Trời hửng sáng, không khí trong lành. Cả hai đã thức giấc, phía giường đối diện, Jade ăn mặc chỉnh tề. Hé mắt, nhìn về phía Jade, thấy cậu có vẻ vui, Helena thản nhiên ngồi dậy, làm như tối hôm qua chưa xảy ra chuyện gì, nói với Jade.
– Chúng ta cưỡi Dực Long tầm nửa ngày là đến rừng Đỏ, mấy người bên bộ lạc Inke đã chờ sẵn ở đó rồi. Chúng ta chỉ cần hạ được con tê giác lông len, sau đó, họ sẽ tự lột da. Họ đã thăm dò và biết chắc chắn, trong rừng Đỏ có một con tê giác lông len rất lớn, đúng theo yêu cầu của tộc trưởng. Cậu có cần thời gian chuẩn bị thêm lương thực hay mua sắm gì nữa không?
– Tê giác lông len chỉ xuất hiện vào lúc tảng sáng, chúng ta mất nửa ngày đi đường. Vậy vẫn còn thời gian, ăn sáng xong, tôi muốn ra phố sắm mấy thứ lặt vặt và mua thêm đồ ăn.
Jade trả lời một cách thiện chí, cậu biết không ngăn được cô bạn thì cách tốt nhất là ở bên ủng hộ cô ấy, không làm cho Helena bị phân tâm vào những thứ không đâu. Nếu không thể hỗ trợ bạn mình bằng một hành động cụ thể, thôi thì đành âm thầm cổ vũ bằng cách giản đơn nhất – lặng im!
– Được! Ăn xong, tôi đi với cậu. – Helena thở ra nhẹ nhõm, thái độ bình thường của Jade khiến cô thoải mái.
***
Thị trấn Abilene rộng lớn, nằm dọc hai bên bờ Adele. Dân cư nơi đây đông đúc và giàu có, địa thế giao thương đường thủy thuận lợi, nguồn cá phong phú, đất hai bên bờ sông màu mỡ, vì thế từ buôn bán đến trồng trọt, chăn tằm dệt vải hay đánh bắt cá ở đây đều rất thuận lợi. Con đường đá được coi là con đường lớn nhất Abilene, các cửa hiệu buôn bán tấp nập đủ các mặt hàng, từ thủ công mỹ nghệ địa phương đến những loại hàng hóa phương xa, được chuyển đến qua những thuyền buôn lớn đậu ngoài bến. Jade đi ra đi vào mấy cửa hiệu bán đồ thủ công, tỉ mẩn chọn mua một vài thứ cần dùng, sau đó qua hiệu thuốc lớn gần đó, mua mấy loại thảo dược được bào chế sẵn, tiện cho việc dự trữ.
Qua khúc quanh, hai người rẽ vào một ngõ nhỏ, sâu hun hút. Khác với đường lớn, con ngõ ngoằn ngoèo vắng hoe, những viên gạch lát đường đã mòn vẹt, mấp mô, kẽ tường rêu xanh trơn trượt, ẩm ướt. Những dãy nhà hai bên đường tối thui, âm u, tồi tàn, yên ắng, khác hẳn không khí sôi động, nhộn nhịp ngoài đường lớn. Bên trong những căn nhà này, bày biện la liệt đủ thứ hàng hóa kỳ dị, chúng không phải là những mặt hàng phục vụ sinh hoạt thông thường mà là đủ thứ đồ cũ, đồ cổ, những thứ kỳ quái được du nhập từ mọi nơi. Con đường gạch mang một cảm giác bí bách khó tả; những món đồ treo lỉnh kỉnh hai bên đường va cả vào người qua kẻ lại.
Helena cảm giác có ánh mắt nào đó đang dõi theo mình, rờn rợn, cô không thích cảm giác này chút nào. Khi đứng ở phía ánh sáng và biết có người quan sát mình từ trong bóng tối, không dưng, con người thấy mình yếu đuối hẳn đi trước những nguy cơ không thành hình. Jade vẫn say mê lướt từ hàng này sang hàng khác, ngó nghiêng, xem xét. Cậu vẫn chưa chọn được thứ gì vừa ý. Những người bán hàng ở đây cũng kỳ lạ – họ không mời chào, ánh mắt lờ đờ, không quan tâm đến khách hàng. Ai vào cứ vào, thoải mái chọn lựa, nếu quyết định mua thì trả tiền, không thì đi ra, không cần phải giao tiếp. Bước vào một cửa hàng bé xíu, những đai lưng da, bao kiếm, dao, kiếm, cốc uống nước dã chiến, dao găm, đai tay, đai chân tán đinh, cần câu, nhẫn, bình nước, giày, ủng, mũ, áo trùm đi đường, chuông gió, cung tên… đồ cũ, đồ mới đủ loại bày biện lộn xộn dưới sàn, treo lủng lẳng kín cả bốn bức tường. Helena gạt mấy cái đầu lân làm bằng giấy bồi giữa nhà để lấy tầm nhìn. Ánh sáng lờ nhờ từ cửa hắt vào khiến căn nhà vốn đã chật chội càng thêm tối tăm, ngột ngạt. Jade chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên khi bước vào cửa hàng này, cậu coi việc bài trí và sự chật chội, tối tăm này là đương nhiên, cũng giống như tất cả những cửa hàng kỳ quái khác trong hẻm.
Đống đen lù lù nơi góc tối nhất của căn phòng chợt động đậy. Helena giật mình, một bà cụ nhỏ thó mặc chiếc áo dài tối màu lụng thụng ngẩng mặt lên nhìn hai người. Sự già nua, tuổi tác thể hiện qua những nếp nhăn trên mặt bà. Gương mặt nhăn nheo, chiếc cằm nhọn hoắt nhô ra, hàm răng đã rụng gần hết, chỉ còn vài cái lởm khởm, mái tóc bạc trắng giấu kỹ trong chiếc khăn quấn đầu màu tràm, bà có lẽ đã rất già rồi. Ngước đôi mắt đùng đục lên hướng về phía cửa, khi nhìn thẳng vào mặt Helena, bà chợt giật mình, sự bối rối thoáng qua đôi mắt lờ đờ bỗng trở nên linh hoạt; bà vội đưa tay xua xua hai người, tỏ vẻ không muốn bán hàng. Rồi khác hẳn với sự già nua vừa thấy, bà rời ghế đi thật nhanh, vừa đi vừa xua tay, tỏ ý hai người hãy tránh xa bà, càng xa càng tốt, miệng lẩm bẩm “địa ngục, địa ngục…”. Những người bán hàng trong hẻm này vốn kỳ quái, điều này Helena đã được lĩnh hội từ nãy tới giờ, nhưng chỉ là họ thờ ơ, không thích giao tiếp, chứ không đến nỗi xua đuổi khách như bà cụ. Helena cảm thấy khó chịu. Thêm một việc không đâu chẳng bằng bớt đi một việc, điều này Jade đã ngộ ra sau chuỗi những rắc rối trong mấy ngày qua, vì thế cậu kéo Helena mau bước ra ngoài. Chỉ chờ có vậy, bà già nhanh chóng đóng mạnh cánh cửa sau lưng hai người. Một vị khách tạo ra cảm giác khó chịu – cho dẫu họ không cố ý đi chăng nữa – bị từ chối cũng là chuyện bình thường; vì lợi ích có vẻ không đổi chác ngang bằng với cảm giác của người đối diện được!
– Có chuyện gì với bà cụ ấy nhỉ? – Helena nhìn lại sau lưng rồi quay sang nhìn Jade.
– Tôi không biết nữa, chắc bà cụ lẩm cẩm mất rồi. Ở cái hẻm này toàn những người kỳ cục. – Jade trả lời.
– Ừ, kỳ cục như chính những thứ họ bán vậy! Đến lúc lên đường rồi, chúng ta đi thôi. – Helena vừa nói vừa kéo Jade đi.
Cả hai nhanh chóng rời khỏi con hẻm tối tăm, cũng quên luôn thái độ khó hiểu của bà cụ.
***
Rừng Đỏ đã ở phía dưới. Với đôi cánh dang rộng, Dực Long không thể di chuyển vào sâu trong rừng được. Helena cho Dực Long hạ cánh ở bìa rừng, từ đây hai người sẽ đi bộ vào tới gần hồ Băng, nơi toán người bộ lạc Inke đã hạ trại đợi họ.
Bước chân vào địa phận rừng, nhiệt độ đột ngột thay đổi, không khí lạnh buốt bao trùm. Trên mặt đất, tuyệt nhiên không có một ngọn cỏ hay một đám cây bụi nào. Những thân cây cổ thụ cao tới mấy chục thước đứng sát nhau, lừng lững đâm thẳng lên trời, tán lá dày đan vào nhau, không một tia nắng nào có thể lọt qua. Dưới nền đất cứng, rễ cây chằng chịt, tạo thành những lối đi lồi lõm, rất dễ vấp ngã.
Jade thở phì phò khi phải liên tục trèo qua những rễ cây to, mấp mô để di chuyển. Rừng Đỏ rất hiếm các loài sinh vật cư ngụ bởi thảm thực vật ở đây không có, các loài vật ăn cỏ không có gì để ăn, động vật ăn thịt lại không có động vật ăn cỏ làm thức ăn nên chúng cũng không sinh sống. Thi thoảng, vào mùa di trú, mới có đàn động vật di chuyển qua. Dưới mặt đất, duy chỉ có loài tê giác lông len sinh sống, loài vật này không thích sự ồn ào, thức ăn chủ yếu của chúng là cá măng – loài cá đặc trưng của hồ Băng nằm sâu giữa rừng. Bù lại, rừng Đỏ có rất nhiều loài chim sinh sống. Chúng chọn rừng Đỏ làm tổ, bởi cây cối ở đây rất cao, lá lại dày, cơ sở để có những chiếc tổ an toàn tuyệt đối. Sáng sớm, lũ chim sẽ lích rích trên cành, sau đó, rất nhanh, chúng rời tổ, bay qua những tán cây rậm rì, cao vút của rừng Đỏ, tỏa về các khu rừng lân cận để kiếm ăn. Cứ như thế, tối đến, chúng lại về với rừng Đỏ, nơi có cái tổ bền chắc, yên tĩnh.
Ban ngày, rừng Đỏ yên ắng, không một tiếng động, có thể nghe thấy cả tiếng lá rơi; vừa bước đi, Helena vừa nghe tiếng thở của chính mình. Còn một đoạn đường nữa sẽ đến điểm hẹn, cây cối chen sát nhau, đường đi mỗi lúc một tối và lạnh. Jade đi sát bên Helena, căng mắt nhìn xung quanh, những thân cây lớn, vỏ xù xì lồi lên như những cục u tròn to tướng, chẳng khác gì mụn cóc trên đám da nhăn nheo của mấy mụ phù thủy sống cô độc lâu không chịu tắm. Con đường dài ra vô tận theo nhịp của những cái rễ cây loằng ngoằng nối tiếp nhau.
Thấp thoáng phía xa, ánh sáng bập bùng hiện lên khá rõ ràng giữa không gian tịch mịch vì những tán cây che khuất hẳn mặt trời, chỗ cắm trại của người Inke đã gần trước mặt. Viễn cảnh ngồi trong căn lều với bếp lửa ấm áp, nhấm nháp một tách trà nóng khiến Jade cảm thấy phấn chấn hơn hẳn. Cậu giục Helena tăng tốc.
Thấy động, bốn người đàn ông cao to lực lưỡng đứng dậy, hướng mắt về phía Jade và Helena, tay sẵn sàng vũ khí. Khi Helena và Jade bước vào vùng sáng của ánh lửa, mấy người đàn ông thả lỏng, cất vũ khí, tươi cười chào hỏi hai người. Đứng giữa ánh sáng ấm áp, Jade phấn chấn hơn hẳn, cậu tiến lên, cất tiếng hỏi thay cho lời chào.
– Mọi người đợi chúng tôi lâu chưa?
– Chúng tôi cắm trại ở đây bốn ngày rồi, đã phát hiện một vài dấu vết của con tê giác lông len. – Người đàn ông, có vẻ là đội trưởng nói, mắt liếc qua đánh giá Helena một lượt.
Thấy người đàn ông quay sang mình, Helena lãnh đạm gật đầu. Jade nhìn điệu bộ của cô bạn, lòng thầm nghĩ “cô nàng chiến binh lạnh lùng đã quay lại rồi đây”.
– Có thể chỉ cho chúng tôi thấy các anh tìm được gì rồi không? – Jade hồ hởi đáp lời.
– Hai vị theo tôi. – Người đàn ông ngoắc tay, xăm xăm bước đi.
Jade và Helena đi ngay sau ông ta, ba người còn lại cũng theo gót. Vẫn như mọi khi, trên đường đi, Helena yên lặng quan sát. Càng lúc càng tới gần hồ Băng, bầu trời không bị tán cây che khuất hiện ra một khoảng xám nhạt, trời không có nắng, cái lạnh từ mặt băng phả ra, làm cho hơi thở tựa như những làn khói mỏng bay vật vờ trước mặt mỗi người. Người đàn ông chỉ cho họ thấy những vết chân to như những chiếc lá sen lún sâu xuống mặt đất ẩm cạnh hồ.
“Chỉ có một cỡ chân”, Helena khẽ nhếch mép. Cạnh đó có một tảng đá lớn, những vẩy cá còn vương lại sáng lấp lánh như vụn bạc. Jade ngồi xuống, dùng bàn tay đo chiều dài và chiều sâu vết lún trên đất một cách tỉ mỉ, cẩn thận, rồi cậu ngước lên nhìn Helena.
– Con này lớn lắm, dựa vào độ lún và chiều dài vết chân, tôi đoán nó chắc chắn là con đực, có lẽ phải dài hơn năm thước. Cậu nhìn xem, nó phải mạnh mẽ, tinh quái thế nào mới có thể bắt được những con cá măng vẩy to như miệng chén thế này. – Vừa nói, Jade vừa chỉ đám vẩy cá lấp lánh ánh bạc trên tảng đá.
– Ừ, tôi cũng đoán vậy. Nhưng không sao, loài này dễ xử lý hơn con Răng lớn rất nhiều. Trông to xác vậy thôi, chứ thực ra nó không quen chiến đấu, cũng không hung dữ, linh hoạt như cá sấu hay hà mã. Chỉ cần biết cách là chúng ta có thể dễ dàng hạ gục nó.
Vừa nói, Helena vừa di chuyển về mép hồ. Qua lớp băng trong suốt, có thể nhìn thấy làn nước phía dưới, đàn cá măng đang lao vun vút như những con thoi. Đôi khi, đầu óc của những sinh vật sống đơn giản đến lạ lùng; không còn đối diện với hiểm nguy nữa thì cứ hồn nhiên mà sống, rồi đợi ngày mai…
***
Toán người Inke dựng hai cái lều, họ ở một cái, lều còn lại dành cho Helena và Jade. Đêm buông xuống rất nhanh, trong rừng quanh năm không thấy ánh mặt trời, vì thế dù đêm hay ngày thì cũng không khác nhau là mấy, có chăng, đêm sẽ lạnh hơn.
Sáu người ngồi quanh đống lửa ăn bữa tối. Thỉnh thoảng, họ trao đổi với nhau những câu chuyện vu vơ, câu được câu mất. Helena vẫn lặng lẽ như mọi khi.
Xử lý xong khẩu phần của mình, Helena lặng lẽ về lều. Cô còn nhiều việc phải suy tính cho buổi sớm ngày mai. Một lát sau Jade theo vào, nhìn cô bạn đang lúi húi tháo bao kiếm sau lưng, hỏi.
– Cậu đã đoán được thời điểm tiếp theo con tê giác lông len sẽ xuất hiện phải không?
– Ừ.
– Khi nào?
– Rạng sáng mai. Cậu có nhìn đống vẩy cá trên phiến đá không? Theo những gì đã quan sát được, tôi đoán, lần gần đây nhất nó xuất hiện cũng phải sáu, bảy ngày rồi. Khoảng thời gian đó đủ để nó tiêu hóa hết chỗ thức ăn, và phải bắt đầu tìm kiếm thức ăn mới.
– Cậu có đoán được nó sẽ xuất hiện ở chỗ nào không? Hôm nay tôi thấy cậu đi một vòng quanh hồ Băng rồi. Chỗ tiếp theo nó xuất hiện sẽ là ở đâu?
– Vẫn chỗ tảng đá đó thôi. Tôi quan sát một lượt rồi, đất ở chỗ đó nhẵn và chắc hơn hẳn những chỗ khác quanh hồ, với lại quanh hồ không có chỗ nào có dấu hiệu của vẩy cá cả. Chứng tỏ khu vực tảng đá là nơi săn cá ưa thích của nó.
Jade nhìn cô bạn, vẻ thán phục không giấu giếm. Đúng vậy, chỉ cần vào việc là bản năng quan sát, chiến đấu của Helena bộc lộ ngay. Cậu vẫn luôn khâm phục sự nhạy bén, tỉ mỉ, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nhỏ nào của cô bạn. Có những thứ là bản năng, lại có những thứ là kinh nghiệm; chung quy lại, nếu tất cả đều để phục vụ cho sự an toàn của bản thân và người bên cạnh thì không gì tuyệt bằng!
– Nếu cậu đã chắc chắn như vậy thì tính toán một lúc rồi đi nghỉ sớm đi, sáng mai sẽ vất vả lắm đấy.
– Được! Sáng mai tôi với cậu phải phối hợp tác chiến thì mới nhanh chóng kết thúc công việc này được. Hôm nay, tôi thấy cậu cũng quan sát kỹ tảng đá cạnh mép hồ, cậu có kế hoạch gì chưa? – Helena hỏi bạn.
Thực ra người hiểu rõ loài tê giác lông len hơn là Helena, bởi trước đây, khi còn trong đội Vệ Nhân, cô đã từng tiêu diệt một con tê giác lông len tại vùng cực Bắc. Cô hỏi Jade về kế hoạch của cậu là bởi cô tôn trọng người bạn đồng hành, và tin tưởng những hiểu biết của cậu.
– Tê giác lông len, tuy không nhanh nhẹn bằng Răng Lớn nhưng không phải không nguy hiểm; tất nhiên nó chậm chạp hơn nên việc chiến đấu với nó bớt khó khăn hơn một chút. Khi nó xuất hiện, tôi sẽ đánh lạc hướng, cậu làm sao để có thể lấy đà đâm thẳng vào gáy nó, chỗ bên trên cái sừng ấy. Chỉ một đòn ấy thôi, nếu thực hiện chính xác là có thể kết liễu được nó rồi. – Jade vừa nói vừa lấy cành cây vạch xuống đất, vẽ lại sơ đồ tảng đá gần mép hồ.
– Được! Tôi sẽ trèo lên tảng đá, nằm ép sát người xuống, còn cậu nấp sau tảng đá. Khi nó xuất hiện, cậu đừng vội đánh động, hãy để nó yên tâm dùng sừng húc vào lớp băng dày để phá băng một lúc đã, việc phá băng sẽ làm nó mất sức hơn. Khi tôi ra hiệu, cậu hãy tạo ra tiếng động để nó ngẩng lên và chạy về phía này. – Helena cũng chỉ trỏ theo bản đồ mà Jade vừa vạch ra, rồi nói tiếp. – Lúc ấy cậu chui vào miệng hang bé xíu bên dưới tảng đá. Chắc cậu cũng quan sát lúc chiều rồi, hang đó vừa đủ nhỏ để cậu lách vào, cũng vừa đủ sâu để cái sừng nhọn của con tê giác không đâm tới được. Việc còn lại là của tôi. Cậu thấy thế nào?
– Tôi đồng ý, nhưng cậu nhớ phải cẩn thận, không được chủ quan. – Thấy Helena định càm ràm, Jade chặn trước. – Cậu lại định nói tôi là nói mấy lời thừa thãi như bà già lắm điều phải không? Dù cậu không thích, thì tôi vẫn phải nhắc, cẩn thận không bao giờ thừa cả. Tôi đi ngủ đây, cậu cũng ngủ luôn đi, lấy sức mai chiến đấu.
Nói xong, Jade chui tọt vào túi ngủ đã được mấy người Inke chuẩn bị sẵn ở góc lều bên kia, lát sau, tiếng thở đều đều vọng tới. Helena nằm ở góc lều bên này, cố nhắm mắt nhưng không sao ngủ được. Giấc mơ ở làng Horan vẫn ám ảnh tâm trí cô. Có lúc Helena hoang mang tự hỏi, có thể nào những người trong giấc mơ ấy là những người thân của mình? Ý nghĩ này khiến Helena phấn chấn, có thể cô gái tóc đỏ kia là mẹ mình? Nhưng không phải. Mình không thể có ký ức về mẹ khi mẹ còn nhỏ được. Hay là chị gái? Ừ, có thể lắm, vì mình xuất hiện trước nhà thầy khi mới mười hai, mười ba tuổi, người con gái đó không thể là mình; nhưng cảm xúc, tình cảm, sự rung động, sự phụ thuộc, sự yêu thương, sự dựa dẫm, sự thân thiết mình cảm thấy là cảm giác chân thật, xuất phát từ trái tim. Cảm giác này, chỉ có thể là tự thân cảm nhận, không người nào có thể đứng ngoài mà thấu hiểu cả. Nó chỉ có thể là cảm giác của tình thân. Càng nghĩ càng rối, mệt nhoài, Helena khó nhọc chìm vào giấc ngủ đầy mộng mị.
***
Hai thiếu nữ, một tóc xanh, một tóc đỏ, nằm gối đầu lên tay dưới gốc dương liễu, bên cạnh dòng suối chảy róc rách, những bụi anh thảo trổ hoa rực rỡ. Một ngày mùa xuân rực rỡ. Mái tóc như rong biển xõa tung trên nền cỏ xanh. Trời cao và xanh ngắt, cô gái tóc đỏ quay sang, ghé tai cô gái tóc xanh nói một câu gì đó, cả hai cùng cười khúc khích.
*
Trong căn phòng trống, ngăn cách với thế giới bên ngoài bởi bốn bức tường và cánh cửa gỗ dày, phía trên có một ô vuông nhỏ với mấy chấn song, cô gái ngồi co ro nơi góc phòng; cạnh đó, khay đồ ăn với những món ăn được làm tỉ mỉ, đặt trên mấy chiếc đĩa nhỏ tinh xảo, thức ăn đã nguội ngắt vẫn còn nguyên. Đôi tay gầy guộc lùa vào làn tóc đỏ xõa tung, ôm lấy thái dương. Cô ngồi yên, bất động, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không, vô định, thẫn thờ. Thời gian như ngưng lại, không biết là bao lâu, ánh mắt ấy vẫn vô hồn, nhưng tâm trạng thì rối bời với những hối hận, hoang mang, giận dữ, và cả nổi loạn… Cô vùng dậy, hất khay đồ ăn, hét lên điên loạn rồi lao về phía cửa…
***
Helena bật dậy, thấy Jade đang nhìn mình lo lắng.
– Cậu sao thế? Có chuyện gì vậy? Cậu lại mơ à? Vừa rồi cậu la hét ghê quá.
– Vậy sao? Tôi có nói gì thành lời không? Có cái tên nào không? – Helena sốt sắng hỏi.
– Không. Cậu chỉ giãy giụa và la hét thôi. Nói cho tôi biết đi, cậu mơ thấy gì? – Jade lo lắng nhìn bạn.
– Vẫn như mọi khi thôi. Vẫn giấc mơ về những người ấy, lần này, cô gái tóc đỏ bị giam trong một căn phòng, cô ấy rất tức giận, cả hối hận nữa. Tôi không biết nữa, nhưng cảm giác giống như cô ấy đã làm một chuyện gì đó ngoài ý muốn và đang bị trừng phạt. Jade à, tôi phải làm gì với những giấc mơ của mình đây? – Helena hỏi Jade mà như đang hỏi chính mình.
– Cậu bình tĩnh lại đã, chúng ta sẽ từ từ giải quyết, được không? Chúng ta sẽ sắp xếp thời gian, sau đó ngồi hệ thống lại những giấc mơ của cậu, biết đâu có thể tìm ra manh mối. – Jade an ủi.
– Ừ, tôi có cả một cuốn nhật ký những giấc mơ bằng tranh đây rồi. – Helena vỗ vỗ vào cuốn sổ bìa da đã cũ của mình. – Cũng quá nửa đêm rồi, chúng ta ra chỗ tảng đá thôi.
Vừa nói, Helena vừa nhanh chóng mặc trang phục, chuẩn bị vũ khí. Tình thật thì cô chỉ đang cố thoát ra khỏi những hỗn độn cảm xúc cứ túa từ trong lòng ra, rồi bủa vây quanh cơ thể, như một sợi dây vô hình đang trói quanh và chậm rãi siết chắt lấy cơ thể cô vậy!
Jade nhìn cô bạn nhanh nhẹn, hoạt bát trước mặt. Helena là vậy, dứt khoát, lạnh lùng, mau lẹ. Hai người vào vị trí như đã bàn từ trước. Cả hai đều yên lặng, theo đuổi những ý nghĩ riêng. Mỗi lần nhìn bạn vật vã với những giấc mơ không đầu không cuối, cậu tự giận bản thân không thể làm gì giúp Helena ngoài mấy lời động viên, giải thích mà ngay chính cậu cũng thấy viển vông. Trên con đường này, họ cùng nhau rong ruổi, hai tâm hồn hoang mang dựa vào nhau, an ủi nhau với hy vọng một ngày nào đó có thể tìm thấy chính mình. Jade thấu hiểu những cảm giác Helena đang phải trải qua; khát khao, mong muốn của cô cũng giống như khát khao, mong muốn của chính cậu. Những giấc mơ của Helena khiến họ bối rối, hồ nghi, nhưng dù sao vẫn còn có cơ sở để suy đoán. Có đôi lúc, cậu cũng ước mình giống Helena, có một vài giấc mơ như thế, để bám víu vào như một manh mối, để thỉnh thoảng cậu có cái đem ra mà phân tích, suy luận và tưởng tượng về quá khứ của chính mình. Jade ngước mắt, nhìn lên bầu trời tang tảng sáng. Thời khắc chiến đấu sắp đến.
Phía rừng cây, tiếng động huỳnh huỵch ngày càng rõ, chỉ một lát sau, con vật to lớn lù lù xuất hiện nơi bờ hồ. Helena ép sát người xuống tảng đá, má áp vào phiến đá lạnh ngắt phía dưới. Con tê giác lông len to hơn rất nhiều so với phán đoán trước đó của Helena. Trời tờ mờ sáng, Helena không nhìn rõ con vật, chỉ thấy một khối màu nâu sẫm khổng lồ, bộ lông dài dày như lông voi ma mút, chiếc sừng to lớn nhọn hoắt dài chừng nửa thước gắn trước trán, xung quanh lông mọc rậm rì. Cái mõm dài, trơn nhẵn khác hẳn với những phần lông lá phủ khắp cơ thể. Con vật bắt đầu dùng chiếc sừng cứng phá lớp băng dày trên mặt hồ. Tiếng húc vào băng nghe chát chúa, mấy hôm nay nhiệt độ xuống rất thấp, vì vậy lớp băng càng dày hơn; một lúc sau, trên bề mặt băng bắt đầu xuất hiện những vết nứt dài ngoằn ngoèo như rễ cây trong rừng Đỏ. Con vật dừng lại thở phì phò. Nó đã thấm mệt.
Helena khẽ huýt gió. Jade tay cầm một hòn đá, lao ra khỏi chỗ nấp, ném về phía con vật; thấy động, nó lao tới, vừa kịp lúc Jade chui tọt vào trong hang. Chỉ chờ có vậy, Helena từ trên tảng đá, tung người cắm thẳng lưỡi kiếm vào gáy con vật, nhát đâm mạnh vào đúng chỗ hiểm. Con vật to lớn rống lên một hồi rồi ngã vật ra. Điểm yếu trí mạng của loài tê giác này chính là gáy. Chỉ cần đâm trúng huyệt ở gáy thì chắc chắn sẽ hạ được, dù con vật mạnh mẽ đến đâu. Helena mỉm cười, kẻ địch mạnh đến mấy, hoàn hảo đến mấy cũng có sơ hở, chỉ cần nắm được điểm yếu của đối phương thì không lo bại trận. Bài học này, Dmitri đã dạy cô.
Helena ngoắc tay, lôi Jade ra khỏi hang. Jade hớn hở sờ vào bộ lông dày mịn của con vật to lớn.
– Bây giờ tôi đã hiểu vì sao tộc Inke lại trả chúng ta giá cao như vậy chỉ để lấy bộ lông của nó. Với một bộ lông này thôi, cũng đủ để có một chiếc lều lớn ấm áp thách thức mùa đông lạnh giá của vùng cực Bắc, chưa kể số thịt này còn là lương thực dự trữ cho bộ lạc trong một thời gian. – Jade chẹp chẹp miệng, tỏ rõ sự thích thú của mình.
Toán người Inke nấp sau tán cây phía lều đang lật đật đi tới, họ đã được căn dặn là không được xuất hiện làm kinh động đến con vật cho tới khi Jade và Helena xong việc.
– Nó to lớn, hung dữ như vậy, làm cách nào mà hai vị hạ được nó nhanh thế? – Một người trong số họ thốt lên kinh ngạc.
– Nói cho ông rồi, chúng tôi lấy việc đâu để làm. – Giọng Helena lạnh lùng, khô khốc.
May là trong ánh sáng lờ mờ, mấy người còn lại không nhìn thấy vẻ mặt vừa tẽn tò vừa tức tối của người đàn ông nọ. Ông ta lấy lại tinh thần, đưa túi tiền vàng cho Helena, vẻ mặt không được tự nhiên lắm.
– Chúng tôi đã xong việc của mình, phần còn lại là của các vị. Jade, chúng ta đi thôi. – Helena vừa đưa túi tiền cho Jade vừa kéo cậu về phía lều, thu dọn đồ đạc, rời đi.
– Vậy, chúng tôi không tiễn. – Một người lên tiếng.
– Ơ, chào! – Cứ thế rời đi có vẻ không được lịch sự cho lắm, Jade nói với lại trước sức kéo của cô bạn.
***
Vừa thu dọn đồ đạc, Jade vừa quay sang Helena.
– Này, cậu có thể bỏ cái vẻ mặt chán ghét ấy đi được chưa?
– Được rồi. – Helena đáp tỉnh queo. – Xin lỗi vì lôi cậu hơi mạnh nhưng tôi không thích bọn họ.
– Sao cậu lại không thích bọn họ?
– Không thích là không thích, vậy thôi, tôi ghét cái cách họ nhìn tôi. Ánh mắt coi thường, đắc ý, kiểu để yên xem cô có làm được việc gì không.
– Từ bao giờ cậu để ý đến mấy thứ ấy thế? – Jade huých bạn.
– Không biết! Nói chung là không thích! Mà thôi, bỏ qua đi, chúng ta còn việc quan trọng hơn để làm. – Nét mặt Helena giãn ra.
– Tôi biết ngay mà, cậu chỉ thích mấy thứ kích thích, gây tò mò như thế thôi. – Jade sa sầm mặt.
– Đi nào! Jade vĩ đại!
Hai người – nữ cao ráo thanh mảnh, nam nhỏ nhắn, nhanh nhẹn – khoác vai nhau rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT