"Còn Từ Gia Diên thì sao?" Lộ Miểu nhíu mày nhìn ông, có chút lo âu.
"Hình như Từ Gia Diên không biết rõ chuyện của Trần Kỳ lắm." Phó cục trưởng Lưu nói, "Người nhìn có vẻ bị đả kích rất lớn."
Lộ Miểu lo lắng: "Anh ấy không sao chứ?"
Phó cục trưởng Lưu nhìn Kiều Trạch một cái.
Kiều Trạch quay đầu đi, lúc này tâm tư của Lộ Miểu chỉ đặt trên người Từ Gia Diên, cô với Từ Gia Diên quen biết nhiều năm, cô biết địa vị của
Trần Kỳ trong lòng anh, anh rất kính trọng mẹ mình, bây giờ chuyện bê
bối của Trần Kỳ phơi bày ra đó, cô lo anh không chịu nổi.
"Nếu cô hỏi có liên quan đến vụ án không thì..." Phó cục trưởng Lưu nhìn cô, "Trước mắt không có dấu hiệu chứng tỏ cậu ta có tham gia vào việc
bắn chết Lê Viễn Tường. Cậu ta và Lê Viễn Tường không hề có bất cứ liên
quan nào về mặt đời tư hay công việc, cậu ta không có động cơ."
"Câu nói trước khi chết của Lê Viễn Tường cũng không thể là động cơ để Từ Gia Diên giết người được."
"Còn nếu như là về vấn đề tình cảm cá nhân thì..." Phó cục trưởng Lưu buông tay, "Cái này cô phải hỏi cậu ta."
Kiều Trạch nãy giờ không lên tiếng lập tức chau mày, nhìn về phía phó
cục trưởng Lưu: "Chắc chắn Từ Gia Diên không có vấn đề gì?"
Lộ Miểu tiếp lời: "Anh ấy không phải người như vậy, tôi hiểu anh ấy."
Kiều Trạch liếc mắt một cái: "Không hỏi cô."
" 'Quả nhiên là yêu thương con trai nhỉ' 'Đáng tiếc, đứa con trai này
của cô…' ", Kiều Trạch lặp lại hai câu Lê Viễn Tường nói trước khi chết, hàng lông mày càng nhíu chặt hơn, "Tôi cảm giác, lời này có ý sâu xa
nữa."
"Khả năng này có nhiều cách hiểu. Trước mắt mặc dù hải vận Từ Dương nằm
trong tay Từ Gia Diên, nhưng những trường hợp công khai phần nhiều vẫn
là do Trần Kỳ ra mặt, so với con trai đại minh tinh nhà nhà đều biết của ông ta thì trong mắt Lê Viễn Tường Từ Gia Diên không khác gì một kẻ bất tài, đây là điều thứ nhất; Một khả năng nữa, có thể Từ Gia Diên có hoạt động trái pháp luật nào đó, hơn nữa còn bị ông ta nắm được thóp." Phó
cục trưởng Lưu phân tích, "Nhưng không có bất kỳ dấu hiệu nào chứng minh hai người này liên quan với nhau, hơn nữa từ đường làm ăn và xã giao
của Từ Gia Diên mà nói thì là người trong sạch, dường như không tồn tại
hành vi trái pháp luật nào."
"Nhưng mà..." Phó cục trưởng Lưu nhướn mày, "Dạo gần đây Từ Gia Diên có tiếp xúc với Hoàng Thường của Huy Trình."
"Việc này tôi đã điều tra rồi." Kiều Trạch tiếp lời, "Trước mắt Huy
Trình còn chiếm phân ngạch thị trường hải vận của thành phố An, kinh
doanh vận chuyển đường biển này với Huy Trình mà nói chính là việc làm
vô bổ, giữ lại thì không có gì dùng, mà vất lại tiếc. Từ Gia Diên muốn
chiếm lấy thị trường hải vận, cố ý nuốt vào phần phân ngạch này của Huy
Trình, gần đây đang bàn bạc chuyện mua bán với Hoàng Thường. Về việc làm ăn thì không có vấn đề gì."
Phó cục trưởng Lưu buông tay: "Vậy thì đại khái không có vấn đề gì rồi."
Kiều Trạch không phát biểu ý kiến, nhìn Lộ Miểu một cái, rõ ràng cô thở phào ra.
Một nhà ba người không có chuyện gì, sau khi lấy khẩu cung xong thì để mọi người ra về.
Lộ Miểu và Kiều Trạch cũng về nhà trước.
Trên đường trở về, chung quy Lộ Miểu vẫn chưa yên lòng, liền gọi điện
cho Từ Gia Diên, điện thoại đổ chuông một lúc lâu nhưng không ai nhấc
máy.
Lộ Miểu lại thử gọi lần nữa, nhưng cuộc gọi trực tiếp bị ngắt kết nối.
Cô không biết có phải Từ Gia Diên giận cô không, anh đã thấy cô ở cửa ga tàu, cô thấy anh nhìn qua đây, nhưng lúc đó người đông, anh không đi về phía cô được, sau lại xảy ra chuyện, cô trực tiếp chạy theo đám người
không thấy bóng dáng, cô không rõ có phải vì thế mà Từ Gia Diên giận cô
hay không, hay chỉ đơn giản là vì chuyện của Trần Kỳ mà khó chịu không
muốn gặp ai.
Cô mãi không nghĩ ra, cũng không gọi nữa, nắm điện thoại trong tay nghĩ
ngợi, ngay cả lúc xe dừng dưới lầu cũng không phát giác, cho đến lúc
Kiều Trạch gọi cô một tiếng.
Lúc cô quay đầu lại nhìn anh, thấy trong mắt anh như mang theo vẻ có suy nghĩ, không nói câu nào, chỉ nhìn chằm chằm cô bằng vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
"Sao thế?" Lộ Miểu bị nhìn mà không hiểu vì sao.
"Không sao cả." Kiều Trạch dừng xe ổn định, rồi xuống xe, "Về nhà trước thôi."
Về đến nhà, vừa mở cửa ra, Lộ Bảo liền chồm về phía Lộ Miểu.
Công việc bận rộn, ngày nào cũng bận đến nỗi gần như không có thời gian
về nhà, chỉ là chuyện mới hai ba ngày, mà đã như lâu rồi không gặp.
Kiều Trạch ít khi để Lộ Bảo ở trong nhà nhiều ngày như thế, còn lo nó
buồn phiền lại sinh hậm hực, giờ thấy nó vẫn hoạt bát nhào về phía Lộ
Miểu như cũ thì yên tâm ơn.
Trên mặt đất là thức ăn cho chó anh để giành mấy ngày cho nó, trong mấy
ngày anh và cô không về, nó liền vung vẩy vui đùa khắp nơi, cả căn phòng lộn xộn cả lên.
Kiều Trạch xoay người dọn dẹp, Lộ Miểu chơi với Lộ Bảo một lúc rồi cũng
dọn dẹp với anh, sau đó lại trông thấy cây gậy massage mà Lộ Bảo ngậm về làm đồ chơi, không hiểu sao cô lại nhớ đến chuyện trong khách sạn ở tối mấy hôm trước, mặt liền nóng lên, ho nhẹ một tiếng dời mắt đi.
Kiều Trạch vốn không để ý đến thứ đó, thấy cô xoay mặt đi chỗ khác bèn nhìn theo tầm mắt cô, cúi người nhặt lên.
Lộ Miểu vừa thấy anh cầm thứ kia lên, lập tức còn mất tự nhiên hơn
trước, lại không tiện để lộ vẻ mất tự nhiên này của mình trước mắt anh,
giả vờ như không thấy, quay đầu gọi Lộ Bảo.
Kiều Trạch nhìn cô một cái, cô không nhìn anh, chỉ ngồi xổm xuống đùa với Lộ Bảo.
"Lộ Bảo, đỡ cây lau nhà kia dậy đi."
"Lộ Bảo, cất kỹ bát thức ăn của mày đi."
"Lộ Bảo, ném cái nộp này vào thùng rác đi."
...
Dáng vẻ còn rất nghiêm túc.
Kiều Trạch cúi người nhìn cô: "Tai đỏ cả rồi, cô nín nhịn thế không khó chịu sao?"
Lộ Miểu khó xử: "Có anh mới nín nhịn..."
Máp máy môi, rồi dứt khoát cầm lấy thứ trên tay anh, hỏi: "Anh thật sự giữ lại thứ này cho Lộ Bảo chơi sao?"
Kiều Trạch nhìn cô bất động: "Nó thích."
Lộ Miểu: "..."
Cô đưa mắt nhìn Lộ Bảo: "Vậy sao anh không mua cho nó búp bê bơm phồng*, nó cũng là đực mà."
(*Hiểu đơn giản là búp bê tình dục.)
Kiều Trạch nhìn cô một cái: "Cái gì gọi là nó cũng là đực?"
Lộ Miểu: "..."
Lập tức cô lại lúng túng, cảm giác câu này không đúng cho lắm.
Nó cũng là đực, anh là đực, mà mua búp bê bơm phồng cho kẻ cũng là đực là nó, vậy anh...
Lộ Miểu không suy nghĩ nữa, im lặng xay người dọn phòng, cơ thể nóng lên.
"Lê Viễn Tường điều chế ma túy mở hai đường dây tiêu thụ, một là thị
trường giải trí chỗ Lê Quân Hạo, một là buôn bán trên mạng. Mạng lưới
buôn lậu của ông ta là ở tầng thứ ba, toàn bộ nguồn hàng lấy từ tầng thứ hai xuống, nhưng đồng thời ông ta lại cho mở công xưởng chế ma túy,
tính tự mình kinh doanh, điều này gây tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích
của những tầng trên." Đột nhiên Kiều Trạch nói, người chầm chậm ngồi
xuống sô pha, "Trong tình huống ông ta đã bị cảnh sát khống chế phải đối diện với tử hình thì lại bị diệt khẩu, điều này rõ ràng không thể nào
là người quen cũ buôn ma túy từ tầng trên gây nên được, trừ phi bọn
chúng lo ông ta khai ra mình, nhưng câu hỏi là, làm sao bọn chúng biết
được hành tung của Lê Viễn Tường?"
"Nếu nói là bám theo, vậy vì sao phải đợi đến sau đó mới ra tay?" Anh nhìn Lộ Miểu, hỏi.
Lộ Miểu nhíu mày: "Bọn chúng cần thời gian sắp xếp?"
Kiều Trạch nhún vai, đối với phán đoán của cô, không đồng ý cũng không
phản đối, trước khi làm rõ chân tướng, tất cả đều có khả năng.
"Bây giờ Lê Viễn Tường vừa chết, nửa thị trường ma túy giải trí phía Nam cùng với dây xích mạng lưới tiêu thụ mà Lê Viễn Tường nắm giữ sẽ xuất
hiện một khoảng trống, các đường dây ma túy sẽ tìm cách chen chân vào
thị trường này, nhất là Thương Kỳ và Ngô Man Man."
Kiều Trạch nhìn cô, hễ nhắc đến vụ án là anh đều tiến vào trạng thái
trầm ổn bày mưu quỷ kế, bất giác toàn bộ sự chú ý của Lộ Miểu cũng đặt
vào vụ án, ngồi xuống sô pha.
"Bây giờ tôi có thể nói cho cô biết, Thương Kỳ và Ngô Man Man chính là ở tầng thứ hai của dây xích này."
"Hoặc có thể nói, bọn chúng chính là ở tầng trên hết, chẳng qua là thay
mặt tên trùm phía sau xử lý những chuyện bên ngoài." Kiều Trạch nói,
quay người đi về phòng, cầm một phần tài liệu đi ra đưa cho cô.
"Ba năm trước, tôi ở Los Angeles tham dự khóa điều tra vụ án buôn lậu ma túy quốc tế, điều tra được kẻ xúi giục phía sau màn đến từ thành phố
An, vừa hay lúc đó tôi có một cô em họ vì một ít chuyện cần tôi đến xử
lý, chỉ vì một tên đàn ông bất tài mà suốt ngày chỉ muốn chạy sang bên
này, tôi ở bên cạnh một thời gian, muốn tìm ra kẻ xúi giục phía sau màn
của vụ án này, kết quả, khéo thế nào, vì mấy năm trước Kiều Thời dính
đến một vài chuyện vụn vặt, bị một cô gái tên Lưu Ninh Ninh căm hận mà
bắt cóc con bé. Lúc đó tôi chỉ đơn giản điều tra vụ án bắt cóc, kết quả
điều tra lại moi ra được cô gái này tuy được tiếng là du học nước ngoài
nhiều năm, nhưng thực tế lại không hề có bất cứ bản ghi chép du học nào, thậm chí ghi chép xuất nhập cảnh cũng không có gì. Tôi bèn điều tra
theo đường này, phát hiện cô gái đó không đơn giản, mượn tay tên cầm đầu lưu manh Tống Lịch ở thành phố An bồi dưỡng thế lực, âm thầm tham gia
vào hoạt động buôn lậu ma túy và động vật hoang dã quốc tế, cô ta chính
là một trong những kẻ giật dây phía sau màn ở vụ án buôn lậu ma túy quốc tế trong tay tôi. Trong tay cô ta có không ít nhà máy chế tạo ma túy,
cũng có không ít nhân viên kỹ thuật liên quan, rặt một lũ lưu manh du
côn chuyên chém giết, nhưng ma túy cô ta buôn phải từ mấy trăm đến hơn
một nghìn kg, từ chính điều này đã không bình thường."
"Sau đó cô ta bị bắt quy án, cô ta mới khai là là hợp tác với Thương Kỳ
và Ngô Man Man. Nhưng trong quá trình điều tra chúng tôi lại phát hiện,
có thể Thương Kỳ và Ngô Man Man dùng hình thức rửa tiền tham gia vào
việc buôn bán này. Trong tập đoàn ma túy, sau lưng bọn chúng là một tập
đoàn buôn lậu càng hoàn chỉnh chặt chẽ hơn nữa, gần như nắm trong tay
thị trường ma túy ở thành phố An, mà thành phố An chỉ là một thành phố
bọn chúng mượn đường trung chuyển, bọn chúng có ba con đường phân phát
ma túy, ngoại trừ phân phối tiêu thụ ngay tại thành phố An ra, một cái
là chợ đen mượn hướng thành phố An lan ra khắp cả nước, một cái khác là
mượn đường từ thành phố An, chuyển sang Hoa Nam, xuất khẩu đi Bắc Nam
Mỹ, vụ án năm đó tôi điều tra cũng chỉ là một trong ba hướng này."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT