Theo bản năng muốn đi về phía cô bé, nhưng Kiều Trạch đã túm chặt lấy tay cô kéo qua một bên: "Đứng yên đừng nhúc nhích."
Anh cảnh giác nhìn khắp bốn phía, không phát hiện ra điều gì khác thường mới nhìn sang Châu Mân Mân.
Cô bé vẫn đứng trong ánh lửa, không khóc không sợ, hoàn toàn không thấy
vẻ ngoan ngoãn xấu hổ của ngày thường đâu, chỉ còn lại nụ cười quỷ dị và ánh mắt dữ dằn.
"Chị ơi, chúng ta đốt cháy hết bọn chúng được không?" Cô bé hỏi.
Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn cô bé, gọi hai tiếng "Mân Mân".
Chợt ánh mắt Châu Mân Mân chuyển sang nghi ngờ, rồi sau đó biến thành kinh hoàng.
"Lửa... Lửa... Chị ơi, lửa to quá..." Cô bé vừa hét vừa khóc, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.
Kiều Trạch và Lộ Miểu đưa mắt nhìn nhau, tiến lên ôm lấy cô bé, Châu Mân Mân nằm trên vai anh, đột nhiên lại trở nên hung ác, nghiến răng đập
mạnh vào vai Kiều Trạch: "Đốt chết các người, đốt chết hết các người..."
Nhưng khi đến trước mặt Lộ Miểu thì lại quay về dáng vẻ hoảng loạn sợ
sệt, vừa run vừa khóc, dường như bị dọa không nhẹ, không ngừng duỗi
người về phía Lộ Miểu.
Kiều Trạch vốn không muốn, nhưng Lộ Miểu đã giơ tay ra.
Châu Mân Mân được Lộ Miểu ôm lấy từ Kiều Trạch, cô bé vẫn cúi đầu khóc, vừa khó vừa gọi cô "chị ơi chị ơi".
Kiều Trạch nhìn Châu Mân Mân, rồi lại nhìn Lộ Miểu, che lấy hai người đi xuống lầu.
Lính cửu hỏa đã đến, bắt đầu dập lửa trong phòng.
Kiều Trạch ôm lấy hai người đi xuống khu đất an toàn bên dưới, Châu Mân
Mân bị dọa sợ không ngừng ôm Lộ Miểu khóc, dù Lộ Miểu dỗ thế nào cũng
không nín được, cũng không còn dáng vẻ quỷ dị hung ác trong ngọn lửa vừa nãy nữa.
Trong lòng Kiều Trạch nghi ngờ, bất kể là trận hỏa hoạn này hay là Châu Mân Mân vừa rồi cũng khiến anh nảy sinh nghi vấn.
Anh nhìn Lộ Miểu, sau khi xác định Châu Mân Mân không có gì khác thường mới xoay người lên lầu giúp người khác dập lửa.
Lửa trên lầu đã khống chế được cơ bản, thế lửa không lớn cũng chẳng nhỏ, từ phòng khách lan đến phòng ngủ, lính cứu hỏa đang dập ngọn lửa cháy
lan.
Kiều Trạch đến giúp bọn họ dập tắt những thứ đồ bị cháy trong phòng ngủ.
Lửa đã liếm đến giường, Kiều Trạch nhấc nệm lên, dưới giường đặt không ít đồ, có túi sợi vải PE và có cả vali xách tay màu đen.
Túi sợi vải đã bị lửa đốt cháy, đang lan dần đến vali màu đe.
Kiều Trạch kéo vali ra, không ngờ vali lại khóa, dùng hết sức mới mở ra được, một thứ màu đen đập thẳng vào mắt.
Kiều Trạch khựng lại, trở tay đóng vali rồi gọi cho Tiếu Trạm.
Tiếu Trạm nhanh chóng có mặt, đưa thứ đồ đó quay về.
Kiều Trạch không đi theo mà cùng với Lộ Miểu đưa Châu Mân Mân đến bệnh viện kiểm tra.
Cơ thể cô bé không có vấn đề gì, chỉ là về mặt tinh thần, bác si nghi là đa nhân cách phân liệt.
"Đa nhân cách?" Vì hai chữ này mà tim Kiều Trạch đập thình thịch, nhìn ra Lộ Miểu đang ngồi ở ngoài với Châu Mân Mân.
Vừa nãy bác sĩ để Lộ Miểu ôm người vào chẩn đoán, sau đó lại bảo cô đưa
đứa trẻ ra ngoài, có mấy lời không hợp nói trước mặt con nít.
Bác sĩ gật đầu: "Từ cuộc sống của cô bé với biểu hiện trước sau và chẩn
đoán vừa rồi mà nói, rất có thể là đa nhân cách phân liệt. Tức là trong
cơ thể cô bé có tồn tại hai hoặc nhiều hơn nhân cách đặc biệt, mỗi một
người chiếm vị trí chi phối vào một thời gian riêng biệt. Những nhân
cách này đều độc lập, tự chủ, có trí nhớ riêng, phẩm chất riêng và hành
vi riêng của mình, nhưng nhân cách bình thường ban đầu lại không biết
đến những nhân cách còn lại, mà nhân cách vừa xuất hiện lại có hiểu biết tương đối với nhân cách ban đầu, hơn nữa tính cách của nhân cách mới
hoàn toàn bất đồng với nhân cách ban đầu, ví dụ một người tốt bụng, thì
người kia có thể rất hung dữ."
"..." Trong lòng Kiều Trạch nặng trịch, bất giác nhìn Lộ Miểu một cái.
Cô đang thấp giọng vỗ về Châu Mân Mân, nghiêng người với Kiều Trạch, một bên mặt dịu dàng nhẹ nhàng, cũng không để ý thấy Kiều Trạch đang nhìn
mình chăm chú.
"Cái đó... thường hình thành trong tình huống thế nào?" Một lúc lâu sau, Kiều Trạch khó khăn cất lời.
"Căn bệnh này ở trẻ em bình thường phải chịu qua tổn thương tâm lý
nghiêm trọng, có thể là bị ngược đại hoặc chứng kiến bạo lực hay hiện
trường tai nạn, vào giai đoạn này nhân cách của chúng vẫn chưa trưởng
thành hoàn toàn, lúc gặp tổn thương nghiêm trọng hay kích thích tinh
thần quá mức, có thể chúng sẽ tách mình ra khỏi nỗi đau đớn xung quanh
với những sự thật đáng sợ, thông qua cơ chế phòng ngự tinh thần mà tạo
ra nhân cách còn lại. Tuổi càng nhỏ, càng dễ phân liệt hơn."
"Mà nhân cách thứ hai khi bị đặt vào tình hình nguy hiểm bị thương mới
xuất hiện để giúp đỡ, hoặc chỉ là để tranh thủ đồng cảm của người yếu
đuối, hoặc dùng để phản kháng kẻ mạnh, cũng có thể là những tình huống
khác. Những chuyện đã xảy ra trong cuộc đời cô bé này đã khiến trong cơ
thể cô bé nảy sinh ra một nhân cách báo thù."
"Nếu cô bé bị thương mà không kịp thời điều trị, nhân cách đã xuất hiện
này sẽ luôn có thể tự do ra ngoài khi đã trưởng thành, nếu sau này gặp
lại tình cảnh hay chuyện tương tự, bị đả kích đến tinh thần thì có thể
cô bé sẽ đột nhiên chuyển sang một thân phận hoàn toàn khác, tất cả tư
tưởng tình cảm cùng lời nói việc làm đều dựa theo ý của nhân cách này,
lúc này cô bé sẽ quên hẳn thân phận trước đó, giống như đổi thành một
người hoàn toàn khác trên mặt tâm lý. Loại chuyển hóa này bình thường là phát sinh đột ngột, khi nhân cách bắt đầu chiếm lấy chủ thể thì sẽ nhân cách ban đầu sẽ không biết được, cũng có thể sẽ quên chị đã xảy ra."
"Đứa bé này phải được trị liệu." Bác sĩ nói.
Ông ấy còn nói gì nữa nhưng Kiều Trạch không nghe thấy, đầu vang lên
"ong ong", tay chân lạnh toát, cả người như bị giội một gáo nước lạnh,
ánh mắt vô thức nhìn Lộ Miểu ở bên ngoài, cái nhìn đong đầy phức tạp.
Lộ Miểu vừa quay đầu thì thấy anh đang nhìn mình, sắc mặt tái nhợt nặng
nề khiến cô bất giác đứng lên, lo lắng hỏi anh: "Sao thế?"
Kiều Trạch lắc đầu với cô: "Không sao."
Trò chuyện với bác sĩ thêm một lúc nữa mới ra ngoài.
Lúc này Trần Nhất Tử cũng vội vàng chạy đến, đi theo còn có cả Từ Gia
Diên, bước chân gấp gáp, lúc thấy Lộ Miểu ôm Châu Mân Mân thì mới dừng
bước.
"Mân Mân không sao chứ?" Trần Nhất Tử lo lắng hỏi.
Từ Gia Diên nhìn Kiều Trạch, rồi lại nhìn Lộ Miểu, bước lên chào hỏi.
"Cô bé không sao." Lộ Miểu nói, rồi để cô ấy ôm lấy Châu Mân Mân đã ngủ.
"Cơ thể không có vấn đề gì lớn." Kiều Trạch nòi, rồi chỉ máy bán nước tự động trong đại sảnh, nghiêng đầu nói với Lộ Miểu, "Đi lấy nước giúp
anh."
"Vâng." Lộ Miểu đáp một tiếng rồi đứng lên đi.
Kiều Trạch nhìn Từ Gia Diên với Trần Nhất Tử: "Bác sĩ nói, có thể Châu Mân Mân có hai nhân cách phân liệt."
Sắc mặt Từ Gia Diên tái nhợt đi trong phút chốc.
Bỗng trái tim Kiều Trạch như rơi xuống vực thẳm.
Lộ Miểu nhanh chóng đem nước về, thấy không khí dường như không đúng cho lắm, lo lắng nhìn Kiều Trạch: "Sao thế?"
"Không sao." Kiều Trạch lấy nước, "Vì một năm này gia đình Châu Mân Mân
biến đổi quá nhân nên trên tình thần có thể xuất hiện vài vấn đề, phối
hợp trị liệu là được."
Dặn dò vài câu với Trần Nhất tử, rồi kéo Lộ Miểu rời đi.
Dọc đường đi Kiều Trạch không nói gì, chỉ im lặng lái xe, Lộ Miểu trò
chuyện với anh mấy lần nhưng anh chỉ đáp lại cô bằng một nụ cười.
Lúc về đến nhà xuống xe, Lộ Miểu chủ động ôm tay anh, chợt phát hiện tay anh rất lạnh, thậm chí trong lòng bàn tay còn mơ hồ có lớp mồ hôi mỏng, đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.
"Rốt cuộc anh làm sao thế?" Cô ngẩng đầu hỏi anh, "Tay anh lạnh lắm."
Ngữ khí vẫn dịu dàng nhẹ nhàng như trước, con ngươi trong đêm đen cũng
long lanh như có thể nhéo ra nước, trong mắt đều là lo lắng, không chút
che dấu.
Kiều Trạch lắc đầu, rút tay ra, đột nhiên ôm cô vào lòng, ôm rất chặt, Lộ Miểu bị tay anh siết chặt đến phát đau.
Phản ứng của anh khiến cô hoảng hốt, không dám lộn xộn, cứng người để
mặc anh ôm, ngây ngốc hỏi anh: "Rốt cuộc là anh làm sao thế?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT