Thân xác giống nhau, nhưng không còn là linh hồn quen thuộc.
Trên gương mặt đã thân quen ấy không còn thần sắc mà anh quen thuộc.
Lộ Miểu của anh, đã không thấy đâu nữa rồi.
Như có một con dao đang rạch nát tim anh, máu chảy đầm đìa, đau đớn khó nhịn.
"Miểu ngốc à."
Anh nhẹ nhàng dịu dàng gọi cô đầy thân mật, không muốn tin vào sự thật trước mắt.
Nhưng vẫn không có gì xảy ra, cô đã không còn như bình thường, mở to đôi mắt ngây ngô nhìn anh, dùng âm thanh dịu dàng của riêng cô hỏi anh,
"Sao thế?"
Vẻ cười mỉa trong mắt cô càng thêm đậm, nét xem thường bên khóe miệng không hề che giấu.
"Thật không ngờ anh lại nhìn trúng đồ rác rưởi kia." Cô khẽ cười, "Ngoài việc liên lụy đến người khác, làm gì cũng hỏng, thì đồ bỏ đi kia chẳng
đáng sống một xu."
"Có cái gì đáng giá để tồn tại chứ?" Cô hỏi, nghiêng người nhìn anh,
"Lại nói, nếu không có tôi, anh đã sớm bỏ mạng rồi, cả con chó ngu xuẩn
kia nữa."
Ánh sáng trong mắt Kiều Trạch chợt tắt, trong đầu nhớ lại sự nhiệt tình khác lạ của Lộ Bảo với Lộ Miểu trong lần đầu gặp mặt.
Lúc trước vì để tìm vị trí của Cao Viễn mà anh đã mượn Lộ Bảo từ chỗ phó cục trưởng Lưu tham gia vào đội tìm kiếm, lúc xảy ra vụ nổ không có Lộ
Bảo bên cạnh anh, nhưng theo lời phó cục trưởng Lưu kể lại thì, bọn họ
có thể thuận lợi tìm đến anh trước khi người của Hoàng Thường đến, ít
nhiều nhờ có Lộ Bảo dẫn đường.
"Vào ngày xảy ra vụ nổ, cô có mặt ở hiện trường?" Kiều Trạch hỏi, ép
chính mình thừa nhận sự thật cô ấy không phải là Lộ Miểu, ép chính mình
dời trọng tâm đến công việc.
Anh bình tĩnh khiến nụ cười đầy mỉa mai của cô càng sâu thêm: "Phát hiện tôi không phải là cô ấy mà không khó chịu ư?"
Rồi lại hỏi anh: "Sao anh biết tôi có mặt ở đó?"
Kiều Trạch: "Tôi và con chó ngu xuẩn kia xuất hiện cùng lúc, có thể
khiến cho cô cứu tôi lại không nhớ được gì, thì chỉ có một thứ."
"Nhưng tôi khá ngạc nhiên, vì sao cô lại cứu một người không hề quen?" Anh hỏi.
"Cản đường mà thôi." Cô nói, "Thuận chân đá văng ra, không ngờ bên trong còn một quả bom chưa nổ, con chó ngu kia còn tưởng tôi định làm gì với
anh nên nhào đến kéo tôi ra, vì mạng sống đành phải đá nó về phía anh,
sau đó bom nổ, cũng may anh với nó không tan xương nát thịt."
"Dù chỉ là tiện tay thôi nhưng tôi cũng là ân nhân cứu mạng anh với nó đấy."
Lời của cô đã giải thích được nghi ngờ của anh, Lộ Bảo không có năng lực phân biệt con người mạnh đến thế, cô đã cứu anh và nó, nó chỉ đơn giản
tỏ vẻ cảm kích với cô.
Xem từ trong đoạn băng, khi anh hôn mê thì cô ghé sát vào tai anh nói gì đó, sau đó có người gọi cô một tiếng "Hoắc tổng", có lẽ chính hai chữ
"Hoắc tổng" này đã kích thích tiềm thức của anh, khiến anh luôn gấp rút
vội vã tìm kiếm người gọi là "Hoắc tổng" này, cho dù trong hôn mê, hai
chữ này vẫn liên tục va đập vào tiềm thức anh, đây có thể là lời giải
thích cho sự phỏng đoán của bác sĩ trưởng về việc anh có thể nghe thấy
giọng cô, nếu như anh đoán không lầm.
Khó trách lần đầu tiên gặp Lộ Miểu, trực giác mách anh hay cô có vấn đề.
Có lẽ từ sâu trong tiềm thức anh đã nhận định rằng, cô chính là "Hoắc tổng" mà anh muốn tìm.
Nhưng anh không hề nghĩ rằng, lại có một ngày anh sẽ yêu cô.
Lúc ý nghĩ này chạy qua trong đầu, Kiều Trạch nhanh chóng phủi bay,
người anh yêu là Lộ Miểu, là Lộ Miểu tốt bụng cố chấp, ngốc đến mức
khiến anh đau lòng, chứ không phải người ở trước mắt.
Nhưng nhìn gương mặt đó, lòng ngực anh lại bị bao nhiêu cảm xúc bối rối đè nặng.
Anh không biết, liệu Lộ Miểu của anh còn có thể quay về hay không.
Anh thật sự rất muốn gặp cô, điên cuồng muốn tìm cô quay về, nhưng cô ở
trước mắt không hề đếm xỉa gì đến anh, xoay người toan ra khỏi cửa.
KiềuTrạch ngăn lại trước khi cô mở cửa, cô quay người đá xoáy vào anh
một cái, gió dưới chân nổi lên, động tác vừa nhanh lại vừa hiểm, tất cả
những nhanh nhẹn tàn nhẫn mà Lộ Miểu của anh không có thì bây giờ đều
xuất hiện trên người cô.
Có lẽ từ khi cô bị ruồng rẫy lúc lên năm, trong cơ thể cô đã sớm hình
thành nên Lộ Miểu kia rồi, một Lộ Miểu có bản tính hoàn toàn trái ngược
lại với cô.
Bị ghét bỏ ruồng rẫy từ nhỏ, có thể trong tiềm thức cô đã bắt đầu nảy
sinh chán ghét với chính bản thân mình, cô bất chấp muốn mình làm được
điều tốt nhất, muốn được yêu được thương, nhưng hết lần này lại đến khác chỉ đổi lấy sự chán ghét sâu sắc hơn trước, thậm chí cuối cùng đi đến
mức bị vất bỏ, điều này đã khiến cô căm ghét bản thân lên đến tột đỉnh,
cô của năm tuổi không được ai thích cũng không có ai dẫn được, chỉ có
thể thông qua việc phân tách nhân cách, dùng nhân cách mạnh mẽ trái
ngược hoàn toàn với bản thân để trốn trong thế giới của mình, trốn tránh những xâm phạm từ bên ngoài.
Nhưng phần lớn thời gian, bản chất lương thiện trong cô đã ngăn cản lại
nhân cách kia, cô chỉ có thể lấy phương thức phân li mà tồn tại trong cơ thể cô, đợi khi cô chịu tổn thương nặng nề, tinh thần yếu ớt thì mới có thể đổi khách làm chủ, ví dụ như lần cô suýt nữa bị Nhậm Vũ cưỡng bức,
ví dụ như lần này, cô áy náy vì Lộ Tiểu Thành.
Rốt cuộc Kiều Trạch cũng đã hiểu, vì sao Từ Gia Thiên lại nói Lộ Miểu là người điên.
Lúc đó cô đã tuyệt vọng bất lực đến cực điểm, chỉ có thể mượn nhân cách đủ mạnh mẽ khác trong cơ thể để tự cứu lấy.
Khó trách cô không hề có ký ức gì về đêm đó, cô căn bản không hay rằng, trong cơ thể của cô còn ẩn chứa một con người khác.
Kiều Trạch không thể nào mường tượng nổi, nếu Lộ Miểu biết trong người
cô còn cất giấu một nhân cách khác, hơn nữa nhân cách này có lẽ còn có
liên quan chặt chẽ đến mạng lưới ma túy, liệu cô sẽ suy sụp đến mức nào, chuyện đó gần như phá hủy cả cuộc đời cô.
Nhưng làm sao có thể, nhiều năm như thế, cô luôn học tập ở trường, một
người hầu như nhốt mình trong bốn phía trường học thì căn bản không thể
nào có thời gian gia nhập vào hoạt động của cả một tập đoàn được.
Hơn nữa trong điều tra của anh, ngoài kỳ nghỉ đông cô xuất hiện ở hiện
trường vụ nổ ra, thì gần như không hề có bản ghi chép nào về việc cô rời khỏi trường.
"Cô với Hoắc tổng có quan hệ thế nào?" Né tránh một cước của cô quét đến dưới chân, Kiều Trạch lớn tiếng hỏi, dù là gì thì anh cũng muốn tìm ra
trên người cô một chút manh mối chứng minh Lộ Miểu không dính đến vụ án
này.
Cô cười lạnh: "Anh nói thử xem?"
Càng lúc càng tấn công hung ác, lấy sự nhanh nhẹn mà Lộ Miểu chưa từng
có từng bước ép anh, quyết tâm muốn đá anh ra rồi sau đó rời đi.
Kiều Trạch lo mình làm cô bị thương nên chỉ phòng chứ không tấn công, mà sơ sẩy một cái liền bị cô đá trúng ngực, khuy áo ngủ lỏng lẻo mở ra, để lộ lá bùa bình an đeo trên cổ, đó chính là món quà mấy ngày trước Lộ
Miểu tặng anh, anh luôn mang theo bên người.
Động tác của cô vì mảnh bùa kia mà khựng lại, rồi sau đó bắt đầu tấn
công mãnh liệt, tay vươn ra đưa về phía ngực anh, dường như muốn tháo
bùa bình an xuống.
Kiều Trạch nhận thấy được ý đồ của cô, khi tay cô gần chạm đến sợi dây
màu đen thì anh lập tức trở tay giữ chặt lấy cô, cô liều mạng giãy dụa.
Kiều Trạch cắn chặt răng, đưa tay chém một nhát xuống gáy cô, cơ thể cô mềm nhũn ngã xuống.
"Lộ Miểu." Anh vội vã ôm lấy cô.
Cô rơi vào mê man không còn sự sắc bén như vừa rồi, trên dung mạo say ngủ ấy vẫn là dáng vẻ dịu dàng của cô.
Kiều Trạch không biết liệu ngày hôm sau thức giấc, mở mắt ra là Lộ Miểu
mà anh quen thuộc, hay là người đang chiếm lấy cơ thể của cô.
Anh trông cô một đêm không dám ngủ, trong lòng thê lương một mảnh.
Khuya ngày hôm sau cô mới tỉnh, lúc mở mắt ra, Kiều Trạch gần như nín thở.
Lộ Miểu chỉ cảm thấy xương cốt cả người đau nhức, như bị thứ gì đó nghiền lên, nhất là sau gáy, cảm thấy đau râm ran.
Cô nhíu mày xoa gáy, vừa khẽ mở hé mắt liền trông thấy Kiều Trạch đang
nhìn cô chăm chú, đến mức lông trên người cô dựng đứng lên, động tác
cũng bất giác dừng lại.
"Sao... sao thế?" Cô hỏi, đến cả giọng nói cũng không tự chủ được mà run lên.
"Miểu ngốc?" Bỗng anh mở miệng, âm thanh khàn khàn như muốn xác định điều gì đấy.
Cô "ừ" một tiếng, ngỡ là anh còn đang lo lắng vì việc tối qua cô không
ngừng khóc, bất giác mấp máy khóe môi, cúi đầu xin lỗi anh, "Tối hôm
qua, em xin lỗi, em không..."
Chữ "sao" còn chưa nói ra thì đột nhiên cả người bị anh kéo chặt vào lòng.
Cánh tay ôm lấy cô siết rất chặt, gần như chôn vùi cả mặt cô vào lồng ngực anh, chặt đến mức khiến cô hết hơi.
Cô ấp úng giãy dụa: "Anh buông lỏng ra tí đi, em không thở nổi mất."
Cánh tay Kiều Trạch nới lỏng ra, bất thình lình cúi đầu xuống, triền miên hôn lấy cô, gần như đem cô cắn nuốt.
Lộ Miểu mờ mịt, hoàn toàn không hiểu gì.
Lúc được buông ra thì cô vẫn còn sững sờ, mở to đôi mắt mù tịt nhìn anh.
"Anh không sao chứ?" Cô lo lắng hỏi.
Kiều Trạch lắc đầu, người đã quay về nhưng trong lòng không thể nào ổn định được, hơn nữa có thể cô bị cuốn vào cả vụ án.
Giữa trưa nhân lúc cô nghỉ ngơi, anh lấy thẻ nhớ ra xem lại đoạn băng
kia một lần nữa, cố gắng tìm ra bằng chứng chứng minh cô không liên quan gì đến vụ án, nhưng không có, quả thật tiếng gọi "Hoắc tổng" ấy là nói
với cô.
Bóng người một cao một thấp xuất hiện, chỉ có mình cô bước vào bên
trong, còn dáng người người cao kia chỉ có đường nét, suy ra từ dáng dấp thì có thể là Từ Gia Diên, mà cũng có thể là Nhậm Vũ.
Thẩm Kiều đã tìm được cho anh ảnh chụp Nhậm Vũ, hình thể của hắn ta cực kỳ giống Từ Gia Diên.
Anh như điên tìm đọc mọi điều khoản pháp luật, cố gắng tìm ra một vài
thứ, nếu nhân cách khác của Lộ Miểu thật sự tham gia vào đường dây buôn
lậu thì xét về mặt pháp luật phải làm thế nào để cân nhắc được mức phạt.
Anh muốn đưa cô đi khám bác sĩ tâm lí, muốn tìm biện pháp hòa hợp nhân
cách của cô, nhưng lại lo khi cô phát hiện trong mình có một nhân cách
khác thì sẽ không chống đỡ nổi.
Anh muốn tìm một biện pháp song toàn dung hợp nhân cách trong cơ thể cô trước khi cô nhận ra.
Anh ôm máy tính ngồi trên sô pha, suy nghĩ rối loạn, ngay cả khi Lộ Miểu đến gần vẫn không phát hiện ra, đợi đến lúc cô thốt lên tiếng thì anh
mới như bừng tỉnh.
Kiều Trạch bình tĩnh đặt laptop xuống, thuận tay rút thẻ nhớ trên laptop ra, thả vào túi áo khoác.
Lộ Miểu phát giác thấy sắc mặt anh có vẻ khác thường, thậm chí thấp
thoáng trông thấy vẻ bối rối, đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra.
Lộ Miểu bất giác nhìn túi áo khoác của anh.
Kiều Trạch đặt laptop lên bàn, đứng lên hỏi cô: "Có muốn ra ngoài đi dạo không?"
Lộ Miểu lắc đầu: "Em không sao."
Rồi hỏi anh vụ án tiến triển đến đâu rồi, nhưng anh không thể nói cho cô biết được, trọng điểm của vụ án đã dời sang cô.
Ban nãy giữa trưa nhân lúc cô đi nghỉ, anh lấy hành lí của cô ra, lật
tung toàn bộ hành lí ra tìm một lượt, nhưng không tìm thấy manh mối khả
nghi nào.
"Kiều Trạch?" Giọng nói đầy lo lắng của Lộ Miểu gọi anh quay về từ suy nghĩ, vừa đảo mắt đã thấy cô mở to mắt kỳ quái nhìn anh.
Nét hoảng hốt trên mặt anh đã tiết lộ tâm tình của anh.
Kiều Trạch khẽ thở dài một tiếng, ép mình khôi phục lại vẻ bình tĩnh của ngày trước, hơi cong môi lên với cô: "Đang nghĩ chuyện vụ án."
Anh đặt tay lên vai cô: "Ra ngoài đi dạo chút thôi."
Lộ Miểu không có ý kiến, kéo tay trái anh ra cửa.
Trong túi áo khoác bên trái của anh có thẻ nhớ vừa nãy anh nhét vào.
Không được anh đồng ý, Lộ Miểu không muốn chạm vào đồ của anh, nhưng một ngày trôi qua, sự khác lạ của anh khiến cô không có cách nào tĩnh tâm
nổi, sau một hồi đấu tranh trong lòng, cô vẫn bình tĩnh cho tay vào túi
áo khoác anh.
Thời tiết vào đông, cô không mang găng tay, bình thường đi dạo với nhau
cô thích đút tay vào túi áo anh để sưởi ấm, Kiều Trạch cũng không nghĩ
nhiều, toàn bộ tâm tư của anh đều đặt vào việc làm thế nào để đưa cô đi
gặp bác sĩ tâm lí, trong lúc nhất thời quên mất chuyện thẻ nhớ.
Anh định lấy việc nghe ngóng tình hình của Châu Mân Mân mà tiện đường
dẫn cô đến chỗ bác sĩ tâm lí, nhân lúc đi thăm Châu Mân Mân thì thuật
lại bệnh trạng của cô với bác sĩ tâm lí sau khi đã sắp xếp đâu vào đấy,
xin ý kiến cách hòa hợp nhân cách.
Vừa quay về từ chỗ bác sĩ thì đội trưởng Hình gọi điện đến, hẹn anh đến thảo luận tiến triển của vụ án.
Trước khi ra ngoài Kiều Trạch có dặn dò Lộ Miểu, trước khi anh về thì cô không được đi ngủ, anh lo rằng sau khi cô ngủ sẽ cho nhân cách khác một cơ hội thức tỉnh.
Vì mãi lo lắng chuyện này mà khi anh đến chỗ đội trưởng Hình, cả người
vẫn không thể nào bình tĩnh lại được, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ,
ngay đến đội trưởng Hình cũng nhận ra anh khác thường.
"Sao thế?" Ông đặt hồ sơ xuống, hỏi Kiều Trạch.
Kết hợp danh sách Kiều Trạch lấy được từ chỗ Hoàng Giai Ngâm cùng với
đám người bên cạnh Hoắc tổng xuất hiện cùng với Lộ Tiểu Thành vào đêm
hôm đó, tất cả mọi người đều cùng xác nhận Lộ Tiểu Thành chính là Hoắc
tổng, sau khi tất cả những người có liên quan lần lượt bị bắt, cả vụ án
giống như tiến vào giai đoạn cuối, nhưng Lộ Tiểu Thành không thể nào vừa làm "kẻ chỉ điểm" lại vừa là Hoắc tổng được, cũng vì điểm mâu thuẫn này mà không thể kết thúc vụ án được.
Lộ Tiểu Thành cũng thế, Thương Kỳ Ngô Man Man cũng vậy, hoặc thậm chí là Hoàng Thường Hoàng Giai Ngâm, đều là thành viên quan trọng của tập đoàn Hoắc tổng, nhưng lại không thể nào chạm đến trung tâm, thậm chí ngay
đến đại bản doanh của tập đoàn Hoắc tổng, bọn họ chưa từng đặt chân đến.
Từ tình hình thảo luận ban nãy với Kiều Trạch cùng với chỗ khác thường
ngày hôm nay của Kiều Trạch, trực giác mách bảo đội trưởng Hình rằng
Kiều Trạch đang che giấu chuyện gì đó.
Kiều Trạch cũng không muốn giấu đội trưởng Hình, vụ án đã đi đến một
bước này, anh không thể nào vì tư tình cá nhân mà kết thúc vụ án một
cách qua quýt được.
"Đúng là có chuyện khác." Kiều Trạch gật đầu, tay đút vào túi áo khoác,
"Trong lần vây bắt ở biệt thự nhà họ Hoàng ngày đó, tôi đã tìm được đoạn băng, là Cao Viễn trước khi chết..."
Đang nói thì đột nhiên dừng lại.
Đội trưởng Hình thấy sắc mặt anh thay đổi, lập tức nghiêm mặt đứng thẳng người lên: "Sao thế?"
Mặt Kiều Trạch tái nhợt, lật tìm trong ngoài túi nhiều lần, không có, không có gì cả.
Anh nhanh chóng nhớ lại chiều nay, lúc ra ngoài đi dạo với Lộ Miểu, cô có vươn tay vào túi áo anh.
Kiều Trạch vội vã đứng lên: "Bây giờ tôi nhất định phải về nhà một chuyến."
"Có thể Lộ Miểu bị cuốn vào vụ án này, e là cô ấy mắc bệnh đa nhân cách nặng."
"Một nhân cách khác của cô ấy tham gia vào vụ án, có quan hệ mật thiết với Hoắc tổng."
"Tôi đề nghị giám sát chặt Từ Gia Diên."
Vội vàng nói qua tình hình, Kiều Trạch không để ý đến đội trưởng Hình biến sắc, nhanh chóng xoay người ra ngoài.
***
Trong nhà Kiều Trạch.
Lộ Miểu tái mặt đờ đẫn ngồi trước máy tính.
Trên màn hình đang ở chế độ dừng, chính là cô, mà cũng không phải là cô.
Rõ ràng là bản thân trong gương nhưng lại như một kẻ xa lạ, ánh mắt đó, nụ cười lạnh đó.
Hai tiếng "Hoắc tổng" khiến cả người cô rét run lên, trong đầu phảng phất có hai giọng nói, không ngừng tranh chấp.
Cô nhớ đến Châu Mân Mân trong ánh lửa, nhớ lại vẻ khác thường của Kiều
Trạch mấy ngày qua, nhớ lại anh từng ung dung điều tra cô, nhớ lại trước khi Lộ Tiểu Thành xảy ra chuyện, có chết cũng không chịu khai ra Hoắc
tổng.
Điện thoại trên bàn không ngừng rung lên, cả người cô run rẩy, muốn giơ tay lấy nhưng lại không dám nghe máy.
Cô vô thức nhìn hai tay mình, run lên bần bật, cô không biết liệu đôi
tay này, vào thời điểm mà cô mê man, rốt cuộc đã gây ra bao nhiêu tội
ác, thậm chí là đã thấm máu của bao nhiêu người.
Cô không biết vì sao lại thành ra như thế, rõ ràng cô không phải như vậy.
Cô luôn cho rằng cô chính là cô, nhưng thì ra trên thế giới này vẫn tồn tại một cô khác, sống cùng cô trong một cơ thể này.
Bất chợt Lộ Miểu chẳng biết mình là ai, cô nhớ lại ngày xưa, khi còn
đang ở nhà họ Từ, xế chiều mỗi ngày đều đứng ở cổng nhà trẻ đợi Trần Kỳ
đến đón cô, một mình cô đứng trước cánh cửa sắt rỉ sét loang lổ, nhìn
tấm biển trên trạm xe buýt ở đối diện, trên phông nền màu trắng là hàng
chữ nhỏ màu đỏ đậm.
"Nếu có một ngày, chợt bạn chẳng biết mình là ai..."
Một hàng chữ đó, trong vô số lần mặt trời dần dần xuống núi không đợi
được Trần Kỳ đến đón cô, từng được cô không ngừng lặp đi lặp lại. Cô
không ngờ rằng, một câu nói từng làm bạn với cô trong những buổi chiều
đầy sợ hãi ấy, lại như số mệnh lặng lẽ rót vào cuộc đời cô.
Cô vẫn cho rằng cô chính là Lộ Miểu, cô chính là cô, nhưng thì ra không phải.
Lộ Miểu không biết rốt cuộc mình là ai.
Cô vừa mong muốn làm chuyện có ý nghĩa, lại vừa phá hủy đi tất cả những điều đó.
Trong đầu có có một âm thanh khác không ngừng vang vọng, cười nhạo sự
yếu đuối bất lực của cô, cười nhạo cô giả tạo, không ngừng nói với cô
rằng, hai tay cô máu tươi chảy đầm đìa thế nào, nói với cô rằng, cô
không đáng để sống trên thế gian này.
Tay cô run lên, từ từ mở ngăn kéo ra, cây súng phòng thân của cô im lặng nằm bên trong.
Cô như bị mê hoặc, run rẩy cầm lấy cây súng.
Cô không thể nào khống chế nổi bản thân, khống chế được một cô khác trong cơ thể.
Cô không biết vào lúc mà cô mê man, bản thân đã gây ra tội ác ngập trời
đến mức nào, đã tạo ra bao nhiêu ma túy, đã giết hại bao nhiêu người vô
tội và gia đình họ.
Nếu cô chết đi, liệu con người khác trong cô sẽ không còn cơ hội để ra ngoài gây họa nữa không?
Cô cầm lấy điện thoại đang rung lên, nghẹn ngào nói với Kiều Trạch trong điện thoại, "Em xin lỗi."
Cánh tay run run chầm chậm đặt họng súng đen kịt lên huyệt thái dương,
từng giọt lệ lớn đua nhau trào ra khỏi hốc mắt, âm thanh nghẹn ngào lăn
lộn từ sâu trong cổ họng, người Lộ Miểu run lên bần bật, ngón trỏ đặt ở
cò súng, từ từ ấn xuống...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT