Sau khi giao lại cục diện cho Thẩm Ngộ, Kiều Trạch nhanh chóng ngồi xuống, xem xét vết thương của Tiếu Trạm.
Anh ta bị đạn bắn trúng ngực, người nằm trên sàn nhà, máu tươi chảy xối xả ra từ vết thương, nhìn không ổn chút nào.
Tiếu Trạm, Tiếu Trạm! Kiều Trạch bình tĩnh gọi anh ta vài tiếng, xé quần áo bịt lên vết thương, vừa ngẩng đầu lên nói với Lộ Miểu, Mau gọi cấp cứu.
Lộ Miểu luống cuống gọi điện thoại, cô chưa từng trải qua trận chiến nào lớn như thế, tình hình của Tiếu Trạm dọa cô khiếp sợ, cô căng thẳng đến mức chực khóc, gọi xong cấp cứu cũng ngồi xổm xuống trước mặt Tiếu Trạm, vội vàng gọi tên anh ta, nhưng không biết nên nói gì, nên làm gì.
Cô chẳng làm được gì cả, cô là cảnh sát, nhưng bây giờ, cô không thể làm gì được hết, thậm chí cô không thể giống mấy người Diêu Linh Linh, đường đường chính chính đứng dưới ánh mặt trời, đem tụi xấu xa kia ra công lý.
Lâu lắm rồi Lộ Miểu chưa từng có cảm giác bất lực như thế này, cũng đã rất lâu rồi không cảm thấy, thì ra thời gian lại đằng đẵng đáng sợ đến vậy.
Một giây trước người vẫn còn đang tốt đẹp đứng trước mặt, nhưng một giây sau bỗng nhiên cả người đầy máu đổ gục xuống.
Không ai ngờ rằng hai cô nhóc kia lại hành động ngoài dự đoán của mọi người như thế, ngay đến người nhìn thấu nhạy cảm như Kiều Trạch cũng hoàn toàn không lường trước được.
Quả thật đó chỉ là hai người hâm mộ, hơn nữa còn chỉ là sinh viên mới hai mươi tuổi.
Năm phút sau xe cứu thương đã đến, Tiếu Trạm được đưa lên xe, đi cùng còn có hai cảnh sát bị thương khác.
Không có ai bị ngộ thương, Diêu Linh Linh với những cảnh sát khác phản ứng lanh lẹ, khi đạn lạc bay đến thì theo bản năng bọn họ cản đạn lại giùm người khác, nên bị thương chỉ có nhóm bọn họ.
Cả hội sở đều bị phong tỏa, từ lúc fans thông báo cảnh sát đến, rồi cầm bình chữa cháy phun khói, cho đến lúc tiếng súng vang lên, Lê Quân Hạo đã được người ta che chở chạy ra khỏi cửa, cửa phòng bao nằm đối diện ngay lối thoát hiểm, lúc Kiều Trạch cứu Tiếu Trạm thì đã nả đạn bắn trúng một người trong đó, tạm kéo dài tốc độ bỏ trốn của chúng, Thẩm Ngộ dẫn người đuổi theo đến dưới tầng hội sở, khi nhóm anh chạy ra khỏi hội sở liền tóm gọn hết đem về quy án, tính cả hai cô gái kia.
Tiếu Trạm được đưa vào phòng cấp cứu, anh ta bị bắn trúng chỗ hiểm, tình hình khá nguy cấp.
Sau khi anh ta được đưa vào phòng cấp cứu hơn một giờ, bố mẹ anh ta cũng nhận được tin chạy đến.
Ông bà cụ hơn sáu mươi tuổi, là bậc bố mẹ chất phác mắc cỡ ở nông thôn, trên mặt đều in hằn dấu vết của năm tháng, mặt đầy nếp nhăn, người cao mà gầy.
Khi thấy phó cục trưởng Lưu, thậm chí bọn họ không dám biểu hiện quá mức vội vàng, chỉ sốt ruột khó khăn hỏi phó cục trưởng Lưu, Tiếu Trạm thế nào rồi.
Phó cục trưởng Lưu không có cách nào cho bọn họ đáp án được, chỉ có thể thấp giọng an ủi, cậu ta không sao.
Vì câu này mà nét lo lắng trên mặt chậm rãi tan đi, thay vào đó là thở phào thoải mái, im lặng ngồi một bên, im lặng chờ đợi.
Có lẽ bọn họ tưởng, con của mình có lẽ chỉ giống như khi trước, tren đùi có một vết dao, hoặc một chân bị gãy, không nguy hiểm đến tính mạng.
Lộ Miểu nhớ trước khi anh ta vào phòng phẫu thuật, sắc mặt bác sĩ nặng nề, với câu nói chúng tôi sẽ cố hết sức chẳng khác gì quân lệnh trạng, cô không thể nào tưởng tượng được, nếu không cứu nổi Tiếu Trạm, thì trên mặt hai cụ, sẽ có nét tuyệt vọng bi thương đến nhường nào.
Suốt quá trình Kiều Trạch không hề nói một câu, chỉ im lặng nhìn hai cụ, một lúc sau, lặng lẽ dời tầm mắt, xoay người đi đến bên kia hành lang.
Lộ Miểu có chút bận tâm về anh, cùng đi theo.
Kiều Trạch đi lên sân thượng, một mình đứng trên mái nhà, đưa lưng về phía cửa, nhìn vạn nhà đèn đóm bên dưới.
Thành phố vào đêm khuya, đã chuyển dần từ tiếng ồn huyên náo cho đến yên ả bình lặng, bầu trời trên đầu đầy vì tinh tú, dưới tầng ngựa xe như nước, lại chỉnh tề hài hòa.
Đột nhiên Lộ Miểu nhớ đến gần đây trên weibo có một video rất hot, một câu, Cái gọi là thời thế, chính là có người gánh trọng trách đi trước cảnh vạn nhà đèn đóm này.
Tin tức Lê Quân Hạo hít ma túy đã dùng tốc độ nổ tung nhanh chóng truyền đi trên mạng, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, một minh tinh ưu tú như thế, làm sao có thể đụng đến ma túy, hoặc là tìm chứng cứ, hoặc là nghiên cứu thảo luận, vì sao anh ta lại hít ma túy, có phải có nguyên nhân thân bất do kỷ hay không, cẩn thận thăm dò ra chỗ đáng ngờ cái được cái không, sau đó fans còn tiếp tục thương xót nói anh ta thân bất do kỷ, rồi mắng chửi cái loạn bạn bè dẫn anh ta lạc lối, lại có vài người quan tâm, những cảnh sát bị thương trong lúc vây bắt rốt cuộc thế nào, cũng chẳng có người để ý, bố mẹ người nhà họ, lúc này phải mang tâm trạng thế nào khi chờ ngoài phòng phẫu thuật.
Lộ Miểu nhìn chằm chằm bóng lưng Kiều Trạch một lúc lâu, cất bước đi về phía anh, đứng bên cạnh anh, im lặng cùng anh.
Cô biết trong lòng anh nhất định rất khó chịu, đó là người anh em cùng vào sinh ra tử với anh, nếu cứ thế...
Lộ Miểu không dám nghĩ tiếp.
Cô quay đầu nhìn anh một cái.
Đường nét một bên mặt anh lạnh lùng mà bình thản, sắc mặt bình tĩnh, chính là vẻ bình tĩnh được ngưng đọng khi đã nhìn thấu đủ sống chết.
Vai anh cũng bị thương, do cứu Tiếu Trạm mà bị đạn bắn xước da, máu còn thấm ra ngoài.
Anh không sao chứ? Lộ Miểu lo lắng hỏi anh.
Kiều Trạch lắc đầu: Không sao.
Ngữ khí cũng bình tĩnh.
Lộ Miểu không biết nên nói gì, cô không giỏi an ủi người khác, chỉ mím môi, chần chừ giơ tay ra, cầm lấy tay anh.
Kiều Trạch rũ mắt nhìn cô.
Lộ Miểu hơi mất tự nhiên, cụp mắt xuống, thấp giọng nói: Chắc chắn đội trưởng Tiếu sẽ không sao.
Kiều Trạch thở dài một hơi, một lần nữa lại đưa mắt nhìn vạn nhà đèn đóm xa xa.
Mười sáu tuổi tôi đã chọn học viện cảnh sát, không hề có nhận thức gì về công việc này, chỉ là giấc mơ anh hùng thời niên thếu mà thôi, cảm thấy trổ tài múa súng, quyền đấm cước đá, là một công việc rất anh tuấn. Đột nhiên anh mở miệng, giọng trầm mà rõ ràng, nói đều đều, Sau đó dần dần tôi tiếp xúc với thế giới dơ bẩn tối tăm này, thậm chí vì công việc, còn bị ép trở thành một phần nhơ nhuốc đó, có một thời gian rất dài tôi không biết cuộc sống này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Tôi có người nhà, nhưng lại cũng như không. Tôi không thể liên lạc với họ, không thể nói cho họ hay, rốt cuộc tôi mong muốn công việc thế nào, bọn họ cũng không dám nói với người ngoài rằng, họ có một đứa con trai, có một người anh. Vì tôi, bọn họ đã phải rời khỏi nơi đã sinh sống hơn hai mươi năm, cố hết sức làm phai nhạt đi sự tồn tại của tôi, chỉ sợ mình bất cẩn nói sai một câu, sẽ làm hại đến tôi.
Tôi đã tham gia công việc truy bắt ma túy này gần tám năm, trong tám năm qua, tôi đã thấy cảnh những người anh em từng nâng cốc tâm sự, dần dần, chỉ còn lại một bãi đất vàng, thậm chí đến bia mộ cũng chẳng có. Kiều Trạch quay đầu nhìn anh, Bọn họ có rất nhiều người giống tôi, có người nhà nhưng lại như không, có một số còn phải chịu đựng bị người nhà hiểu lầm.
Có nhiều lúc, cho đến chết họ cũng không có lấy nổi một cơ hội nói rõ đầu đuôi với người nhà. Bọn họ mang theo nuối tiếc rời đi, còn người nhà của họ, lại không thể không mang theo hối hận mà tiếp tục sống.
Kiều Trạch xoay người nhìn cô: Ai mà không muốn sống yên ổn qua ngày, nhưng thế giới này, đã có ham muốn cá nhân, sẽ có tội ác, có tội ác, thì không cách nào yên ổn được. Phải cần có một nhóm người, vì sự yên ổn ấy mà hi sinh, dù thế nào cũng phải có người, cam tâm tình nguyện duy trì sự yên ổn này.
Bỗng anh giang tay ra, kéo cô vào lòng.
Tôi không sao. Anh nói, Cho dù kết quả thế nào, tôi đều chấp nhận được.
Nhưng nếu bọn họ phải đền mạng, tôi sẽ không tha cho bất kì ai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT