Kiều Trạch gọi lại lần nữa nhưng không ai bắt máy.
Anh đặt điện thoại xuống, cầm đũa lên, mắt nhìn một bàn đầy đồ ăn, rồi
lại đặt đũa xuống, cầm điện thoại lên, trầm ngâm nhìn màn hình một lúc,
sau đó gửi tin nhắn cho Ngô Man Man: "Cô Ngô, chiều nay Lộ Miểu có đưa
anh trai cô ấy về, có thể gửi tôi địa chỉ nhà của anh trai cô ấy không?"
Ngô Man Man nhận được Trương Nhiên này của Kiều Trạch thì rất ngạc
nhiên, không ngờ Kiều Trạch lại tìm mình để biết hành tung của Lộ Miểu,
hơn nữa không phải hỏi cô ta có biết hay không, mà trực tiếp hỏi vào chỗ quan trọng.
Lập tức cô ta gọi điện điện lại cho anh.
Kiều Trạch ngắt máy, nhắn tin lại: "Xin lỗi, bây giờ tôi không tiện nhận điện thoại, cô nhắn tin lại tôi là được."
Ngô Man Man đưa tin nhắn cho Thương Kỳ xem, cười nói: "Nhìn đi, tổng giám đốc Kiều cũng khá để bụng con nhóc Lộ Miểu đó chứ."
Nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn bán mặt mũi cho Kiều Trạch, gửi địa chỉ nhà Từ Gia Diên đến, rồi bổ sung một câu: "Tôi mới giúp cô ấy đỡ Từ Gia Diên lên xe thì nghe cô ấy hỏi tài xế có đến chỗ này được không, còn cụ thể có phải chỗ đó hay không thì tôi không rõ, số phòng với dãy nhà
cũng không chắc."
Xoay người cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, đi ra cửa.
Trên đường đi, Kiều Trạch gửi tin nhắn thoại wechat cho Thẩm Kiều, nhờ
cậu ta hỗ trợ điều tra giùm bất động sản của Từ Gia Diên ở khu vực gần
biển mà vừa rồi Ngô Man Man mới gửi cho anh.
-
Kết thúc cuộc gọi với Kiều Trạch xong, Lộ Miểu để điện thoại vào trong túi xách, đỡ Từ Gia Diên về nhà.
Chỗ anh ở bên này không cao lắm, phòng ở tầng năm, không gian mở rộng rãi, tất cả đều là cửa sổ sát đất.
Từ Gia Diên uống quá nhiều, vừa vào nhà liền đẩy Lộ Miểu ra, che miệng lảo đảo vào nhà vệ sinh nôn.
Lộ Miểu rót cho anh ly nước để anh súc miệng.
Nôn xong thì Từ Gia Diên có đỡ hơn, nhận lấy ly nước súc miệng, dù người còn nấc rượu nhưng nhìn đã có phần tỉnh táo.
Súc miệng xong anh liền đưa lại ly nước cho Lộ Miểu, không nói gì, chỉ
nhắm chặt mắt, tay xoa ấn đường, cúi đầu dựa vào bồn rửa mặt.
Lộ Miểu lo lắng nhìn anh: "Anh không sao chứ?"
Từ Gia Diên lắc đầu, bàn tay mệt mõi đỡ lấy trán.
"Hay là em đưa anh đến bệnh viện nhé?" Lộ Miểu hỏi, xoay người đặt ly nước xuống.
Từ Gia Diên không nói gì, chỉ nấc một cái.
Cô không rõ là anh chưa tỉnh hẳn, hay là không muốn nói chuyện.
Anh đứng đó một lúc, rồi lảo đảo đẩy cô ra, đi ra phòng khách, bước chân xiêu vẹo, có mấy lần như suýt ngã.
Cô đi đến đỡ anh, anh lại dùng sức đẩy cô ra, người ngã vật lên sô pha.
Lộ Miểu nhìn anh như thế, không có cách nào để mặc anh được, có rất
nhiều người say chỉ vì không có ai ở bên chăm sóc, khi nôn bị ngạt khí
quản mà chết.
Cô lấy điện thoại ra định gọi cho Từ Gia Thiên, trông thấy cuộc gọi nhỡ
của Kiều Trạch nhưng không có thời gian gọi lại cho anh, trượt danh sách tìm số điện thoại gọi Từ Gia Thiên, nhưng vẫn không ai bắt máy.
Cô đặt điện thoại lên bàn, nhìn sang Từ Gia Diên bên cạnh.
Từ Gia Diên nằm nghiêng trên sô pha, tay ôm lấy cổ, nhắm chặt hai mắt,
tựa như đang cố kiềm chế cẩm giác buồn nôn, sắc mặt tái nhợt đau đớn.
Lộ Miểu ngồi xổm trước mặt anh, thử vỗ vai anh: "Anh à?"
Anh thoáng mở mắt ra, nhìn thấy là cô, cuối cùng đáp lại cô ba chữ: "Anh... không sao."
Cơ thể mệt mỏi dựa vào cô.
Lộ Miểu bất đắc dĩ đỡ anh ngồi lại trên sô pha lần nữa.
"Anh nghỉ ngơi đi đã, để em nấu trà giải rượu cho anh." Cô khẽ dặn dò, đứng dậy tìm trà giải rượu.
Bình thường căn nhà bên này của Từ Gia Diên không có người ở, nên không
có trà giải rượu thông thường, Lộ Miểu chỉ tìm được chút gừng trong nhà
bếp, cô đành nấu cho anh bát trà gừng nóng, trên mạng nói cái này cũng
có tác dụng giải rượu.
Cô bưng bát trà gừng đến, Từ Gia Diên vẫn còn nằm trên sô pha, nằm ngã
xiêu vẹo trên ghế, áo khoác còn chưa cởi, giày cũng chưa tháo, chăn
không đắp, mà nay trời lại lạnh.
Lộ Miểu đặt trà gừng xuống, tìm chăn móng đắp lên cho anh, vừa mới cúi
người định thay giày cho anh thì bỗng nhiên Từ Gia Diên giữ chặt lấy cổ
tay cô, Lộ Miểu còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì thì cả người
đã bị kéo ngã ngồi trên người anh.
Cô luống cuống muốn bò dậy, nhưng Từ Gia Diên đã bóp chặt eo cô, anh dùng hết sức quật ngã cô, đặt cô dưới người anh.
Theo bản năng Lộ Miểu đưa tay chặn gương mặt đang áp sát dần của anh, vừa nôn nóng vừa tức giận: "Từ Gia Diên!"
Từ Gia Diên vẫn chưa tỉnh, chỉ theo bản năng đè lên cô, cầm lấy tay cô
muốn ôm muốn hô, cũng theo bản năng gọi tên cô, "Miểu Miểu" "Miểu Miểu".
Lộ Miểu thử đẩy anh, nhưng đẩy không được, anh vừa cao lại nặng, đè cô
đến mức gần như không thể cử động, mắt thấy anh sắp hôn mình, trong lòng cuống quít, tay vũng vẫy thoát đi, cầm lấy tay anh xoay một cái, bất
thình lình ném anh qua vai.
Từ Gia Diên bị ném ngã ra trên sàn, người thoáng lặng đi, rồi đột nhiên
trở nên hung hãn, nhào về phía Lộ Miểu, cô nghiêng người né đi, tay anh
dồn sức đánh úp về phía cô, rõ ràng say ngất cần câu, nhưng động tác thì cực kỳ nghiêm túc, thậm chí còn dùng hết lực, quyết tâm muốn bắt lấy
cô.
Cô tránh đi, anh từng bước ép sát, lúc ép đến sát cửa sổ, tay anh vẫn
nắm lấy tay cô, bóp chặt đẩy cô đè lên cửa sổ, ép cô không thể cử động.
"Từ Gia Diên!" Lộ Miểu tức giận gọi anh một tiếng, rõ ràng đôi mắt ấy
vẫn đang mơ mang, nhưng cơ thể lại không giống kẻ say chút nào.
Anh nấc một cái, mùi rượu theo hơi thở phả đến.
"Miểu Miểu, Miểu Miểu, vì sao lúc nào em cũng từ chối anh, anh hi sinh
vì em nhiều như thế kia mà, rốt cuộc anh thua hắn ta chỗ nào? Hả?" Anh
chất vấn mang theo hung ý, rượu đã khiến anh trở nên hung hãn, lấy đi
mất vẻ dịu dàng thường ngày, thậm chí anh còn bóp chặt cằm cô, để cô
ngẩng đầu nhìn anh, "Em nói đi, anh chưa đủ tốt với em phải không? Cả
đời này anh đều vì em cả, em không thể nhìn thẳng anh được ư?"
"..." Lời của anh cô hoàn toàn không hiểu, cằm cô bị anh bóp đau, trong
giọng nói tiến đến gần của anh mang theo vẻ bất lực mệt mỏi, vừa tàn
nhẫn lại vừa đau đớn.
Cô hoàn toàn không hiểu nổi anh lại trút tất cả đau đớn của mình lên cô, cái gì gọi là anh hi sinh nhiều như thế cho cô, cái gì gọi là cả đời
này anh đều vì cô, từ lúc quen nhau cho đến nay, trừ chuyện lần đó của
Lộ Tiểu Thành ra, đúng lúc anh gọi điện đến, cô mới cầu cứu anh, nhiều
năm như thế rồi, quan hệ giữa bọn họ cũng không sâu lắm, cùng lắm là anh cố chấp gửi phí sinh hoạt vào thẻ của cô, và thỉnh thoảng liên lạc với
nhau.
Đêm hôm đó cô đã hôn mê bất tỉnh trước khi anh đến, khi tỉnh lại thì đã
là sáng hôm sau, cô ở bệnh viện, anh đang ngồi trước giường chăm sóc cô, anh nhìn không khác thường ngày là bao, còn mỉm cười an ủi cô, cô không sao cả, khi anh tới thì cảnh sát đã đến rồi, nhưng không thấy Lộ Tiểu
Thành đâu.
Chợt Lộ Miểu nhớ lại sáng ngày nào đó, Trần Kỳ xông tới, cho cô một cái bạt tai mà không phân biệt đúng sai.
Cô vẫn cho rằng, vì cô và Từ Gia Diên gần gũi quá, vì cô làm phiền đến Từ Gia Diên nên cô mới như thế, nếu không phải...
Đột nhiên Lộ Miểu bắt đầu thấy sợ và bất an.
"Anh..." Cô trở tay bắt lấy tay anh, "Có phải anh còn giấu em chuyện gì không?"
Từ Gia Diên không trả lời cô, bỗng hung hăng muốn hôn cô, tay giữ chặt lấy trán cô, muốn hôn cô đến điên rồi.
Cô lắc đầu né đi, không để anh hôn, vừa cuống lên quát anh, môi anh rơi lên má cô, ngay sát tai.
Anh hơi dừng, rồi sau đó cắn lên cổ sau tai cô, không phải hôn, chính
xác là cắn mạnh một cái, lại cẩn thận cắn lên chỗ động mạch nổi lên, rồi động tác mê loạn này dừng lại.
Vừa đúng lúc xe Kiều Trạch đến dưới lầu, đang xuống xe, cách một khoảng
ngẩng đầu nhìn lên trên, định xác định từ đèn cửa sổ xem có phải người ở đó hay không, vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai bóng người đang dây dưa
ngay trước cửa kính.
Ánh đèn trong căn phòng rộng cắt hai bóng người đang dây dưa thành hai
bóng đen, từ cái bóng chỉ nhìn thấy Lộ Miểu dựa sát vào cửa sau lưng,
mái tóc dài xõa tung, tay Từ Gia Diên đặt lên cửa sổ, giữ chặt lấy trán
cô, đầu anh chôn bên cổ cô, làm cô hơi ngửa đầu ra sau, để lộ ra một mùi tình dục nồng nặc kịch liệt.
Đồng tử Kiều Trạch bỗng co lại, hầu kết lên xuống dữ dội, anh dời mắt, lấy điện thoại ra gọi cho Lộ Miểu.
Điện thoại đặt trên bàn rung lên.
Từ Gia Diên nhắm chặt hai mắt, khàn giọng khẽ nói một câu "xin lỗi", anh buông cô ra.
Lộ Miểu mấp máy môi, đẩy anh ra, đi nghe điện thoại.
Anh dựa vào cửa sổ không nhúc nhích.
Lộ Miểu trông thấy hai chữ "Kiều Trạch" thì lập tức nghe máy: "Alo?"
"Mở cửa." Anh nói, giọng điệu nặng nề mà lại bình tĩnh.
"..." Lộ Miểu nắm điện thoại, do dự đi ra cửa, kéo mở cửa phòng.
Kiều Trạch đang cầm điện thoại đứng ở cửa, tròng mắt sẫm, rồi lại bình tĩnh.
Lộ Miểu ngạc nhiên: "Sao anh lại ở đây?"
Kiều Trạch cất điện thoại, nhìn vào trong phòng: "Anh cô chưa tỉnh sao?"
"Anh ấy..." Lộ Miểu không biết phải hình dung thế nào, "Nửa say nửa tỉnh."
"Lúc mới về có nôn một hồi, có lẽ có khá hơn chút." Cô nói đầy ngập
ngừng, nhớ lại vừa nãy Từ Gia Diên nói mấy câu không rõ ràng, không biết có nên để anh vào nhà hay không.
Cô quay đầu lại nhìn Từ Gia Diên ở trong phòng, vừa nghiêng đầu một cái, chợt để lộ dấu đỏ trên cổ, đập vào mắt Kiều Trạch còn thêm nặng nề.
Con người anh co lại, ánh mắt dán chặt lên cổ cô.
Khi Lộ Miểu quay đầu lại thì phát hiện ánh mắt anh không được bình
thường, theo bản năng giơ tay sờ cổ, cảm giác đau nhức truyền đến mới
chợt nhớ ra vết cắn ban nãy của Từ Gia Diên, cô lập tức trở nên bối rối
luống cuống, giống như bị bắt quả tang khi làm chuyện sai.
"Tôi..." Cô không biết nên giải thích thế nào, liệu có cần giải thích
không, đang còn bối rối thì Kiều Trạch đã nhìn vào trong phòng, "Anh ta
không sao chứ?"
Giọng anh vẫn bình thản như trước, trong nháy mắt đã khiến sự bối rối
của cô lắng xuống, ngược lại khiến cô càng thêm suy nghĩ nhiều.
Cô hoàn toàn không đoán được tâm tư của anh, nhịn không được lén nhìn
trộm anh, sắc mặt bình tĩnh, dường như không để dấu răng trên cổ cô vào
mắt, bỗng cô vì chút tâm tư bối rối ban nãy của mình mà xấu hổ, không tự nhiên gật đầu: "Khá rồi."
Để người đi vào nhà.
Từ Gia Diên đã sớm dựa lưng vào cửa sổ ngồi trên đất, hai mắt chắm chặt, vẫn không ngừng nấc rượu như cũ, không giống vẻ điên cuồng mất kiểm
soát như khi nãy.
Lộ Miểu nhẹ nhàng gọi anh một tiếng, không dám đến gần anh, sợ anh đột
nhiên phát điên, ngay trước mặt Kiều Trạch lại giở trò với cô.
Từ Gia Diên lặng lẽ mở to mắt, ánh mắt vẫn mơ màng không rõ.
Anh không chào hỏi, chỉ dùng sức vịn cửa sổ đứng lên, lắc la lắc lư bước đến, đi qua Kiều Trạch, đi qua Lộ Miểu.
Theo bản năng Lộ Miểu rụt về phía sau Kiều Trạch.
Động tác của Từ Gia Diên dừng lại, nhìn cô một cái, khóe miệng cong lên
nụ cười, không biết là chế giễu hay đang cười cô, nụ cười ấy dừng trong
mắt cô khiến cô có chút khó chịu, cắn môi không dám nhìn anh.
Kiều Trạch đưa lưng về phía hai người, không cần quay đầu anh cũng biết
Từ Gia Diên đã dừng lại, cũng biết anh ta đang nhìn Lộ Miểu, và cả dáng
vẻ của Lộ Miểu khi nhìn anh ta.
Nhất cử nhất động của họ, đều phản chiếu lên cửa kính ở đối diện.
Từ Gia Diên lại nấc rượu, không đáp lại hai người họ, quay về phòng, "sầm" một tiếng đóng cửa lại.
Kiều Trạch quay đầu nhìn cô: "Tối nay cô có cần ở lại không?"
Lộ Miểu hơi do dự, rồi lắc đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT