“Jaejoong à, mua nhiều đồ như vậy không mệt sao?” Yunho hỏi, sau khi hai người từ trong tiệm đồ chơi về liền ra ngoài đi dạo, Jaejoong muốn chọn cho Yunho bộ quần áo, rồi Yunho cũng lựa giúp Jaejoong giầy hay quần jean, tóm lại, hai người họ chẳng ai chọn cho bản thân mình hết.
“Sao có thể mệt được! Hôm nay chọn cho Yunnie nhiều đồ như vậy rồi, có thích không?” Jaejoong biết, kỳ thật Yunho cũng không vui, bà Jung vẫn không tìm được, tình huống của ông Jung cũng không ổn định, cho nên mới quyết định kéo Yunho đi ra ngoài mua đồ, nhưng nhìn anh cố tỏ ra vui vẻ, trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu.
“Đương nhiên thích a, Jaejae của chúng ta thật có mắt thẩm mỹ tốt nha ~” Yunho vui vẻ trả lời, hai người quay về nhà, về phòng, hoàn toàn không nhìn đến Kihee cùng Seungwan.
“Ki, bọn họ làm sao vậy? Bình thường cũng không có thèm nhìn chúng ta đến một cái tốt lành được là sao?” Seungwan bực bội, hai người nhà này cứ nhìn gã là trừng mắt tựa như có mối thù sát cha vậy.
“Ai biết a, Seungwan, hôm nay ở công ty có nhiều chuyện quá, em mệt a.” Kihee ghé vào vai Seungwan làm nũng, “Hơn nữa đã lâu rồi chúng ta chưa có cùng nhau ra ngoài dạo phố rồi, có nên nhân lúc nào đó đi một chuyến không hả?”
“Được, chờ lúc em rảnh chúng ta liền đi.” Seungwan vuốt đầu Kihee, thuận miệng đáp ứng, kỳ thật trong tâm đang tính toán kế hoạch khác.
Cốc cốc, lúc hai người Yunho và Jaejoong đang ở trong phòng chơi trò chơi, thì có tiếng gõ cửa.
“Chờ chút, anh đi mở cửa.” Yunho chỉnh lại áo quần, từ trên mặt đất đứng dậy, ra mở cửa, “Noona?” Người gõ cửa là Jung Mi.
“Noona có chút chuyện muốn nói với các em, có tiện không?” Jung Mi thoạt nhìn thần sắc cũng không có tốt lắm.
“Không sao, noona vào đi.” Yunho để Jung Mi vào phòng, “Jaejoong à, đem quần áo trên giường dọn đi một chút.” Nhìn quần áo bừa bộn đầy giường, Yunho gãi đầu, “Không có sao chứ noona, bọn em mới đi mua chút đồ, chưa có thu dọn lại, có chút bừa.”
“Không cần vội, kỳ thật noona là có chuyện muốn nói, chuyện này rất nghiêm trọng.”
Thấy sắc mặt căng thẳng khẩn trương của Jung Mi, Yunho và Jaejoong cũng nghiêm túc hẳn lên: “Noona, có chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?”
“Đều là unnie và anh rể.” Jung Mi hít sâu một hơi rồi tiếp tục, “Hết thảy cũng là bọn họ giở trò quỷ, độc trong bánh của Yoochun, việc appa nằm viện, umma mất tích, toàn bộ đều là bọn họ chủ trương.”
“Cái gì? ! !” Yunho và Jaejoong đồng thanh hô lên, bọn họ biết Ryu Seungwan bất bình thường, nhưng lại thật không ngờ gã cư nhiên có thể ác độc như vậy, “Vậy, vậy umma đang ở nơi nào?”
“Noona… noona không biết. Umma phát hiện kế hoạch của họ, nên bọn họ đem giấu umma rồi, noona đã căn ngăn unnie ấy đừng ra tay với umma, vậy nên họ đã đưa bà đi đến một nơi nào đó, chắc chắn là muốn để mặc bà ấy chết đói.” Jung Mi liên tục nhìn ra cửa, như sợ có người sẽ nghe được bọn họ nói chuyện.
“Thật quá đáng! Bây giờ em phải đi tìm thằng đó!” Yunho phẫn nộ muốn lao ra cửa, nhưng lại bị Jaejoong ôm chặt lấy, “Jaejoong, em buông anh ra, hôm nay anh mà không tìm được umma thì sẽ không tha thứ cho họ đâu!”
“Bây giờ anh chạy xuống làm loạn thì được gì chứ? Như vậy sẽ đánh rắn động cỏ đó, chẳng những không tra ra được gì, bọn họ còn có thể đổi phương pháp đối phó chúng ta, điều cần làm bây giờ là chờ.” Jaejoong cố gắng kiềm chế Yunho lại, “Tỉnh táo lại một chút đi, có được không?”
“Nhưng anh thật sự rất lo cho umma, sức khỏe bà cũng không tốt, làm sao có thể chịu bị bỏ đói được, anh sợ nếu chậm trễ thì bà sẽ…” Yunho chán chường ngồi lại trên giường, “Jaejoong à, anh nên làm gì bây giờ?”
“Mi noona, làm sao noona lại biết về chuyện này?” Jaejoong vừa ôm lấy Yunho, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, vừa lên tiếng hỏi Jung Mi.
“Lần đầu tiên noona phát hiện họ đang nói chuyện, gã ấy đã khống chế noona, nhưng luôn có một giọng nói thì thâm trong đầu noona, nó nói đây là một cái bẫy, bảo noona không được phép nhảy xuống. Chính giọng nói ấy đã giúp noona thoát dần khỏi sự khống chế của Ryu Seungwan.” Jung Min cẩn thận đem mọi chuyện kể hết ra, cô sợ nói sai chỗ nào liền to chuyện chỗ ấy, “Nhưng vì muốn bảo vệ tính mạng mình, noona đã giả bộ như mình vẫn còn bị khống chế, giúp gã làm việc, chuyện của Yoochun là bất đắc dĩ, hy vọng em có thể tha thứ cho noona.”
“Chuyện quá khứ không nên nói đến nữa, điều quan trọng bây giờ là phải ứng phó thế nào đây.”Yunho đã khôi phục lại tinh thần, “Không thể để cho bọn họ muốn làm gì thì làm, phải tìm người hỗ trợ mới được.” Ý đồ đen tối bên trong đã lộ rõ, tạm thời phải tìm cách ứng phó.
“Seungwan à, anh qua đây xem.” Ngồi ở phòng làm việc của tổng giám đốc, Kihee ai oán kêu Seungwan, “Chỗ này là sao đây? Xem chẳng hiểu gì cả!” Cô chỉ chỉ vào đống giấy tờ, kỳ thật cô thật sự rất muốn không nhìn đến mấy thứ này, nhưng cô lo bị appa trách.
“Phần này để anh xem là được rồi, em đi xem cái khác đi.” Seungwan vuốt tóc Kihee, “Khổ cực cho em rồi, mỗi ngày đều phải xem nhiều công văn thế này. Cứ thẳng tay kí lên là được rồi.”
“Không được a, appa biết nhất định sẽ tức giận, đây chính là tâm huyết cả đời ông, mặc dù em trăm phương ngàn kế muốn đoạt nó, nhưng cũng không thể tùy ý mà hủy nó được a.” Kihee thở dài, “Nếu appa không biết thì tốt rồi, nếu ông biết công ty bây giờ bị em biến thành thế này, khẳng định sẽ rất khó mà lành nổi bệnh.”
“Chúng ta đừng cho ông biết là được a.” Khóe miệng Seungwan câu dẫn một nụ cười xảo quyệt, “Em có chịu không hả?”
“ý anh là gì?” Kihee giật mình sợ hãi, sẽ không phải là…
“Em thông minh như vậy, còn không biết sao? Để ông ta biến mất, em có thể tự do làm theo ý mình, không phải sao? Chờ đến chơi đùa chán với cái công ty này rồi, đóng cửa nó lại, anh sẽ mang em rời đi, đến một nơi chỉ có hai chúng ta, như vậy cũng không có gì là sai chứ hả.” Seungwan lộ ra vẻ mặt đang ảo tưởng về một cuộc sống tốt đẹp khác, thấy vậy Kihee cũng có chút lay động.
“Mặc dù là tốt lắm, nhưng… ông ấy dù sao cũng là appa em, em không thể làm chuyện như vậy với ông ấy được. Em đã ra tay với chính em trai mình, không thể cũng độc ác với chính appa như vậy được.” Kihee rất bối rối.
“Vậy thì để anh làm, em chỉ cần ở chỗ này chờ anh, ngày mai là cuộc sống của chúng ta thăng hoa rồi.” Seungwan hôn lên môi Kihee, “Chờ tin tốt của anh.” Nói xong liền đi ra khỏi công ty Jung thị.
Mà bên kia tại tiệm đồ chơi của Hankyung, cả nhóm người thần sắc cứng ngắc ngồi lặng.
“Cho nên, các hyung cho rằng bọn họ sẽ xuống tay ở nơi này?” Yoochun trước đưa ra nghi vấn của mình, “Dù sao bây giờ có rất nhiều chuyện trở ngại bọn họ, chung quy vẫn phải có một việc quan trọng cần làm trước nhất.”
“Hyung cảm thấy gã sẽ xuống tay với Yunho và Jaejoong đầu tiên, dù sao bọn họ vốn là lực cản lớn nhất.” Hankyung nói ý của mình, “Hơn nữa hyung cảm thấy kỳ thật Jung Kihee cũng là bị Ryu Seungwan khống chế mà thôi, gã hoàn toàn không có khả năng có hứng thú với công ty của appa hai người, gã căn bản là không cần tiền tài gì cả, cả quyền lực nữa … Vậy nên, hyung thấy gã làm vậy toàn bộ là vì muốn trả thù Jaejoong mà thôi, dù sao gã cũng là thích cậu ấy.”
“Hankyung hyung nói có lý, nhưng em lại thấy mục tiêu lớn nhất cũng không phải là Yunho hyung và Jaejoong hyung, mặc dù bọn họ là lực cản lớn nhất, nhưng bọn họ cũng là kẻ cực kỳ khó đối phó nhất, Ryu Seungwan sao có thể mạo hiểm ngay từ đầu như vậy?” Changmin đưa ra giả thiết, “Em lại cảm thấy ngược lại, Seungwan sẽ ổn định quân cờ của gã trước nhất.”
“Ý của em là… Mục tiêu đầu tiên của chúng là appa hyung?” Yunho kinh hô lên tiếng, “Là vì công ty?”
“Đúng, không phải Jung Kihee luôn rất muốn công ty của appa hyung đó sao, bây giờ ông ấy không chết, cô ta vẫn không có chiếm được thực quyền.” Changmin không khỏi gật đầu phân tích, “Cho nên đêm nay khẳng định phải có một người trong bệnh viện, nhưng không thể là tất cả được, cần phân bố đến nhưng nơi khả nghi khác, lỡ đâu có sai lầm còn có thể bổ sung phương pháp.”
“Vậy nên cậu nhóc cũng sẽ tham gia đó hả.” Yoochun vỗ vỗ bả vai Changmin, “Em thật quá thông minh a.”
“Đó là… Ôi chao, Minla đã trở về!” Changmin chỉ chỉ vào cái bóng nhỏ ngoài cửa, “Hình như còn kéo vật gì đó theo nữa?”
“Là umma!” Yunho cùng Jaejoong tức khắc chạy tới, vội vã ôm bà đặt lên giường, “Umma! Umma! Umma làm sao vậy?” Yunho đang rất sốt ruột, anh cứ không ngừng lay người bà.
“Được rồi, cậu đừng lay nữa, thêm chút nữa là bà ấy không có chịu nổi đâu.” Minla ngăn Yunho lại, dùng khăn lau vết bùn đất trên mặt bà Jung.
“Minla umma, umma tìm được bà ấy ở đâu vậy?” Jaejoong nhìn tình cảnh của bà Jung, hẳn là đã ở trong núi hoặc trong rừng cây rồi.
“Trên núi, hôm nay là muốn đi hái chút thuốc, không nghĩ tới phát hiện bà ấy ở trong sơn động.” Minla lấy từ ngăn tủ một lọ thuốc nước màu xanh biếc, “May mà không có bị thú hoang cắn thương, nếu không làm sao có thể chống giữ đến bây giờ.” Minla cẩn thận xoa thuốc cho bà Jung, “Ai đó ra ngoài mua ít cháo về đi?”
“Con cùng Yunho sẽ đi, rất nhanh thôi.”Jaejoong kéo Yunho ra ngoài, dọc đường đi hai người thì thầm thảo luận gì đó. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT