Chờ đến lúc Yunho tỉnh lại, nhìn thấy bốn phía đều trắng như tuyết, hẳn là đang ở bệnh viện đi. Cậu dụi mắt, đầu có điểm đau, hình như đã ngủ thật lâu rồi.
Rồi đột nhiên như nhớ lại điều gì đó, vội vàng bỏ chăn qua một bên chạy ra khỏi phòng, vừa lúc đụng vào cánh cửa thì gặp Yoochun.
“Hyung! Hyung! Hyung không sao chứ?” Yoochun bắt lấy bả vai Yunho, quan sát cậu từ trên xuống dưới , “Hù chết em và Junsu hyung rồi!”
“Jaejae hyung đâu? ! Mau nói cho hyung biết! Jaejae hyung đâu? !” Yunho nước mắt lại một lần nữa tràn ra ràn rụa trên khuôn mặt, hình ảnh Jaejoong toàn thân đỏ tươi màu máu không cách nào xóa nhòa được trong lòng cậu.
“Cái kia. . . Chính là. . .” Yoochun cà lăm làm cho Yunho càng thêm khẩn trương, lực đạo trên tay càng gia tăng, móng tay đâm vào lòng bàn tay đang nắm lại thành quyền, “Jaejoong hyung. . . Em không có nhìn thấy hyung ấy. . . Em. . . Em chỉ nhìn thấy. . . bà tay. . . bên trong lớp khăn trắng trong phòng giải phẫu…” Yoochun không cách nào nói được, cậu cũng bắt đầu khóc.
Đoạn nói đứt quãng đẫm nước mắt kia đã rút đi tất cả linh hồn Yunho, cậu ngã ngồi dưới đất, ôm chặt đầu gối mình: “Sẽ không đâu. . . Jaejae hyung đã nói hyung ấy muốn gặp Jaejoong mà. . . Hyung ấy còn chưa có đi. . .”
Yoochun cũng ngồi xổm xuống ôm lấy Yunho: “Hyung. . .” Cậu cũng không biết phải nói gì, cậu có thể lý giải được cảm giác của Yunho bây giờ, nếu như hôm nay người gặp không may là Junsu hyung, cậu cũng sẽ hành xử như thế này.
“Jaejae hyung hôm nay còn khen hyung thông minh. . . Hyung ấy. . . Hyung ấy còn khen hyung trưởng thành. . . Còn có a. . . Hyung ấy còn cười với hyung nữa. . . Thật xinh đẹp. . . Nhưng là. . .” Giọng nói của Yunho đứt quãng làm người khác cảm thấy đau lòng, “Giờ không còn được nhìn thấy nữa rồi. . . Tại sao. . . Tại sao. . .”
Junsu vừa vào cửa đã nhìn thấy hai đứa trẻ ngồi trên mặt đất khóc tê tâm liệt phế, nước mắt cũng không kiềm được mà tuôn ra, anh chậm rãi ngồi xuống, vươn hai tay ôm hai đứa bé mang vào trong lòng mình: “Tin hyung. . . Jaejoong hyung. . . cũng không muốn nhìn thấy các em như vậy. . . Cho nên các em phải vui vẻ lên. . .”
Ba người ngồi trên mặt đất thật lâu, thẳng đến khi chân tê rần Junsu mới đem Yunho và Yoochun nâng dậy, ôm về giường, lau khô nước mắt hai người: “Ngoan nào. . . Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ hyung trở về có biết không. . . Không ngoan Jaejoong hyung sẽ tức giận. . .”
Junsu đóng cánh cửa sau lưng, bước vào gian phòng bệnh khác, nhìn Jaejoong mặt không còn chút máu nằm trên giường bệnh, anh rất kinh ngạc. Jaejoong hyung đáng ra không như thế mới đúng, hyung ấy chỉ là búp bê, bị xe va chạm hẳn phải là không nguy hại gì, tại sao lại có máu chảy xuống? Tại sao Jaejoong lại đau đớn đến cả mặt trắng bệch? Anh hoàn toàn không nghĩ ra, bất đắc dĩ anh chỉ có thể gọi điện thoại cho Hankyung: “Hyung, đã xảy ra chuyện, nhanh đến bệnh viện trung tâm đi. . .”
Đợi đến lúc bọn Hankyung đến nơi, Junsu đã ngủ thiếp một bên. Nhìn anh đang uể oải ngủ, lại nhìn Jaejoong trên giường, Hankyung cũng há to miệng, chỉ có nữ sinh đi cùng anh trên mặt lại không có gì thay đổi.
Cô đi tới bên người Jaejoong, kéo tay anh, đầu ngón tay lạnh lẽo làm cô nhăn mi một chút.
“Minla, Jaejoong thế nào rồi? Tại sao lại gặp phải loại tình huống này?” Hankyung lo lắng, đây là lần đầu tiên anh gặp qua loại tình huống này.
“Kỳ thật mọi người cũng không cần nghiêm trọng như vậy.” Minla đem tay Jaejoong đặt xuống rồi vuốt lọn tóc dài vén ra sau tai, “Về phần tại sao xuất hiện loại tình huống này em nghĩ phải đợi lát nữa gặp lại sẽ giải thích cho mọi người được, giờ đi ra ngoài trước đi.” Giọng điệu vui vẻ của cô làm người khác có một cảm giác an ổn, bọn Hankyung dần dần bình tĩnh trở lại, bọn họ tin tưởng nữ sinh xinh đẹp trước mặt chắc chắn sẽ đem Jaejoong trở về, dù sao, cô cũng chính là người chế tạo Jaejoong mà.
Hankyung đánh thức Junsu, Junsu nhìn thấy Minla thì có chút kinh ngạc, nhưng lập tức vui vẻ lao vào ôm cô: “Minla umma đã tới, vậy thì con không cần lo lắng cho Jaejoong hyung nữa rồi.” Junsu cũng chính là búp bê mà Minla làm ra, bình thường bọn họ đều gọi Minla là umma.
Kỳ thật Minla chỉ là một nữ sinh trung học, cô rất đẹp, hơn nữa lại là một thiên tài, thích phát minh những thứ cổ quái gì đó, điều đó làm cho cô có chút sắc thái thần bí. Cô đọc tất cả các tài liệu, nhưng thích nhất những chuyện huyền ảo, cho nên lúc học trung học đã nghiên cứu chế tạo búp bê hình người. Búp bê hình người thực chất là đem linh hồn người quá cố nhập vào, để bọn họ mượn tạm thân hình búp bê. Búp bê được hình thành, linh hồn người ấy sẽ thức tỉnh, rồi biến thành một búp bê hình người sống, thậm chí có thể biến thành người.
Jaejoong và Junsu là hai người trong nhóm búp bê đầu tiên được cô tạo ra, còn có Heechul nữa. Cô đem búp bê làm được toàn bộ giao cho anh trai là Hakyung, nhưng cô bảo lưu lại một bí mật, đó chính là tình cảm của búp bê.
Đây là sư phụ của Minla đã nói cho cô biết, búp bê hình người theo tình cảm thay đổi mà sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Thân thể của nó chậm rãi từ búp bê mà trở thành một con người, một con người thực thụ có máu có thịt. Nhưng đây chỉ là ý kiến riêng của sư phụ, cô không có gặp phải loại tình huống này, nhưng hôm nay Jaejoong đã nghiệm chứng việc này rồi.
Cô nhìn Jaejoong trên giường, vẫn dùng giọng nói lạnh nhạt hệt như anh nói: “Cậu đó, hẳn là đã yêu Yunho rồi đi.” Nhưng nếu cẩn thận nghe, có thể nghe ra trong giọng nói của cô có chút run rẩy cùng đau lòng rất nhỏ, dù sao cũng là búp bê chính tay mình làm ra, cũng giống như đứa con thân sinh của mình, hôm nay biến thành như vậy đương nhiên sẽ rất đau lòng.
“Cậu nếu theo Jung Yunho sẽ phải trải qua rất nhiều chuyện. . . Cậu có chuẩn bị sẵn sàng sao…” Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT