Động tác lấy quần áo của Kiều Trạch khựng lại, nghiêng người nhìn cô.
Cô đoan chính cầm ly nước, mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, ngẩng đầu nhìn anh đầy tha thiết.
Lại là vẻ mặt ngây ngơ vô tội này, trong mắt cũng chỉ toàn tâm toàn ý
đặt lên một chuyện một người, không hiểu sao lại khiến anh muốn bắt nạt
cô.
Anh nhận lấy ly nước cô đưa đến, uống một hớp rồi đặt xuống, bộ áo ngủ
cầm trong tay từ từ thả lại chỗ cũ, cánh tay tùy ý chống lên tủ, nghiêng đầu nhìn cô: "Em muốn biết cái gì?"
Lộ Miểu: "Thì lời nào là thật, lời nào là anh bịa ấy?"
"Cái gì mà tôi bịa chứ, rõ ràng là có lý có cứ." Duỗi tay ra, thình lình nắm lấy vai cô xách người lại gần, đẩy lên cửa tủ, nhốt cô giữa khuỷu
tay, cúi xuống muốn hôn cô.
Lộ Miểu nghiêng đầu tránh né cái hôn rơi xuống: "Còn đang nói chuyện chính mà."
"Lộ Miểu à, thần kinh tôi đã căng thẳng cả ngày nay rồi, về đến nhà trước tiên cũng phải để tôi thả lỏng đã chứ."
Lộ Miểu "ồ" một tiếng, tâm tư vì lời này của anh mà cũng trở nên mềm mại hẳn, nhìn thấy đầu anh tiến đến gần, rồi hôn cô.
Dường như anh rất thích kiểu nhốt trong tay như thế này mà hôn cô, động
tác không hề kịch liệt, chỉ là đơn thuần hưởng thụ cảm giác gần gũi môi
lưỡi giao nhau mà thôi.
Vừa hôn, tay của anh vừa đặt lên vai cô, kéo áo cô xuống, nụ hôn nóng
ướt cũng dời từ miệng ra khóe môi cô, dừng trên cổ trắng nõn của cô, đi
thẳng xuống dưới.
Lộ Miểu đã có chút bị cuốn vào, nhưng vẫn băn khoăn chuyện chính, khẽ
đẩy đầu anh đang đặt ở cổ ra: "Đừng thế mà, anh lại quên mất chuyện
chính nữa rồi."
"Nửa đêm rồi, cô nam quả nữ, chuyện chính chỉ có một."
Giọng nói trầm thấp mơ hồ truyền đến từ cổ cô. Anh kéo áo khoác của cô
ra, cũng muốn cởi sạch áo cô. Đùi dán lên bắp đùi cô, cô có thể dễ dàng
cảm nhận được sức mạnh và nhiệt độ trên đùi anh, nóng đến mức khiến cô
cũng nóng theo, hơn nữa bàn tay anh đặt sau lưng vừa nóng vừa siết chặt, khiến cơ thể cô càng dán sát vào anh.
Định lực của Lộ Miểu vốn không cao, bị anh trêu như thế cũng bắt đầu
ngất ngây mơ hồ, nhưng ít nhiều vẫn nhớ đến công việc, bèn kéo nhẹ áo
anh, vừa né tránh nụ hôn vừa đẩy anh ra: "Còn chưa tắm mà..."
"Cùng nhau, nhé?" Giọng củ Kiều Trạch đã dần khàn đi, hơi thở cũng trở
nên nặng nề, môi lại lần nữa tìm đến môi cô, nhẹ nhàng hôn từng chút
một, dụ dỗ cô.
Lộ Miểu thoáng nhớ lại tối đó ở khách sạn, người bị anh đè lên tường trong phòng tắm, trực tiếp xông vào...
Mặt cô nóng lên, đẩy anh ra: "Không muốn."
"Nếu không ở đây cũng được, lát nữa tắm sau."
Nói xong lại làm như muốn hôn cô, Lộ Miểu sợ đến mức nhanh chóng bịt miệng anh lại, đẩy anh ra: "Hư tủ mất."
Dáng vẻ vừa hoảng loạn vừa lúng túng của cô đã chọc Kiều Trạch bật cười, thần kinh căng cứng cả ngày bất tri bất giác buông lỏng xuống khi ở
trước mặt cô.
Anh khẽ thở một hơi, cầm lấy áo ngủ, buông cô ra.
Lộ Miểu vừa định thở ra thì chợt anh quay đầu nhìn cô: "Thật không muốn tắm chung à?"
Lưng Lộ Miểu vẫn còn dán lên tủ, vừa cảnh giác lại kiên định lắc đầu: "Không muốn."
Lần này Kiều Trạch không ép cô nữa, đi vào tắm rửa trước.
Khi trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy thì lúc này Lộ Miểu mới
nhớ, cô bị anh đùa giỡn một phen, nhưng nửa câu vẫn chưa nói.
Cô ra sô pha ngồi chờ anh.
Kiều Trạch tắm xong đi ra liền trông thấy cô ôm gối ôm ngồi xếp bằng trên sô pha, tròng mắt chuyển động theo bóng dáng anh.
Anh lau mái tóc ẩm ướt, khăn mặt vắt lên tường, đi về phía cô, cánh tay dài đặt lên lưng ghế sau lưng cô, cúi người nhìn cô.
"Sao lại làm ra vẻ khổ đại thâm thù thế này?"
Cúi đầu lại định hôn cô.
Lộ Miểu giơ gối ôm lên chặn lại, đẩy mặt anh ra, tức giận nhìn anh: "Học phí em đã đóng cả rồi, còn chưa mở lớp mà anh còn muốn thu lần hai à."
Đôi mắt sâu thẳm của Kiều Trạch hiện lên ý cười nhạt, cũng nhìn cô bất
động, như nhìn chưa đủ vậy, cứ mãi nhìn cô như thế, sự triền miên trong
mắt khiến hai má Lộ Miểu lại nóng, bèn giơ gối ôm lên mặt chặn lại:
"Đừng nhìn em như thế mà."
Kiều Trạch rút gối ôm trong tay cô ném sang bên, rồi lại nhìn cô tiếp:
"Lộ Miểu à, thật sự cứ muốn nhìn em mãi như thế này, không muốn điều gì, cũng không cần lo lắng gì."
"Dường như chỉ có nhìn thấy em, mới có thể cảm nhận được sự bình thản yên tĩnh của thế giới này."
Ngữ khí bình tĩnh chậm rãi, rót vào tai Lộ Miểu khiến lòng cô bỗng dưng
mềm ra, mềm đến mức thấy đau lòng, dưới ánh mắt đó của anh lại thẹn
thùng đỏ mặt, thật không dám nhìn thẳng vào anh.
Anh đưa tay lên, bàn tay từ tóc mai cô chậm rãi luồn vào tóc, đầu ngón tay hơi dùng sức, để cô ngẩng đầu nhìn anh.
"Lộ Miểu, thần kinh tôi thật sự buộc rất căng."
"Trường hợp như thế hoàn cảnh như thế, chỉ cần một tính toán sai vẫn có
thể ăn đạn xuyên đầu, người nào mà không cẩn thận đều như đi trên phiến
băng mỏng."
"Trừ chuyện Hoàng Thường vì Hoàng Giai Ngâm ép hôn mà xích mích với tôi
là giả, cùng với chuyện A Tuấn vu oan Cao Viễn là cảnh sát là giả, thì
những chuyện khác cơ bản đều là thật."
"Cho đến nay điều Hoàng Thường thích nhất ở Giang Hành là anh ta không
nịnh nọt, có tính cách, điểm ấy rất hợp khẩu vị của Hoàng Thường. Người
như tôi hằng năm chạy qua chạy lại giữa những tội phạm khác nhau, ngoại
trừ thân thủ phải nhanh nhẹn ra thì điều quan trọng nhất, là phải có sức quan sát, biết rõ nắm chắc tâm lý tội phạm để hợp ý. Nói cách khác,
chính là phải biết rõ gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma
quỷ."
"Nếu tôi thật sự giống như tôi đã nói với Thương Kỳ, vì từ chối Hoàng
Giai Ngâm mà chọc giận hoàng thường, bị lạnh nhạt nghi ngờ, đến mức liên lụy đến Cao Viễn, hại chết Cao Viễn. Nếu nói theo phim ảnh trên tivi
thì nằm vùng như tôi đây chẳng sống qua nổi tập một."
"Mục đích của tôi là phá án, nên khi tôi vào vỏ bọc kia, tôi chính là
người đó, không thể pha trộn tình cảm cá nhân vào đó, điều duy nhất có
thể làm chỉ có thể là cố hết sức lẩn tránh mạo hiểm khắp nơi, chứ không
phải trở nên mâu thuẫn gay gắt. Với điều tôi nói với Thương Kỳ, rõ ràng
cho thấy cách thức xử lí là để mâu thuẫn trở nên gay gắt. Hắn ta có thể
tin, nhưng em thì không thể."
Lộ Miểu gật đầu: "Em không tin." Nhưng cũng cảm thấy không giống phong
cách hành sự của Kiều Trạch, nên cô mới nghĩ đến việc hỏi anh.
"Lúc đó quả thật có chuyện Hoàng Giai Ngâm bức hôn như thế, tôi cũng từ
chối trước mọi người, nhưng Hoàng Thường tức giận không phải do tôi từ
chối, mà là do con gái mình không cần danh dự đưa đến. Cô con gái mình
sủng ái, không đành lòng nhìn cô ta chà đạp mình như thế, bố con cãi
nhau, cãi ầm ĩ, Hoàng Thường dứt khoát xuống tay với tôi, muốn lợi dụng
thái độ của tôi ép cô ta hoàn toàn hết hi vọng, không ngờ lại ngược lại, thay vào đó cô ta lại tuyên bố vì tôi mà đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông ta. Chuyện xảy ra cũng như thế, nhưng nguyên nhân kết quả trong đó
lại không giống. Hoàng Thường xuất thân là con buôn ma túy, ông ta biết
điều này rất nguy hiểm, không thể nào lại cho phép con gái mình gả cho
một người cũng liếm máu trên lưỡi dao giống thế được. Khi ông ta là kẻ
buôn ma túy, thì đồng thời cũng là một người cha."
"Cao Viễn bị bại lộ quả thật có phần do A Tuấn. Hắn ta với tôi bất hòa
là thật, hắn thích Hoàng Giai Ngâm, sự tồn tại của tooid dã uy hiếp hắn, nên một lòng một dạ muốn xử lí tôi, nhưng vì tâm tư của Hoàng Giai Ngâm vẫn còn đặt trên người tôi, nên hắn ta không thể nào xuống tay trực
tiếp với tôi được, bèn đổi thành ra tay với Cao Viễn. Ý định ban đầu của hắn ta chỉ là muốn gài bẫy Cao Viễn, để chúng tôi biến thành nội gián
phản bội Hoàng Thường, nhưng lúc đó lại đúng lúc chúng tôi bước vào giai đoạn thu lưới, vì để thu thập danh sách bằng chứng cuối cùng mà Cao
Viễn mới trúng bẫy của A Tuấn, bị hắn ta bắt được. Hắn ta bắt đầu nghi
ngờ thân phận của Cao Viễn, bèn đưa bằng chứng cho Hoàng Thường. Hoàng
Thường đã sinh nghi tôi, nên dùng hình ép cung Cao Viễn, có ý ép cậu ta
mở miệng thừa nhận thân phận cảnh sát của tôi. Lúc đó tôi đoán Hoàng
Thường không có bằng chứng, nếu có bằng chứng thì ông ta đã hành hạ tôi
như đã làm với Cao Viễn rồi, nên mới tính vào cứu người trước mới nói
sau. Nhưng không ai ngờ rằng, bên trong có người chôn bom."
Lộ Miểu ngước mắt nhìn anh: "Ai chôn?"
Kiều Trạch lắc đầu: "Đó là nơi quái lạ, không ai biết là do ai chôn cả.
Lúc đó trên người Cao Viễn có mang theo danh sách với bằng chứng gần như đầy đủ sản nghiệp dây xích của tập thể thuốc phiện có liên quan đến vụ
án, từ nguồn hàng cho đến tiêu thụ, tất cả nằm trong một con chip nhỏ."
Kiều Trạch bấm tay so với móng tay ngón trỏ: "Một con chip rất nhỏ rất
mỏng, lúc ấy vì để thuận lợi đưa ra, cậu ấy trực tiếp nhét nó vào một
vết thương trên tay. Chỉ thiếu một chút đó thôi là có thể kết thúc vụ
án. Kết quả bị nổ mạnh, mọi thứ mất sạch."
Đề tài này có phần nặng nề, nhưng trước sau Kiều Trạch vẫn vững vàng từ tốn nói.
Thậm chí Lộ Miểu không thể đọc được chút cảm xúc nào khác trên vẻ mặt
bình tĩnh của anh, anh là người luôn che đậy cảm xúc cá nhân, giống như
anh nói, cho dù thần kinh anh có căng đến mấy, anh vẫn không để người
khác trông thấy anh căng thẳng chút nào.
Anh trước mặt mọi người, luôn luôn là vẻ trầm ổn kiên định, lại bình tĩnh cơ trí, không có gì có thể phá nổi.
Cô không khỏi có chút đau lòng vì anh, nhưng tính cách hướng nội lại khiến cô không biết phải biểu đạt vẻ đau lòng này thế nào.
Cô mấp máy môi, chủ động ôm anh.
"Không sao, lần này chúng ta nhất định có thể một lưới bắt hết những kẻ đó."
"Sau này em sẽ theo anh."
Sau lưng chợt nặng thêm, bàn tay đè lên lưng cô của anh kéo cô vào lòng, đầu cúi thấp xuống, bịt kín môi cô.
Anh trực tiếp muốn cô ngay trên sô pha.
Đùi dán tại bắp đùi cô, tay quấn quít lấy tay cô, nhanh chóng phủ phục lên cô, đường vân dán đường vân.
Vì ngón tay anh tiến vào mà cô co rút cuộn người lại, anh đè chặt lại,
mười ngón dây dưa, từ môi lưỡi đến thân thể, từng bước ép sát rồi lại
dịu dàng quấn lấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT