"..." Tầm mắt của Kiều Trạch dừng trên mặt cô, mang theo vẻ nghiền ngẫm.
Lộ Miểu không né tránh, ngước mắt nhìn anh: "Tôi không làm gì sai cả.”
Hai tay Kiều Trạch đan chéo trước ngực, cả người ngả ngửa dựa ra sau sô pha.
"Cô muốn làm gì?" Anh hỏi.
Lộ Miểu: "Phải đến nhà Hoàng Giai Ngâm làm quen với địa hình môi trường và an ninh."
Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô, không cử động.
"Tôi biết anh chắc chắn quen Hoàng Giai Ngâm. Cô ấy lại là con gái của
Hoàng Thường, ủy viên quản trị của tập đoàn Huy Trình, mà tập đoàn Huy
Trình có tiền bạc qua lại với Kỳ Tấn của Thương Kỳ, anh cố ý để tôi tiếp cận Thương Kỳ và Ngô Man Man, chính là vì tiếp tục manh mối bị đứt của
các anh, điều đó cho thấy anh là người có chủ đích rất mạnh. Mà người có chủ đích mạnh như anh, không thể nào cố ý nhắc đến Hoàng Giai Ngâm cùng với tập đoàn Huy Trình sau lưng cô ấy được, cô ấy bị thương, anh cũng
bị thương, lại đều vào đầu năm nay, cô ấy luôn muốn xác nhận thân phận
của anh, anh lại cứ cố ý tránh cô ấy, điều này thật kì lạ. Hai người
chắc chắn quen nhau, hơn nữa quan hệ không chỉ ở mức bình thường, vốn dĩ với bối cảnh thân phận của anh mà nói, không thể nào có khả năng tồn
tại giao lộ giữa anh và cô ấy, trừ khi là anh cố ý tiếp cận cô ấy, hoặc
là nhà cô ấy, làm sinh ra mối quan hệ này."
"Vừa rồi khi tôi nhắc đến chuyện nhà cô ấy có chó ngao Tây Tạng, nhìn từ phản ứng của anh, dễ nhận thấy anh rất quen thuộc với nhà cô ấy, từ góc độ đó mà nói, có thể anh thường xuyên ra vào nhà cô ấy, trước kia người nhà cô ấy không hề phòng bị anh. Nhưng anh lại nói với tôi rằng vào
thời điểm cuối cùng vì điều bất trắc mà thất bại trong gang tấc, anh bị
thương rất nặng, thậm chí khiến Hoàng Giai Ngâm nghĩ lầm rằng anh đã
chết, hơn nữa từ cái hôm ở Macau đó, phản ứng của anh khi ở trong nhà
Hoàng Giai Ngâm nói lên rằng, dường như anh cũng không xác định rõ Hoàng Giai Ngâm còn sống, chuyện này nhất định kinh động đến không ít người,
ít nhất là động đến Hoàng Thường."
"Ông ta bị người tín nhiệm nhất phản bội, nhất định thiết bị an ninh
trong nhà phải bố trí lại lần nữa." Lộ Miểu nói xong ngẩng đầu nhìn anh, "Từ đó đến nay đã gần một năm, bây giờ chắc chắn anh cũng không hiểu rõ được tình hình an ninh ở nhà Hoàng Giai Ngâm, tôi đoán không sai đó
chứ?"
Kiều Trạch nhìn cô chằm chằm không nói, đôi mắt sẫm đi vài phần.
Lộ Miểu nói tiếp: "Anh để tôi tiếp cận Ngô Man Man, thật ra cũng chỉ
muốn để tôi mượn đường Ngô Man Man với Thương Kỳ, tiếp cận tập đoàn huy
Trình. Vì quan hệ của anh, thần xui quỷ khiến thế nào tôi lại quen Hoàng Giai Ngâm, bây giờ Ngô Man Man lại cho tôi một cơ hội quang minh chính
đại đến gần hơn nữa, vì sao không lợi dụng nó?"
Kiều Trạch nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, rồi mới dời tầm mắt: "Tôi không hi vọng cô bị thương."
"Nhưng lần này đi có nguy cơ khá cao." Lộ Miểu nhìn anh, "Không lẽ anh vì sợ nguy hiểm mà không đi ư?"
Kiều Trạch không đáp.
"Dám chắc chuyện lúc này tôi làm chỉ mở mức độ nguy hiểm thấp, ít nhất
vẫn có chỗ tôi am hiểu." Lộ Miểu đưa mắt nhìn Lộ Bảo nằm sấp bên cạnh,
"Con chó được anh lựa chọn dám chắc không đơn giản, nhưng ngay đến Lộ
Bảo cũng đồng ý bỏ anh đi theo tôi, rất khó mà nói tôi không thể thuần
phục được mấy con chó ngao Tây Tạng kia."
Rốt cuộc Kiều Trạch cũng ngước mắt nhìn cô: "Cô biết cái gì gọi là chó ngao Tây Tạng không? Nó có thể dễ dàng xé cô ra."
"Hoàng Giai Ngâm với Ngô Man Man sẽ không để chúng xé tôi đâu, bọn họ chỉ là muốn thử tôi thôi."
"Phụ nữ đấu phụ nữ đấy, so ra thì dễ dàng hơn chuyện đàn ông đánh đàn
ông của các anh. Sự phòng bị của phụ nữ với phụ nữ, nhiều khi chỉ là đàn ông thôi." Lộ Miểu nói xong ngồi xuống gần anh, "Anh muốn học cách tin
tưởng tôi, thì đừng nghĩ tôi đây không phải không được, tôi thật sự
không ngốc như vẻ ngoài."
Đột nhiên Kiều Trạch vươn tay ra, véo mạnh lên má cô: "Cũng chẳng nhìn ra được có bao nhiêu thông mình."
Nhưng cuối cùng cũng không kiên quyết: "Tự cô để ý đấy, không được thì lập tức rút lui."
Đến sáng thứ bảy khi cô định ra ngoài, thì anh đưa cho cô một chiếc đèn pin tự vệ ngắn cỡ bàn tay: "Đừng để mình bị thương."
Lộ Miểu cất đồ vào túi xách, rồi ngẩng đầu cười với anh: "Sẽ không đâu."
"Phân tích ngày đó của cô không phải đều đúng cả." Kiều Trạch nói, giũ
cổ áo khoác thay cô, "Chí ít có một chỗ cô đã phân tích sai, tôi không
có quan hệ không bình thường với Hoàng Giai Ngâm."
Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn anh, rồi sau đó gật đầu: "Ừ."
Kiều Trạch nhìn cô một cái, trong lòng bàn tay vừa ngứa lại chẳng thoái
mái, nhưng đến cùng lại không làm gì, tay chỉ khẽ đẩy vai cô: "Nhớ chú ý an toàn."
Lộ Miểu tự mình lái xe đến.
Kiều Trạch lái xe đi theo ngay sau cô.
Biệt thự nhà họ Hoàng ở ngoại ô thành phố An, là căn biệt thự sân rộng
độc lập, chiếm diện tích rất lớn, xung quanh tường cao dày đặc, trông
sân trồng mấy bụi cây thấp rậm rạp, quy tụ ba tầng trong ba tầng ngoài
trong sân, biến nó thành miếng đậu hủ.
Kiều Trạch không vào cùng Lộ Miểu, mà đi lên mái nhà căn biệt thự ở phía tây, trên đó có đặt sẵn ống nhòm, ở vị trí này có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng ở cửa và trong sân nhà Hoàng Giai Ngâm.
Lộ Miểu với Ngô Man Man nhanh chóng xuất hiện trước tầm nhìn.
Hai người một trước một sau cùng xuống xe.
Cửa lớn biệt thự là cánh cửa sắt dày nặng cao hơn hai mét, ngoài cửa có thiết bị truyền tin.
Sau khi Ngô Man Man thăm hỏi Hoàng Giai Ngâm ở trước thiết bị truyền tin, cánh cửa lớn tự động từ từ mở ra.
Lộ Miểu tò mò nhìn vào sân, thỉnh thoảng đưa mắt vào trong thăm dò.
Ngô Man Man nhìn cô cười: "Đừng có nhìn lung tung, mấy con chó to đó
nuôi ngay trong sân đấy, một hơi thở lạ tới gần liền lao đến, Giai Ngâm
không dẫn chị, chị cũng không dám vào."
Lộ Miểu nhìn cô đầy ngập ngừng: "Thật sự đáng sợ thế sao?"
"Chó ngao Tây Tạng mà, đều rất đáng sợ." Ngô Man Man cũng nhìn vào trong sân thăm dò, "Giai Ngâm còn có chút chuyện, có thể lát nữa mới ra, bằng không..."
Cô ấy chỉ vào sân: "Em đi vào thử xem? Xem em có thật sự thuần phục được chúng không?"
Lộ Miểu cười đầy gượng gạo: "Có thể tùy tiện đi lại hả?"
Ngô Man Man gật đầu: "Đương nhiên. Nhưng mà chị không biết chúng được
nuôi ở đâu, nhà cô ấy rất lớn, cây lại nhiều, lại không hay cho chúng ăn cơm, bình thường đang đi lui đi tới, chợt chẳng biết từ đâu nhảy ra một con chó ngao Tây Tạng sủa ầm ĩ, nhe răng trợn mắt về phía em, rất đáng
sợ."
"Nhưng cũng không sao đâu, có người nhìn đó mà, Giai Ngâm cũng không để
chó tùy tiện đả thương người khác đâu." Ngô Man Man nói xong còn cười vỗ vai cô, "Không phải em có thiên phú trong chuyện thuần phục chó mèo gì
đó à, đi vào thử xem, không sao đâu."
Rồi hất cằm về phía cửa sắt đang mở một nửa: "Vào đi nào."
Lộ Miểu nhìn vào trong, chỉ thấy từng lùm cây rậm rạp, chẳng thấy chó mèo gì.
Cô hơi chần chừ, quya đầu lại cười với cmm: "Vậy em vào trước."
Cẩn thận đẩy cửa ra, đi vào.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ im lặng dừng lại trước cửa không một tiếng
động, cửa kính hạ xuống, Hoàng Giai Ngâm ló đầu ra khỏi cửa xe, nhìn vào trong sân, hỏi Ngô Man Man: "Cô ấy vào rồi?"
Cô ấy đeo kính râm đen, che hơn nửa gương mặt.
Ngô Man Man không trông rõ thần sắc của cô ấy, chỉ nhẹ gật đầu: "Vào rồi."
Lại lo lắng nhìn cô ấy: "Cô ấy sẽ không sao cả chứ?"
Hoàng Giai Ngâm tháo kính râm xuống: "Có thể có chuyện gì chứ. Không phải cô lo cô ấy là cảnh sát à? Chỉ là thử thôi."
Từ ống nhòm, Kiều Trạch không thể nhìn ra hai người họ đang nói gì, trầm ngâm một lát, anh lấy điện thoại ra, gọi điện cho Lộ Miểu: "Cô đừng
động đến lũ chó đó, chúng thật sự tấn công đấy, cứ tỏ vẻ sợ hãi đi, có
thể sợ bao nhiêu thì thể hiện bấy nhiêu."
Lộ Miểu cúi đầu "ừ" một tiếng: "Tôi biết rồi."
Người đi vào trong sân, vừa cảnh giác đi dọc theo đường đá mòn giữa các
bụi cây, vừa thản nhiên quan sát bố cục trong sân, hồi hộp với tò mò đều được cô viết rõ trên mặt, cước bộ nhìn có vẻ thoải mái, nhưng mỗi bước
chân lại rất cẩn thận.
Hơi thở xa lạ xâm phạm rất nhanh đã thu hút sự chú ý của lũ chó ngao dưới cây tùng.
Một tiếng chó sủa hung dữ, Lộ Miểu còn chưa kịp nghe thấy tiếng sủa phát ra từ đâu, thì đột nhiên một con chó lớn màu đen nhảy ra từ lùm cây ở
bên trái Lộ Miểu, trạng thái phòng bị, nhe răng trợn mắt với cô, thần
thái vô cùng hung ác, cứ như bất kỳ lúc nào cũng đều có thể tấn công.
Lộ Miểu nghiêm mặt, hai tay trong tư thế đầu hàng che trước người, ngồi
xổm xuống, nghiêng về phía sau, phòng bị tốt nhìn nó: "Cái đó... Mày
đừng có đến đây... Tao chỉ tìm chủ mày... Mà thôi."
Tay trái Kiều Trạch giữ vững ống nhòm, súng gây tê trong tay phải chậm
rãi giơ lên, họng súng nhắm vào con chó đang giằng co với Lộ Miểu, ngón
trỏ đặt sẵn trên cò súng, từ từ bóp cò.
Chó ngao Tây Tạng nhìn chằm chằm Lộ Miểu không nhúc nhích, chỉ là không ngừng sủa về phía cô.
Lộ Miểu cẩn thận cảnh giác nhìn nó, đối mắt với nó.
Cô bất động, nó cũng không đi.
Cô thử lùi về sau một bước nhó, nó liền bước lên một bước dài, sủa càng lúc càng dữ.
Trên mặt Lộ Miểu ngoại trừ nét sợ sệt, còn mang theo nụ cười yếu ớt, thử vẫy tay với nó, rồi sau đó vội vàng lùi về sau một sải dài, động tác
nhát gan trốn tránh đó đã kích thích tính công kích của con chó dữ, nó
bay nhanh về phía cô.
Cò súng dưới ngón tay Kiều Trạch gần như siết chặt, chợt một bóng người
xuất hiện trong tầm mắt, đánh lên đầu con chó, bóng dáng ấy cũng nhanh
chóng đi về phía Lộ Miểu.
Kiều Trạch vẫn cầm ống nhòm, thấy được người chạy đến cạnh Lộ Miểu là Từ Gia Diên.
Vì con chó ngao Tây Tạng đột nhiên nhào đến, cả người Lộ Miểu ngã ra
đất, tảng đá Từ Gia Diên dùng để đánh tạm thời đẩy con chó lui ra, anh
chắn giữa nó với Lộ Miểu, vội vàng nắm lấy vai Lộ Miểu, lo lắng nhìn cô: "Sao rồi, em không sao cả chứ?"
Lộ Miểu vẫn còn kinh hồn chưa định thần lại, vừa vỗ ngực, vừa mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh: "Anh?"
Tay Từ Gia Diên nắm lấy tay cô đỡ dậy, đột nhiên con chó ngao Tây Tạng ở sau lưng nhảy bổ về phía hai người, theo bản năng Từ Gia Diên giữ chặt
lấy đầu Lộ Miểu, che chở cả người cô vào lòng, ôm cô xoay nửa vòng, móng vuốt sắc bén của con chó chộp lên vai Từ Gia Diên, gần như cùng lúc đó, giọng của Hoàng Giai Ngâm vang lên từ phía sau: "A Bảo*!"
(*Chữ Bảo 保 này là trong bảo an, còn chữ Bảo 宝 trong tên Lộ Bảo là bảo bối, mọi người không cần nghi ngờ gian tình. :3 )
Con chó ngao vốn tấn công thì trong nháy mắt trở nên yên ổn, ngoan ngoãn lùi về bên chân Hoàng Giai Ngâm.
Lộ Miểu tái nhợt cả mặt, ngẩng đầu lên từ trong lòng Từ Gia Diên.
"Anh?" Cô lo lắng gọi anh một tiếng, vội vàng chụp lấy cánh tay anh, ló đầu ra nhìn sau lưng anh, "Anh có bị gì không?"
Từ Gia Diên đè tay cô lại, cười cười: "Anh không sao."
Hoàng Giai Ngâm cũng đến gần, thần sắc nhìn có vẻ rất lo lắng: "Hai người có sao không? Có bị thương đâu không?"
Nói xong nắm lấy cánh tay Từ Gia Diên, trông thấy vạt áo bị rách sau lưng anh thì mặt mũi trắng bệch: "Anh Từ, anh..."
Lộ Miểu cũng thấy máu đỏ đang dần thấm ra áo anh, tay chụp lấy cánh tay anh: "Anh..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT