Cuộc sống cao trung nếu nói không hài lòng thì là giả, mỗi ngày vì mục tiêu vào đại học mà đọc sách, vào phòng học tựa như làm người máy chỉ có mỗi một công việc, mỗi lần ngẩng đầu nhìn xung quanh sẽ nhận thấy thời gian quả nhiên là không đợi người, thoáng cái đã tuột qua kẽ tay trôi đi mất.
Ba người rất nhanh đã sắp vào đến năm ba, mà Yunho cũng sắp nghênh đón lễ trưởng thành của mình, đối với việc đã thành niên Yunho cảm thấy rất xúc động, anh đã có nhiều kinh nghiệm lắm rồi, thăng trầm, chua xót ngọt khổ cay, sau này lớn lên chắc chắn còn có nhiều điều khác biệt nữa.
Ngay lúc Yunho đang cảm khái sinh nhật mười tám tuổi của mình, thì nhận được một món quà vô cùng đặc biệt, đó là do Hero tặng a, một chiếc bánh dâu tây nho nhỏ. Yunho rất kinh ngạc vì sao Hero lại biết anh rất thích bánh dâu, lại còn rất đúng dịp đi, chung quy Yunho cảm thấy Hero này quả thật rất thần bí.
Thẳng đến ngày khai giảng năm ba, Yunho mới biết cái gì gọi là kinh hoàng. Khi giáo viên đưa con người kia vào phòng học, con ngươi cả ba người như muốn rớt tròng lọt ra ngoài, quá giống.
“Xin giới thiệu với mọi người, vị này là bạn học Kim Jaejoong, bởi vì công việc của cha mẹ, bất đắc dĩ tại năm ba phải chuyển trường, hy vọng mọi người có thể cùng nhau sinh hoạt thật vui vẻ, bạn học Jaejoong cũng có thành tích rất tốt, mọi người có thể cùng nhau trao đổi, được rồi Jaejoong cũng nói vài lời với các bạn đi.” Giáo viên đơn giản nói vài câu giới thiệu rồi đem phần còn lại giao cho Jaejoong.
Jaejoong cười cười, cúi mình chào, dùng thanh âm dễ nghe cất tiếng chào hỏi: “Xin chào, mình là Kim Jaejoong, mong được chỉ giáo nhiều.”
Dung mạo thiên sứ kia đã cướp hết thanh âm mọi người trong phòng học, không ai có thể nói được lời nào, sợ khi nói thì nhận ra nam nhân xinh đẹp kia sẽ chỉ là một ảo ảnh.
Jaejoong nhìn Yunho ngơ ngác, trong đôi mắt đẹp lộ ra ý tươi cười, Yunho à, chúng ta rốt cục lại gặp nhau lần nữa rồi, tôi không bao giờ rời khỏi cậu nữa, nhất định.
Tiếng vỗ tay khoan thai của giáo viên gọi hồn tất cả quay về, rồi quét mắt xuống vị trí các bàn học, chỉ thấy vị trí bên cạnh Yunho là trống, nhưng Yunho từ trước tới nay luôn không muốn có bạn học ngồi cạnh mình, bản thân lại không muốn đắc tội với Jung gia phía sau Yunho, ai, nên làm sao bây giờ a?
Jaejoong hình như nhìn ra được sự khó xử của giáo viên, đành mở miệng xoa dịu: “Thưa, em ngồi phía cuối lớp được rồi.”
“Không cần, ngồi bên cạnh tôi đi.” Yunho cũng mở miệng, phất phất tay ý bảo Jaejoong đến ngồi bên mình, giáo viên thấy Yunho nguyện ý đem vị trí bên mình thì cũng thở phào nhẹ nhõm, bảo Jaejoong ngồi xuống rồi bắt đầu bài học.
Cả tiết học, Yunho không biết đã bao nhiêu lần nhìn lén Jaejoong, trong mắt toát ra cảm tình phức tạp, Jaejoong thấy vậy cũng có chút sợ hãi.
“Bạn Jung Yunho à, bạn có thể không nhìn mình chằm chằm như vậy được không?” Jaejoong bất đắc dĩ nhìn Yunho, “Mình bị bạn nhìn đến sắp có lỗ thủng rồi a.”
“Không, tôi không cố ý.” Yunho vội vàng quay đầu, cậu ta không phải Jaejae hyung, chỉ là giống mà thôi, trên người cậu ta một điểm bóng dáng Jaejae hyung đều không có. Vậy sao tâm trạng anh lại không thể bình tĩnh a? Tại sao chung quy vẫn muốn nhìn cậu ấy? Tại sao lại cứ nghĩ về cậu ấy?
Chuông hết tiết vang lên, bên bàn Jaejoong đã có rất nhiều người vây quanh, đến nói chuyện phiếm, xin số điện thoại, hỏi sở thích, cái gì cũng có hết. Yunho tuy đã lĩnh ngộ qua uy lực này của con gái, nhưng nhìn bộ dáng có điểm bị hù dọa của Jaejoong, Yunho lập tức đen mặt: “Trở về chỗ ngồi của các cậu đi, không nên ở chỗ tôi mà làm mấy chuyện nhàm chán!”
Các nữ sinh thấy Yunho như vậy, cũng đều ngượng ngùng về lại chỗ, nói thế nào thì Yunho cũng là một học trưởng một ngôi sao trong trường a, các cô tự nhiên không muốn vì một người đẹp trai mà làm mất lòng người còn lại, lúc đó cái được không bù nổi cái mất a.
“Ưm, cám ơn cậu.” Jaejoong mãi mới có thể khôi phục lại, vội vã như xin lỗi Yunho vậy.
“Không cần, tôi chỉ là cảm thấy các bạn ấy thật quá ồn thôi.” Yunho nhìn Jaejoong, nhìn đến nhập thần, đợi được đến lúc hoàn hồn lại thì phát hiện Jaejoong đang nhíu mày nhìn mình, “Không có ý gì đâu, tôi không phải cố ý đâu, chỉ là cậu quá giống một người, cho nên…”
“Người đó đối với cậu rất quan trọng?”
“Uh, là người quan trọng nhất trên đời.” Yunho không biết tại sao Jaejoong lại hỏi như vậy, nhưng lại tự động đưa ra câu trả lời.
“Ha hả, tớ phi thường vinh hạnh.” Jaejoong cười cười, nhưng trong tâm lại cảm thấy cay đắng, Yunho đến tận bây giờ cũng không có quên mình của trước kia, xem ra ảnh hưởng khẳng định rất lớn. Hơn nữa đoạn thời gian kia mình nhìn Yunho chịu đựng, nhìn nước mắt của anh, ánh mắt trống rỗng của anh, Jaejoong cũng cảm thấy trái tim mình theo đó mà tan nát vậy.
Bây giờ điều Jaejoong lo lắng chính là Yunho thật sự có thể yêu mình của hiện tại sao? Cậu không có nắm chắc, mặc dù là cùng một gương mặt, cùng một cái tên, lại cùng cả một giọng nói, nhưng dù sao bây giờ mình là Kim Jaejoong chứ không phải là Jaejae hyung nữa rồi.
“Cái kia. . .” Yunho mở miệng, “Cậu thật sự tên là Kim Jaejoong?”
“Phốc. . .” Jaejoong bật cười, “Cái này còn có thể giả được sao? Tớ đương nhiên tên là Kim Jaejoong rồi.”
“Không có, tớ chỉ là rất kinh ngạc. Đừng tưởng tớ phát cuồng, tớ có một con búp bê, giống như ngươi thu nhỏ vậy, hơn nữa tên cũng gọi là Jaejoong!” Yunho đem chi tiết nói ra, cho dù khả năng Jaejoong cho rằng anh bị thần kinh là rất lớn.
“Như vậy sao? Nguyên lai thật là cậu!” Jaejoong đột nhiên kinh hỉ hô to, “Cậu thật là Yunho kia hả!”
“Cái gì?” Yunho bị Jaejoong kinh hô làm cho ngớ ra không hiểu gì, “Cái gì mà Yunho kia?”
“Chính là tên tiểu nam sinh mà hyung tớ đã gặp a, hyung mỗi lần trở về đều kể cho tớ nghe về cậu ta.” Vẻ mặt Jaejoong bỗng chốc hiện bi thương, “Đáng tiếc hyung đã bị tai nạn xe rồi.”
“Cậu nói Jaejae hyung? ! Cậu là em trai hyung ấy?” Yunho kích động nắm lấy bả vai Jaejoong.
“A, đúng vậy. Đau tớ, buông ra a!” Jaejoong nhíu nhíu mày, người này như thế nào mà khí lực đã lớn đến vậy rồi.
Bởi vì quá mức kích động, Yunho hoàn toàn không có suy nghĩ qua, song bào thai còn hiếm chứ đừng nói làm sao cách nhau đến mấy tuổi lại có thể giống nhau đến thế, chỉ là rất kích động hỏi về Jaejae hyung mà quên hết thảy. Cứ như vậy hai người hiểu thêm về nhau, Yunho cũng hiểu được một ít nguyên nhân Jaejoong không thể nội trú buổi tối, không biết là tại sao, trong tâm lại cảm thấy chút mất mát.
“Jaejoong hyung, xế chiều muốn cùng đi ăn bánh ngọt không?” Changmin hai mắt lấp lánh nhìn Jaejoong Tại Trung, rốt cục có lý do đi ăn bánh ngọt rồi.
“Được chứ, hyung cũng vừa đến đây, còn chưa có nếm qua bánh nơi này.” Jaejoong gật đầu, nhìn nam sinh đáng yêu trước mắt, cậu ta chính là người đã cứu mình lúc đó.
“Yeah! ! ! !” Changmin hoan hô đứng bật lên, hoàn toàn không nhìn đến giáo viên còn đang giảng bài, mặt đã đen như đít nồi rồi.
“Shim Changmin! ! ! !”
Changmin, cậu bảo trọng, khoảng cách giữa cậu và bánh ngọt càng ngày càng xa rồi.
“π_π. . .” Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT