Hà Lệ Chân đi chuyến xe buổi trưa
ngày hôm sau, cô thức dậy sớm dọn dẹp đồ đạc trong kí túc xá, sau đó lấy ổ bánh mì kẹp xúc xích mua hôm qua để vào ba lô, định để đi đường ăn.
Dương Thành là một thị trấn của thành phố P, diện tích nhỏ, có khoảng
hơn bảy mươi ngàn dân. Lần đầu tiên Hà Lệ Chân tới nơi này, trước đó cô
có lên mạng tìm hiểu, nhưng những điều viết trên giấy và những điều tận
mắt chứng kiến hoàn toàn khác nhau. Đầu tiên cô ngồi xe buýt, sau đó bắt một chiếc taxi, dọc đường đi cô thường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mấy năm nay Dương Thành phát triển rất nhanh chóng, kéo theo đó là một
lượng lớn bất động sản và các nhà xưởng được xây dựng, lúc xe chạy qua
có thể thấy được công trường đang thi công rất nhiều, do đó môi trường
cũng bị ảnh hưởng theo. Trong xe taxi không bật máy điều hòa nhưng Hà Lệ Chân cũng không dám hé của sổ mắc công lại hít bụi.
Cho dù trên đường đi đã chuẩn bị tâm lí nhưng lúc Hà Lệ Chân đặt chân
tới trường trung học Dương Thành thì cũng bị bất ngờ hết một lúc.
Trong ấn tượng của mình, cô chưa từng nhìn thấy ngôi trường nào tiêu điều hoang vu như thế này cả.
Cách năm sáu mươi mét mà Hà Lệ Chân còn cảm nhận được cái không khí tan
hoang cũ kĩ ở đó, cảm giác giống như một căn nhà đã mấy chục năm không
có ai ở. Hà Lệ Chân đi tới cổng trường, không có một ai cả, chốt bảo vệ
cũng chỉ là để trang trí cho có.
Cổng trường mở toang hoác không được đóng lại, dường như nó đang muốn
chào đón khách thập phương. Cổng trường có treo một tấm biển, trên đó là bốn chữ sơn “Trung học Dương Thành”, có lẽ trước đây những chữ này có
màu đen, nhưng lâu ngày bị bám một lớp bụi dày nên bây giờ toàn bộ đều
bị phủ màu xám.
Hà Lệ Chân đứng trước cổng trường, ngần ngại không biết có nên đi vào trong hay không.
Đúng lúc này, có vài người từ trong trường đi ra, Hà Lệ Chân nhìn họ, có vẻ là học sinh, nhưng họ không mặc đồng phục trường, trong đó còn có
hai cô bé mặc váy ngắn và trang điểm đậm.
Khi họ sóng vai nhau đi lướt qua Hà Lệ Chân, cô nhìn theo bóng dáng họ một lúc lâu mới đi vào sân trường.
Kết cấu trường học rất đơn giản, phía trong cùng là dãy lầu phòng học,
bên trái là nhà ăn, bên phải là sân thể thao, sân thể thao chia làm hai
sân riêng, một bên là dành cho bóng rổ, một bên dành cho bóng chuyền,
bây giờ sân bóng rổ đang được sử dụng, có mấy học sinh đang chơi bóng ở
đó.
Hà Lện Chân nhìn qua bên đó thấy có mấy cậu học sinh chắc vì cảm thấy nóng quá nên đều để mình trần chơi bóng.
“…” Cô chỉ nhìn một cái rồi quay người máy móc bước về phía dãy phòng học.
Bước vào rồi, cuối cùng cô cũng có thể ngửi thấy một ít mùi vị của sách
vở. Bây giờ đang là thời gian nghỉ hè, trong trường không có mấy người,
Hà Lệ Chân lên lầu ba, tìm được phòng giáo viên của khối mười hai, cô gõ cửa, người bên trong mời cô vào phòng.
Văn phòng rất nhỏ, chen chúc đến sáu bảy bàn làm việc, trên bàn tập vở
và bài thi chất đống lộn xộn. Lúc này trong phòng làm việc chỉ có hai
người, một nam và một nữ, cô gái ngồi máy tính đang lên mạng, người đàn
ông ngẩng đầu nhìn cô.
“Cô là…”
“Vâng, xin chào, tôi là Hà Lệ Chân.” Cô vội vàng gật đầu chào anh ta, tự giới thiệu: “Tôi là giáo viên mới, trước đó tôi đã có nói với hiệu
trưởng Tưởng, hôm nay tôi đến tham quan trường.”
“Giáo viên mới?” Người đàn ông lật cuốn vở trong tay, nhìn vào lịch để
bàn, Hà Lệ Chân để ý thấy không có bất cứ ghi chú nào dù là ở trong vở
hay lịch để bàn cả, cô cũng không biết là anh ta định coi cái gì.
Người thầy giáo còn mải lật giở thì cô gái kia đã nói.
“Thầy Tưởng có nhắc tới một lần.”
Hà Lệ Chân và người thầy giáo nhìn qua, người nọ buông con chuột, quay sang nói: “Là thuộc tổ ngữ văn.”
Hà Lệ Chân gật đầu: “Đúng vậy.”
Người thầy giá cũng đã nghĩ ra: “À, tôi nhớ ra rồi.” Anh ta vỗ tay một
cái, nói với Hà Lệ Chân: “Vậy thì đúng rồi, hẳn cô là người được phân
vào lớp chúng tôi.”
“Thật ạ? Thầy là…”
Người thầy giáo đứng lên, sửa lại bộ quần áo nhăn nhúm, nói: “Tôi họ Hồ, Hồ Phi, là chủ nhiệm lớp 12-6, là giáo viên dạy toán. Chắc cô tới là để thay thầy Triệu, dạy ngữ văn 12 cho lớp 4,5,6.”
Anh ta vừa nói vừa đưa tay ra, cô vội vàng bắt tay với anh ta.
“Hôm nay hiểu trưởng Tưởng không có ở đây.” Hồ Phi nói.
“Vâng, không sao đâu ạ, tôi chỉ đến thăm quan thôi.” Hà Lệ Chân nói: “Một tuần sau mới chính thức đi dạy ạ.”
“À, vậy cô có thể đi xung quanh trường, làm quen một chút.”
Hà Lệ Chân gật đầu.
Sau đó họ khách sáo mấy câu rồi Hà Lệ Chân chào tạm biệt.
Lúc đi tâm trạng của Hà Lệ Chân cũng khá tốt, tuy văn phòng hơi nhỏ
nhưng cô cảm giác hai thầy cô giáo này đều rất dễ ở chung. Từ phòng làm
việc đi ra, cô nhìn một dãy phòng học trong hành lang, đều là lớp mười
hai.
Lớp mười hai…dù là ngày nghĩ chắc cũng phải lên trường tự học. Hà Lệ Chân nghĩ như vậy bèn rảo bước đi qua.
Nhưng từ đầu cho tới đuôi, ngoại trừ mấy học sinh nằm ngủ trong vài phòng học thì đến một người đọc sách cũng không có.
Hà Lệ Chân đi một vòng, yên lặng rời khỏi toàn nhà.
Sau khi ra khỏi trường học, cô gọi điện cho người môi giới đã liên lạc
trước đó, không lâu sau, người nọ chạy một chiếc xe máy nhỏ tới, chở cô
đi xem ba bốn cái nhà trọ.
Vị trí của Dương Thành khá gần với trung tâm thành phố, nhà trọ tìm dễ,
hơn nữa giá cũng rẻ, điện nước cũng chỉ chừng trên dưới một ngàn một
tháng, Hà Lệ Chân chấm một căn khá gần trường học, một phòng ngủ một
phòng khách một nhà vệ sinh, chừng bốn mươi mét vuông, đồ dùng cũng mới, khá sạch sẽ, chỉ có điều là ở lầu một lại không phải riêng rẻ mà là
dùng chung một cái sân, một khu tập thể năm sáu hộ chung một tầng.
“Lầu một có thể có côn trùng không.” Hà Lệ Chân hơi lo lắng.
“Đâu lại không có nào.” Người môi giới nói: “Quét dọn nhà cửa sạch một
chút, đừng để đồ thừa là được. Môi trường ở đây tốt lại còn rất an toàn, mấy nhà trong đây toàn là người già, ở cả mấy chục năm rồi.”
Hà Lệ Chân gật đầu nói: “Tôi về nghĩ đã, tối mai sẽ trả lời anh.”
“Cô phải nhanh nhanh đó.” Người môi giới nói: “Mấy nhà trọ thế này người ta rất thích, hơn nữa đồ đạc trong nhà cũng toàn đồ mới, tôi không giữ
cho cô lâu được đâu.”
“Vâng, làm phiền anh rồi.”
Hà Lệ Chân lại đi xem thêm mấy căn nữa, cuối cùng vẫn thấy căn đó là tốt hơn cả, bèn giao tiền cọc, ba ngày sau kí hợp đồng.
Hành lí của cô rất ít, khi dọn nhà cũng rất tiện, tất cả đồ đạc đều được xếp vào một cái va li to, lúc cô xách hành lí đến thì một người phụ nữ
đứng tuổi trông thấy, nên đi lại bắt chuyện với cô.
“Con mới dọn tới hả?”
Hà Lệ Chân gật đầu: “Vâng, chào cô.”
“Ờ.” Bà bác bận một bộ đồ bộ, tay cầm quạt phe phẩy: “Nhà mới sơn sửa lại nên con nhớ mở cửa sổ cho bay bớt mùi.”
“Dạ, cám ơn cô.”
Hà Lệ Chân quét dọn căn phòng mới từ sáng tới tối, đến khi lưng eo nhức
mỏi hết cô mới nằm xuống chiếc giường cứng ngắc, còn chưa kịp trải chăn
nệm đã lăn ra ngủ. Hôm sau lúc tỉnh lại cả người như muốn gãy rời.
Qua thêm hai ngày nữa, Hà Lệ Chân nhận được điện thoại của trường học,
tất cả các thủ tục giấy tờ đều được giải quyết xong, ngày mai cô phải
tới trường nhận việc.
Hà Lệ Chân gác điện thoại, cô ngồi trên cái ghế đặt trong phòng, nhìn
phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, Hà Lệ Chân nghĩ, cái gọi là một cuộc sống mới có lẽ là như thế này đây, nó khiến cô vô cùng mong đợi.
Ngày cô đến trường nhận việc cách ngày khai giảng ba ngày, học sinh đã lục tục kéo nhau quay lại trường học.
Dương Thành là một trường cấp ba hạng ba, không quên chứng tỏ mình là
một “trường học có tiếng” ở địa phương. Tài nguyên trong trường rất khan hiếm, toàn bộ khối mười hai gồm có sáu lớp, giáo viên dạy ba môn chính
toán văn anh không tới mười người, tổ ngữ văn gồm có hai người, cô giáo
dạy lớp 12-1, 12-2, 12-3 là một cô giáo hơn bốn mươi tuổi, tên Lưu Dĩnh.
“Cô soạn giáo án chưa.” Bàn làm việc của Lưu Dĩnh ngay bên cạnh Hà Lệ Chân, bà đưa thời khóa biểu cho Hà Lệ Chân.
Hà Lệ Chân nói: “Dạ, em có chuẩn bị cho mấy hôm rồi luôn cô ạ.”
Lưu Dĩnh ngẩng đầu nhìn cô, trên gương mặt người phụ nữ hơn bốn mươi
tuổi đượm nét phong sương, bà đeo một chiếc mắt kính gọng to nhưng vẫn
không giấu được nếp nhăn trên gương mặt.
“Ừ, tiết một cô dạy lớp 12-6.” Lưu DĨnh nói: “Cố gắng quen đi nhé.”
“Dạ.”
Ngày khai giảng, Hà Lệ Chân dậy rất sớm, phấn khởi đến trường.
Không biết có phải do cảnh trường học hoang vắng cô thấy lúc đầu cho cô
một ấn tượng quá sâu hay không, hôm nay trong trường rất đông học sinh,
còn mặc đồng phục, Hà Lệ Chân có cảm giác muốn rơi nước mắt.
Cô theo học sinh bước vào cổng trường.
Lễ khai giảng được tổ chức ngay trên sân thể dục, dù đã là tháng chín
nhưng thời tiết hôm nay vẫn vô cùng nóng bức, học sinh đứng dưới ánh
nắng chói chang, được một lúc đã ỉu xìu, đứng nghiêng trái ngả phải. Sau đó, hơn một nửa số học sinh đều ngồi hết xuống, có cả những nữ sinh sợ
ăn nắng, cởi đồng phục ra trùm lên trên đầu, vài giáo viên và quản sinh
chỉ nhắc nhở tượng trưng, rốt cuộc cũng để mặc học sinh tùy ý.
Thầy hiệu trưởng hơn năm mươi tuổi, lúc họp các giáo viên thì Hà Lệ Chân có nhìn thấy một lần, bài phát biểu của thầy trong cuộc họp rất chán,
bây giờ vẫn một phong cách đó trong buổi lễ khai giảng, đừng nói là học
sinh, ngay cả Hà Lệ Chân nghe còn thấy buồn ngủ.
Cuối cùng cũng kết thúc, Hà Lệ Chân nhanh chóng đi đến nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, ngay sau đó lên lớp tiết một.
Làm cô giáo là mơ ước hồi nhỏ của Hà Lệ Chân, cô rất thích trẻ con. Hà
Lệ Chân nhìn vào trong gương uốn nắn cái miệng, sau đó tự nói một câu cố lên rồi ôm sách vở đi đến lớp 12-6.
Đi trên hành lang, tâm trạng Hà Lệ Chân lơ lửng, trước đó cô có gặp cô
Bành Thiến, là cô giáo ngồi trước máy tính lần đó, cô ấy nói với Hà Lệ
Chân, trong trường chia lớp theo thành tích, càng kém thì càng xếp vào
lớp ở cuối.
“Nhưng trình độ lớp 12-5, 12-6 cũng ngang ngang nhau.” Bành Thiến nói:
“Dù sao thì điểm số thì cũng chỉ là một con số mà thôi, không chứng tỏ
gì cả.”
Suốt trên đường tới lớp Hà Lệ Chân đều cảm thấy kì lạ, vừa định gõ cửa
thì nghĩ lại mình đã là cô giáo rồi nên cô ưỡn thẳng lưng, bước vào lớp
học.
Đứng trên bục giảng, Hà Lệ Chân nhìn bao quát cả lớp.
Là ngày đầu tiên khai giảng, nên các học sinh còn rất nghiêm túc, không
nói gì, sau khi Hà Lệ Chân bước vào thì đồng loạt nhìn cô.
Cô hơi hồi hộp nên cúi đầu, mở sổ điểm danh, sau đó nhớ ra mình còn chưa tự giới thiệu, lại giả vờ bình tĩnh khép sổ lại.
Cô hắng giọng một chút, nói với các học sinh: “Chào các em, cô là Hà Lệ Chân.” Cô nói rồi quay người viết tên mình lên bảng đen.
“Là ba chữ này, cô là giáo viên ngữ văn mới của các em, trước đây…” Vốn
dĩ Hà Lệ Chân định nói về việc thầy Triệu tạm thời nghỉ dạy, sau khi mở
miệng thì lại thấy các học sinh đều đang nhìn mình, cô nghĩ chuyện này
cũng không cần phải nói.
“Ừm, năm nay, cô là người dạy văn cho các em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT