“Bác sĩ, ông không thể nói là tình hình nguy kịch không thể vượt qua được chứ hả? Đây đã là lần thứ ba rồi.” Junsu sốt ruột nhìn bác sĩ đi ra báo cáo tình trạng.
Vị bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu rồi lại tiếp tục quay vào, từ lúc Yoochun nhập phòng cấp cứu đến giờ ít nhất cũng đã ba giờ đồng hồ rồi, nhưng mỗi lần bác sĩ đi ra đều là tin xấu, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cảm giác như sinh mệnh Yoochun như chỉ mành treo chuông.
Yunho vẫn ôm đầu ngồi ở ghế chờ mà không nói được một lời, những đốt ngón tay đều bị nắm đến trắng bệch có thể hiểu được cậu giờ đây đang cực lực nhẫn nại, Changmin rất lo lắng, Yunho hyung của cậu vất vả lắm mới thoát được một hình bóng, thật không ngờ đã lại thêm một người bị đả kích nữa, bản thân cậu rất hy vọng có thể đem một nửa sự thống khổ của Yunho chuyển sang cho mình.
Đột nhiên, Yunho đứng lên, ra ngoài hoa viên bệnh viện, trước khi đi cậu nói với Junsu: “Junsu hyung, giúp em canh chừng Yoochun, em muốn ra ngoài một chút cho tỉnh táo.” Từ thanh âm run rẩy của Yunho, Junsu biết anh muốn đi ra để phát tiết, nhẹ nhàng gật đầu, lo lắng nhìn theo bóng lưng Yunho, Jaejoong hyung, hyung đang ở nơi nào?
Yunho một mình đi tới hoa viên, nhìn bầu trời tối đen, nước mắt rốt cục cũng tràn ra: “Jaejae hyung, hyung nói Yoochun chắc chắn sẽ không có việc gì phải không? Em không thể lại mất đi nó, hyung sẽ phù hộ nó có phải không?”
Yunho đối mặt với một gốc đại thụ quỳ xuống, chung quanh rất an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân thưa thớt của vài bệnh nhân cách đó không xa . Yunho nắm chặt quyền đấm mạnh lên thân cây: “A A A! ! ! !” Yunho như phát điên gào to, máu nhuốm đỏ vỏ cây yếu ớt chảy xuống, dần dần Yunho cũng mất đi khí lực, cậu ngã xuống bãi cỏ thở dốc.
Cách đó không xa một thân ảnh nhìn chằm chằm vào bóng dáng suy sụp của Yunho, nước mắt lần nữa rơi xuống, người ấy nắm chặt tay, chậm rãi bước về phía Yunho.
Yunho nhắm hai mắt lại, cố gắng ngừng nước mắt trong mắt mình, đột nhiên cậu cảm thấy có vật gì đó đụng phải mình, cậu mở mắt, thấy Jaejoong đang tựa vào mình, Yunho thật kích động ôm chặt lấy nó, không đúng, cậu nhớ rõ lúc đi ra đã đặt Jaejoong ở trong phòng nghỉ mà.
Cậu bỗng nhìn thấy trong vạt áo của Jaejoong có mang theo một tờ giấy, trên đó viết một dòng chữ: xin hãy dùng lọ thuốc trong túi cứu Yoochun.
Cậu vội vã lục trên người Jaejoong, quả nhiên phát hiện trong túi hương có một chiếc bình nhỏ màu tím, bên trong là một loại nước trong suốt, mơ hồ phát ra một chút ngân quang.
“Là ai?” Yunho nhìn quanh, “Mời bạn đi ra được không? Tôi muốn gặp mặt bạn.”
Một thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp bước ra từ sau đại thụ, là Minla.
Yunho nhìn thấy một nữ sinh tuyệt mĩ làm người ta hít thở không thông chỉ cảm thấy rất kinh ngạc, thuốc này là cô ấy đưa sao?
“Xin hỏi. . .”
“Trước tiên đi cứu Yoochun đi, tôi ở chỗ này chờ cậu.” Ngữ khí Minla thản nhiên mà lại trấn an được trái tim đang xao động của Yunho, “Tin tôi đi, cậu ta sẽ không có việc gì đâu.”
“Cám ơn.” Yunho đem Jaejoong giao cho Minla, “Xin cô giúp tôi trông Jaejoong, tôi lập tức sẽ quay lại ngay.” Yunho lập tức quay đầu chạy về hướng phòng cấp cứu.
“Minla umma, cám ơn umma.” Jaejoong nằm trong lòng Minla nhẹ nhàng mở miệng, “Con thật sự khổ sở, lúc này con cảm thấy thật bất lực.”
“Chờ một chút đi, chỉ cần hai năm nữa, cậu có thể cùng Yunho gặp lại rồi.” Minla an ủi Jaejoong, cô biết Jaejoong mấy năm qua cũng chẳng dễ chịu gì, mỗi ngày đều do dự mà nhìn Yunho, anh chỉ biết im lặng rơi lệ trong lòng.
Trở lại phòng cấp cứu Yunho vội bắt lấy tay Junsu, đặt cái bình vào, vừa định mở miệng giải thích cho anh, thì Junsu dường như đã biết trước, một cước đá văng cánh cửa phòng cấp cứu lao vào.
“Này! Tiên sinh! Mời anh đi ra ngoài, người bệnh bây giờ đang trong tình trạng nguy hiểm, không nên xằng bậy.” Bên trong bác sĩ cùng các y tá vì Junsu đột ngột xông vào mà giật mình hoảng sợ, cái khay đồ dùng trên tay đánh rơi thẳng xuống đất, dụng cụ giải phẫu rơi tứ tán.
Junsu không nhìn đến đám bác sĩ đang rống giận, đẩy đám người ấy ra, bước thẳng đến bên giường Yoochun, anh nhổ tất cả ống dây trên người anh, chung quanh truyền tới tiếng than sợ hãi: “Trời ơi! Mau gọi cảnh vệ, nơi này có người điên!”
Anh mở cái bình, đem chất lỏng đổ vào miệng mình, nhắm ngay đôi môi trắng bệch của Yoochun mà hôn xuống. Đầu lưỡi khai mở khớp hàm, đem toàn bộ chất lỏng trong miệng truyền sang cho cậu, rồi nâng đầu Yoochun lên, bắt cậu nuốt hết vào. Đứng ở một bên xem trái tim Yunho không ngừng nảy lên, nhất định phải có tác dụng, nếu không Yoochun nhất định phải chết.
Một trận ánh sáng chặn lại ánh mắt mọi người ở đó, sau khi ánh sáng ấy biến mất, mọi người kinh ngạc nhìn thấy Yoochun đã tỉnh lại, Junsu đang lật người cậu qua lại xem có còn chỗ nào chưa bình phục không : “Yoochun, hù chết hyung rồi.” Thanh âm Junsu có vẻ rất kích động, “Đến, hyung ôm em đi nghỉ ngơi.”
Junsu ôm lấy Yoochun mang ra khỏi phòng, không nhìn đến đám người đã hóa thạch đằng sau.
Trong phòng bệnh, Junsu bón nước cho Yoochun. Mặc dù mạng đã cứu về được, nhưng thân thể vẫn rất suy yếu, Yoochun có vẻ rất uể oải. Yunho cùng Changmin đứng ở một bên, rốt cục thì không có việc gì rồi, nhưng lửa giận liền bùng lên, rốt cuộc là ai đã làm? ! Yunho âm thầm thề dưới đáy lòng, cậu nhất định phải tìm được người kia, sau đó sẽ làm cho kẻ đó chịu thống khổ gấp mười lần.
“Junsu hyung, có thể giải thích một chút cho chúng ta rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Cô gái kia là ai? Cái thuốc vừa rồi là gì vậy? Tại sao ngay cả bác sĩ đã bất lực rồi, nhưng Yoochun lại có thế hồi phục một cách kì tích đến vậy, chẳng lẽ hyung không cảm thấy hẳn là nên giải thích một chút sao?” Yunho cuối cùng cũng không nhẫn được, Yoochun ngồi trên giường nghe Yunho nêu vấn đề cũng nhìn về phía Junsu, hai mắt cũng khẳng định rõ cho Junsu biết rằng mình cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
“Ôi, xem ra nhất định phải nói à, hy vọng các cậu sẽ không bị hù dọa a, ngồi xuống đi.” Jusnu ra dấu cho bọn Yunho ngồi xuống, rồi bắt đầu tự thuật, “Chuyện này vốn là…” Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT