“Junsu hyung, chúng ta đi trước nha.” Mặc dù biết với tuổi của Junsu thì không có cách nào mà gọi phù hợp được, mà gọi là hyung cũng không có vấn đề gì, Yunho cũng đã quen với cách xưng hô này rồi.
“Uh, trên đường cẩn thận, nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Junsu hướng bọn họ phất phất tay, sau xoay người bước đến ghế salon ngồi xuống. Jaejoong hyung gần đây càng ngày càng thiếu kiên nhẫn rồi, dễ gây đến chuyện tình đối Yunho không đúng mực, vừa rồi lại đáp ứng đem Yunho đến chỗ mình trọ, vậy không phải thân phận Jaejoong đã được tiết lộ rồi sao? Thật sự là làm cho người ta lo lắng a.
“Yunnie à, cậu ngồi trước đi, tớ đi lấy sữa cho ngươi.” Khu trọ của Jaejoong ở rất gần trường học, nên cũng không mất nhiều thời gian. Jaejoong bảo Yunho ngồi xuống, rồi tự mình xuống bếp làm nóng lại cốc sữa.
Yunho quan sát phòng trọ, khá rộng rãi, bố trí cũng rất đơn giản, nhìn qua rất thoải mái. Nhìn lại bóng lưng bận rộn trong bếp, trong lòng Yunho dấy lên một cảm giác ấm áp khó tả.
“Nè, cầm lấy.” Jaejoong đặt cái cốc đã nóng vào tay Yunho, bản thân thì ngồi xuống bên cạnh anh, “Yunho, cậu cảm thấy nơi này thế nào? Tớ rất thích ở đây! Không lớn, nhưng có cảm giác ấm áp, ở một người cũng không cần quá lớn.”
“Uh, không sai, Jae có mắt nhìn tốt a, nhìn qua rất ngăn nắp gọn gàng.” Yunho uống hết cốc sữa, vương lại mấy hạt đường dưới đáy cốc, Jaejoong quả thật biết rõ mỗi một thói quen nhỏ của cậu, “Bất quá tớ thấy nơi này có mỗi một phòng ngủ, tớ nên ngủ ở đâu đây?”
“Đương nhiên là cùng tớ ngủ, như thế nào, không muốn hả?” Jaejoong cong miệng, làm cho kẻ khác có ham muốn được hôn lên đó.
“Tớ có cái này cho cậu.” Nói xong liền chồm lên ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn của Jaejoong, đây là nụ hôn đầu sau sự hòa hảo lại của hai người.
“Được rồi, dừng lại, đi tắm rửa, ngủ!” Jaejoong đẩy Yunho ra, hôn nữa sẽ xảy ra chuyện mất.
“Tuân lệnh, bà xã Jaejae ~” Yunho đã làm Jaejoong có chút mềm nhũn tê dại rồi.
“Bà xã cái đầu cậu, nhanh lên một chút rồi vào.” Jaejoong đỏ mặt đem Yunho đẩy mạnh vào phòng tắm, còn mình thì an vị trong phòng khách xem TV, chờ anh ra rồi cũng vào tắm rửa.
Chờ hai người chỉnh trang vệ sinh xong xuôi, rồi cùng nhau lên giường, Jaejoong rất tự nhiên nằm vào trong lòng Yunho, anh lấy tay vuốt tóc cậu, không biết tại sao ôm cậu thì tay tự động sinh ra động tác này.
“Yunnie à, sau này chúng ta không làm ầm ĩ như vừa rồi được không?”
“Uh, sẽ không ầm ĩ như vậy nữa đâu, tớ cam đoan.”
Yunnie à, chờ đến lúc cậu biết thân phận của tớ, biết tớ đã lừa gạt cậu nhiều năm như vậy rồi, liệu cậu còn có thể nhớ kỹ những lời nói này của mình không?
“Uh.” Jaejoong nhỏ giọng rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Bước từng bước, tính từng bước.
Cuộc sống của hai người cuối cùng cũng yên ổn trở lại, mặc dù ngẫu nhiên bị Seungwan điểm danh trên lớp, nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra. Jaejoong và Yunho đều nắm chắc thời gian thi cử, bọn họ hy vọng có thể vào cùng trường đại học, không muốn bị phân cách, mục tiêu là đại học J, một đại học trọng điểm nổi tiếng, muốn vào được nơi này nhất định phải tốn nhiều năng lực.
Đừng tưởng rằng bọn họ không có khả năng vào đó, với thế lực của ông Jung, Yunho muốn vào đâu học mà chẳng được, Jaejoong cũng không ngoại lệ. Như vậy tốn công học tập không dựa vào quan hệ người nhà chẳng qua là vì muốn tìm một điểm kích thích, xem bằng năng lực bản thân thì có thể đến nơi nào mà thôi.
Bất quá cảm giác mới mẻ rất nhanh sẽ biến mất, nhiệt tình lúc ban đầu chẫm rãi hạ xuống, Yunho cùng Jaejoong đọc sách càng ngày càng ít đi, bọn họ cho rằng nhìn thấy mặt sau cuốn sách quá nhiều rồi, giờ nhìn thấy truyện tranh cũng sẽ thấy phiền.Yoochun cùng Changmin cũng đã sớm dự liệu đến điểm này, bắt đầu châm chọc hai người: “Biết chắc là hai người sẽ chẳng kiên trì được bao lâu, quả nhiên là vậy!” Yoochun mở đầu trước, miệng ăn chiếc bánh ngọt Junsu đưa tới, hành động ấy cùng không khí học tập khẩn trương và căng thẳng trong phòng hoàn toàn không khớp a.
“Yoochun à, để lại cho em một ít chứ.” Một bên Changmin đang lao lên cướp lại bánh từ tay Yoochun, cũng chẳng có lấy một điểm khẩn trương. Mà Yunho cùng Jaejoong đang cùng ăn bánh dâu hôm qua hai người cùng làm ở chỗ Jaejoong.
“Nè, tớ có chuyện muốn nói.” Jaejoong ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo ba người còn lại đến gần, “Bây giờ các cậu xem xem xung quanh chúng ta đều là các học sinh.”
Ba người nhìn ra chung quanh, một mảnh đen đang vùi đầu khổ học, bọn họ rùng mình một cái rồi quay đầu lại phía Jaejoong.
“Sau đó tớ nghĩ hình ảnh này thật sự không thể khoác lên nhóm chúng ta được, thật sự là không ra thể thống gì hết a = = “
“= =. . .”
“Chúng ta trốn học đi.”
“ĐI.”
Bốn người cứ như vậy cầm lấy cặp sách, ra khỏi phòng học, thầy giám thị nhìn thấy bốn vị Đại thiếu gia này, khóc không ra nước mắt, cứ như vậy tỷ suất đi học của các chàng trai tuấn tú của chúng ta càng ngày càng hung hăng bị kéo xuống.
Mấy ngày kế tiếp, bốn người càng chơi đùa điên cuồng, thậm chí ngay cả ngày đều không có đến lớp. Gia trưởng cũng không trông nom, bọn họ cũng không cảm thấy chuyện không đi học là chuyện gì mà thương thiên hại lí gì hết (ý là không có gì tổn hại đến quốc sách hết >. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT