Tối hôm đó Hạ Diệp lại thức trắng đêm, nhắm mắt lại, cô không ngừng suy nghĩ. Ba vấn đề: thứ 1: Minh Quân nói thật hay nói dối? Mà dù nói thật hay nói dối thì cô vẫn đau lòng nhiều như vậy, cũng chờ bảy năm rồi. Thứ 2: cô thấy nhớ Thiên Phúc, cô không nên tổn thương anh ấy, nếu có chọn thì đương nhiên chọn anh Phúc. thứ ba: Kim Long đột nhiên điều tra, làm cho cô bị sốc, sao Kim Long lại làm vậy? Cô ăn nói thế nào với cả Phương Anh và Long đây?

Haizzz, chuyện mình chưa xong, cô lại vướng vào chuyện Phương Anh.

Phương Anh là cô gái nhẹ dạ cả tin, cả đời khổ vì một lầm lỗi, Yến Vy từng nói là do Phương Anh ngu ngốc, nên mới bị như vậy. Nhưng cá nhân cô không nghĩ như vậy, là con người ai không phạm sai lầm, mỗi sai lầm lại có hậu quả nặng nhẹ khác nhau, và cũng có những cách giải quyết hậu quả khác nhau. Phương Anh không chỉ gánh chịu hậu quả mà còn phải trả giá từng ngày, gia đình xem thường Phương Anh, Yến Vy lại hay xỏ xiên, Phương Anh tự dằng vặc mình rất nhiều. Nhiêu đó là quá đủ rồi, không cần ai phán xét Phương Anh là đúng hay sai, tự bản thân Phương Anh đã trừng phạt mình nhiều lắm rồi.

Còn về Minh Quân, dù nói anh ấy nói thật hay nói dối, với cô mà nói tất cả là quá khứ, hiện giờ cô không muốn kéo cái quá khứ đó dậy. từ lúc nghe được sự thật từ Minh Quân, cô cảm thấy mọi thứ như tan ra, không còn cái gì nữa. cô có thể buông tay, ít ra cô biết Minh Quân không quên cô. Nhưng mà có nhớ thì cũng vậy thôi, cô và Minh Quân hết thật rồi, cô… nên quên đi.

Chuyện Cindy và Thiên Phúc khiến cho cô cũng không biết nên làm sao…gặp Thiên Phúc cô không dám hỏi. cô có nên tin câu nói yêu cô của Thiên Phúc không?

Cô mở điện thoại nhắn tin cho Thiên Phúc: “Anh ngủ chưa?”

Thiên Phúc gọi lại cho cô: “Sao còn chưa ngủ?”

“Em không ngủ được…” Hạ Diệp muốn nói chuyện với ai đó.

Thiên Phúc không ngủ được vì chuyện Minh Quân và chuyện ông Quang, hắn còn đang làm việc, mấy ngày nay thật sự rất bận, hắn nghe cô nói vậy, liền nói: “Vì Win và Long sao?”

Hạ Diệp nhíu mày, đưa tay bật đèn sáng, ngồi dậy nói chuyện với hắn: “Phải… em thấy… em không biết nói sao về chuyện của Long nữa… còn Win thì…”

“Em còn nghĩ tới chuyện Win và Cindy sao?” Thiên Phúc cũng bận tâm câu chuyện đó, hắn thật sự không biết là trong chuyện của Win và Cindy có sự sắp xếp nào không, hay là do dã tâm của Win.

Lúc nãy vừa cùng Kim Long uống rượu nói chuyện, Kim Long buồn phiền bị Thiên Phúc chuốc say đã ngủ, Thiên Phúc không tò mò chuyện Phương Anh, lại vô tình biết.

Hạ Diệp chưa nói hắn đã hiểu cô nghĩ gì, cô từ từ nói: “Phải, em thật sự rất tò mò về Cindy!”

Thiên Phúc im lặng một lúc: “Anh chỉ biết Cindy là cô gái vô tư, không vụ lợi, ghét bị lợi dụng, chuyện bọn họ, anh không biết, anh sẽ không đưa ra kết luận nào… Nhưng nếu Cindy là người xấu thì năm đó cô ấy đã lấy anh chứ không bỏ đi!”

“Em biết mà… Long có nói với em…” Hạ Diệp thật sự muốn nói chuyện một lần với Cindy. Cô gái mà Thiên Phúc từng yêu, lại được làm vợ của Minh Quân.

Thiên Phúc bày ra giọng không vui nói tiếp: “Sau này em đừng cho Long lôi kéo em nữa… anh thật sự không thích!”

Hạ Diệp cười khúc khích: “Ừ, em biết rồi…”

“Hôm nay Long dọn sang nhà anh vì Minh Ngọc dọn vào nhà với chú Thành, Long không thoải mái nên dọn ra!” Thiên Phúc vừa về đã thấy Long ngồi trong nhà cùng với vali đồ. Còn mua một thùng bia, uống đến lăn ra, lảm nhảm đủ điều.

“Thật sao?” Hạ Diệp cười lớn hơn: “Vậy là hàng ngày em lại gặp nó!”

Thiên Phúc nghe tiếng cười từ phía cô, lại nhớ chuyện lúc chiều, hắn cũng đang muốn hỏi Hạ Diệp, Kim Long trúng bùa rồi hay sao đó, biết rõ Thiên Phúc không được bia rượu nhiều mà vẫn cố rủ uống.

Hắn im lặng một chút lại nói: “Anh ganh tỵ sự thân thiết của hai người. Long đương nhiên là vẫn thương chú Thành, chỉ là nó không chấp nhận được Minh Ngọc, Minh Ngọc từng muốn nói dối em mà, hơn nữa nó cũng không muốn chú Thành buồn. còn chuyện Phương Anh anh lại muốn hỏi em, anh thật sự không biết Long nó làm sao nữa, nó đã uống rất nhiều…”

“Anh ganh tỵ cái gì chứ? anh lo cho Long nha, Long chẳng qua chỉ là đứa trẻ trong xác lớn thôi. Còn chuyện Phương Anh… em lại nghĩ đàn ông các anh sẽ hiểu nhau nên mới muốn hỏi anh Long nó làm sao vậy?” Hạ Diệp che miệng ngáp dài một cái.

“Mệt rồi sao? Thật ra anh nghĩ có khi nào Kim Long thích Phương Anh hay không? Nhưng nó ngớ ngẩn lắm phải không? Phương Anh không phải là mẫu người của Kim Long…” Thiên Phúc cũng chỉ nghĩ ra nhiêu đây thôi.

Hạ Diệp bị câu nói này dọa, sao có thể, Kim Long luôn thích siêu mẫu kia mà. Nhưng thái độ và hành động của Kim Long làm cho người khác có cảm giác đó.

“Hạ Diệp, em ngủ đi, trễ rồi, còn chuyện anh vừa nói em đừng để ý! Ngủ ngon!” Thiên Phúc thấy Kim Long ngồi dậy, vội vàng muốn cúp máy.

Hạ Diệp vẫn còn bị dọa, vô thức trả lời: “Anh ngủ ngon! Chào anh!” sau đó cô kéo chăn ngủ. chắc chắn Kim Long đồng cảm với Phương Anh, không thể là yêu.

Hạ Diệp hiểu được sẽ không người đàn ông nào đồng ý nuôi con của người khác. Kim Long đã biết Phương Anh có Minh Duy,vẫn quan tâm hẳn là đồng cảm. cái suy nghĩ đó cứ quẩn quanh trong đầu.

Nhà bên cạnh cũng có hai người vẫn không ngủ được.

“Tỉnh rồi? cần trà giải rượu không?” Thiên Phúc bưng qua li trà ấm.

“Mày cũng nghĩ là tao thích Phương Anh?” Kim Long một hơi uống cạn li trà.

Thiên Phúc nhíu mày, gật đầu.

Kim Long đặt li trà xuống thật mạnh, xoa đầu: “Tao bị điên rồi…tao thật sự điên rồi… kể cả say, tao cũng nghĩ tới dáng vẻ đáng thương đó!”

Thiên Phúc nhìn Kim Long, không biết nên nói gì. Suy nghĩ của Thiên Phúc đúng rồi, Kim Long thích Phương Anh. Nhưng mà… là thích hay là thương hại… chẳng qua là Phương Anh cũng đáng thương như cô Lan, mẹ Long thôi.

“Tao không khống chế cảm xúc được. chắc tao đã làm Hạ Diệp sợ tao… aiz…” Kim Long lăn lộn rên rỉ.

“Mày thôi đi, tao đá mày xuống giường bây giờ, chăn mền gối đều là hàng mới đó!” Thiên Phúc đem cái gối rơi trên đất quăng vào mặt Kim Long.

Kim Long không đỡ, chỉ nằm yên chịu.

Thiên Phúc lắc đầu: “Nếu thích thì đi giành đi!”

“Tao…” Kim Long nhất thời ngập ngừng. Người con gái đó, có thể yêu sao? Còn đứa bé? Hắn có thể chăm sóc sao? Long thừa nhận mình không có đủ can đảm làm những việc đó.

“Thôi thì mày cứ suy nghĩ kĩ đi! Mày mà để cơ hội này vụt qua, sẽ tiếc nuối đó!” Thiên Phúc vỗ vai Kim Long.

“Tao nghĩ đi gặp đứa bé đó trước, tao cũng không biết nữa… tao không muốn Phương Anh lấy tên gia trưởng đó, lại không biết ngăn cản vì lí do gì… tao cần suy nghĩ thêm! Tối nay cho tao ngủ giường này đi, mai tao mua giường mới!” Nói xong là nằm xuống ngủ, không cần chủ nhà như Thiên Phúc đồng ý.

Thiên Phúc nhíu mày, nằm xuống ghế. Càng ngày Kim Long càng giống chủ của hắn.

Ngày hôm sau vào làm, Hạ Diệp cứ ngáp liên tục, hậu quả của việc tối qua không ngủ. tuy nhiên công việc lại chất đống trở lại, tới giờ cơm cô còn chưa làm xong.

Điện thoại có số lạ gọi tới. Hạ Diệp nghĩ là khách hàng nên nhanh chóng nghe: “Xin lỗi ai vậy ạ?”

“Là tôi! Cindy…” Bên kia là giọng nói khá run run.

Hạ Diệp nhíu mày, dừng việc, khẽ nói: “Chào cô, có chuyện gì sao?”

“Chúng ta gặp nhau đi, tôi ở Cafe gần công ty, à, xin lỗi, cô có rảnh không? Tôi thật sự rất muốn cùng cô nói chuyện…” Cindy tỏ ra ái ngại.

“Được rồi, tôi sẽ qua!” Hạ Diệp xếp hết hồ sơ lại, cô cũng đang muốn nói chuyện với cô gái đẹp.

Đi sang bên đường, từ ngoài, cô nhìn thấy Cindy dùng khăn giấy lau nước mắt. cô ngừng trước cửa, sau đó cũng đi vào: “Chào cô!”

“Chào cô, Hạ Diệp!” Cindy vội vàng đứng lên.

Hạ Diệp nhìn người trước mặt, đôi mắt còn đỏ hoe, đêm qua chắc cũng không ngủ chút nào. Quả nhiên là xinh đẹp, dáng chuẩn không khác gì người mẫu.

“Cô ngồi đi, cô uống cái gì?” Cindy đưa menu qua cho cô.

Hạ Diệp cầm lấy xem qua sau đó gọi cafe.

“Tôi xin lỗi… tôi biết là hẹn cô ra đây là rất bất lịch sự, nhưng không nói… tôi cảm thấy có lỗi…” Cindy xấu hổ giải thích

“Giám đốc muốn nói chuyện gì?” Hạ Diệp nhíu mày, hẳn là chuyện Minh Quân.

“Cô cứ gọi là Cindy đi. Chuyện là… tôi muốn… Tôi không biết bắt đầu từ đâu nữa…” Cindy nắm chặt hai bàn tay để trên bàn, Hạ Diệp có thể nhìn thấy gân tay đang nổi lên.

Là lo sợ sao? Hay chỉ là giả vờ?

“Ba anh Ryan và ba anh Win đối đầu với nhau… vì tranh chấp công ty, bọn họ hiện nay đang lôi kéo cổ đông, mà ba tôi là cổ đông. Năm trước ba tôi đã mất… ông Quang ba Win đang thất thế so với Ryan…” Cindy nhâm nhi li cafe nói.

Mâu thuẫn của Ryan và Win là từ người lớn, và cũng là vì tiền tài! Như vậy Cindy chẳng qua là nạn nhân bị kéo vào cuộc chiến này.

“Hạ Diệp…” Thấy người trước mặt im lặng, Cindy có phần bất an.

Hạ Diệp uống li cafe nóng vừa bưng ra, sau đó chậm rãi nhìn Cindy: “Còn chuyện gì nữa không?”

“Chuyện giữa tôi và Ryan, là do ba tôi sắp đặt, để ổn định vị trí của ba tôi, tôi ghét làm con cờ của người khác, nên tôi đã bỏ rơi Ryan, làm anh ấy bị tổn thương…” Cindy lại run run bàn tay, các ngón tay siết chặt biến thành màu trắng.

“Tôi biết cô chỉ có ý tốt…” Hạ Diệp nhìn nét mặt quá đau thương của Cindy liền nói một câu an ủi.

Cindy rơi nước mắt: “Ba tôi vì tức giận mà suýt chết… tôi suýt hại chết ba mình…”

Hạ Diệp kinh ngạc mở to mắt, cô thật sự không biết nên nói gỉ.

Cindy lại cúi đầu nói: “Hai năm trước, ba tôi và ông Quang cùng nhau ép buộc tôi lấy Win, chúng tôi mới phải lấy nhau, trong những năm qua, anh ấy chưa từng quên cô, trong ví là hình của cô, điện thoại cũng là hình cô, nằm mơ cũng gọi tên cô…”

Cindy lau hết nước mắt trên gương mặt: “Trong hai năm sống với nhau, anh ấy chỉ nhớ cô, Win thật sự yêu cô, tôi rất ganh tỵ…”

“Yêu thì có ích gì… hai người mới là vợ chồng…” Hạ Diệp uống li cafe đắng, nhưng hình như nó một chút mùi vị cũng không có.

Nhiều năm rồi, cô đều uống cafe đắng, nhưng giờ đây, không cảm thấy nó đắng, rất vô vị. câu chuyện của cô cũng vô vị rồi, ngọt không ra ngọt, đắng không ra đắng, cafe thành nước lã.

“Năm ngoái, ba tôi mất rồi, chúng tôi tính li hôn… Hạ Diệp, lâu nay tôi cướp người yêu của cô, tôi xin lỗi… nhưng giờ chuyện tình cảm không quan trọng mà chuyện công việc mới quan trọng… tôi biết Win và Ryan đang chuẩn bị hại nhau…” Cindy liền nắm tay cô.

Hạ Diệp nghe xong có phần không tin, hại nhau?

“Hạ Diệp à… cô có thể ngăn cản hai người họ không?” Cindy nhìn cô mở lời.

“Cindy… tôi sao có khả năng ngăn cản họ chứ?” Hạ Diệp từ chối.

Cindy nhìn thẳng cô: “Chỉ cần cô trở về với Win, thì cô sẽ ngăn cản được họ thôi!”

Hạ Diệp trừng mắt nhìn lại Cindy: “Không được, không bao giờ, cô từng làm vậy và làm tổn thương Thiên Phúc, cô lại muốn tôi làm tổn thương anh ấy sao? Tình cảm không thể nào đem ra trao đổi được. nghe Long và Phúc nói cô vì không muốn bị cha lợi dụng mà từ hôn với Thiên Phúc, giờ cô lại muốn tôi quay lại với Win bỏ rơi anh Phúc để ngăn cản họ sao? Tôi không làm được! chào cô!”

Cindy gọi theo Hạ Diệp nhưng cô không có nghe, cô đi nhanh về khách sạn.

Lời Cindy cô nửa tin nửa ngờ, cuộc tranh giành này thật ra cô nên làm thế nào? Giữa người cô yêu là Minh Quân và người yêu cô là Thiên Phúc?

Hạ Diệp vừa đi vừa suy nghĩ, hướng đi có chút không xác định. Cô bước xuống lòng đường. một chiếc xe máy lao tới phía cô. Tiếng còi xe làm cô bừng tỉnh quay đầu nhìn, cô không tránh kịp rồi.

Một người nào đó kéo cô lên lề đường.

Ánh sáng đèn xe lóe lên… Hạ Diệp thở dốc, bản thân bị ai đó ôm chặt nằm trên lề đường. Khi hơi thở đã ổn định, Hạ Diệp ngẩng đầu, người cứu cô là Minh Quân.

“Em làm anh sợ quá…” Minh Quân lau mồ hôi cho cô.

Hạ Diệp hồi tưởng lại ngày Minh Quân cứu cô cách đây bảy năm.

“Em có sao không? Hạ Diệp…” Minh Quân lắc vai cô.

Hạ Diệp lắc đầu: “Không sao… sao anh lại ở đây?” Hình như có vẻ rất trùng hợp, vừa nói chuyên với Cindy lại gặp Minh Quân.

“Anh mua thuốc giảm đau đầu ở đằng kia…” Minh Quân nhanh chóng từ từ đỡ cô đứng dậy.

Cô nhìn kĩ Minh Quân, từ áo sơ mi màu vàng nhạt, thấm ra máu đỏ. Cô biết rõ là Minh Quân cũng bị thương nặng như Thiên Phúc. Vừa rồi có lẽ vì cứu cô vết thương của Minh Quân đã bị rách rồi chảy máu.

“Em bị thương rồi…” Minh Quân kéo cánh tay trầy xướt chảy máu của cô lên xem.

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, anh chảy máu rồi, nhiều máu quá, đi bệnh viện đi…” Hạ Diệp quay đầu vẫy taxi.

Cô ngồi chờ ở ngoài, Minh Quân đang được kiểm tra vết thương.

Trong lúc chờ đợi, trái tim cô như đập chậm lại, kí ức cứ từ từ trở về. cô từng được Minh Quân cứu y như vậy, chỉ là ngày đó Minh Quân không chảy nhiều máu như vậy.

“Anh không sao em đừng lo lắng…” Minh Quân đã trở lại.

“Ừ, về JK thôi…” Hạ Diệp đi trước, Minh Quân nắm cánh tay cô.

Hạ Diệp dừng bước, không quay đầu, hỏi lại: “Anh làm sao nữa…”

“Anh… vẫn như ngày ra đi, muốn khi quay lại có thể cho em cuộc sống hạnh phúc, chỉ là… anh hình như làm em tổn thương rất sâu, có thể nào chúng ta quay lại với nhau không?” Minh Quân thì thầm bên tai cô.

Cô quay đầu nhìn Minh Quân: “Anh Quân, hạnh phúc cũng phải đúng lúc, đã muộn rồi, anh dừng lại thì chúng ta vẫn là bạn, anh mà cứ như vậy thì người bị tổn thương sâu sắc nhất là Cindy, chúng ta thật sự đã chia tay từ bảy năm trước rồi.”

“Hạ Diệp, em nói thẳng ra là em đã yêu Ryan rồi đi… em đã quên anh từng cứu em? Em đã quên tất cả kỉ niệm của chúng ta?” Minh Quân dùng hết sức nắm chặt hai cánh tay của Hạ Diệp.

Hạ Diệp nhanh chóng hất ra, nhưng Minh Quân giữ quá chặt, cô đành ra đòn công kích, Minh Quân mới buông tay, Hạ Diệp lùi xa một khoảng, bực tức mắng: “Anh điên rồi sao? Đau quá…”

“Em đánh anh?” Minh Quân đối với hành động của cô bày ra vẻ mặt không tin.

“Nếu anh chịu buông ra thì em đã không đánh anh… Cindy đã tìm em nói chuyện, em biết chuyện của anh rồi, em không trách anh, cho tới bây giờ, em còn chưa nhận lời yêu của Thiên Phúc, anh không thể trách anh ấy… quá khứ đó, kỉ niệm đó thật sự em không quên, nhưng mà không đáng nhớ nữa… anh đã tổn thương em, sao còn cố ý làm tổn thương Cindy? Anh có biết Cindy vì anh mà chạy đi tìm em nói chuyện không?” Hạ Diệp cũng kích động không kém Minh Quân.

Minh Quân thở dài: “Anh xin lỗi… nghe anh nói, Ryan không tốt như bề ngoài của hắn đâu… em đừng bỏ anh, anh đã cố gắng hết sức mới chia tay được với Cindy, em bỏ rơi anh, anh nhất định không sống nổi, anh nhất định không chia tay em…” Minh Quân nói xong quay đầu bỏ đi.

Hạ Diệp định chạy theo nhưng chân cứ chôn ở đó, ánh mắt của cô dần trở nên bất lực, cô nên nói cái gì với Minh Quân cho Minh Quân hiểu đây.

Hoặc là hiện giờ nên làm gì để thoát khỏi cái cảnh này đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play