Lúc Kiều Trạch ngồi xuống, cả người Lộ Miểu đông cứng lại.
Anh ngồi ở chỗ rất gần cô, gần như cô có thể cảm nhận được sức nóng từ
trên người anh truyền đến. Tuy đã xa nhau nửa tháng, nhưng hôm nay lại
nhìn thấy anh, Lộ Miểu vẫn không được thoải mái, cũng không dám nhìn
anh, quay đầu đi giả vờ chơi với Tiểu Tiểu Kiều.
Kiều Trạch cũng không nhìn cô, sau khi ngồi xuống liền giơ tay cầm đôi đũa, vừa ăn vừa nói chuyện với Thẩm Ngộ.
Lão thất không biết chuyện của Lộ Miểu với Kiều Trạch, cũng không có ai
nhắc đến với cậu ta, Kiều Trạch đến cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ
tùy tiện tìm một chỗ trống, sau khi chào hỏi Kiều Trạch xong thì lực chú ý lại quay về trên người Lộ Miểu, còn đặc biệt nhiệt tình lôi kéo Lộ
Miểu làm quen: "Cô tên Lộ Miểu phải không, tôi là Thẩm Kỳ, đứng thứ bảy, nên mọi người cũng gọi tôi là lão thất."
"..." Lộ Miểu khó hiểu ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, bẽn lẽn kéo khóe miệng, "Xin chào."
Cả Kiều Thời và Thẩm kiều không hẹn mà cùng nhìn lão thất, rồi lại nhìn Kiều Trạch.
Sắc mặt Kiều Trạch trước sau vẫn thản nhiên, lúc hai người nhìn qua anh
còn trả lại họ bằng cái nhìn bình tĩnh, thấy hai người nhanh chóng quay
đầu đi, giả vờ không thấy gì.
Lão thất còn chưa phát hiện ra sự tế nhị giữa mọi người, như một tên
ngốc, vì chất giọng đáng yêu này của Lộ Miểu mà thêm dũng cảm đưa danh
thiếp ra: "Đây là danh thiếp của tôi, bên trên có số điện thoại, nếu
rảnh thì thường xuyên liên lạc nhé."
Lộ Miểu: "..."
Cô lúng túng nhận danh thiếp, cười cười mất tự nhiên: "Cám ơn."
Cũng không dám nhìn Kiều Trạch, gãi đầu, đặt danh thiếp lên bàn.
Kiều Trạch cũng như không thấy gì, quét mắt lên bàn, thấy bên cạnh cô có ly không, bèn huých khuỷu tay vào người cô: "Đưa ly nước cho tôi."
Lộ Miểu lúng túng "ừ" một tiếng, đưa ly không cho anh.
Sau đó hai người không trao đổi thêm gì nữa.
Mọi người khó có dịp tề tựu với nhau, trò chuyện rất rôm rả, Kiều Trạch
không nói nhiều lắm, nhưng biết rõ mọi người hơn, nên thỉnh thoảng vẫn
chêm vào một hai câu, nhưng phần lớn thời gian chỉ nhìn mọi người náo
nhiệt.
Lộ Miểu càng không phải nói, cô vốn ít nói, bên cạnh còn có Kiều Trạch
ngồi đó, trong lòng luôn khó chịu, đa số đều im lặng xem mọi người cười
đùa.
Lão thất như sợ cô ngại, thỉnh thoảng cũng tìm chuyện nói với cô, nhưng
cậu ta càng tận lực, cô lại càng xấu hổ hơn, trừ gượng cười ra thì đều
là những từ đơn âm tiết "ừm" "ừ", ý tứ từ chối đã thể hiện rất rõ, ngay
cả Thẩm Kiều cũng không nhìn nổi, lén đá một đá dưới chân với cậu ta.
Lão thất khó hiểu quay đầu nhìn: "Sao thế?"
Thẩm Kiều ho một tiếng, nháy mắt về phái Kiều Trạch.
Kiều Trạch bình tĩnh nhìn cậu ta một cái.
Thẩm Kiều dùng tay đỡ mặt quay đầu đi.
Lão thất vẫn còn lờ mờ, thấy Kiều Trạch nhìn qua, liền bưng ly rượu lên kính anh.
Kiều Trạch cười với cậu ta, rót cho mình ly trà: "Lát nữa anh phải lái xe, lấy trà thay rượu vậy."
Uống hết một ly với cậu ta, sau đó cầm lấy một bình rượu trắng nồng độ cao chưa mở nắp bên cạnh, rót đầy một ly.
Tửu lượng của lão thất chỉ ở mức bình thường, vừa nhìn thấy bình rượu
trắng kia thì bắt đầu hoảng sợ, Kiều Trạch cũng không để ý đến cậu ta,
rất khách khí dùng trà kính cậu ta hai ly.
Hai ly rượu trắng xuống bụng khiến lão thất không chịu được, lúc nói chuyện đã không thẳng đầu lưỡi ra được nữa.
Kiều Thời không nhịn được lén nhìn anh trai mình, rồi lại lén nhìn Lộ
Miểu, nhưng không nhìn ra dấu hiệu ghen tuông của Kiều Trạch, không có
vẻ mờ ám gì, ngược lại lại nhìn thấy ra được sự xấu hổ, toàn bộ quá
trình nếu Lộ Miểu không phải cúi đầu ăn thì là nghiêng đầu chơi với con
gái cô, nhìn có vẻ rất bận rộn.
Cô nhớ trước đây Lộ Miểu còn rất thản nhiên đối mặt với Kiều Trạch,
ngược lại khá sợ con gái cô, không ngờ lúc này hoàn toàn đảo lộn, trực
giác cảm thấy giữa hai người có gì đó mập mờ.
Cô cũng không vạch trần ra, chỉ ho nhẹ một tiếng, giả vờ như không biết
gì, nhìn sang lão thất bị chuống đến choáng váng, nói đùa với cậu ta:
"Lão thất này, không có việc gì mà xun xoe, không trộm cũng là gian, nói thật đi, có phải cậu nhìn trúng Miểu Miểu nhà chúng tôi không?"
Một câu này khiến Lộ Miểu khiếp sợ, còn chưa nói tiếp thì lão thất uống
mấy ly rượu đã cười hì hì tiếp lời: "Đúng thế, chị dâu muốn mai mối
sao?"
"Cái này phải hỏi Miểu Miểu của chúng ta đã." Kiều Thời như cười như không nhìn Lộ Miểu, "Miểu Miểu, ý em thế nào?"
Lộ Miểu: "..."
Kiều Trạch nhìn Kiều Thời, rồi lại nghiêng đầu nhìn Lộ Miểu, vô cùng bình tĩnh.
Thẩm Kiều xem náo nhiệt còn chê chuyện chưa đủ lớn, bất mãn nhìn Kiều
Thời: "Chị dâu, sao chị lại hỏi câu này, không phải gây khó dễ cho người ta sao? Từ chối lão thất, e rằng cậu ta chẳng còn mặt mũi nữa, nhưng
không từ chối, ngộ nhỡ lòng không vui thì sao?"
Dừng lại, rồi nói tiếp: "Phải nói là, em gái Miểu Miểu à, em có bạn trai chưa?"
Nói xong lại nhìn Lộ Miểu đầy vẻ mong chờ, những người khác cũng đều nhìn sang.
Lộ Miểu khó xử, nhưng vẫn thật thà gật đầu: "Chưa có."
Thẩm Kiều vỗ bàn cái rầm: "Còn không phải đã xong rồi sao, nam chưa dựng vợ gái chưa gả chồng, đều chưa có chậu có bông, để bọn họ tự do đến với nhau thôi."
Kiều Trạch không nói gì, chỉ cầm ly trà, nhấp một ngụm, không nhanh
không chậm, hoàn toàn như người không có việc gì, cũng không nhìn Lộ
Miểu.
Về Lộ Miểu, mặc dù có vẻ lúng túng do bị trêu chọc, nhưng đã tự nhiên hơn nhiều, cũng đang ăn không nhanh không chậm.
Thẩm Kiều cũng không còn cách nào, cậu ta với Kiều Thời chỉ phụ họa
nhau, kết quả chỉ một mình bọn họ ồn ào, hai đương sự lại không có tâm
trạng nào, cũng không có ý giỡn lại hai người.
Sau khi ăn tối là lúc cắt bánh ngọt, Thẩm Ngộ và Thẩm Kiều ôm tiểu thọ
tinh* đứng trước bánh sinh nhật, cầm bàn tay bé nhỏ của cô bé để cô bé
cắt, mọi người vây xung quanh, người chụp ảnh người đùa với Tiểu Tiểu
Kiều người lại tán gẫu nhau, rất tưng bừng náo nhiệt.
(*Người được chúc thọ.)
Lộ Miểu và Kiều Trạch sóng vai nhau đứng ngoài đám người, nhìn mọi người vui vẻ, cũng chẳng nói gì.
Vốn Lộ Miểu vẫn còn chút khó xử, nhưng cả tối đó, thấy Kiều Trạch như
người không có việc gì, dần dần cô cũng buông lỏng ra, nhưng một mình
đứng với anh vẫn hơi mất tự nhiên, bèn lôi điện thoại ra vào chụp ảnh
góp vui, cứ thế một đêm trôi qua trong rộn rã.
Đến tối trở về, Lộ Miểu ngồi xe Kiều Trạch về, dọc đường đi Kiều Trạch
luôn bình tĩnh lái xe, ngoại trừ hỏi cô mấy câu về chuyện công việc thì
không nhắc đến chuyện khác.
Lòng thấp thỏm cả tối nay từ từ bình tĩnh lại.
Anh vừa từ nơi khác trở về, từ sân bay trực tiếp đến nhà Thẩm Ngộ tham
gia tiệc sinh nhật của Tiểu Tiểu Kiều, thậm chí còn mang theo vali.
Lúc xuống xe, anh kéo vali cùng cô đi vào thang máy, hai người bình
thường chiếm một góc như trước, cũng không nói gì, cứ như chưa từng có
chuyện gì đã xảy ra, không ai chủ động nhắc đến chuyện đêm đó cả, nhưng
rốt cuộc vẫn còn đó chút xấu hổ, Lộ Miểu không bắt chước được vẻ thản
nhiên của anh, vừa vào nhà liền tạm biệt anh rồi vô ý thức đi về phòng
mình, mới đi được vài bước thì đột nhiên cổ áo bị xách lên.
Lộ Miểu khó hiểu quay đầu nhìn anh.
Kiều Trạch cũng đang nhìn anh: "Em không có lời nào nói với tôi sao?"
Lộ Miểu thấm thorp: "Lời... lời gì chứ?"
Kiều Trạch đặt vali xuống, nhấc chân lên, một cước đá bay nó vào trong
góc, nhấc cô lên xoay người lại, đôi chân đến gần từng bước, lập tức ép
cô dựa vào tường.
Tay anh chống lên vách tường đằng sau cô, nhìn cô từ trên xuống: "Em nói xem là gì?"
Lưng Lộ Miểu không tự giác dán lên tường, cảnh giác nhìn anh.
Kiều Trạch nhìn cô chăm chú: "Hửm?"
Lộ Miểu bị anh ép sắp khóc: "Phí... phí một đêm?"
Kiều Trạch: "Em nói sao?"
"Thế... thì cũng nên là tôi lấy tiền chứ." Giọng Lộ Miểu nhỏ đi.
Kiều Trạch: "Rốt cuộc là ai hầu ai?"
Lộ Miểu: "..."
Cô không nói gì, chỉ thiếu nước lôi hai trăm ra, ném lại cho anh.
Kiều Trạch bóp cằm cô, để cô ngẩng đầu nhìn anh.
Cô mím chặt môi, ánh mắt vừa cảnh giác vừa hồi hộp, người nhìn vào lại muốn hung hăng bắt nạt.
Rồi anh cũng bắt nạt cô, cúi đầu tính hôn, nhưng cô lại sợ đến mức hai tay che miệng anh lại: "Tôi không muốn anh hầu hạ."
Kiều Trạch từ từ kéo tay cô xuống: "Không sao, vậy để tôi hầu hạ em."
Rồi đột nhiên ôm ngang lấy cô, xoay người ném cô lên giường, người cũng
không vội vã đè xuống, chỉ đứng bên giường, không nhanh không chậm cởi
áo khoác, tháo cà vạt, từ trên xuống dưới, cởi từng nút từng nút áo sơ
mi ra.
Trái tim Lộ Miểu gần như nảy lên tận họng, hai tay chống giường ngồi
dậy, nhanh chóng lùi về sau, sau đó nhân lúc anh không chú ý, lật mình
một cái muốn nhảy xuống giường, nhưng đột nhiên mắt cá chân bị giữ chặt, khẽ dùng sức kéo lại, cô bị lôi lại nằm sấp trên giường, thân hình
cường tráng của anh cũng đè lên sau lưng cô.
"Chạy lần thứ nhất, còn muốn chạy lần hai ư?" Khóe miệng anh dán bên tai cô, nhẹ giọng hỏi.
Lộ Miểu bị anh áp lên không dám cử động.
Anh cũng không để ý cô đang hồi hộp, tay dán lên chiếc bụng trơn nhẵn
của cô, khẽ vuốt ve qua lại nơi đó, rồi đột nhiên đi xuống, phủ lên nơi
nào đó.
Anh nhẹ hôn lên má cô, nghiêng đầu nhìn cô: "Miểu ngốc, em thật sự không rõ sao?"
Hai chữ "Miểu ngốc" khiến cô lúng túng, không nhịn được thấp giọng phản bác, "Có anh mới ngốc."
"Không ngốc, vậy em chạy cái gì, hử?" Anh hỏi, nhìn cô không rời, "Thật sự sợ tôi tìm em đòi tiền sao?"
Lộ Miểu khó chịu không dám lên tiếng.
"Ngủ xong bỏ chạy, cả nửa tháng không có lấy một cú điện thoại, vừa gặp
mặt lại giả vờ xa lạ với tôi." Anh nhìn vào mắt cô, "Có phải tôi không
tìm em, thì em vẫn sẽ giả ngốc đến cùng với tôi không?"
Lộ Miểu lúng túng, "Tôi giả vờ ngốc với anh khi nào chứ?"
"Vậy sao không nói câu gì hả?" Anh nói, "Vừa nhìn thấy tôi thì làm như thấy quỷ, tôi đáng sợ thế sao?"
Lộ Miểu không đáp, người bị anh đè không thoải mái, hơn nữa cả tay anh...
Tay cô khó chịu đẩy anh ta: "Anh ngồi dậy đi đã."
Kiều Trạch khẽ nhấc người lên, nhưng vẫn ép cô không buông.
"Sao không nói gì?" Anh hỏi, đột nhiên bàn tay nhúc nhích một cái, cả
người cô thất kinh. Cô hổn hển, xoay người muốn trốn tránh, lại bị tay
anh đè lên vai giữ lại.
"Cái gì gọi là em độc thân?" Anh hỏi tiếp, tay phủ ở nơi nào đố thoáng
cử động, cô theo bản năng khép chặt chân, anh cũng mặc cô, khẽ sờ soạng
như có như không, nhìn thẳng vào mắt cô, "Người ngủ với em rồi, em còn
muốn chối sao?"
Lộ Miểu bị anh ép đến mức không chịu nổi, vừa xấu hổ vừa bối rối, dùng
sức muốn đẩy anh ra nhưng không được, ngược lại anh càng đè chặt cô
thêm, hỏi cô: "Em nói đi, em muốn chịu trách nhiệm với tôi thế nào?"
"..." Lộ Miểu cảm thấy không đúng, rõ ràng cô mới là người bị hại.
Cô càng không nói, anh càng trêu cô mạnh hơn, ép cô không thể không mở miệng.
Lộ Miểu chực khóc, tay nắm chặt lấy tay anh không để anh lộn xộn nữa, anh cũng không để ý đến cô, đổi sang tay còn lại.
"Nói, em muốn chịu trách nhiệm với tôi thế nào?" Anh hỏi, giọng đã dần ám muội, rồi lại cố chấp đến kì lạ.
Bất luận thế nào sức cô cũng không phải đối thủ của anh, bị anh đè đến
mức không cử động được, cũng không thoát được, cả người bị anh ép đến
mức phải khóc, nhưng anh lại cố tình thờ ơ, chỉ cố chấp dồn ép cô, cô
càng khóc, anh càng muốn bắt nạt cô, thói xấu của đàn ông đều bị dáng vẻ khó chịu của cô khơi mào cả ra.
"Anh đừng thế nữa..." Cô khóc đến mức khàn giọng, liều mình nắm lấy tay
anh, rồi lại được anh đưa đến thoải mái, từng đợt sảng khoái ùa đến, cả
người nhanh chóng bị anh ép đến mức phát điên, hoàn toàn không biết nên
làm gì, chỉ theo bản năng vùng vẫy.
Kiều Trạch bị cô giày vò đến nỗi không nhịn được, hôn môi cô, ôm eo cô
lật người cô lại, liên tục hôn cô, rồi sau đó tách hai chân cô ra, người cứ vậy đi vào.
Người vừa chạm đến cô liền không khống chế được nữa, hơn nữa nhìn chỗ
kia run rẩy đóng mở theo động tác của anh thì hoàn toàn mất kiểm soát.
Đợi cả hai đều qua cơn thỏa mãn thì cô đã khóc khan cả giọng, không có
được đáp án mình muốn, anh vẫn chưa thấy đủ, ôm cô không chịu buông tay.
Khi thể lực từ từ khôi phục lại thì Lộ Miểu cũng tức giận, khuỷu tay
liên tục chọc vào người anh, kéo lấy chắn muốn đẩy anh xuống giường,
nhưng anh lại kéo người lại vào lòng, nhìn vết đỏ và mồ hôi trên cổ cô,
nơi nào đó chưa được thỏa mãn lại rục rịch.
"Miểu ngốc à." Tay anh nhẹ nhàng gạt mái tóc dính mồ hôi trên cổ cô ra
hai bên, cúi đầu hôn lên gương mặt cô, "Chúng ta ở bên nhau đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT