Lộ Miểu muốn biết vì sao, nhưng gần đây ngay đến cơ hội nói chuyện với anh cô cũng không có.

Cô lái xe mà không có mục đích, đợi đến lúc sực tỉnh thì xe đã đến dưới lầu tập đoàn Sách Phi của anh.

Cô muốn đi tìm anh, nhưng lại lo sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của anh, ngộ nhỡ làm ra chuyện gì xấu.

Một mình ngồi trong xe, thất thần nhìn tòa nhà cao ngất, sau đó đang còn khi rối rắm chờ đợi thì cô chợt thấy Kiều Trạch đi xuống lầu, cùng với Hoàng Giai Ngâm.

Hai người một trước một sau đi xuống.

Sắc mặt Kiều Trạch trước sau vẫn bình tĩnh trầm ổn, dường như đang cố ý giữ khoảng cách với Hoàng Giai Ngâm, nhiều khi Hoàng Giai Ngâm đuổi theo lại bị anh kéo dãn khoảng cách.

Đối với sự nhiệt tình của Hoàng Giai Ngâm, từ trước đến nay anh luôn lạnh lùng.

Hai người cùng lên một xe, rồi sau đó rời đi.

Lộ Miểu không biết bọn họ muốn đi đâu, làm gì, nhìn thần sắc Kiều Trạch thì có vẻ như đi gặp ai đó.

Cô trầm ngâm trong xe một lúc, cuối cùng lái xe đi theo.

Dọc đường đi, Lộ Miểu cố ý giữ khoảng cách, không để Kiều Trạch phát hiện ra điều bất thường nào.

Mà Kiều Trạch quả thật cũng không phát hiện ra, nửa tiếng sau xe anh dừng lại trước nhà hàng Trung Quốc thanh tịnh đẹp đẽ ở ngoại thành.

Hoàng Giai Ngâm cùng anh xuống xe, rồi hai người cùng vào nhà hàng.

Lộ Miểu cũng đi theo.

Kiều Trạch và Hoàng Giai Ngâm tới đây là để gặp Hoắc tổng.

Mấy ngày qua vì anh khống chế các vụ làm ăn của Hoàng Thường, nên việc cung ứng hàng trong tập đoàn Hoắc tổng gần như rơi vào trạng thái đứt gãy, Thương Kỳ và Hoắc tổng bên kia đều đứng ngồi không yên, nhất là Thương Kỳ, gạt mọi người tính kế như thế với Hoàng Thường, kết quả Hoàng Thường thua, thứ nên lấy về lại không thể lấy, ngay cả mạng lưới buôn bán vốn trật tự cũng sắp xảy ra chuyện, người cuống đến mức không chịu được, bên Hoắc tổng thì không ngừng tạo áp lực để anh ta nhanh chóng dọn dẹp cục diện rắm rối này, anh ta đi thúc giục Kiều Trạch, nhưng bên Kiều Trạch nói vẫn còn đang trong quá trình thích ứng, huống hồ anh cũng không có thực quyền gì, không làm chủ được, vẫn hi vọng có thể cùng Hoắc tổng nói chuyện để giải quyết chuyện này như thế nào.

Ngay từ đầu Hoắc tổng không đồng ý với Kiều Trạch, Kiều Trạch cũng không vội, ém toàn bộ hàng, không gặp Hoắc tổng không giao hàng, nguồn hàng vốn ổn định nay bị đứt, một ngày hai ngày không sao, nhưng một tuần trôi qua, người đằng sau không nhịn được mà gây ầm ĩ, cả tập đoàn đều bị chấn động mất ổn định.

Hoắc tổng cương quyết gần mười ngày cuối cùng cũng nới lỏng, đồng ý gặp mặt Kiều Trạch một lần, Thương Kỳ và Ngô Man Man tự mình sắp xếp, hẹn ở nhà hàng Trung Quốc có tính riêng tư tương đối cao.

Lộ Miểu nhìn Kiều Trạch vào một phòng ở tầng hai, Thương Kỳ và Ngô Man Man đi ra mở cửa, nhìn sắc mặt của họ với gần đây Kiều Trạch khá bận rộn, Lộ Miểu ngờ rằng Kiều Trạch đến để gặp chính Hoắc tổng.

Kiều Trạch không cho cô đi cùng, cô cũng không dám đi lên làm phiền, nhà hàng này theo kiểu từng phòng, ở nơi khác cũng không thấy được tình hình trong phòng, cô đứng bên dưới một lúc liền đi ra rồi lên xe, nhưng lại không biết nên đi đâu, một mình ngồi trong xe thẫn thờ.

Kiều Trạch theo Thương Kỳ và Ngô Man Man vào phòng, Hoắc tổng vẫn chưa đến, Thương Kỳ nói đang còn trên đường, có lẽ nửa tiếng sau sẽ đến.

Kiều Trạch gật đầu, cũng không thúc giục, nghiêng đầu nhìn đồng hồ, vốn chỉ là theo thói quen xem giờ, chẳng qua vì gần đây có liên quan với hành tung của Lộ Miểu nên cũng tạo ra thói quen bất cứ lúc nào cũng xem hành tung của cô, để biết cô đang ở đâu. Thế nên nhân lúc uống trà mà nhấn nút một cái, vừa liếc mắt đã thấy chấm đen trên đồng hồ.

Ánh mắt anh khẽ dừng lại, vị trí chấm đen cách anh rất gần, vẫn không hề nhúc nhích.

Anh bình tĩnh thu lại tàm mắt, đặt điện thoại xuống, cầm lấy điện thoại trên bàn, lặng lẽ phát nhạc: "Tôi ra ngoài nghe điện thoại đã."

Rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Anh đứng trong hành lang, quét mắt nhìn bốn phía rồi đi đến trước cửa sổ, kéo rèm ra nhìn xuống dưới.

Vừa nhìn một vòng đã trông thấy một chiếc xe quen thuộc đậu trong bãi đỗ xe dưới tán cây.

Đó là xe anh để lại cho cô, trong chớp mắt giữa một rừng xe ấy, Kiều Trạch vẫn nhận ra chiếc xe kia.

Anh lập tức xoay người đi xuống.

Cô ngồi trong xe, hơn nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối khiến anh không rõ vẻ mặt của cô, chỉ lờ mờ trông thấy hình dáng cô, tay nắm lấy vô lăng, ngồi đằng kia không nhúc nhích, ánh trời chiều xuyên qua cửa kính xe dừng trên người cô, nhìn có vẻ cô đơn biết bao.

Lộ Miểu không rõ mình phải đi đâu, cả người trông mù mờ, cũng có chút thất thần, nên không phát hiện Kiều Trạch đang đến gần.

Anh cúi người gõ vào cửa sổ.

Cô nghe tiếng quay đầu sang, trông thấy gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc thì tim đập nhanh mấy nhịp.

Anh bất thình lình xuất hiện như thế, nghiêng đầu nhìn cô, dịu dàng và lo lắng trong mắt đều khiến tim cô bất giác đập nhanh hơn, nhưng khi kịp phản ứng lại có chút xấu hổ, cô đang theo dõi anh.

Cô hạ cửa kính xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

"Sao không đi lên?" Anh hỏi, không phải vì sao lại ở đây, cũng không phải ở đây làm gì.

Lộ Miểu rũ mắt: "Em sợ làm phiền anh."

Cô nói, giọng lúng ta lúng túng.

Kiều Trạch giơ tay vào trong xe, khẽ xoa đầu cô: "Ngốc."

Kéo mở cửa xe ra, cúi người ngồi vào, anh quay đầu nhìn cô: "Bắt đầu đi theo từ lúc nào?"

Lộ Miểu xấu hổ: "Em vốn định đến công ty tìm anh, sau lại thấy anh với Hoàng Giai Ngâm cùng đi xuống nên... Sẽ không có lần sau đâu."

"Kỹ thuật tiến bộ không ít." Hiếm lúc anh khen cô.

Lộ Miểu mấp máy môi, không lên tiếng.

Kiều Trạch cho là cô thấy anh và Hoàng Giai Ngâm đi với nhau nên vướng mắc trong lòng, khẽ thở dài một hơi, duỗi tay ra ôm lấy vai cô kéo đến.

"Tôi qua lại với Hoàng Giai Ngâm chỉ vì công việc, em đừng nghĩ nhiều." Anh dịu dàng giải thích, cúi đầu hôn lên má cô.

Chỉ vì ép Hoắc tổng ra mặt mà anh bận đến mức gần như không có thời gian về nhà, cũng có chút lạnh nhạt với cô, thật sự không có thời gian, nhưng cũng có mấy phần cố ý.

Nếu không cố ý thờ ơ với cô, không cùng Hoàng Giai Ngâm ra vào, đến hôm nay chưa chắc anh hẹn được Hoắc tổng.

Mỗi tối trở về, thấy bộ dạng cuộn tròn trong chăn ngủ của cô, tưởng tượng đến dáng vẻ lúc tỉnh lại thấy mất mát của cô mà anh đau lòng, nhưng anh không còn cách nào cả, tạm thời anh không thể giải thích gì với cô, đi đâu làm gì luôn không thể do anh tự quyết, có đôi lúc không thể không hi sinh một vài thứ, anh như thế, cô cũng không thể không như vậy.

Lộ Miểu không biết tâm tư xoay chuyển liên tục trong lòng anh, chỉ lắc đầu nói: "Em không nghĩ nhiều."

Cô ngẩng đầu nhìn anh, muốn nói lại thôi.

Anh rũ mắt: "Sao thế?"

Cầm lấy tay cô mới phát hiện nó lạnh như băng.

Lúc này mới để ý sắc mặt cô khá nhợt nhạt, anh nhấc tay đo nhiệt độ trên trán cô, rồi sau đó cầm lấy tay cô.

Tay cô rất lạnh, lạnh đến mức khiến anh bất giác nhíu mày.

"Em không sao." Cô thấp giọng nói, ngẩng đầu nhìn cửa nhà hàng, "Anh ra ngoài lâu thế này sẽ bị phát hiện đấy, nhanh vào lại đi."

"Không sao, chỉ là hẹn ăn một bữa cơm thôi."

Huống hồ cô vốn là của anh, dù bị người khác bắt gặp cũng chẳng hề gì, anh chỉ lo vào lúc không thích hợp, cô sẽ gặp người không nên gặp.

"Là với Hoắc tổng sao?" Đột nhiên cô hỏi.

Tầm mắt anh dừng trên mặt cô nửa giây, khẽ gật đầu: "Có thể là thế mà cũng có thể không."

Cô gật đầu rồi không truy hỏi nữa, sắc mặt tái nhợt với bàn tay lạnh như băng, khiến anh dễ dàng phát hiện được bất thường của cô.

"Miểu ngốc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Anh hỏi, rất nhã nhặn mà lại có phần lo lắng.

Cô ngước mắt nhìn anh, do dự một lúc, rồi vẫn hỏi ra: "Kiều Trạch, có phải anh thấy em có vấn đề không?"

Anh hơi sửng sốt, không ngờ cô lại đột nhiên hỏi như thế.

"Có phải anh điều tra ra Lộ Tiểu Thành có dính dáng đến ma túy không?" Cô hỏi, "Sau đó anh cảm thấy em cũng không sạch sẽ? Nên điều tra em?"

Tầm mắt anh dừng trên mắt cô, ánh mắt cô thản nhiên, đơn thuần, thẳng trực, không hề né tránh.

Anh im lặng khiến cô cảm thấy anh đang mặc nhận, trong lòng càng khó chịu hơn, có lẽ vì Lộ Tiểu Thành, cũng có lẽ do bị nghi ngờ nên khó chịu, nhưng vẫn không nhịn được nhấn mạnh với anh.

"Em là cảnh sát, là cảnh sát truy bắt ma túy." Cô nói, nghiêm túc cố chấp, "Làm sao có thể dính líu đến ma túy chứ?"

"Vì sao anh lại thấy em không sạch sẽ?" Cô hỏi, thần sắc đã chuyển sang nghi hoặc cùng mù mịt.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, hoàn toàn không thể nhìn ra chút giả dối hay đóng kịch nào từ trong mắt cô, quả thật cô cũng không hề có động cơ lẫn thời điểm.

Từ khi quyết định điều tra cô, trên tình cảm anh đứng về phía cô, nhưng còn về phần lý trí, anh không thể vì cô có quan hệ thân thiết với mình mà xem nhẹ những điểm đáng ngờ, cũng bởi vì từ lúc điều tra, dường như cô với người phía sau có quan hệ với nhau, anh nhất định thông qua bằng chứng để rửa sạch toàn bộ hiềm nghi ở cô.

Trong kết quả điều tra của anh, quả thật cô không có động cơ và tình trạng như thế, cũng không có thực lực mà làm.

Sở dĩ gần đây lạnh nhạt, không cho cô tham gia vào, một là để chứng minh còn tồn tại tâm tư giống Hoàng Thường, hai là xuất phát từ mục đích bảo vệ cô.

Điều tra đi đến bước này, quả thật cô không thích hợp để tiếp tục thâm nhập vào.

Anh lo chân tướng khiến cô không thừa nhận nổi.

"Anh không nghi ngờ em." Anh ôm lấy cô, "Nhưng Lộ Miểu à, liệu em có nghĩ, nếu cuối cùng chúng ta bắt được người kia, là người có quan hệ thân nhân với em, thì em sẽ làm sao không?"

"Lộ Tiểu Thành ư?" Cô hỏi.

"Anh còn chưa..." Chưa nói ra chữ “rõ" thì đã trông thấy cách đó không xa thấy một bóng người cao lớn đi về phía nhà hàng, anh bèn dừng lại.

Lộ Miểu cũng nhìn thấy cậu ta, rõ ràng chính là Lộ Tiểu Thành, phía sau có hai người đi theo, đang đi vào bên trong.

Hơn năm năm không gặp, cậu ta đã cao lên không ít, thân hình cao lớn, cởi bỏ đi vẻ ngây ngô năm đó, khoác lên sự thận trọng vững vàng.

Trong nháy mắt đầu óc cô trống rỗng, cô không còn sốt ruột đuổi theo như lần trước nữa.

Kiều Trạch lo lắng nhìn cô.

"Em muốn vào với anh." Cô nói, giọng hơi khàn, quay đầu sang nhìn anh, "Em tự biết thân phận."

Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó gật đầu.

Lộ Miểu theo sau anh vào nhà hàng.

Lúc cửa phòng bao được đẩy ra, Lộ Miểu trông thấy Lộ Tiểu Thành ở trong đấy.

Thương Kỳ vốn không chú ý đến Lộ Miểu ở sau Kiều Trạch, vừa thấy Kiều Trạch đi vào liền vui mừng đứng lên, giới thiệu hai người với nhau: "Tổng giám đốc Kiều, Hoắc tổng đến rồi."

Sau đó lại quay sang Lộ Tiểu Thành: "Hoắc tổng, vị này chính là tổng giám đốc Kiều mà tôi đã nói với anh."

Lộ Tiểu Thành quay đầu lại, thấy Lộ Miểu đứng bên cạnh Kiều Trạch thì trong ánh mắt xẹt qua tia khó xử, nhưng rồi nhanh chóng biến mất, khách khí gật đầu với Kiều Trạch: "Chào tổng giám đốc Kiều."

Sắc mặt điềm tĩnh không ít, có vài phần ngông ngênh, so với người thanh niên xúc động uy hiếp anh trong con ngõ tối trước kia như hai người khác nhau.

"Hoắc tổng?" Kiều Trạch hỏi.

Cậu ta gật đầu.

Lộ Miểu khách khí cất tiếng với cậu ta: "Chào Hoắc tổng."

Rồi lấy danh thiếp ra đưa: "Đây là danh thiếp của tôi."

Cô lại hỏi: "Hoắc tổng có tiện cho tôi một tờ danh thiếp không?"

Lộ Tiểu Thành nắm chặt lấy danh thiếp của cô, mắt khẽ khép lại, chưa nói sẽ đưa, cũng chẳng nói không cho.

Hoàng Giai Ngâm cũng đi đến chào hỏi, tất cả mọi người đều gọi cậu ta là "Hoắc tổng", một thanh niên nhìn thì từng trải, nhưng thật ra chỉ mới hai ba tuổi.

Kiều Trạch cười, hàn huyên vài câu tiếp đón, bữa cơm này ăn cũng chẳng có mùi vị gì, tất cả mọi người trên bàn đều có tâm tư riêng, vụ làm ăn vẫn chưa bàn luận xong, Kiều Trạch ém hàng không buông, Lộ Miểu cũng không còn đòi danh thiếp của Lộ Tiểu Thành nữa, Lộ Tiểu Thành không chịu đưa, ngay cả một bữa cơm cũng không ăn nổi, giữa chừng rời đi, những người khác cũng mất hứng, lần lượt ra về.

Ở dưới lầu, mọi người tạm biệt nhau, Lộ Tiểu Thành với người của cậu ta đã đi trước, Hoàng Giai Ngâm với Thương Kỳ Ngô Man Man đi sau, còn Kiều Trạch và Lộ Miểu về cuối cùng.

Kiều Trạch lái xe quanh quẩn mấy vòng, điện thoại sai người điều tra tình hình giao thông đường đi của Lộ Tiểu Thành, rồi đến gần xe cậu ta, bám theo suốt dọc đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play