Kiều Trạch ném bộ chăn ra lên giường, chỉ vào đằng trong: "Cô ngủ trong đó."
Giường rất rộng, chăn mền mỗi người lại một cái.
Lộ Miểu nghĩ ngợi, rồi đồng ý, quấn chăn rúc vào góc mép giường.
Lúc Kiều Trạch tắm gội xong đi ra, trông thấy cô đã ngủ, ôm chăn, cả người cuộn tròn như tôm.
Kiều Trạch nằm xuống ở phía giường còn lại.
Đưa cô theo, đặt phòng một giường cũng không phải vì gì khác, chỉ là vì công việc, để che dấu tai mắt người ta mà thôi.
Mặc dù hai người nằm chung giường, nhưng chiếc giường rộng đến hai mét,
mỗi người ôm chăn gác một góc, thật ra cũng không ảnh hưởng gì đến nhau.
Kiều Trạch sớm lâm vào giấc ngủ, nhưng đến nửa đêm lại tỉnh dậy vì giường rung lên.
Theo thói quen nghề nghiệp, tính cảnh giác của anh từ trước đến nay rất
cao, cho dù bây giờ nghe không được, nhưng một chấn động nhỏ thôi vẫn sẽ ảnh hưởng đến anh.
Anh nhanh chóng mở mắt, trừ tiếng chấn động nhỏ của ván giường ra, còn có cả tiếng rên khe khẽ.
Âm thanh này vọng lại từ chỗ Lộ Miểu.
Hình như cô gặp ác mộng, cả người gần như cuộn tròn thành quả bóng, rúc
vào trong chăn, tay chân thỉnh thoảng lại xé gì đó, miệng phát ra âm
thanh kì quái.
Kiều Trạch nhớ lại buổi tối khi cô phát hiện ra thi thể mục rữa ở nhà
nghỉ, cũng phát ra tiếng kì quái hệt như thế này, lúc ấy anh cho là cô
vì chuyện thi thể mà mơ thấy ác mộng, còn nói thẳng tố chất tâm lí của
cô không vững, nhưng hai ngày qua không có chuyện gì quá đáng để đêm mơ, hơn nữa tình trạng của cô cũng luôn ổn định.
Kiều Trạch vỗ nhẹ lên ván giường: "Lộ Miểu?"
Cô không dậy, vẫn cuộn tròn trong chăn như cũ.
"Lộ Miểu?" Kiều Trạch lại nâng cao giọng, nhưng vẫn không đánh thức cô dậy được.
Kiều Trạch không thể không vén chăn, mở đèn đầu giường, xoay người sang cô, kéo chăn cô ra.
Quả thật cô như gặp ác mộng.
Kiều Trạch không biết cô đang gặp ác mộng gì, cả người cô gần như cuộn
tròn, giống bào thai trong bụng mẹ, một tư thế bảo vệ bản thân tuyệt
đối, cả người run rẩy, hai tay dùng sức gập lại, giống như đang đối
kháng với thứ nào đó, sắc mặt tái nhợt đến mức làm người ta giật mình,
hai mắt nhắm chặt, nhưng nước mắt vẫn tuôn ra, lăn dài không tiếng động, môi bị răng cắn gần như trở nên trắng bệch, gương mặt bất lực lại đau
đớn.
So với những lúc cô tỉnh táo, hoàn toàn không giống.
Ngốc nghếch cũng tốt, ngẩn ngơ cũng được, hoặc cứ là dáng vẻ cười nhạt
ấy, dù sao nhìn cũng tràn đầy sức sống trẻ trung, không như bây giờ, đến cả bóng lưng cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng bi thương không nên có ở độ tuổi
này của cô.
Đột nhiên Kiều Trạch nhớ lại hai ngày trước, anh hỏi cô vì sao cứ cố
chấp vào đội truy bắt ma túy, cô cẩn thận hỏi anh, có thể không trả lời
được không.
Trong mắt cô cất giấu câu chuyện cũ.
Kiều Trạch khẽ than, vỗ nhẹ lên vai cô: "Lộ Miểu?"
Cô vẫn không chịu tỉnh, vẫn bị vùi trong ác mộng, răng cắn chặt môi
dưới, nước mắt thấm ướt cả ra giường dưới người cô, cô lại hoàn toàn
không có ý thức.
Anh khẽ lật người cô ra, cơ thể cô theo bản năng tìm kiếm nguồn nhiệt,
cả người gần như chôn vào trước ngực anh, giống con mèo láu lỉnh.
Tay Kiều Trạch định đẩy cô ra thì bất chợt dừng lại, ánh mắt phức tạp cụp xuống nhìn cô.
Nếp nhăn giữa ấn đường cô từ từ giãn ra, nhưng lệ châu vẫn còn đọng lại nơi đó.
Tay Kiều Trạch đặt trên vai cô, lại đổi thành rơi lên lưng cô, khẽ khàng ôm cô vào trước ngực, cô dần dần yên giấc trở lại.
Cả đêm Kiều Trạch không ngủ.
Sáng hôm sau theo thói quen Lộ Miểu dậy sớm, mới sáu giờ đã bị đồng hồ
sinh học gọi tỉnh, vừa mở mắt đã cảm thấy không thích hợp, cô đang làm
tổ trong lòng Kiều Trạch.
Khi thông tin này vừa chui vào đại não cô, cô thất kinh thụt lùi về sau, giây tiếp theo kéo luôn chăn ra khỏi người Kiều Trạch, cả người lập tức trở nên lúng túng.
Kiều Trạch rất bình tĩnh, từ đầu chí cuối, đôi mắt sâu hoắm yên lặng nhìn cô, như đang tìm hiểu, lại như trầm tư.
Lộ Miểu không thể nói rõ, chỉ cảm thấy hôm nay anh hơi khác, ánh mắt
nhìn cô còn mang theo mấy phần suy nghĩ cẩn thận, thậm chí không giống
dáng vẻ tranh cãi với cô như hôm qua, chỉ trầm mặc im lặng nhìn cô.
Lộ Miểu bị anh nhìn thành ra không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, gãi đầu đổi đề tài.
"Chuyện này... Xin lỗi..." Cô không giải thích rõ được, "Tướng ngủ của tôi... Có thể không tốt lắm."
Cô luôn biết tướng ngủ của mình không tốt, nhiều lúc rõ ràng trước khi
ngủ cô nằm ở phía này, đến hôm sau tỉnh lại lại thành ngủ ở bên kia, có
khi thậm chí không biết thế nào mà nằm ngã trên sô pha nữa.
"Chuyện đó... Hẳn tôi không bị mộng du đấy chứ?" Cô dè dặt nhìn anh, hỏi.
"Không có." Anh lạnh giọng nói, nhưng ánh mắt vẫn dính chặt trên mặt cô, như muốn nhìn thấu cô vậy.
Lộ Miểu ở chung với Kiều Trạch chưa từng mất tự nhiên bao giờ, nhưng ánh mắt của anh, sự im lặng của anh vào lúc này, lại khiến cô cảm thấy áp
lực.
Cô thậm chí không dám đón ánh mắt anh.
"Tôi... vào rửa mặt trước đây." Cúi đầu nói, cô vội vàng nhảy xuống giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu.
Từ đầu đến cuối Kiều Trạch chỉ ngồi dựa vào đầu giường, nét mặt im lặng sa sầm, trên mặt mang theo vẻ suy nghĩ xâu xa.
Lộ Miểu rửa mặt chải đầu xong đi ra, phát hiện anh vẫn duy trì tư thế vẻ mặt đó, điều này làm cô không có cách nào thản nhiên đối mặt với anh
như bình thường được.
Cô bất giác cúi đầu, né tránh ánh mắt anh, im lặng ngồi trước gương trang điểm, thoa đồ dưỡng da.
Cuối cùng Kiều Trạch cũng đứng dậy, im lặng đi rửa mặt.
Lộ Miểu len lén đưa mắt nhìn nhà vệ sinh, rồi lại lén thu lại tầm mắt,
Kiều Trạch như thế khiến cô hơi sợ, cô không dám hỏi anh, liệu có phải
tối qua cô đã làm chuyện gì cực kì bi thảm với anh hay không.
Cô ngủ như chết, hoàn toàn không có ấn tượng.
Kiều Trạch nhanh chóng bước ra.
"Lát nữa đi ăn sáng, sau đó đến sòng bạc làm một vòng, đến chiều đi chơi golf với Thương Kỳ Ngô Man Man."
Lộ Miểu "ờ", lén nhìn Kiều Trạch, thấy sắc mặt anh bình tĩnh, lại có chút xa cách, không dám hỏi nhiều, chỉ biết làm theo ý anh.
Lúc ăn sáng, Lộ Miểu cảm giác rất rõ, Kiều Trạch không có vẻ hiền hòa của hôm qua.
Anh đúng là hay thay đổi khí chất, hoặc lười biếng hoặc nhàn hạ hoặc
lạnh lùng hoặc nghiêm túc, mỗi đặc chất anh bày ra đều khác nhau, cũng
mang đến cảm giác khoảng cách khác nhau.
Anh bây giờ là lạnh lùng mà xa cách, điều này làm cô không dám càn quấy
tùy tiện, im lặng cơm nước với anh xong, rồi cùng đến sòng bạc với anh.
Bọn họ không có chút bất ngờ nào khi gặp Thương Kỳ và Ngô Man Man ở đây.
Hai người họ cũng vừa ăn sáng xong, thuận đường đến thăm thú sòng bạc.
Cả Thương Kỳ lẫn Kiều Trạch đều không có tâm trí làm ván bài, chỉ dẫn theo bạn gái dừng chân ở khu khách nghỉ ngơi.
Kiều Trạch của hôm nay không giống trước, Lộ Miểu cũng không dám ngồi
dựa vào người anh như hôm qua nữa, chỉ ngồi một cách quy củ, rồi sau đó
thân thiết hỏi anh có muốn cà phê không, nhanh chóng đứng dậy đi lấy cà
phê cho mọi người.
Giờ này ở khu ăn uống không đông lắm, Lộ Miểu lấy bốn ly cà phê xong,
xoay người toan đi về phía khu nghỉ ngơi, không ngờ lúc xoay người lại
đang suy nghĩ, không ngẩng đầu, khay đụng phải người ta, cà phê bắn ra,
còn dính lên người.
"Tôi xin lỗi tôi xin lỗi." Lộ Miểu theo bản năng nói xin lỗi, ngẩng đầu, còn chưa kịp nhìn rõ là ai, đối phương đã lên tiếng trước.
"Lộ Miểu?"
Lộ Miểu kinh ngạc nhìn bà ta, rồi sau đó sửng sốt, người đến là Từ phu nhân, từng là mẹ của cô, Trần Kỳ.
Đi cùng còn có chồng bà ấy là Từ Dương, cùng với Từ Gia Thiên cô con gái nhà họ Từ.
Lộ Miểu không biết làm sao chỉ một ánh mắt mà bọn họ đã nhận ra cô, đã
nhiều năm cô chưa gặp lại họ, cô cũng chưa chuẩn bị tốt tâm lí để mà gặp họ, lập tức sững sờ tại chỗ.
Trần Kỳ ngạc nhiên nhìn cô: "Sao cô lại ở đây?"
Rồi nhìn khay cô đang bưng, nhíu mày: "Phục vụ ư?"
Kiều Trạch ngồi ở chỗ đối diện, cách không xa, vừa ngẩng đầu đã thấy
gương mặt tái nhợt của cô, giật mình nhìn ba người đang chặn đường.
Anh khẽ nhíu mày, áy náy ném một câu "xin lỗi, tôi đi đây chút" với Thương Kỳ, rồi đứng dậy, đi về phía Lộ Miểu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT