Kiều Trạch không để ý đến cô ta, gọi cho đội trưởng Hình xong liền gọi cho Lộ Miểu, nhưng tắt máy.
Kiều Trạch chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Anh thông báo với cảnh sát mai phục bên ngoài, giao Hoàng Giai Ngâm lại cho họ.
Cho đến khi còng số tám nằm trên cổ tay, Hoàng Giai Ngâm vẫn không chịu tin Kiều Trạch là cảnh sát.
Trong mắt cô ta ngoài khiếp đảm ra thì chính là sợ hãi, ánh mắt dán chặt lấy Kiều Trạch, liên tục nỉ non lặp lại "không thể nào".
Kiều Trạch trong nhận thức của cô ta, từ trước đến nay đều là bụng dạ
nham hiểm, lạnh lùng không chút nương tay, hoàn toàn không có dáng vẻ
của cảnh sát mà cô ta biết.
Dù nói gì cô ta cũng không chịu tin Kiều Trạch là cảnh sát.
"Vậy là... Lộ Miểu cũng là cảnh sát đúng không?" Cô ta hỏi, đột nhiên
bật cười, "Một cảnh sát hít ma túy, một cảnh sát buôn lậu?"
"Cô ấy không hít ma túy!" Kiều Trạch xoay người rút thẻ nhớ ra, "Càng không buôn lậu."
Rồi quay người đi ra khỏi cửa.
"Thế thì sao, cô ta sẽ không sống nổi đâu."
"Cô ta không thể nào sống quay về được."
"Anh mãi mãi sẽ không thể nào gặp lại cô ta đâu."
...
Tiếng gào thét nức nở của Hoàng Giai Ngâm dần rời xa, Kiều Trạch rảo bước đi nhanh, lòng bàn tay lạnh như băng.
Bắt Hoàng Giai Ngâm vốn là chuyện trong kế hoạch, nếu Hoắc tổng ra mặt,
bên Lộ Miểu hành động thuận lợi, thì bên anh sẽ trực tiếp bắt Hoàng Giai Ngâm.
Nếu bên Lộ Miểu xảy ra điều ngoài ý muốn, bên anh sẽ xem xét tình hình
mà quyết định, nhưng bây giờ, anh không chờ được tin tức ở phía Lộ Miểu
nữa.
Anh nhanh chóng mở cửa lên xe, chạy đến địa điểm Lộ Miểu giao dịch.
Vừa lên xe chưa được bao lâu thì đội trưởng Hình gọi điện đến, vấn đề
bây giờ không phải là chuyện có hủy hành động hay không, mà hình như đối phương đã sửa lại thời gian địa điểm giao dịch, phía ông ta không thấy
ai.
Kiều Trạch mãi không liên lạc được với Lộ Miểu, anh không biết rốt cuộc bây giờ tình hình ra sao.
Người trong đoạn băng là Lộ Miểu, mà cũng không phải là Lộ Miểu.
Anh nhớ đến Châu Mân Mân trong ngọn lửa, Châu Mân Mân của đa nhân cách.
Anh ngờ rằng Lộ Miểu trong đoạn băng đó chính là nhân cách khác của cô.
Bây giờ anh không liên lạc được với Lộ Miểu, anh không rõ là Hoàng Giai
Ngâm vì muốn giết Lộ Miểu mà nửa đường đã sửa lại tuyến đường, hay là do nhân cách còn lại của Lộ Miểu thức tỉnh, tự mình sửa đường.
Đủ loại giả thiết hiện lên trong đầu, cũng may máy xác định vị trí vẫn
còn trên người Lộ Miểu, từ trên mặt đồng hồ, Kiều Trạch có thể biết được chỗ ở của Lộ Miểu, người vẫn còn ở trên đường ven biển trước khi đến
nhà máy hải sản phía Tây ngoại ô để giao dịch, chỉ là chấm tròn không hề di chuyển.
Kiều Trạch báo lại với đội trưởng Hình, rồi tự mình lái xe đến đó.
***
Lộ Miểu đang ở trong xe, nửa treo trên vách núi cạnh bờ biển.
Từ lúc bắt đầu hành động thì điện thoại cô đã bị tên cầm đầu tịch thu, vì lí do an toàn nhiệm vụ.
Bọn họ vốn đến địa điểm giao dịch trước, tất cả đều rất bình thường,
không ngờ vừa chạy qua quốc lộ ven biển thì đột nhiên xe tải đi cùng mất khống chế lao thẳng vào xe cô.
Kiều Trạch có sắp xếp để Đường Viễn đi theo bảo vệ cô, nhưng mọi chuyện
xảy ra hết sức đột ngột, Lộ Miểu không né kịp, ngay cả Đường Viễn ở
trong một chiếc xe khác cũng không kịp phản ứng.
Quốc lộ bên này nằm giữa núi và biển, hai bên đường một bên vách đá một
bên núi, đoạn đường hẻo lánh hoang vu, không có xe hay người nào qua
lại, trên mặt biển ngoài tiếng sóng ra cũng chỉ có tiếng chim hải âu,
càng không có thuyền ra khơi.
Hoàng Giai Ngâm muốn để người xử lí Lộ Miểu trước khi giao dịch.
Kiều Trạch có thể đoán được ý đồ của cô ta, nhưng đã đánh giá thấp mức độ tàn nhẫn trong đó.
Đường Viễn không ngờ rằng, một giao dịch ma túy lớn như thế, biết rõ
quan hệ giữa Lộ Miểu với Hoắc tổng, hơn nữa trước bao nhiêu con mắt,
thậm chí là camera giao thông theo dõi, vậy mà Hoàng Giai Ngâm dám công
khai giết người, có ý đồ ngụy trang thì tai nạn giao thông mà đưa Lộ
Miểu vào chỗ chết, hoàn toàn không quan tâm sau khi tai nạn xảy ra vụ
giao dịch có thể không thành.
Ngoài Kiều Trạch ra, trong mắt Hoàng Giai Ngâm không có việc gì là hệ trọng.
Hoặc cũng có thể Hoàng Giai Ngâm đã sớm bảo người phá hủy camera giao thông.
Đường Viễn không có thời gian tự hỏi khả năng này, lúc xe tải mất khống
chế lao thẳng vào xe Lộ Miểu thì nhanh chóng lái xe đâm vào chiếc xe tải kia, mặc dù giảm chậm thế tấn công của xe tải lại, nhưng cuối cùng vẫn
không ngăn cản kịp, xe Lộ Miểu vẫn bị mất kiểm soát văng ra khỏi vành
đai bên đường, treo giữa vách núi.
Nửa thân xe bị mắc kẹt giữa vành đai, chỉ cần hơi trượt một chút là có thể gặp phải nguy cơ vô cùng.
Đường Viễn hổn hển xuống xe, cầm theo súng chĩa vào ghế tài xế xe tải, là người của Hoàng Giai Ngâm, tên cầm đầu.
"Mẹ kiếp chúng mày điên rồi à?" Đường Viễn lớn tiếng hét lên với gã ta.
Trong tay gã ta cũng cầm súng, lạnh lùng nhìn Đường Viễn: "Mẹ nhà mày, tốt nhất mày đừng có xen vào việc của người khác."
Ba tên khác trong xe cũng nhảy xuống.
Tên cầm đầu hất cằm với ba tên nọ: "Đẩy xe xuống đi!"
Đường Viễn chĩa họng súng vào ba kẻ đó, quát lớn: "Cấm nhúc nhích!"
Người chắn trước đầu xe, không để kẻ khác lại gần.
Xe ở sau lưng hơi trượt một chút, Đường Viễn cuống đến mức không nắm
được súng, anh ta không biết Lộ Miểu thế nào rồi, có bị thương hay
không, có thể tự mình bò ra được không, bây giờ bốn kẻ này như hổ rình
mồi, anh ta không thể quay đầu lại.
Bốn tên kia cũng lạnh lùng giằng co với anh ta.
"Tao khuyên mày tốt nhất đừng có xen vào việc của người khác." Tên cầm
đầu mở miệng, "Chuyện này mày cứ coi như không phát hiện, xảy ra vấn đề
thì bọn tao chịu trách nhiệm."
Chợt lúc này trên con đường đối diện có xe đến gần.
Trong nháy mắt đó, trong lòng Đường Viễn dâng lên một tia hi vọng, nhưng khi nhìn thấy xe tắt máy, bốn người đàn ông từ từ xuống xe, tia hi vọng vừa nhen nhóm nơi đáy lòng lập tức bị dập tắt.
Người đến là để lấy hàng.
Nơi đây cách địa điểm giao dịch khoảng năm km.
Gã đứng đầu kinh ngạc nhìn chiếc xe mắc kẹt trong vành đai, rồi nhìn sang tên cầm đầu.
"Xem ra có vở kịch hay rồi?" Hắn ta cười hỏi.
Tên cầm đầu đang đinh đáp lời thì đột nhiên từ xa có tiếng động cơ ô tô
truyền đến, một chiếc Passat màu đen dùng tốc độ như tên bắn lao thẳng
về phía này, khiến một đám đang muốn chào hỏi phải giật mình hoảng sợ
lùi về sau mấy bước.
Passat màu đen nhanh chóng dừng lại, Lộ Tiểu Thành bước xuống, đi theo còn có bốn người.
Đường Viễn biết Lộ Tiểu Thành, lúc này không quan tâm là địch hay là ta nữa, hét to lên với cậu: "Mau cứu người!"
Tên cầm đầu không biết Hoắc tổng, nhưng gã ta biết Lộ Tiểu Thành, đang
định bước lên cản thì bị người của Lộ Tiểu Thành ngăn lại, nhất là tên
vóc dáng cao đứng đầu, trực tiếp nhắm súng vào đầu gã ta: "Mày điên rồi
à, biết người mày muốn diệt là ai không hả?"
Chỉ một câu đã khiến tên cầm đầu tái mặt, dù gã ta đi theo Hoàng Thường
làm việc, nhưng người bên Hoắc tổng trực tiếp phái xuống không ít, gã ta biết tên cao này, cũng biết hắn ta có địa vị thế nào ở chỗ Hoắc tổng.
Xử lí Lộ Miểu là tử lệnh Hoàng Giai Ngâm đưa ra, gã ta ở nhà họ Hoàng
nhiều năm như thế, cả Hoàng Thường với Hoàng Giai Ngâm đều đối xử không
bạc với gã, cũng có mấy phần cảm tình với nhà họ Hoàng, chỉ nghĩ giúp
Hoàng Giai Ngâm dọn dẹp tình địch chứ không phải chuyện gì to tát, không ngờ người của Hoắc tổng lại đích thân ra tay, rõ ràng điện thoại của
mọi người đã bị lấy đi trước khi hành động, không có ai có thể báo cho
cậu ta biết chuyện Lộ Miểu được.
Lộ Tiểu Thành không hề để ý đến rối loạn bên này, vội vàng chạy đến cạnh xe, gấp gáp gọi to "chị ơi chị ơi" bên vách núi đen tuyền.
Lộ Miểu ở trong xe choáng váng nhất thời.
Hai chiếc xe vốn chạy song song với nhau, xe của cô chạy ở vành ngoài,
đột nhiên xe tải tấn công về phía cô, xe tải thể tích lớn, gần như dùng
hết tốc độ mà va chạm, khiến cô hoàn toàn không chống đỡ nổi, chỉ có thể nhanh chóng đánh ngược tay lái trong tình thế cấp bách, tránh mất kiểm
soát mà rơi xuống vực.
Lộ Tiểu Thành rít lên khiến cô từ từ tỉnh lại, vừa thử cử động đã cảm
thấy xe lay động chực sắp rơi, cô hoảng hốt nín thở lập tức dừng động
tác lại, nhìn xung quanh bốn phía, nhanh chóng đoán được tình hình của
mình.
Lộ Miểu bình ổn tâm trạng, ép mình bình tĩnh trước, rồi sau đó quan sát xung quanh.
"Chị?" Trên đường núi hiểm trở, âm thanh hoảng sợ của Lộ Tiểu Thành vẫn còn vang vọng.
Lộ Miểu không thể nào trả lời cậu, chỉ một động tác nhỏ của cô đều có thể khiến xe rơi thẳng xuống dưới.
Cô nhanh chóng tìm được một hố nhắm trên vách núi bên ngoài xe.
Lộ Miểu tính toán khoảng cách vị trí bên dưới mình với điểm nhắm, khẽ
cắn răng, dùng sức đẩy cửa xe ra, trước khi xe rơi xuống liền nhảy người về phía vách núi, giơ tay ra giữ lấy hố trên vách.
Sắc mặt của Lộ Tiểu Thành và Đường Viễn từ trắng bệch chuyển thành mừng như điên.
"Chị!"
"Lộ Miểu!"
Trong giọng nói khác nhau đều mơ hồ có vẻ nghẹn ngào nhẹ nhàng thở ra.
Lộ Miểu ngẩng đầu nhìn hai bóng người mờ ảo đứng trên đường: "Tôi không sao."
Tay bám vào vách núi cố hết sức trèo lên trên, chân cô bị đâm đến mức xương cốt đau nhức.
Lộ Tiểu Thành nằm xuống, giơ tay ra với cô, lúc cô từ từ đến gần thì nắm chặt lấy tay cô kéo lên.
Lộ Miểu vừa đứng vững trên mặt đất thì Lộ Tiểu Thành đã không kiềm chế
được mà ôm chặt lấy cô, trái tim treo lên vẫn chưa kịp hạ xuống, bất
chợt đuôi mắt thoáng trông thấy ánh sáng lóe lên trên đỉnh núi đối diện, vậy là gần như theo bản năng, cậu ôm lấy Lộ Miểu xoay người lại, động
tác vừa nhanh vừa nặng, Lộ Miểu bị quay mạnh đến mức mặt đập vào lồng
ngực cậu, đồng thời tiếng đạn cùng với tiếng rên truyền đến bên tai.
Trong nháy mắt đại não Lộ Miểu trống rỗng, hai mắt mở to từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Lộ Tiểu Thành.
Trong đêm tối, sắc mặt Lộ Tiểu Thành lại trắng bệch vô cùng, cậu dùng hết sức vạch nụ cười yếu ớt ra với cô.
"Chị, em chưa từng làm chuyện gì khiến chị thất vọng." Giọng nói yếu ớt, cố gắng nhét vào tay Lộ Miểu một mảnh vải.
Vội vàng muốn kiểm tra xem cậu có bị thương không, nhưng cánh tay Lộ
Tiểu Thành đã vô lực hạ xuống, cả người như con diều đứt dây, ngã ra sau vách núi đã mất vành đai bảo vệ.
"Tiểu Thành!" Lộ Miểu vội vàng đưa tay ra giữ lấy cậu, nhưng lại không
giữ được, đầu ngón tay nhẹ nhàng sượt qua tay cậu, "ùm" một tiếng vang
lên, người đã rơi xuống biển đêm đen tuyền.
"Lộ Tiểu Thành!"
Lộ Miểu phát điên ghé vào trên vách núi, điên cuồng giơ tay ra mò mẫm
bên dưới, giọng khản đặc, xung quanh đã sớm hỗn loạn không ngừng, tiếng
súng đan xen tiếng động cơ ô tô, tiếng còi cảnh sát lẫn lộn trong âm
thanh gào thét đau đớn, một mảnh rối loạn, nhưng cô đã không còn trông
thấy hay nghe thấy được gì, hai mắt mở to, cố gắng tìm kiếm bóng người
trong biển lớn.
Kiều Trạch vừa đuổi đến liền nhìn thấy Lộ Miểu nằm trên vách núi đứt hơi khản tiếng hét to tên "Lộ Tiểu Thành", người nhìn như phát điên, hoàn
toàn mất kiểm soát.
Anh vội vã đi đến ôm cô, không ngừng gọi tên cô "Lộ Miểu" "Lộ Miểu",
nhưng cô không nghe lọt, sắc mặt hỗn loạn, cầm lấy áo ánh khóc không ra
tiếng.
"Lộ Tiểu Thành rơi xuống rồi, mau cứu cậu ấy đi, em cầu xin anh..."
Cô không ngừng khóc tức tưởi, rồi bất chợt hai tay buông lỏng ra, người ngã vật ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT