Ngô sư phó ở luyện võ tràng đem cái kia Tôn A Kiều đánh đến không thể đánh trả nổi, vẫn là chưởng môn lo lắng đến quan hệ hai phái mới dám ra tay cản hắn lại, nói ngày sau sẽ đến Hồng Y phái đòi lại công đạo, lúc này mới trấn an được lão đầu nhi, hắn vốn sợ đồ đệ hắn, nếu người này chết sẽ không biết ăn nói sao với Thẩm Thiên Lý, bởi vậy ra tay không chút lưu tình, quyết tâm đem Tôn A Kiều đánh chết để lấy lòng đồ nhi.
Bất quá bây giờ cũng có thể coi như có thể ăn nói ở trước mặt đồ đệ, gọi người đem Tôn A Kiều đuổi ra khỏi phái sau đó liền chạy tới tiền thính, chỉ thấy Lý Đại Hỉ ngồi ở bên người Thẩm Thiên Lý, đôi môi hồng hồng quật cường khép chặt không mở miệng, một tay nắm chặt tay Thẩm Thiên Lý nhất quyết không buông ra, lão đầu nhi còn cho là đồ đệ mình đã treo, trong lòng đau đớn, suýt nữa ngất đi, hô thiên thưởng địa rồi xông vào trong.
Chỉ thấy đồ nhi tuy rằng mặt như giấy vàng, nhưng ánh mắt vẫn đang mở to, thở gấp nói: “Ta còn chưa có chết đâu, ngươi khóc quá sớm đi.”
Lập tức lại lộn xộn một trận, nhưng Thẩm Thiên Lý cùng Lý Đại Hỉ nói cái gì cũng không chịu buông đối phương ra, đành phải an bài bọn chúng nằm chung một cái giường cùng dưỡng thương, tuy rằng Lý Đại Hỉ bị quăng ngã, dù không có chuyện gì, nhưng thân thể hắn bị tràng bệnh ở Dương Châu hư tổn, còn chưa nghỉ ngơi tốt lại gặp phải chuyện này, bởi vậy cũng phải tĩnh dưỡng.
Đợi lộn xộn xong rồi, mọi người liền hỏi rõ ngô sư phó sự tình, nguyên lai hắn ở thành Hàng Châu không gặp được Thẩm Thiên Lý, lại nhận được bồ câu đưa thư mật của Thanh Sơn phái nói Thẩm Thiên Lý bỗng nhiên lại trở về Bích Thanh Sơn, lão gia tử chỉ biết sự tình đã bại lộ, cũng vội vàng chạy về Vạn Cung Sơn, từ xa đã thấy đồ nhi đang ở trong trận, trong lòng hắn có tật, cũng không dám gặp đồ đệ, trong lòng đã nghĩ âm thầm giúp hắn một phen, bởi vậy sử dụng thuật độn thổ thật vất vả mới luyện ra hướng thập toàn trận mà đi, ai ngờ thuật độn thổ này thật là quá khó khăn, hắn ở trên mặt đất đi xuống sai hướng, lại nghẹn thở không được, nghĩ thầm, rằng vẫn là đi ra ngoài đã, mới vừa vỗ một chưởng nghểnh cổ thò cái đầu ra thở, lại đúng lúc Lý Đại Hỉ bị Tôn A Kiều đánh rơi xuống đây, như vậy tuy rằng lại đem ngô sư phó đẩy vào trong lòng đất, nhưng cũng bởi vậy mà cứu về một mạng của Lý Đại Hỉ.
Chính là này cũng làm khí nghẹn lại, cho nên Thẩm Thiên Lý mới không phát hiện hơi thở, thời điểm ngô sư phó chui được lên trên, lại đẩy hắn một cái mới đem dòng khí thuận lại, lúc này mới xem như sống lại.
Mọi người nghe xong một chuyện lỳ kỳ như vậy đều chỉ biết gật đầu, chưởng môn Thanh Sơn nhân tiện nói: “Xem ra là thiên ý đã an bài, ai, chúng ta cũng liền thuận theo tự nhiên đi, Thiên Lý dưỡng thương cho thật tốt, bên Hồng Y phái không cần lo lắng, chúng ta nhất định sẽ đòi lại công đạo, chả thể trông cậy vào đám liên minh, việc này nói sao cũng không thể nuốt trôi, hừ hừ, dám ám toán lão bà của truyền nhân ưu tú nhất Thanh Sơn phái, lão thái bà người nhất định phải chết, còn có Hạm Phương nữ nhân kia, nhất định là nàng giựt dây tên sư phụ ngu ngốc, hừ hừ một người cũng không được buông tha.”
Thẩm Thiên Lý nhìn về phía chưởng môn sư bá còn có sư phụ các sư thúc bá đang hùng hổ khí thế phát lòi thệ son sắt, cười lạnh một tiếng nói: “Như thế nào? Các vị tiền bối Thanh Sơn phái lẽ nào đã quên? Ta chính là đệ tử bị trục xuất khỏi phái, hơn nữa sau khi vết thương tốt lên còn phải bị phế bỏ võ công, ân, danh hiệu truyền nhân ưu tú nhất Thanh Sơn phái này, về sau hẳn là nên chuyển cho người khác.”
Lời vừa thốt ra, đều làm các trưởng lão hoảng sợ, chưởng môn cười cười còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Thiên Lý đã lẩm bẩm: “Này rất tốt, ta cũng chưa từng nguyện ý làm cái truyền nhân bỏ đi này? Trong sơn trại đều có sẵn thức ăn dân dã, các ngươi phải đi húp gió thu, hàng năm còn phải cống nạp bạc vật tư, ha hả, như vậy rất tốt, tất cả đều là của ta. Đại Hỉ, vừa lúc vài ngày trước tên Vạn Nhận Sơn kia tặng ta hai cây nhân sâm đại tuyết ngàn năm, chờ lúc trở về đôn canh gà cho ngươi uống, a, thứ này rất bổ dưỡng đó.”
Đôn: hầm, chưng cách thuỷ.
Hắn vừa nói đến cây nhân sâm đại tuyết ngàn năm xong, chỉ thấy sư bá sư thúc kể cả sư phụ hắn đều giương lên ánh mắt lấp lánh đầy sao, Ngô sư phó vội vàng lôi kéo tay đồ đệ giận dữ hét: “Ai? Là ai dám đem đồ đệ bảo bối của ta trục xuất khỏi môn phái a? Còn muốn phế võ công hắn? Hừ hừ, không muốn sống có phải hay không? Chỉ cần là ta còn sống một ngày, các ngươi đừng nghĩ khi dễ đồ nhi bảo bối của ta.”
Lão gia tử nói xong lại khiêu rống lên nữa ngày, hoàn toàn quên mất là chính mình dùng kế điệu hổ ly sơn đem đồ đệ cấp lừa xuống núi, mới đưa đến hậu quả như vậy.
Điệu hổ li sơn: nhử hổ xa rừng, nhử địch ra xa căn cứ (tách kẻ mạnh ra khỏi hoàn cảnh có lợi của hắn để dễ bề tiêu diệt)
Câu này quen quá rồi hen coi phim kiếm hiệp nghe hoài.
Mặt các trưởng lão bị hắn mắng lúc đỏ lúc trắng, cũng không có ai dám mở miệng chỉ trích, đùa sao, chuyện này xảy ra đột ngột, nếu không lung lạc cho tốt Thẩm Thiên Lý để cho hắn hồi tâm chuyển ý, như vậy càng không xong. Ai bảo đây là cái kỳ tài của Thanh Sơn phái trăm năm mới có một, vô luận thương trường hay quan trường đều phải dựa vào hắn, nếu đổi người khác lên thay thế, đám lão bất tử bọn họ nhất định phải đi húp gió phong qua ngày, huống chi còn có mấy món ăn dân dã, còn cả cây nhân sâm đại tuyết ngàn năm kia, lấy một gốc về đôn canh, già trẻ đều được ích lợi không nhỏ đâu.
Nhờ cái lý do này, tất cả mọi người mới tùy ý Ngô sư phụ giơ chân ở đây, chưởng môn còn ở một bên bồi cười hắc hắc nói: “Không có, tuyệt đối không có ai nói lời như thế, Thiên Lý ngươi nhất định là nghe nhầm, chúng ta chính là muốn gia tăng võ công của ngươi, cho nên mới cho ngươi xông vào trận, tuyệt đối không có ý tứ nào muốn đuổi ngươi khỏi môn phái, huống chi còn phế bỏ võ công? Đây không phải là thiên phương dạ đàm sao? Tuyệt đối không có khả năng a.”
Thiên phương dạ đàm: Đại ý là có ngày mà không có đêm. Chém đó =)))
Thẩm Thiên Lý lâm vào chán nản, nhìn xem nhìn xem, đây chính là sư phụ cùng các sư thúc sư bá của hắn, lời đã nói qua lại có thể lập tức đá rụng, so với phóng thí còn không bằng, hơn nữa này còn đều là chưởng môn trưởng lão chứ, không hề có chút ý thức về thân phận nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy. Nhìn về phía ba tên bạn tốt đang ngồi ở một góc thảnh thơi uống trà, sắc mặt mấy tên đó xem ra cũng không tốt lắm, Thẩm Thiên Lý liền biết mấy tên đó chắc cũng đang nhớ tới đám trưởng bối của mình, đúng vậy, hiện tại năm phái hắc ám ngoại trừ Hồng Y phái bọn họ không nắm rõ ra, còn lại đám lão giả của ba phái kia cũng đều cùng là cái đức hạnh này, thật không biết sư phụ của sư phụ bọn họ thu đồ đệ như thế nào.
“Trời còn chưa có tối, như thế nào ở đây lại nhiều sao như vậy.” Thẩm Thiên Lý hừ một tiếng, nhìn mấy ánh mắt tham lam phát ra lục quang, cố ý hỏi Lý Đại Hỉ, bất quá Lý Đại Hỉ làm sao biết được hắn nói cái gì, tò mò đi ra ngoài nhìn nhìn, xoay người nói với hắn: “Thẩm Thiên Lý, ngươi có phải hay không hồ đồ rồi? Này giữa ban ngày ban mặt như thế nào có sao? “
Ở đây Thẩm Thiên Lý troll mấy ông kia mà em Hỉ hông hỉu =)))
Thẩm Thiên Lý thở dài, biết ái nhân rất thành thật, nghĩ muốn trông cậy vào hắn phối hợp với mình hảo hảo nói móc một chút với đám lão giả này là không có khả năng, nói không chừng hắn còn có thể chỉ trích chính mình, hắn cũng không quên ái nhân có bao nhiêu tôn kính kính yêu nhị thúc hắn.
Quên đi quên đi, cuối cùng sự tình cũng đã giải quyết ổn thỏa, chính mình không chết, Đại Hỉ cũng không có việc gì, con đường sau này còn rất dài, nghĩ đến đây, Thẩm Thiên Lý đã cảm thấy luồng oán khí kỳ dị trong lòng đã tiêu thất hơn phân nữa, một chút ngọt ngào hạnh phúc dần dần nảy nở, lan dần tràn đầy ***g ngực hắn.
Ngô sư phó cùng chưởng môn với phần đông các trưởng lão còn muốn nói chút lời thề để cường điệu sự trân trọng (nhấn mạnh sự yêu quý, quý trọng) của bọn họ đối với Thẩm Thiên Lý, đã thấy hắn lắc lắc đầu nói: “Được rồi được rồi, ta biết các ngươi muốn nói cái gì, các ngươi yên tâm, Thanh Sơn phái là nơi ta lớn lên từ nhỏ, làm sao có thể nói buông xuống là buông a, lúc trước cũng là các ngươi muốn đuổi ta phái, ta cũng chưa từng nghĩ như vậy, huống chi các ngươi…”
Thanh âm của hắn bỗng nhiên trầm xuống: “Huống chi các ngươi không có hại Đại Hỉ, ta biết kỳ thật các ngươi là vì sợ ta thương tâm, ta. . . thực cảm kích các sư thúc sư bá.”
Trong trường hợp này ta thấy từ “cảm kích” sẽ hợp hơn từ “cảm tạ / cảm ơn” vì từ “cảm kích” nó bao hàm luôn cả “cảm tạ” trong đó, hơn nữa từ này có thể diễn tả đúng nhất tâm tư Thẩm Thiên Lý lúc này.
Lời hắn vừa nói ra, các vị trưởng lão đều thở phào một cái, trong lòng càng có thêm chút hổ thẹn, tuy rằng bọn họ không nghĩ tới việc giết Lý Đại Hỉ, cũng không có nghĩ tới muốn trục xuất Thẩm Thiên Lý phế bỏ võ công của hắn, nhưng bây giờ sự việc đã nháo đến nông nỗi này, bọn họ cũng là bụng làm dạ chịu.
Bụng làm dạ chịu: không thể đổ trách nhiệm cho người khác.
“Thiên Lý, ngươi đúng là cái hảo hài tử, sư bá không có nhìn nhầm ngươi a.” Chưởng môn vỗ vỗ bả vai sư điệt bảo bối cảm khái, nhìn sắc mặt hắn nói: “Tốt lắm, ngươi cùng Đại Hỉ đều cần phải nghỉ ngơi thật khỏe, chúng ta không quấy rầy các ngươi. Ân, tìm chút thời gian để Đại Hỉ lên làm chính đi, lấy danh nghĩa Thanh Sơn phái mời nhiều võ lâm đồng đạo, tuyệt không để hắn chịu ủy khuất.”
Hắn dùng một bộ dáng “Thương yêu” vô cùng hiền từ nhìn cháu dâu, dọa Lý Đại Hỉ sợ tới mức tóc gáy toàn thân đều dựng đứng lên.
Này thì thế lực đám lão giả này. Thẩm Thiên Lý trong lòng âm thầm phỉ nhổ, biết Đại Hỉ là chính mình bắt về. Ngoài miệng lại cười nói: “Ân, mặc dù trong tâm Đại Hỉ là thê tử duy nhất của ta, nhưng nghi thức này nhất định phải cử hành, bất quá Đại Hỉ thẹn thùng, người lại chân thật, chỉ sợ không ứng phó nổi đám người trong võ lâm, cho nên cũng không cần quá long trọng, đến lúc đó ta thiết đãi yến tiệc ở sơn trại, thỉnh sư phụ cùng chưởng môn và các sư thúc bá nể mặt tới dự là được.”
Vừa dứt lời thì các trưởng lão khác đều chạy lại như vịt chết liên tục kêu cô táo: “Còn chúng ta đâu chúng ta đâu? Chằng lẽ không mời chúng ta đi?”
Chỗ này ta cũng ko hiểu lắm, cái từ “cô táo” nó dịch là tiếng kêu của chim cô, cơ mà phía trước lại là áp tử (con vịt) QT dịch hơi loạn nên chém luôn đừng hỏi ta tại sao nó thế, ta cũng không biết đâu.
“Đều đi đều đi, trưởng lão các sư thúc sư bá còn có đệ tử Thanh Sơn phái và người hầu đều đi.” Thẩm Thiên Lý vội vàng trấn an đám người như bị ong vò vẽ đốt, sau đó lại nghe có người cao giọng hỏi: “Vậy còn nhân sâm tuyết đâu? Cây nhân sâm đại tuyết kia đâu? ” Hắn vội vàng nói: “Tất nhiên là đôn thành một tô thang (canh), đểchia cho tất cả mọi người. “
Các trưởng lão nghe được đáp án vừa lòng, ánh mắt lập tức nheo lại gật đầu mỉm cười, tiếp theo như thủy triều rút đi sạch sẽ, bọn Niếp Thập Phương trợn mắt há mồm trong giây lát nhìn khoảng không trong phòng, cũng đều nhịn không được vỗ ót rên rĩ nói: “Ông trời a, chúng ta rốt cuộc nhận một đám người làm sư phụ hay là một đám lang làm sư phụ a? Hơn nữa đám lang sư phụ này nhất định có vấm đề, tuyệt đối. “
Thẩm Thiên Lý nhịn không được cười ra tiếng, ngay cả Lý Đại Hỉ đều bị những lời này chọc cười. Đang cười, chợt thấy Thẩm Thiên Lý tựa hồ muốn hoạt động thân mình, hắn vội vàng nói: “Ngươi đừng động, để ta tới. “
Nói xong thật cẩn thận giúp hắn ngồi dậy, lại cầm một cái gối đầu mềm mại để hắn dựa vào. Thẩm Thiên Lý thở hổn hển mấy hơi, đám bằng hữu bên cạnh đã bắt đầu ngứa miệng, Giang Bách Xuyên đánh cái cười ha ha nói: “Không nghĩ tới bộ dạng Đại Hỉ ca ôn nhu là như vầy, Đại Hỉ ca, ta cũng muốn có cái gối đầu mềm mềm ngồi, chúng ta giúp Thiên Lý xông vào trận cũng đều bị thương, chậc chậc, ngươi đừng động, ta tới đây, Đại Hỉ ca, ngươi nói với chúng ta một câu đi, ngươi xem ta bây giờ động còn lợi hại hơn a. ” Hắn một bên vừa nói một bên uốn éo thân.
Khúc này ta hơi bấn =)))
Lý Đại Hỉ lộ ra gương mặt giống như bị một mảnh vải đỏ lớn bịt kín, oán hận nhìn ba tên vô lại kia liếc mắt một cái, liền cúi đầu chẳng nói lời nào.
Đột nhiên chỉ nghe một tiếng “Rắc” giòn vang, ghế dựa của Giang Bách Xuyên tựa như lên tiếng trả lời mà nứt ra, may là hắn ứng biến kịp thời, nhưng cũng lảo đảo suýt chút nữa bị quăng ngã, vì thế lớn tiếng rống lên: “Nhìn đi nhìn đi, này là ngươi bị trọng thương sao? Như thế nào, thay lão bà ra mặt a, cũng không nhìn lại tình cảnh hiện tại, chậc chậc, ta chỉ cần động một đầu ngón tay cũng có thể đưa ngươi vào chỗ chết đó.” Hắn nhìn thần sắc bỗng nhiên khẩn trương lên của Lý Đại Hỉ cùng với động tác vội vàng hộ ở trước người Thẩm Thiên Lý, nhịn không được mà cười to.
“Ngươi có thể thử xem.” Thẩm Thiên Lý lạnh lùng nhìn Giang Bách Xuyên, bất quá người này căn bản không thèm để ý, đi qua đi lại cười lên như điên nói: “Đại Hỉ ca, muốn cứu phu quân ngươi sao? Tốt lắm a, đi theo ta được không? Chỉ cần ngươi ôn nhu với ta như thế, ta sẽ bỏ qua cho phu quân ngươi, ha ha ha ha…”
Phu quân là bản raw nói editor không liên quan trọng vụ này nhoa =3
Phượng Vũ qua khám cho tên này đi hắn điên rồi này =.,=
Lý Đại Hỉ tức giận đến đỏ mặt, vừa hận vừa liếc hắn một cái, lẩm bẩm nói: “Lão thiên gia, hắn muốn thổ bao tử ta đối hắn ôn nhu này, vậy ngươi liền phù hộ tương lai hắn thua trong tay một cái thổ bao tử đi, đến lúc đó làm cho hắn bị một cái thổ bao tử áp lên đầu tác uy tác phúc, mới để ta vừa mắt được.”
Tác uy tác phúc: làm mưa làm gió. Nghĩa khác: làm hùm làm hổ, làm trời làm đất.
Nói xong Niếp Thập Phương, Phượng Cửu Thiên còn có Thẩm Thiên Lỳ đều nở nụ cười, chỉ có Giang Bách Xuyên ngây ngẩn cả người, thật lâu sau mới tao nhã ngồi xuống, từ trong lỗ mũi hừ hừ một tiếng: “Đó là không có khả năng, Đại Hỉ ca, nguyền rủa của ngươi không có chỗ dùng rồi, ha hả.”
Có đó cưng =3 cơ mà ta chưa đọc mấy bộ khác trong hệ liệt này nên hông spoil được.
Ta nhớ hệ liệt này nói về tình yêu của 4 anh thổ phỉ với 4 thổ bao tử, anh hoàng đế thì lại trung khuyển với thúc của Thẩm Thiên Lý (Trong phiên ngoại mấy ngày nữa ta up ấy) =)))) Mọi người tự tìm hiểu nha >_
Đêm thất tịch: Mồng bảy tháng bảy hàng năm, ngày Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau.
Tinh không vạn lý: Bầu trời quang đãng, trong xanh trải dài vạn dặm.
Cuối cùng cũng xong chính văn hu hu ~~~ Phiên ngoại chưa làm xong nên mọi người cắn đỡ cái này đi =((
P.S: Lời chúc giáng sinh và năm mới muộn, hu hu, tự nhiên đứt cáp quang. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT