Vì suy nghĩ này mà trái tim vừa buông lỏng của Kiều Trạch lại thoáng nhảy lên, như bị ai đó bóp chặt, treo
trên không trung, không cách nào rơi xuống được.
Lộ Miểu mơ hồ cảm thấy anh không được yên lòng, sau khi thăm Châu Mân Mân được một lúc, cô bèn đợi anh ra về.
Có vẻ như Trần Nhất Tử thở phào một hơi khi bọn họ về.
Từ khi vào nhà Kiều Trạch đã bình tĩnh quan sát cô ta, ánh mắt và những
hành động lén lút của cô ta đã tiết lộ chính cô ta đang vô cùng lo lắng
bất an.
Súng biến mất khiến cô ta không yên lòng hổi.
Lúc anh và Lộ Miểu vào nhà, cô ta vờ như nói bóng gió hỏi anh, liệu
trong ngày giúp dập đám cháy đó có trông thấy một chiếc hộp màu đen hay
không.
Cô ta nói là đồ bạn gửi lại ở nhà mình, tương đối quan trọng.
Rõ ràng cô ta biết thứ đồ trong chiếc hộp đó là gì.
"Hình như hai ngày nay anh có tâm sự thì phải." Âm thanh dịu dàng của Lộ Miểu cắt đứt luồng trầm tư của anh.
Hai người mới ra khỏi nhà Trần Nhất Tử, vừa lên xe.
Lộ Miểu thấy anh hết nhìn Châu Mân Mân lại nhìn cô, đã cảm thấy anh
không bình thường, ánh mắt anh nhìn cô mang theo mấy phần suy nghĩ sâu
xa, nhưng từ trước đến nay anh giỏi nhất là việc che giấu tâm tư, khiến
cô không thể đọc được chút gì từ gương mặt anh.
Cô không thích cảm giác này.
Cô không thích anh ở trước mặt cô mà cũng kín đáo khó lường.
Kiều Trạch quay đầu sang nhìn cô, cô cũng đang nhìn anh, trong mắt là dịu dàng vô hạn.
Bao trùm lấy cô là sự im lặng bình thản, tựa như dòng suối mát, êm ả mềm mại.
Anh không nhịn được duỗi tay ra ôm lấy cô.
Lộ Miểu hơi giãy dụa, ấp úng nói: "Anh đừng có lần nào cũng buồn bực im lặng như vậy nữa mà."
"Anh như vậy khiến em rất sợ."
"Em sợ cái gì?" Kiều Trạch buông cô ra, véo lấy mũi cô, "Anh chỉ đau đầu vì vụ án này thôi."
Vừa dứt lời, điện thoại liền vang lên.
Tiếu Trạm gọi điện đến: "Kết quả giám định đã có rồi. Dấu mòn của loại đạn khớp như đúc."
Kiều Trạch: "Được rồi."
Anh tắt máy, quay đầu lại nhìn Lộ Miểu.
"Anh có chút việc phải đến cục một chuyến, em muốn về nhà nghỉ ngơi hay đến chỗ của Lộ Tiểu Thành?"
Lộ Miểu nghĩ một lúc: "Đến chỗ Lộ Tiểu Thành đi. Hôm nay cậu ấy đi vắng, em muốn về tìm xem liệu có manh mối gì không."
Kiều Trạch gật đầu, đưa cô đến cửa biệt thự nhà Lộ Tiểu Thành rồi mới lái xe đến chỗ phó cục trưởng Lưu.
Người vừa bước vào văn phòng của phó cục trưởng Lưu, Kiều Trạch liền
thuận tay đóng cửa lại, lấy khăn tay từ túi áo khoác ra, trên khăn tay
có một dấu chân mơ hồ.
Nhân lúc đổi giày ở nhà Trần Nhất Tử, thừa dịp cô ta không chú ý, Kiều Trạch lén in lấy dấu giày du lịch của cô ta lên đó.
Phó cục trưởng Lưu cầm lấy, nhìn một lúc rồi đưa cho người khác đi kiểm
tra. Nhưng chưa kiểm tra được gì thì người mà ông ta cài đặt theo dõi
Trần Nhất Tử gọi điện đến, nói Trần Nhất Tử đã ra ngoài.
Trong lần điều tra này, Trần Nhất Tử với Lê Viễn Tường không hề có chút
liên quan nào, cô ta không có động cơ giết người, nên Kiều Trạch đoán là được người ta nhờ.
Trong thời gian ngắn ngủi ở nhà Trần Nhất Tử, anh thấy cô ta luôn ở vào
trạng thái bất an khi mất súng, một thứ quan trọng như vậy bị mất, nhất
định cô ta sẽ phải đi tìm người đứng đằng sau thương lượng.
Kiều Trạch dựa vào tin nhắn của cảnh sát giám sát hành tung của Trần Nhất Tử gửi đến, liền bám theo để theo dõi.
Anh đoán Trần Nhất Tử chắc chắn đi tìm Từ Gia Diên, nhưng không ngờ là cô ta lại đến căn biệt thự của Lộ Tiểu Thành.
Kiều Trạch bám sát dọc đường đến gần biệt thự của Lộ Tiểu Thành, nhìn
thấy cô ta từ từ lái xe đi vào trước sân, bèn lấy điện thoại ra gọi cho
Lộ Miểu.
Lộ Miểu mới vừa về đến nhà không lâu, trong phòng không có ai.
Cô vốn định nhân dịp Lộ Tiểu Thành đi vắng mà lục soát phòng sách của
cậu ta. Lúc này đang ở phòng sách, vừa mới tìm đồ trong ngăn kéo thì
điện thoại vang lên, đang tính bắt máy thì lại mơ hồ nghe thấy tiếng cửa mở, lập tức đóng ngăn kéo lại, lách mình ra khỏi cửa, thuận tiện bắt
máy.
"Từ Gia Diên ở chỗ em ư?" Vừa kết nối cuộc gọi, Kiều Trạch đã hỏi một câu không đầu không đuôi.
Lộ Miểu sửng sốt: "Không có..."
Đuôi mắt thoáng thấy cửa lớn dưới lầu đẩy ra, cũng nhìn thấy Trần Nhất Tử đi vào.
Bước chân của cô khựng lại, theo bản năng nhìn về phía cô ta.
Trần Nhất Tử đứng dưới lầu không thấy được cô, sau khi quét mắt nhìn khắp phòng thì lấy điện thoại ra gọi điện.
Không tới một lát sau, Lộ Miểu loáng thoáng nghe thấy có âm thanh truyền đến từ phòng đánh bài ở đằng sau.
Lộ Miểu kinh ngạc quay đầu lại nhìn phòng đánh bài.
Sáng nay trước khi đi, Lộ Tiểu Thành có nói với cô rằng hôm nay có việc
phải ra ngoài, lúc nãy cô về cố ý gọi Lộ Tiểu Thành mấy tiếng, cũng đẩy
cửa các căn phòng khác xem thế nào, sau khi chắc chắn không có ai cô mới vào phòng sách.
Nhưng cô lại không ngờ trong nhà còn có người.
Gần như theo bản năng, Lộ Miểu lách người vào phòng.
Không đầy một lát, phòng đánh bài được đẩy ra từ bên trong, Lộ Tiểu
Thành vừa ngáp vừa bước ra, người nhìn như vừa tỉnh dậy, trên người còn
mặc bộ quần áo ở nhà tối màu.
Ở một góc trong phòng có đặt một chiếc sạp mềm nghỉ ngơi, Lộ Miểu đoán
có lẽ Lộ Tiểu Thành ngủ ở bên trong nên cô không phát hiện ra.
Trần Nhất Tử bước lên lầu, nhìn Lộ Tiểu Thành, hai tay khoanh trước ngực: "Đã xảy ra chuyện rồi."
Lộ Tiểu Thành mới ngáp một nửa bèn dừng lại.
Cậu nhìn cô ta một cái, rồi đưa mắt nhìn phòng Lộ Miểu, nhấc chân đi đến gần.
Lộ Miểu nhanh chóng trốn vào tủ quần áo.
Lộ Tiểu Thành ở ngoài cửa gọi cô hai tiếng, không có ai trả lời mới đóng cửa rời đi.
Xuyên qua ván cửa, Lộ Miểu mơ hồ nghe thấy cậu nói với Trần Nhất Tử: "Đến phòng sách."
Lộ Miểu đợi tiếng bước chân rời xa mới ra khỏi tủ quần áo, bật máy tính
lên, không lâu sau, Lộ Tiểu Thành với Trần Nhất Tử nhanh chóng xuất hiện trên màn hình.
Cô nhân lúc Lộ Tiểu Thành không để ý đã cài máy theo dõi vào.
Trong phòng sách, Trần Nhất Tử dựa vào bàn máy tính mà đứng, hai tay
khoanh trước ngực, nhìn thẳng vào Lộ Tiểu Thành: "Không thấy súng đâu."
Lộ Tiểu Thành khó hiểu nhìn cô ta một cái: "Súng gì?"
Trần Nhất Tử: "Súng giết Lê Viễn Tường."
Trong lòng Lộ Miểu đập "thình thịch", cô nhìn sang Lộ Tiểu Thành.
Gương mặt bình tĩnh của Lộ Tiểu Thành đã che đi toàn bộ cảm xúc của cậu, nhưng cậu vẫn khá cẩn thận, lấy tay che môi ho nhẹ một tiếng, đưa mắt
nhìn quanh bốn phía.
"Chị gái tôi đang ở đây." Cậu ta nói.
Trong mắt Trần Nhất Tử xẹt qua tia kinh ngạc, lập tức nhìn ra cửa: "Cậu sợ cô ta biết?"
"Cô ta không biết sao?" Cô ta nói, "Nhưng chị gái cậu lạ lắm, tôi còn nhớ..."
"Cô Trần."
Lộ Tiểu Thành ngắt lời cô ta, đưa mắt nhìn đồng hồ: "Cô về trước đi, lần khác tôi hẹn cô sau."
Nói xong xoay người mở cửa phòng, tiễn khách.
Lộ Miểu đóng máy tính lại, hai tay lạnh cóng.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, từ xa đến gần, rồi lại dần đi xa.
Lộ Miểu mở cửa phòng ra, đứng ở đầu cầu thang. Lộ Tiểu Thành vừa tiễn Trần Nhất Tử về xong, ngẩng đầu lên liền thấy cô.
"Chị?" Cậu ngạc nhiên gọi cô một tiếng, đưa mắt nhìn xung quanh, "Chị về từ lúc nào thế?"
"Chị về lâu rồi." Lộ Miểu nói, bước xuống lầu, "Người ban nãy... là thư ký của anh trai à?"
Lộ Tiểu Thành do dự một lúc rồi gật đầu: "Anh Từ bảo cô ấy đến đưa vài thứ cho em."
Lộ Miểu: "Chị nhớ trước đây anh ấy có nói với chị, anh ấy không biết tăm tích của em."
Lộ Tiểu Thành nhìn chằm chằm cô: "Chị... Chị xem em bây giờ đi, về với không về cũng có gì khác nhau đâu chứ."
Lộ Miểu mấp máy môi không nói gì, bước đến trước bàn, lấy một túi đồ từ
trong túi quần ra, chính là túi ma túy giả lúc trước Kiều Trạch đưa cho
cô phòng thân.
Cô ném thứ đồ kia lên bàn, đổ đồ bên trong ra, cầm lấy bật lửa trên bàn, làm như muốn đốt.
Lộ Tiểu Thành biến sắc, xoay người nhào qua phía cô, chụp lấy tay cô.
"Chị, chị đang làm gì thế hả?" Cậu quát lớn tiếng.
Lộ Miểu nhìn cậu đầy kì quái: "Hít."
"Không phải bây giờ cậu làm việc này sao?" Lộ Miểu nói, "Có càng nhiều
người giống chị, cậu mới có thể kiếm tiền mà, không phải ư?"
Đột nhiên Lộ Tiểu Thành mất khống chế, dùng sức cướp lấy bật lửa trên
tay cô, bàn tay to quét qua trên bàn, những thứ bên trên đều rơi xuống
đất.
Lộ Miểu ngỡ ngàng nhìn cậu.
Lộ Tiểu Thành cũng nhìn cô, khóe môi mím chặt, đôi môi run rẩy, ánh mắt ghim chặt vào người cô.
"Chị, chị thật sự đụng vào những thứ này sao?"
"Vì sao chị lại muốn đụng đến nó?" Cậu hỏi, giọng nói đã có vẻ khàn khàn.
Lộ Tiểu Thành như thế khiến cô khó chịu, cho dù cách xa nhiều năm, cậu
vẫn luôn là Lộ Tiểu Thành như ngày xưa, một lòng một dạ vì cô mà nghĩ.
Cô muốn thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cắn môi khẽ hỏi cậu: "Tiểu
Thành, cậu đã ghét chị đụng vào những thứ đó, vậy vì sao cậu còn đi buôn lậu?"
Lộ Tiểu Thành quay đầu sang chỗ khác.
"Sao cậu lại là Hoắc tổng?" Cô hỏi, "Cậu là Hoắc tổng thật sao? Vì sao cậu phải buôn lậu hả Lộ Tiểu Thành?"
Lộ Tiểu Thành vẫn không đáp, hầu kết lên xuống kịch liệt.
Lộ Miểu chán nản ngồi xuống ghế: "Tiểu Thành, trước kia chị cảm thấy cậu là bị người ta ép buộc, cậu có nỗi khổ của riêng, mỗi lần nghĩ đến việc chị hại cậu thành ra như thế, chị vô cùng khó chịu. Nếu chị tìm được
cậu, chị nhất định sẽ để cậu cai nghiện, sau đó chúng ta bắt đầu lại lần nữa. Nhưng vì sao cậu lại nhúng tay vào việc đó, rõ ràng cậu ghét nó
đến thế kia mà."
Dứt lời, giọng cũng nghẹn ngào, hai mắt cô đỏ hồng, ngẩng đầu nhìn Lộ Tiểu Thành: "Tiểu Thành, vì sao cậu phải như thế?"
"Rốt cuộc đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, vì sao cậu lại buôn nó, vì sao cậu trở thành Hoắc tổng?"
Lộ Tiểu Thành im lặng một hồi: "Chị, chị đừng hỏi nữa."
Cậu sẽ không nói gì hết.
Lộ Miểu rất khó chịu, từ khi Lộ Tiểu Thành xuất hiện, mỗi ngày của cô đều như chịu giày vò.
Nếu cậu thật sự là Hoắc tổng, nếu cậu thật sự buôn bán ma túy, thì đó là tội chết.
Tội chết! Người em trai cô tìm hơn năm năm, cuối cùng chỉ để lại cho cô một bản án tử hình.
"Tiểu Thành." Lộ Miểu khóc nấc lên, "Chúng ta rút tay, đi tự thú có được không?"
"Nếu cậu xảy ra chuyện gì không hay, chị với bố mẹ biết làm sao bây giờ?"
Lộ Tiểu Thành không đáp lời cô.
Trái tim Lộ Miểu rơi xuống vực thẳm.
"Vì sao cậu lại thành ra thế này?" Cô hỏi, cúi đầu líu ríu, không ai trả lời cô, im ắng dần bao phủ khắp căn phòng.
Ngực bị bịt nghẹn khiến cô suýt nữa không thở nổi, áp lực trong mấy ngày liên tiếp vừa qua gần như đè lấy cô.
Dường như đến một giây Lộ Miểu cũng không đợi được nữa, đứng bật dậy mở cửa phòng lao ra ngoài.
Cô không biết mình muốn đi đâu, chỉ muốn chạy đến một nơi thông thoáng,
người đi ra khỏi sân không một mục đích, đi đến đầu đường thì bỗng bị
tiếng còi xe làm bừng tỉnh.
Cô mờ mịt nhìn xung quanh, thấy xe của Kiều Trạch.
Anh dừng xe bên cạnh cô, ló đầu ra khỏi cửa kính.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Kiều Trạch hỏi.
Lộ Miểu lắc đầu, mở cửa ghế phụ ra, lúc quay đầu lại nhìn Kiều Trạch thì mắt mũi đỏ ửng, không kiềm nén được cảm xúc, khàn giọng nói với Kiều
Trạch: "Ôm em đi."
Cả người nhào vào lòng Kiều Trạch, bả vai run lên, cùng với giọng nghẹn
ngào đầy áp lực, từng giọt nước mắt nóng hổi nhanh chóng thấm ướt vạt áo trước ngực anh.
"Lộ Miểu?" Anh lo lắng cúi đầu nhìn cô.
Cô càng lúc càng không ngừng khóc, nhìn như rất muốn kiềm chế cảm xúc
nhưng không nổi, vừa khóc vừa không ngừng hỏi anh, "Kiều Trạch, phải làm sao bây giờ?" "Kiều Trạch, em không biết bây giờ phải làm sao nữa?"
"Tại sao cậu ấy..."
Cả người khóc như rút hết sức lực.
Anh chưa từng thấy cô bất lực đau lòng như vậy bao giờ, nhưng ngoại trừ
ôm cô ra, để mặc cô phát tiết, thì anh không thể làm được gì.
Nhiều lúc anh nghĩ, nếu năm mười bảy tuổi Lộ Tiểu Thành không thôi học,
không đến cửa tiệm của Nhậm Vũ, không quen Trương Khởi, hoặc biết cách
chọn bạn mà chơi, liệu có khi nào sẽ không bị lừa hít ma túy, cũng sẽ
không có cái đêm của năm năm trước, lại càng không có ngày hôm nay?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT