế giới còn có rất nhiều sinh vật và chuyện mà cô không biết.
Đứa nhỏ trước mắt này không biết thuộc về loại sinh vật nào, mặc kệ là loại nào, thì tuyệt đối nó là một sinh vật nguy hiểm.
Lúc Đóa Đóa bị Đản Nhi làm cho không di chuyển được, Bạch
Tuyết và Đan Đan cũng đang hỏa chiến liên miên, Đan Đan vũ nhục Bạch
Tuyết, vũ nhục Mẫu Đan Tiên Tử. Cô làm sao có thể sẽ tha cho cô ta!
“Tôi là người phàm thì cũng tốt, tôi là hậu nhân Mẫu Đan Tiên Tử cũng tốt,
những cái đó với tôi mà nói đều không quan trọng, quan trọng là tôi vui
sướng, tôi thấy đủ. Tôi có con của mình, có chồng, tôi sống rất hạnh
phúc.
Nếu cô cho rằng tôi là người phàm, không có cao quý như cô, tùy tiện. Tôi có thể để cao quý cho cô, xin hỏi cao quý có thể làm ra
cơm ăn sao? Hay là có thể an ủi sự tham lam của một con người?
Tôi có con với Lang Vương là đủ rồi, mặt khác, nếu cô thích? Xin cứ tự nhiên.” Bạch Tuyết tỏ vẻ không quan trọng nói.
“Bạch Tuyết cô đừng nên quá kiêu ngạo, tôi sẽ lấy những thứ vốn nên thuộc về
tôi, cô đừng tưởng rằng cô là hậu nhân Mẫu Đan Tiên Tử thì rất ghê gớm,
nói cho cô biết tôi là tứ chi Mẫu Đan Tiên Tử, tôi so cô còn gần với Mẫu Đan Tiên Tử hơn. Cho nên chỉ có tôi mới có tư cách được Lang Vương yêu, cũng chỉ có tôi mới có tư cách đắc đạo thành tiên với Lang Vương.”
Mẹ Đản Nhi nói xong điều đó, rốt cuộc Bạch Tuyết cũng hiểu được, thì ra
đây mới là mục đích chính mà khiến cô ta chen chân, vốn đang cho rằng cô ta là yêu thích Lang Vương mới có thể tranh đoạt với cô, thì ra mục
đích thực sự của cô ta là tu luyện thành tiên.
Tuy rằng hiện tại
Đan Đan cũng là tiểu tiên tử, nhưng mà trước sau cô không phải là đại
tiên, không thể lên thiên đình, không thể gặp mặt Ngọc Đế, càng không
thể có phát triển tốt.
Cho nên cách tốt nhất là ra mặt tu luyện thành đại tiên, mới có thể trở thành tiên nhân làm cho người khác kính ngưỡng.
“Hừ hừ!! Có bản lĩnh cô liền tới lấy tình yêu của Lang Vương, trái tim anh
ấy đều ở trên người tôi, tôi yêu anh ấy, anh ấy càng yêu tôi, chẳng lẽ
cô không nhìn ra được, hay là ngươi không mở to mắt ra?” Bạch Tuyết phẫn nộ gầm nhẹ, người phụ nữ này quá đáng giận, kẻ thứ ba chen chân đều
cuồng ngạo như vậy.
“Tôi sẽ làm cho Lang Vương yêu tôi, cô nhìn xem đây là cái gì?"
Đan Đan vươn tay ra nói, Lúc Bạch Tuyết rũ mắt nhìn, Đan Đan nhẹ nhàng thổi một hơi, Bạch Tuyết choáng váng một trận.
Ngay sau đó liền ngã trên mặt đất.
Đóa Đóa sốt ruột, vậy phải làm sao bây giờ?
Người phụ nữ này có thể làm tổn thương Bạch Tuyết không?
Làm sao biết, Bạch Tuyết kia sẽ dễ dàng bị hại như vậy.
Có câu nói kêu: Tương kế tựu kế.
“Bạch Tuyết, là cô bức tôi, tôi sẽ làm cho cô tận mắt nhìn thấy Lang Vương ân ái với tôi như thế nào. Ha ha……” Chỉ thấy mẹ Đản Nhi nói xong xoay tròn một cái, ngay sau đó thân mình Bạch Tuyết bay lên trên không trung, sau đó rơi xuống mặt đất.
Cô vẫn quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, không biết tình huống như thế nào.
Một lát sau, Bạch Tuyết chậm rãi ngẩng đầu.
Chấn động nhìn người phụ nữ phía trước, ngay sau đó cái gì cũng không có nói, đứng dậy rời khỏi phòng.
Đóa Đóa lo lắng nhìn Bạch Tuyết, vì cái gì cô rời đi, nơi này là phòng ngủ của cô mà.
Sau khi Bạch Tuyết rời đi, mẹ Đản Nhi đóng cửa cho kỹ, xoay người một cái,
biến thành bộ dáng của Bạch Tuyết. Đóa Đóa kinh há to miệng, ông trời a, người phụ nữ này biến thành Bạch Tuyết, cô ta muốn giả mạo Bạch Tuyết
để sống cùng với Lang Vương?
Vậy Bạch Tuyết phải làm sao bây giờ?
Lúc Bạch Tuyết đi ra khỏi cửa phòng một này, ngoại hình của cô lập tức biến thành mẹ Đản Nhi, Bạch Tuyết không ầm ỹ không náo loạn, đi đến phòng
khách, mở TV lên, ngẩn người xem chương trình TV.
Lang Vương mang theo bọn nhỏ từ bên ngoài trở về, anh một bên nắm tay Niệm Niệm, một
bên nắm tay Ức Ức, phía sau còn cõng Thiên Tầm.
Lang Vương lạnh lùng nhìn thoáng qua mẹ Đản Nhi đang xem TV ( chính là Bạch Tuyết), sau đó liền cùng bọn nhỏ lên lầu.
Lúc này.
Trên lầu.
Đan đan nhẹ nhàng gật đầu một cái, ý bảo Đản Nhi ra tay giết Đóa Đóa. Đóa
Đóa biết cô sống không được, Bạch Tuyết đã bị biến thành mẹ Đản Nhi, mẹ
Đản Nhi cũng biến thành Bạch Tuyết.
Bi kịch muốn diễn ra!
Cô nhắm mắt lại, dáng vẻ như nhận lấy cái chết.
Nhưng vào lúc này, trên cầu thang truyền đến âm thanh nói chuyện, “Đóa Đóa, cô ở nơi nào? Đóa Đóa?” Thiên Tầm cất tiếng gọi.
Nháy mắt mẹ Đản Nhi trong phòng kinh hoảng.
“Đản Nhi, dù sao cũng chỉ là một con heo, sẽ không nói, quên đi, thả cô ta
ra.” Mẹ Đản Nhi lại gật đầu một cái, Đản Nhi liếm kẹo que một chút, sau đó một dậm chân, chân Đóa Đóa động động.
Đóa Đóa thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lang Vương và bọn nhỏ đẩy cửa tiến vào.
“Mẹ, tụi con và ba đi ra ngoài chơi, chơi rất vui nha.” Thiên Tầm bổ nhào
vào trong lòng ngực mẹ Đản Nhi nói, Đóa Đóa kinh hoảng nhìn Thiên Tầm,
cô bé có thể phát hiện người này đã không phải là mẹ mình hay không?
Cái gì Thiên Tầm cũng không cảm giác được, bởi vì mùi hương trên người Bạch Tuyết và mẹ Đản Nhi là giống nhau, cho nên mùi hương Thiên Tầm ngửi
được chính là mùi hương của mẹ cô bé.
“Nha bảo bối, để mẹ ôm một cái.” Mẹ Đản Nhi bế Thiên Tầm lên.
Thiên Tầm hơi bất ngờ, nhưng mà rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ cười ha hả.
Lang Vương đi tới ngồi ở bên người Bạch Tuyết, duỗi tay ôm mẹ Đản Nhi đang biến thành Bạch Tuyết vào trong ngực.
“Muốn ăn cái gì, anh đi chuẩn bị.” Lang Vương ôn nhu nói.
Đóa Đóa sốt ruột nhìn Lang Vương, sốt ruột nhìn bọn nhỏ, chẳng lẽ bọn họ
không ai nhận ra người phụ nữ này không phải là Bạch Tuyết, người phụ nữ này là mẹ Đản Nhi.
Đản Nhi ở một bên ăn kẹo que, thần sắc lạnh nhạt, đối diện với Ức Ức.
Trong mắt Ức Ức hiện lên thần sắc sắc bén.
“Em và anh cùng đi chuẩn bị bữa tối.” Mẹ Đản Nhi ôn nhu nói, trên mặt không thể che dấu ý cười.
Đóa Đóa nhìn bọn họ một trước một sau đi ra ngoài, trong lòng sốt ruột, sau khi chờ bọn họ rời khỏi đây, Đóa Đóa cọ cọ chạy đến trước mặt Thiên
Tầm, dùng đầu cọ chân Thiên Tầm, còn sốt ruột quay tới quay lui tại chỗ.
“Đóa Đóa, cô làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Thiên Tầm ngồi xổm xuống lo lắng hỏi.
“Ngao ——” Vừa rồi Đóa Đóa rõ ràng nói chuyện được với anh
trai, cô nhớ rõ chính mình sẽ nói tiếng người, làm thế nào trong miệng
lại là tiếng heo kêu.
Dùng móng heo chỉ chỉ người vừa rồi đi ra ngoài, lại ngao ngao kêu hai tiếng.
“Đóa Đóa, cô cũng muốn đi xuống? Hay là cô đói bụng?” Thiên Tầm lo lắng hỏi.
Đóa Đóa cấp bách lắc đầu, đây là muốn xảy ra chuyện nha, cái người phụ nữ
kia biến thành Bạch Tuyết, cô ta muốn có được tất cả của Bạch Tuyết.
Không được, cô cần có biện pháp.
Bạch Tuyết đang xem TV nhìn thấy Lang Vương và mẹ Đản Nhi đi xuống tới, cô
nhìn lướt qua, tiếp tục ngẩn người xem TV. Mẹ Đản Nhi đắc ý khóe miệng
hơi hơi nhếch lên, hừ, Bạch Tuyết, cô nên chờ làm kẻ ngu đi.
Lang Vương và mẹ Đản Nhi ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Đản Nhi ăn kẹo que đi xuống tới, ngồi ở trước mặt Bạch Tuyết thật sự. Cậu
tới gần làm Bạch Tuyết không khỏi rùng mình một cái, thực lạnh ——
Cậu là một đứa bé, sao nhiệt độ cơ thể lại thấp như vậy?
Chẳng lẽ……
Xem ra sự tình không có đơn giản như tưởng tượng vậy, trận này diễn có diễn!
Trên bàn cơm, Bạch Tuyết thực sự rũ đầu, yên lặng đang ăn cơm, Đóa Đóa ngồi xổm phía sau cô.
“Đóa Đóa, đến bên này, Đóa Đóa ngoan nhất, lại đây, lại đây ăn cơm.”
Thiên Tầm nhỏ giọng gọi vào, mẹ Đản Nhi ngồi ở bên cạnh Lang Vương phóng ra
ánh mắt lạnh lùng, hơi thở nhợt nhạt nguy hiểm phát ra, cô lạnh lùng
nhìn Bạch Tuyết vẫn luôn ở yên lặng ăn cơm, còn nhìn con heo phía sau
Bạch Tuyết.
Heo đáng chết, nếu không phải thời gian không
cho phép, cô đã sớm đem xử lý nó, để tránh hậu hoạn,
tuy rằng chỉ là một con heo, cũng quyết không thể buông tha nó, bởi vì
nó thấy được chuyện xãy ra lúc nãy.
Đóa Đóa không chịu đi, cũng không ăn cơm, liền ngoan ngoãn ghé vào phía sau Bạch Tuyết như vậy.
Đản Nhi rũ mắt liếc nhìn Đóa Đóa ở phía sau cách đó không xa một cái.
Chuyện còn chưa hết loạn, Long Chu lại xuất hiện ở cửa.
Thì ra, anh treo điện thoại, nghĩ rồi lại nghĩ, anh chỉ có một người em gái như vậy, quyết không thể ngồi mặc kệ. Anh lái xe tìm tới nơi này, anh
biết Thiên Tầm là con của Lãnh Dạ, cho nên nhất định Thiên Tầm đang lại ở chỗ này.
Đóa Đóa nhìn thấy anh trai xuất hiện ở chỗ này, thực
ngoài ý muốn, cũng thực lo lắng, bởi vì trên bàn cơm này ngoại trừ có
người, còn có yêu, thậm chí còn có một loại sinh vật nguy hiểm không
biết tên, chính là người biến thành Bạch Tuyết kia, còn có cái kia đứa
bé có đôi mắt sẽ biến dổi màu sắc kia, nhiệt độ cơ thể của cậu ta phỏng
chừng cũng chỉ có mấy độ!
Anh trai tới nơi này quá nguy hiểm!
Cô từng bước một đi qua, ngẩng đầu nhìn anh trai.
Long Chu rũ mắt nhìn lướt qua Đóa Đóa, ngay sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía đang một bàn người ăn cơm.
“Xem ra…… Tôi không mời mà tự đến, có chút thất lễ.”
Lãnh Dạ nhìn thấy Long Chu xuất hiện ở chỗ này rất khó chịu, lại không có biểu lộ ra ngoài, vẫn là an tĩnh ăn cơm như cũ.
Lúc này, Bạch Tuyết thực sự đứng lên, buông chén đũa, đi đến trước mặt Long Chu. Sau đó, duỗi tay, cầm cánh tay Long Chu, thấp thấp nói một câu:
“Anh ta là tới tìm tôi.”
Khiếp sợ ——
Mọi người đều khiếp sợ, tình huống gì đây?
Khi nào thì mẹ Đản Nhi lại quen biết với Long Chu?
Long Chu sửng sốt, cũng là hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu
được tình huống), người phụ nữ này là ai? Anh là đến tìm em gái.
Bạch Tuyết nắm thật chặt tay Long Chu, tựa hồ là đang ám chỉ anh phối hợp một chút.Cảm giác được bàn tay nắm anh đang dùng sức bắt lấy anh, anh nhàn nhạt cười.
“Đúng vậy, biết bạn của tôi ở chỗ này, cho nên tôi liền tới đây. Như thế nào? Không chào đón?” Long Chu lạnh lùng nhìn lãnh Dạ hỏi.
“Không chào đón thì như thế nào, anh cũng đã tới.” Lang Vương lạnh lẽo nói.
“Xem ra anh thực sự không thích tôi đến đây, bất quá không có cách nào khác, người bên cạnh ngươi đều là bạn tốt của tôi, nơi này…… Trừ bỏ anh không chào đón tôi, tôi tin rằng ai cũng đều thích tôi đến thăm.” Long Chu
nhìn thoáng qua người phụ nữ bắt lấy tay của mình, chẳng lẽ người phụ nữ này cũng giống với em gái, cũng là bị Lãnh Dạ giam lỏng?
Anh vẫn luôn tin tưởng rằng em gái bị người giam lỏng lại, mà người kia rất có
khả năng chính là Lãnh Dạ, ngoại trừ anh ta thì không có
người dám làm như vậy. Trước kia nghi ngờ người tên
Cung Hàn, sau này anh lại nghe được, nói là đã chết ở một lần ngoài ý
muốn.
Cho nên hiện tại đối tượng nghi ngờduy nhất chính là Lãnh Dạ, em gái mất tích nhất định có liên quan với anh ta.
Nhưng vào lúc này, phía sau lại truyền đến một giọng nói, giọng nói này là là giọng nói mà Bạch Tuyết không muốn nghe đến nhất.
“Tôi chỉ mới đi ra ngoài trong chốc lát, đã náo nhiệt như vậy, soái ca này
là ai?” Người nói chuyện chính là em gái Lãnh Dạ - Lãnh Nguyệt, cô đi ra ngoài mua mấy bộ quần áo.
“Đừng nói nhảm nhiều như vậy, ngồi
xuống ăn cơm ——” Lang Vương nhìn thấy em gái này liền đau đầu, nếu không phải em gái anh không hiểu chuyện như vậy, làm thế nào anh sẽ có phiền
toái, mà Tuyết Nhi cũng không thể bị ủy khuất được!
Nghĩ đến cô vợ nhỏ…… Anh thực đau lòng!
Nhìn thấy kéo tay Long Chu, con ngươi anh bắn ra khí lạnh muốn giết người.
Nhẫn nhịn!
Nhẫn nhịn hết sức!
Cái gì anh cũng đều có thể nhẫn nhịn, duy chỉ có lúc anh đối mặt với cô vợ nhỏ thì anh không thể nhịn được nữa!
“Long tổng, nơi này không chào đón anh, mời anh lập tức rời đi.” Bỗng nhiên, Lãnh Dạ đứng lên, lễ phép lại lãnh khốc nói.
“Lãnh tổng, anh là sợ tôi cướp Tuyết Nhi đi?” Long Chu lạnh giọng hỏi.
“Lập tức rời đi ——” Nhìn thấy Long Chu tự tin nhìn Bạch Tuyết, Lang Vương rống giận.
Người đàn ông này lại lợi hại như vậy, lúc gặp phải người phụ nữ mình âu yếm cũng sẽ mất tâm trí, rối loạn đúng mực.
Anh yêu Bạch Tuyết, tình yêu của anh là bá đạo, là độc nhất vô nhị, mặc dù
tình huống hiện tại đặc biệt, anh cũng không thể chịu đựng người phụ nữ
mình âu yếm bắt lấy tay người đàn ông khác như vậy, thân mật dựa gần
người đàn ông bên ngoài như vậy. Anh không cho phép ——
Yêu, không phải hy sinh, yêu, cũng không phải chiếm hữu, yêu, thật ra là
thành toàn. Lúc có được tình yêu, muốn cho đối phương tự do, lúc không
thể có được tình yêu, hai bên càng muốn cho yêu tự do!
Thật ra
Lang Vương cũng muốn sống vĩ đại như vậy, nhưng anh tuyệt không cho phép người anh yêu có tự do, người phụ nữ anh cần phải là người phụ nữ của
riêng anh, anh không cho phép Bạch Tuyết tiếp xúc với người đàn ông
khác, hoặc là thân mật.
Không phải sở hữu lời thề đều chịu được
khảo nghiệm, không phải sở hữu tình yêu đều chịu được dày vò. Cuối cùng, bị thương sâu nhất, thường vẫn là người trả giá nhiều nhất; đau đớn
nhất, thường vẫn là người kiêu ngạo nhất.
Anh ích kỷ yêu Bạch Tuyết, anh yêu Bạch Tuyết không yêu mình, anh yêu Bạch Tuyết yêu quá mức, anh yêu Bạch Tuyết yêu bá đạo.
Người vĩnh viễn cô đơn là chính bản thân mình. Cho dù có chân thành nói ra
chính mình yêu cỡ nào, cũng không thể giải thích được tình cảm trong
lòng. Một người, nếu không rảnh, đó là bởi vì anh không muốn rảnh, một
người, nếu không đi được, đó là bởi vì không nghĩ cách tránh ra, một
người, lấy cớ quá nhiều với người khác, đó là bởi vì không muốn để ý.
Lúc này, anh không muốn lấy cớ, không có lý do gì. Nhưng mà anh chính là
không thẻ nhìn thấy tay Bạch Tuyết bắt lấy cánh tay người đàn ông kia,
một chút cũng không được, một chút cũng không cho phép.
Bạch
Tuyết hiển nhiên là người phụ nữ hiểu rõ Lang Vương nhất, cô nhìn lại
người đàn ông bá đạo này muốn mất khống chế, kế hoạch thương lượng tốt
trước đó sắp hỏng rồi, việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm hỏng việc
lớn.
Chẳng lẽ đạo lý này anh cũng không hiểu!
Thật ra, có
đạo lý nào mà Lang Vương không hiểu, là anh ở trước mặt Bạch Tuyết không muốn hiểu, cũng không muốn hiểu, anh chỉ muốn đến gần Bạch Tuyết, thân
mật, mà không phải nhìn Bạch Tuyết dựa gần vào người khác, thân mật!
Toàn bộ bi thương, gom lại một tia sung sướng. Tất cả tiếc nuối, gom lại một góc hoàn mỹ.
Anh ở đóng băng biển sâu, hy vọng tìm thấy chỗ hổng. Lại bừng tỉnh giữa đêm khuya, bỗng nhiên thoáng nhìn ánh trăng tuyệt mỹ.
Lang Vương bị một ánh mắt cảnh cáo, anh do dự!
Nếu nói trên thế giới có ai có thể cho làm cho người đàn ông bá đạo máu
lạnh này do dự, như vậy thì chỉ có mình Bạch Tuyết. Nếu nói có ai có thể tác động lên tâm người đàn ông bá đạo máu lạnh vì cô mà rung động, như
vậy thì chỉ có Bạch Tuyết mới có thể làm được.
Nếu nói có ai có thể dọa sợ người đàn ông bá đạo máu lạnh này, như vậy thì chỉ có một người là Bạch Tuyết.
Lang Vương nhận được một ánh mắt cảnh cáo, anh do dự, anh không dám, anh
không dám chọc giân người nào đó, không dám chọc người nào đó không vui, không dám chọc người nào đó tức giận, không dám trêu chọc người nào đó!
Có thể bỏ lỡ việc chờ đợi mặt trời mọc, bỏ lỡ cảnh đẹp có thể lại đến, bỏ
lỡ chờ đợi sao băng có thể, bỏ lỡ tình yêu sẽ không trở về! Quý trọng
người bên cạnh, đặc biệt là người mình yêu lại yêu thương mình.
Lang Vương vẫn đáng khó khăn đấu tranh tư tưởng, anh để ý người phụ nữ này, lại không thể bá đạo chiếm hữu!
Rối rắm!
Anh đã thay đổi!
Có lẽ, yêu hận gần nhau chỉ là một suy nghĩ! Yêu, không chỉ phải hiểu được việc nên khoan dung đúng lúc, rất nhiều khả năng chuyển biến chỉ là ở
chỗ tâm tình mà thôi. Nếu có người yêu mình, mà bản thân cũng cảm thấy
người đó không tồi, điều này cũng không thể hiện bản thân sẽ lựa chọn
người đó.
Khi yêu anh sẽ không dao động vì bất kỳ ai, tình yêu
của anh căn bản không có khả năng dao động. Bởi vì, anh là một con sói,
một con sói trung thành.
Tình cảm không cần lời hứa, hiệp nghị và điều kiện. Nó chỉ cần hai người: Một người thể tin tưởng, một người nguyện ý lý giải.
Cho nên Lang Vương lựa chọn tin tưởng Bạch Tuyết, mặc dù anh là bị đôi mắt nhỏ kia cảnh cáo, nhưng mà anh vẫn là khuất phục, bị đôi mắt nhỏ
cảnh cáo uy hiếp khuất phục.
Anh biết kết quả không nghe lời là
cái gì? Anh biết kết quả không tôn trọng hiệp nghị lúc trước là cái gì?
Anh cũng biết kết quả chọc giận cô vợ nhỏ là cái gì?
“Muốn tranh
đoạt phụ nữ với tôi, anh còn chưa có đủ tư cách, chớ quên nơi này là
quốc gia có luật pháp, Tuyết Nhi đã là vợ của tôi, tôi là chồng của
Tuyết Nhi, nếu anh có dị nghị, không ngại tiếp chuyện với anh.” Lang
Vương nói xong, duỗi tay đứng lên ôm người phụ nữ bên cạnh, cười lạnh
nói.
Nhìn thấy Lang Vương phản ứng.
“Chúng ta đi.” Bạch Tuyết kéo Long Chu chuẩn bị rời đi.
Nơi này là nơi nguy hiểm, muốn chọc thủng người phụ nữ kia, trước hết cô
cần rời đi một chút, mục đích chính là tách Đản Nhi và mẹ cậu ra, thực
rõ ràng đứa nhỏ này và Đan Đan có âm mưu, tin tưởng việc tách bọn họ ra
có thể làm suy yếu thế lực của bọn họ, còn có thể châm ngòi quan hệ bọn
họ.
Trước mắt Bạch Tuyết chỉ có thể kết luận mẹ Đản Nhi là tiểu tiên tử, hơn nữa bên trong là hoa tiên tử biến chất.
Nhưng mà, đứa nhỏ Đản Nhi này, cậu rất có vấn đề, nhiệt độ cơ thể cậu dị
thường không ngừng lạnh xuống, ngay cả kẹo que trong tay cậu cũng có
đáng nghi.
Cậu ta là ai?
Vẫn chưa biết được.
Bất quá cô tin rằng chân tướng sẽ được công bố rất nhanh.
Bị biến thành mẹ Đản Nhi, Bạch Tuyết quay đầu lại nhìn về phía Đản Nhi:
“Đản Nhi, chúng ta đi, chú này là bạn của mẹ, chúng ta đi tới chỗ anh ấy ở một đêm, ngày mai liền trở về, tin tưởng đến lúc đó ba của con cũng
đã suy nghĩ cẩn thận.” Mẹ Đản Nhi nói.
Long Chu sửng sốt, người phụ nữ này là?
Người phụ nữ này là một người phụ nữ khác của Lãnh Dạ?
Thật quá đáng, anh ta có Bạch Tuyết còn chưa đủ, lại còn……
Còn có mấy đứa con đáng im lặng ăn cơm kia, mẹ bọn chúng lại là ai?
Trước mắt chính là hai người phụ nữ, không biết sau lưng Lãnh Dạ còn có bao
nhiêu phụ nữ nữa, đáng giận, nếu như vậy, đừng nên trách anh bất nhân,
anh nhất định sẽ cố gắng tranh thủ lại chỗ Bạch Tuyết, chiếm cho riêng
mình.
“Tuyết Nhi, người đàn ông này như vậy, em đều có thể chịu
đựng? Vì cái gì muốn ủy khuất chính mình? Đi đến nhà anh, đưa mắt nhìn
ra bên ngoài, kỳ thật bên ngoài có rất nhiều đàn ông tốt, ít nhất sẽ
không giống như người nào đó, trái ôm phải ấp! Em là một người phụ nữ
tốt, vì cái gì muốn cùng người khác cùng sở hữu một người đàn ông, việc
này đối với em không công bằng.” Long Chu đau lòng nhìn người phụ nữ
đứng ở bên cạnh Lang Vương, anh cho rằng người đó chính là Bạch Tuyết,
chẳng biết là hắn người phụ nữ bên cạnh anh mới thực sự là
Bạch Tuyết.
“Đúng vậy, anh ta chính là thích trái ôm phải ấp!” Kéo Long Chu Bạch Tuyết lạnh giọng nói.
Rũ mắt liếc người phụ nữ vẫn luôn bắt lấy anh một cái, người phụ nữ này
thực xa lạ, vì cái gì ánh mắt lại giống như đã từng quen biết?
Nghe được giọng nói này, Lang Vương hung hăng nhíu mày!
“Lãnh tổng, trái ôm phải ấp đều đã làm, chẳng lẽ còn không muốn chúng ta đứng xem càu nhàu! Cá nhân tôi cho rằng: Cái gọi là hoa tâm, chính là có
tình yêu và khuôn mặt, còn muốn có cả hai; cái gọi là, chính là ẩn nấp
bao quanh, ngã vào bẫy rập; cái gọi là lãng mạn, chính là khi giúp vợ
mua bắp cải, còn sẽ thuận tay mang về một đóa hoa hồng; cái gọi là phòng bếp, chính là khi kết hôn thảm đỏ trải về hướng chính phía trước……”
Bạch tuyết chân chính khẽ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Tất nhiên Lang Vương thu hết hành động của cô vợ nhỏ vào đáy mắt.
Lúc này đây anh không ngừng hung hăng nhíu mày, còn hung hăng cắn chặt răng.
Chính mình thực sự đã từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng mà kia đều là chuyện
của trước đây, chẳng lẽ trước kia làm sai liền không cho anh có cơ hội
khác?
Rối rắm!
Bất đắc dĩ!
Nhưng mà tâm tư phức tạp này đó đều cất giấu ở trong lòng, anh vẫn luôn biểu lộ biểu tình lạnh
nhạt, cho nên sẽ không khiến cho người phụ nữ nguy hiểm bên cạnh và đứa
bé kỳ quái kia nghi ngờ.
“Đúng vậy. Làm một người phụ nữ đau khổ: Đương nhiên cô và người khác cùng yêu chung một người đàn ông, cô sẽ
rất tự nhiên mà coi loại quan hệ này là một loại quan hệ vĩnh viễn,
nhưng đàn ông lại có thể bất đồng, có khả năng bọn họ chỉ cảm thấy đó là phương thức sinh tồn lại vừa là một loại chuyện hiển nhiên.
Giống như người xưa nói: Trong chuyện nam nữ, không có hôn nhân hứa hẹn
trước, vẫn là quan hệ bảo trì (bảo vệ + duy trì) đơn giản cho thỏa đáng, nếu không, thật sự không có năm tháng nào có thể quay đầu lại.
Cuộc sống có quá nhiều bất đắc dĩ, chúng ta không thể thay đổi, cũng không
thể đi thay đổi, càng tệ hơn là, chúng ta mất đi ý muốn thay đổi ……
Ở trong vòng thế tục trong thế giới, có thể học được dùng
một tâm tình bình thường đi đối đãi với tất cả chung quanh, cũng là một
loại cảnh giới.
Lần đầu tiên khóc là bởi vì anh không có ở đây,
lần đầu tiên cười là bởi vì gặp được anh, lần đầu tiên cười rơi lệ là
bởi vì không thể có được anh!
Kỳ thật, em đã mệt mỏi. Em có thói
quen vui vẻ, không có thói quen khổ sở. Để ý, lại làm bộ không sao cả,
thói quen đối mặt một người sở hữu.
Em có thể sống, lúc rất đau
nói không quan hệ. Em có thể sống, lúc khổ sở nói không sao cả. Em có
thể sống, lúc cô đơn tịch mịch cười ha ha. Em có thể sống, lúc tuyệt
vọng nói thế giới vẫn tốt đẹp như cũ. Em sống chỉ là hy vọng, em bắt đầu oán giận khi trời cao bủn xỉn đối với em, em đau lòng anh…
Nửa
duyên tu đạo nửa duyên quân, anh từng không có lời nào khi gặp nhau sao? Từng có cầm điện thoại lại trầm mặc trầm tĩnh mong nhớ sao? Có, anh
liền đọc đã hiểu.” Bạch Tuyết như thế nào sẽ bỏ qua cơ hội nói móc Lang
Vương, người đàn ông này ba lần bốn lượt làm hư chuyện này kia, cô thực
tức giận, cho nên có được đến cơ hội liền nói ra.
Bị Bạch Tuyết
nói một phen, Lang Vương một tiếng kêu rên, cô vợ nhỏ vẫn là mang thù,
tuy rằng anh rất ngoan ngoãn phối hợp diễn một tuồng kịch, nhưng mà lại
không quên trừng phạt anh.
Nhịn, ai kêu anh gặp phải những việc này, chọc vợ không cao hứng, anh xứng đáng bị vợ châm chọc!
Lang Vương một lời không nói, lạnh lùng nhìn Long Chu và người phụ nữ bên
cạnh, ở trong mắt mẹ Đản Nhi, Lang Vương nhìn thấy là Long Chu, kỳ thật, Lang Vương là đang xem Long Chu có ánh mắt đau lòng với cô vợ nhỏ hay
không.
Bất quá, lúc này Lang Vương đau lòng cho Bạch Tuyết, căn
bản Bạch Tuyết không nhìn tới, người phụ nữ kia sống sờ sờ xuất hiện,
hơn nữa bọn họ đã từng quan hệ, nghĩ đến đây cô liền muốn hung hăng giáo huấn con sói thối kia.
“Tuyết Nhi? Em không muốn nói cái gì sao?” Long Chu thâm tình nhìn người phụ nữ đứng ở bên người Lang Vương.
Mẹ Đản Nhi lo lắng.
Lang Vương, Bạch Tuyết, còn có bọn nhỏ đều nhìn về người phụ nữ giả làm Bạch Tuyết……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT