Jaejoong sáng sớm lúc tỉnh lại cảm thấy đầu muốn nứt ra, cậu mơ hồ nhớ xế chiều ngày hôm qua mình đã vào phòng tắm, nhưng là bởi vì tắm lâu quá rồi, chân bị đông cứng lại không cách nào nhấc nổi chân mà đi. Yunho hình như cũng tới, dường như anh không còn giận cậu nữa, nhưng rốt cuộc có phải là anh hay không?
“Yun… Yunho?” Jaejoong cố gắng tăng âm lượng, yết hầu khô khốc làm hắn cảm thấy thật khó khăn để phát ra tiếng, “Jung Yunho! ! !” Dùng hết khí lực toàn thân hét gọi cái tên, rồi lại ngã xuống giường, trong cổ họng tựa hồ có một chút mùi máu tươi, giãy dụa muốn đứng dậy tìm miếng nước uống, nhưng cơ thể không chút khí lực làmc cậu bỏ ý niệm trong đầu mình.
Đang lúc này, cửa mở, Yunho bưng một khay đồ ăn bước vào. Thấy Jaejoong đã tỉnh dậy, Yunho thở dài một hơi, tối hôm qua nhiệt độ Jaejoong cứ cao mãi không chịu hạ, cái vạch đỏ của chiếc nhiệt kế dâng cao đến dọa người. Anh cả một đêm không ngủ giúp Jaejoong đổi khăn ướt, thẳng đến đến sáng cơn sốt mới chịu thối lui.
Ra ngoài xem xét tủ lạnh, không còn tí thức ăn. Bên trong thùng rác cũng chẳng nhìn thấy thứ đồ hộp nào, phỏng chừng đến giờ cũng chưa có ăn gì. Vì vậy Yunho chạy ra ngoài mua rất nhiều đồ, muốn làm cho Jaejoong một bữa ăn ngon, trở lại phòng thì phát hiện cậu đã tỉnh.
“Tỉnh dậy rồi à? Có chỗ nào cảm thấy khó chịu không? Nhanh ăn chút gì đó, rõ ràng thân thể vốn không khỏe, lại cứ như vậy mà lăn qua lăn lại, tớ có bao nhiêu trái tim để cho cậu hù dọa hả?” Yunho đem khay đồ đặt lên cái bàn nhỏ bên giường, vì Jaejoong nói thích đọc sách trên giường, nên Yunho đã đặc biệt đi mua một chiếc bàn xếp, “Lo lắng cái gì?” Quát quát đầu mũi Jaejoong, “Không cho phép khóc, nơi này sẽ rất đau đấy.”
Yunho đem tay Jaejon kéo đến trước ngực mình: “Ở nói này, có cậu, cậu cứ một mực ở trong này mà lăn qua lăn lại !” Nhìn Yunho dịu dàng trước mắt, nước mắt cậu cuối cùng không nhịn được rơi xuống, nhưng Jaejoong vẫn mỉm cười, cười thật hạnh phúc, cậu ôm cổ Yunho, “Không bao giờ nói dối cậu nữa nữa, chuyện gì cũng sẽ nói với cậu.”
“Ngoan, nhanh ăn một chút đi.” Yunho xúc một muỗng cháo đưa đến bên miệng mình thổi, thẳng đến khi chỉ còn âm ấm mới đút cho Jaejoong. Một muỗng rồi một muỗng, kiên nhẫn nâng tay chờ Jaejoong chậm rãi nuốt từng miếng, mặc dù tay có chút tê nhưng cũng không để ý. Trong cháo có chút thịt băm nhuyễn, ăn như vậy sẽ chắc dạ hơn.
Chờ Jaejoong ăn xong,Yunho kiên trì muốn cậu ngủ thêm, Jaejoong không lay chuyển được ý anh, chỉ có thể vào phòng tắm đánh răng rồi lại lên giường tiếp tục ngủ, cậu vốn là không thể chịu việc ăn xong mà không đánh răng đã ngủ, nhưng nằm mãi trên giường mà cũng không có ngủ đi được, cứ nhìn trần nhà chờ Yunho vào.
Đợi được Yunho trở về, trên mặt anh đã hiện một tầng mệt mỏi, cậu đau lòng gọi anh qua nằm bên mình, quấn lấy anh, tựa vào trong lòng: “Yunnie à, khổ cực cho cậu rồi.” Nhìn vành đen quanh mắt Yunho mà đau lòng, “Nhanh ngủ đi, đen vành mắt rồi này, tối hôm qua không ngủ cả đêm sao?”
“Uh, không quan hệ, tớ muốn nghe một chút chuyện xưa của Jaejoong.” Yunho dùng thanh âm nhẹ nhàng trấn an Jaejoong, “Jaejoong vốn là. . . Chết như thế nào?” Chung quy cảm thấy hỏi như vậy có chút kì quặc, nhưng dù sao chuyện này cũng là thật, Jaejoong thật lâu trước kia đã chết, bây giờ chỉ là có một nửa là người mà thôi.
“Tớ là bị hyung mình hại chết. Tớ thật sự có một người hyung, hyung ấy theo họ umma, gọi thân là Jaejun. Ngày đó, hyung nói muốn dẫn tớ đi ra ngoài chơi đùa, vì thế chúng tớ đi vào trong rừng rậm phía sau biệt thự chơi.” Jaejoong cố gắng nhớ lại chuyện trước kia, mấy năm nay đều tân lực quên đi, trí nhớ đã có chút mơ hồ, “Nhưng hyung đi rất nhanh, tớ chỉ có thể tận lực chạy đuổi theo hyung ấy, nhưng rồi không cẩn thận bị té ngã, chân bị cắt một vết lớn. Lúc ấy tớ đã rất sợ hãi, máu chảy rất nhiều, nhưng hyung thì lại không có gặp.”
Yunho đem Jaejoong ôm sát thêm một chút, vốn là vì vậy mới như vậy nên mới sợ hãi bị bỏ lại.
“Tớ một mực gọi, nhưng là một người cũng không có, tớ càng ngày càng mệt, rồi cứ thế ngủ. Thẳng đến tớ tỉnh lại lần nữa tớ đã là một con búp bê rồi, mặc dù còn bé, nhưng tớ biết là hyung nếu không bỏ lại tớ, tớ cũng sẽ không chết! Cho nên tớ bắt đầu sợ hãi, sợ hãi người khác bỏ lại mình, nhưng làm một búp bê, bị những cậu bé cô bé vứt bỏ cũng là chuyện thường xuyên, cho nên tớ chưa bao giờ dễ dàng đem cho người khác thấy điểm yếu, trừ cậu ra.”
“Jaejoong à, tớ cho cậu, cảm giác an toàn mà cậu muốn. Đổi lại, đem toàn bộ cậu giao cho tớ, có được không?”
Jaejoong nhướn người đặt môi mình lên một Yunho, tuyên cáo đáp án của mình.
—— tự mẫu huynh đệ đích phân cát tuyến —— (chỗ này hoàn toàn không có hiểu gì hết>.Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT