Type: Tít Mít

Sâu trong hang động có người tay cầm trường thương, hẳn là đã đâm nát lớp đá mà xuống đây.

Lục Cô Quang xách Thẩm Chiên Đàn xông vào tận cùng hang động, nơi đó là một đống đá tảng vừa đổ xuống, một người chân đạp trên đá, dáng ngồi tiêu điều, bốn bề đất đá bay tung, y ngồi đó như đã ngàn vạn năm.

Gương mặt quen thuộc, cơ thể quen thuộc, nàng sững sờ, bàn tay bất giác siết chặt, chừng như kẻ nàng đang xách trong tay là thù địch hại nàng bị thương hại nàng đau lòng, còn cố nhân ấm áp vẫn đang ngồi kia đợi chờ nàng.

Nhưng đáng tiếc chỉ trong chớp mắt, khi kẻ ấy ngoảnh lại, đôi mắt tưởng như nồng nàn giờ chỉ còn lại một khoảng rộng hoang vu, trong mắt Thẩm Chiên Đàn có lẽ còn chứa đựng thi hài hay máu tanh, còn trong mắt y chỉ là hoang mạc trải dài, mênh mông cát sỏi, không mảy may sự sống.

Y... cũng không phải là y.

Nhưng nàng thấy y cười, dù không hề vui vẻ, "Cô... đã vỡ mộng hay chưa?"

Y hỏi.

Nàng thoáng khựng lại, "Ngươi... ngươi..." nàng nghiến răng “Ngươi đã biết từ lâu... Không, ngươi vẫn luôn biết..."

Người nọ cười thầm thì, "Cô muốn ta trả y cho cô, ta bèn trả, còn cô rốt cuộc cô có được y chưa? Lục Cô Quang, yêu mến và dựa dẫm chẳng qua chỉ là ảo ảnh, y chưa từng tồn tại, điều cô đặt lòng tin chưa từng tồn tại, chỉ có vết thương để lại cho cô là thật mà thôi.” Tay y ve vuốt trường thương, giọng nói sâu trầm, “Ta hỏi cô thêm lần nữa, theo ta chinh phạt thiên hạ, đồ diệt nhân gian, để tất thảy những chuyện trong quá khứ đều hôi phi yên diệt, có được hay không?”

Nàng đặt Thẩm Chiên Đàn xuống, chăm chú nhìn con người quen thuộc trước mặt, “Không được.”

“Vì sao?” Y cầm thương thong thả đứng dậy, thân hình cao lớn.

“Y là người giả, những lời y từng nói, những chuyện y vướng bận, ta đều nhớ cả.” Nàng thuật đều đều, “Ta đã nhớ rồi thì không thể quên.”

Nhậm Hoài Tô thấy nàng thả Thẩm Chiên Đàn, bèn trở mũi thương chấm đất, “Thật đáng tiếc.”

Y tiếc nuối vì con đường đồ sát thiên hạ cuối cùng không có ai kề vai sát cánh, chỉ vậy mà thôi.

Không liên can gì đến ái tình nam nữ, chỉ là chút tình thương tiếc lẫn nhau giữa những loài dị chúng, dù có buông tay, cũng không thể hề mất mát buồn đau.

Nàng gật đầu. Thẩm Chiên Đàn bị nàng xách vai lủng lẳng giữa không trung bay một hồi lâu, bả vai vô cùng đau nhức, bấy giờ đứng một bên, gương mặt giữ nụ cười nhẹ, im lìm không lên tiếng, gắng gượng đợi vết thương hồi phục.

Nhậm Hoài Tô quan sát từ đầu xuống chân, vẻ giễu cợt dần nổi lên gương mặt, “Không ngờ ngươi bị cô ta bắt được…”

Thẩm Chiên Đàn chỉ cười, tay trái ụp trên vết thương ở vai, không đáp lại.

Lục Cô Quang liếc nhìn Thẩm Chiên Đàn, lại quay sang Nhậm Hoài Tô, bỗng nói, ”Gã này không phải bị ta bắt, y ranh ma xảo quyệt, để ta bắt đi, chẳng qua chỉ để tìm cơ hội ăn thịt ta mà thôi.”

“Cô là huyết quỷ y nuôi?" Cái nhìn của Nhậm Hoài Tô sững lại trên người Thẩm Chiên Đàn, "Chẳng trách ngày ấy bị giết, cô vẫn có thể sống lại, thì ra do y dùng máu mình cung cấp cho hồn phách cô tiếp tục sinh tồn.” Y cười như không cười nhìn Thẩm Chiên Đàn, "Nhưng lại nuôi ra một con huyết quỷ có linh thức, cũng bất hạnh giống như tạo thành thi mị có linh thức vậy... Thẩm Chiên Đàn, có lẽ vì máu ngươi quá mưu mô âm hiểm, phàm là yêu vật dính phải máu ngươi đều không thể thuần, làm ngươi thất vọng rồi.”

“Quá khen" Thẩm Chiên Đàn cuối cùng cũng buông tay trái xuống, nhoẻn một nụ cười ôn hoài, “Không dám nhận."

Nhậm Hoài Tô nâng mũi trường thương chĩa thẳng ngực Thẩm Chiên Đàn, “Phải giết ngươi ngay tại đây thôi, dù rằng vô vị, nhưng việc cần thiết."

“Ngươi thấy vai phải ta bị thương, không thể vẽ pháp trận?" Thẩm Chiên Đàn lạnh nhạt.

“Bất luận ngươi có vẽ được pháp trận hay không, ta đều có thể một thương xuyên lồng ngực ngươi trước khi ngươi động thủ, mũi thương đâm sâu vào thịt ba tấc ba phân, máu bắn xa ba thước ba tấc." Nhậm Hoài Tô nhướn mày cười, đột ngột hiến lộ khí phách hào hùng năm ấy xua quân quyết thắng ngàn dặm, "Yên tâm, Huyết Lưu Hà ở đây, xung quanh không yêu vật nào có thể đỡ đòn hộ ngươi."

Thẩm Chiên Đàn hờ hững nhìn y, "Thương của ngươi rất nhanh, tay cô ta cũng nhanh, nhưng đáng tiếc..." Y đứng im lim không nhúc nhích, hàn khí thình lình lan khắp mặt đất, huyền băng màu lam bắt đầu đông kết từ nơi y đứng, rồi lập tức tỏa ra bốn phương tám hướng như lưới nhện.

Lục Cô Quang ngây người, "Hoàn Hồn Châu?"

Nhậm Hoài Tô nhấn mũi trường thương, xọc thẳng vào ngực Thẩm Chiên Đàn, chỉ thấy trước ngực y lóe lên một vệt đỏ, có vật gì đó níu chặt mũi thương lập tức nhũ băng đông kết, lan dần lên men theo cán thương. Lục Cô Quang vội quát, "Mau buông tay! Y thao túng tháp Trường Sinh nuốt trọn hang ngầm! Hiện tại nơi này là cái hang sống do tháp Trường Sinh khống chế! Là hang sống!"

Không sai, ngay vào khoảnh khắc Lục Cô Quang bắt Thẩm Chiên Đàn, y đã kích hoạt Hoàn Hồn Châu, đem sức mạnh của yêu tháp dung nhập vào lòng đất, nuốt trọn cả địa mạch, hiện tại dưới chân tháp, bất kể nơi nào có hướng đi của địa mạch đều bị yêu lực thao túng, hóa thành vật sống, đồng thời hang động này cũng là nơi mạnh nhất trong cả địa mạch, cũng là nơi mạnh nhất trong cả ngọn yêu tháp do Thẩm Chiên Đàn dùng thi thể của vô số yêu vật chất chồng thành.

Nhậm Hoài Tô nghe vậy liền rung cổ tay, trường thương gãy từng đoạn, thứ huyền băng màu lam quỷ dị cũng gãy nát theo, nhưng sau đó liền hóa thành từng đốm quỷ hòa táp vào mặt y. Tháp Trường Sinh dung nạp thể xác của vạn yêu, sở hữu năng lực của vạn yêu, thiên biến vạn hóa, cơ hồ toàn năng. Thẩm Chiên Đàn chỉ đứng yên, không hề động thủ, Nhậm Hoài Tô đã phải đối mặt với đủ các đòn công kích quỷ quyệt từ bốn phương tám hướng, chừng như không bao giờ ngơi ngớt.

Lục Cô Quang thấy tình thế không ổn, một khi Nhậm Hoài Tô thua cuộc, Thẩm Chiên Đàn nhất định sẽ nuốt sống nàng ngay tại chỗ, kẻ này tâm địa ác độc, lòng lang dạ sói, không dưng phải chịu chút thiệt thòi trong tay nàng, thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Trên người nàng có sức mạnh Huyết Lưu Hà dung hợp, không sợ bãn lĩnh vạn yêu của tháp Trường Sinh, lập tức hợp chưởng quát to một tiếng, miệng niệm pháp chú trừ tà nhà Phật ngày xưa "Nhậm Hoài Tô" từng dạy.

Nhậm Hoài Tô đang xé toạc con yêu vật thứ mười sáu, bỗng nghe Lục Cô Quang tụng chân ngôn, Thẩm Chiên Đàn thình lình biến sắc, chỉ thấy vách hang đang rùng rùng bốn phía đột ngột ngừng lay động, mấy tiếng răng răc, băng đá màu lam vỡ nát, vụn băng rơi rớt lả tả, đất đá phía trên cũng rơi theo, để một khoảng không sáng rỡ.

Ba người vội né đá rớt, ngước đầu nhìn, chốn này vốn bị Nhậm Hoài Tô khoét một lỗ hổng to, nhưng ánh sáng lộ ra trên đầu khác hẳn với thứ ánh sáng ban đầu ở cửa động.

Ở phía trên là nắng trời, văng vẳng tiếng nước chảy róc rách.

Ngoài tháp Trường Sinh là hoang nguyên trăm dặm, trụi bóng cỏ cây, yêu khí dày đặc, mây đen phủ kín bầu trời, chưa từng thấy nắng lên, càng không thể có nước chảy. Lục Cô Quang vô cùng ngạc nhiên, Nhậm Hoài Tô khục một tiếng, hai người đồng thời quay sang nhìn Thẩm Chiên Đàn.

Mặt Thẩm Chiên Đàn nhợt nhạt, nhưng vẫn có vẻ trấn tĩnh, “Thuật pháp bị phá, gây rối loạn không gian và ảo ảnh, bên ngoài là nơi nào, là thật hay giả, đến ta cũng không biết được.”

Nắng…

L.ục Cô Quang ngước đầu, hít một hơi thật sâu, lúc nàng còn sống chưa từng được cảm nhận dương quang một cách chân thật như vậy, khi nàng bước tới một bước, thực sự đắm chìm trong nắng, bỗng nảy lên ý nghĩ có khi chết rồi phục sinh cũng không tệ như nàng tưởng.

Nhậm Hoài Tô đã biến mất khỏi hang động.

Thẩm Chiên Đàn ngước nhìn đỉnh hang, vai phải y bị thương, không thể vẽ pháp trận dời hình, đành phải chậm chạp bò lên theo nhưng tảng đá nát rơi xuống.

Vào lúc y sắp bò lên khỏi đó, Lục Cô Quang cuối cùng cũng đưa một tay ra kéo y lên.

Không ngoài dự đoán, bên ngoài hang nắng vàng rực rỡ, trời xanh mây trắng, mặt đất cỏ cây tươi thắm, tựa như tiên cảnh.

Có dòng suối đổ ra từ cánh rừng, băng qua mấy tầng núi đá, hình thành một con thác nhỏ trắng xóa, mấy bụi hoa bé bỏng nở giũa rừng cây, càng nổi bật vẻ thanh nhã giữa những vạt bụi nước li ti.

Đây là nơi nào?

Thẩm Chiên Đàn nửa người còn treo trong hang ngó ra thác nước cỏ tiên bên ngoài, nhất thời si dại.

Vào ngay lúc ấy, cánh rừng xinh đẹp như tiên cảnh bỗng quét qua một luồng sáng màu vàng nhạt, nơi luồng sáng quét qua, Nhậm Hoài Tô khẽ kêu một tiếng, cả người run lẩy bẩy, quỵ xuống đất. Hai tay Thẩm Chiên Đàn mềm nhũn, rớt thẳng xuống dưới, Lục Cô Quang ơ một tiếng vội tóm y lại, ngước lên, thế này là thế nào?

Luồng sáng vàng nhạt gột rửa cả cánh rừng, một đàn chim trắng vỗ cánh tung mình bay vút về phương xa, nàng ngước nhìn, một nơi đẹp đẽ hiền hòa thế này, bầu trời không có mặt trời, chỉ có một luồng sáng màu vàng nhạt như một con suối đổ xuống vắt ngang cả bầu không.

Nơi này không phải là ảo ảnh thì là dị cảnh, tuyệt đối không phải nhân gian.

Nàng quăng Thẩm Chiên Đàn xuống đất, rảo bước lại chỗ Nhậm Hoài Tô, trông thấy từng sợi quỷ khí màu đen tuôn ra từ thân thể y, quỷ khí tan biến ở lưng chừng trời, bị luồng sáng vàng kim thanh tẩy, hóa thành hư vô. Quỷ khí tan càng nhiều, mu bàn tay Nhậm Hoài Tô càng trở nên bợt bạt, khí thế hung sát càng giảm, nhưng không phải gột sạch quỷ khí y sẽ trở thành người như cũ, mà quỷ khí tan càng nhiều, y càng giống xác chết.

Lục Cô Quang kinh hoảng, thể xác thi mị... Quỷ khí và sát khí của thi mị lại bị luồng sáng này hủy diệt, Nhậm Hoài Tô đã chết từ lâu, nếu luồng sáng này gột sạch quỷ khí trên người y, đến lúc đó thứ còn lại là một xác chết. Sao nàng có thể nhẫn tâm giương mắt nhìn thân thể “y” cứ thế chết đi không thể nào sống dậy? Nhất thời chân tay luống cuống nàng dang rộng đôi cánh, lôi Nhậm Hoài Tô về phía hang dộng vừa nãy, nhẹ nhàng đặt y vào hang.

Thuật pháp của Thẩm Chiên Đàn bị phá, hang động đã bị cắt đứt mối liên kết với sức mạnh của tháp Trường Sinh, nếu đá lở núi đổ, thì chỉ có đường chết. Nàng cũng không dám đào bới bừa bãi, ai biết được ở cái nơi kỳ dị ảo ảo thực thực này có thể đào ra những thứ cổ quái nào? Đặt Nhậm Hoài Tô xuống, nàng vỗ mặt y, "Này? Nhậm... đại tướng quân...”

Nhậm Hoài Tô ngước đầu lên, y không ngất đi, chỉ nhất thời bị rút sạch sức lực không thể cử động. Y nhích khóe môi nở một nụ cười im lìm, “Lôi... Thẩm Chiên Đàn lại đây... cho ta ăn thịt...“

Y mất một lượng lớn quỷ khí, nếu không bổ sung thì khó lòng hồi phục như xưa, mà vào lúc này, ở ngay đây, thứ duy nhất có thể dùng để bổ sung quỷ khí, chỉ có Thẩm Chiên Đàn mà thôi. Y vốn muốn dùng thương ghim gã này xuống đất, bằm thây để tế năm xưa, hiện tại nghĩ đến chuyện có thể nuốt Thẩm Chiên Đàn, trong nụ cười của y không khỏi lộ mấy phần cuồng dại.

Ăn thịt? Lục Cô Quang cau mày, “Ngươi định ăn thịt y như thế nào?” Nàng nhất thời không nghĩ ra, Thẩm Chiên Đàn không phải do linh thể hóa thành, phải làm thế nào mới có thể ăn một kẻ bằng xương bằng thịt.

Nhậm Hoài Tô cười trầm đục, “Ăn… từng miếng từng miếng một.”

“Ngươi. ." Nàng khựng lại, thở dài, kẻ trước mặt nàng đây không phải “y”, kẻ này là một thi mị, thi mị ăn sống nuốt tươi, quỷ vương ăn thịt người lẽ nào còn phải làm phép mở lò đan luyện người thành thập toàn đại bổ mới ăn được?

“Luồng sáng vàng ngoài kia có chỗ khác thường, hình như chứa đựng sức mạnh trừ tà, Thẩm Chiên Đàn nuốt yêu quái mà sống, nhất định cũng không thể động đậy." Nhậm Hoài Tô lạnh lùng, "Cô mau đem y lại đây, bằng không yêu lực của y mất hết, ta có ăn cũng không thể hồi phục."

Nàng nhất thời cau mày, không biết có nên nghe lời hay không, Nhậm Hoài Tô liếc nhìn nàng, bật cười, "Cô vẫn đang mơ mộng điều gì? Mơ rằng sẽ có hồi y mất trí nhớ, lại biến thành hòa thượng yêu cô?"

“Không... ta biết rõ, Thẩm Chiên Đàn không yêu ai khác, chỉ yêu bản thân." Nàng hờ hững đáp, "Vì y chỉ yêu bản thân, nên dù có mất trí nhớ y cũng sẽ không yêu ta. Lúc mất trí nhớ y một lòng cứu thế, nói không chừng cũng là một biểu hiện của việc y muốn tranh giành thiên hạ lên ngôi chí tôn, chỉ là lúc đó chính y cũng không hiểu rõ mà thôi."

Nhậm Hoài Tô cười khùng khục, "Không ngờ cô cũng đã hiểu."

“Chờ một chút." Nàng dang rộng đôi cánh màu đỏ bay lên trên, đi tìm Thẩm Chiên Đàn. Dù Nhậm Hoài Tô nói muốn ăn thịt người làm nàng nhất thời khó lòng chấp nhận, nhưng không có nghĩa nàng thực sự nhân từ nương tay với Thẩm Chiên Đàn.

Không phải chỉ là ăn thịt người thôi sao? Nàng gặp nhiều rồi, chút do dự ấy không phải vì nàng vẫn còn mơ mộng rằng Thẩm Chiên Đàn có khi lại mất trí nhớ rồi yêu nàng, mà chẳng qua chỉ vì nàng không muốn chứng kiến cảnh thân thể của Nhậm Hoài Tô ăn thịt người mà thôi.

Nàng nghĩ có lẽ mình không hiểu gì là tình yêu?

Nàng cảm thấy niềm quyến luyến của mình đối với cơ thể quen thuộc ấy vượt xa tình cảm đối với linh hồn Thẩm Chiên Đàn, linh hồn đã thay đổi hoàn toàn, trở nên quá xa lạ, chỉ có cơ thể Nhậm Hoài Tô là chân thực, là có thể chạm vào.

Nhưng Nhậm Hoài Tô sắp dùng nó để ăn thịt người, còn “y” chỉ biết xẻo thịt mình cho người khác ăn, tuyệt đối không bao giờ nảy sinh ý muốn ăn thịt người khác dù chỉ là thoáng qua.

Gã hòa thượng dần một lòng một dạ ấy thực sự không còn tồn tại nữa, bất kể là thân xác hay hồn phách đều đã đổi thay. Lúc bay lên nàng nghe khóe mắt mình bỏng rát, nàng thậm chí nhớ nhung hình dáng y một lòng một dạ giương kiếm giết người, niềm tin chân thành, bước chân vững vàng kiên định, một lần, hai lần... Lòng không gợn chút tin tưởng rằng chỉ cần giết nàng rồi mọi việc sẽ tốt hơn... Nàng khe khẽ thở dài, y chặt cánh nàng, đốt xác nàng... Vì sao kết cục lại là bản thân y biến mất, không thế tìm về được nữa? Hòa thượng đần.

Ngoài hang vẫn núi vẫn rừng, phảng phất thứ hương thơm cỏ cây tỏa ra trong không khí, hơi nước mịt mù, bốn bề đầy một làn hơi thánh khiết. Nàng do Huyết Lưu Hà và thánh khí đất trời ngưng tụ thành hình thể, dưới luồng sáng vàng chỉ nghe mình sung mãn sức lục, phóng mắt nhìn, Thẩm Chiên Đàn đáng nhẽ vẫn còn nằm trên đất giờ đã biến mất.

Nàng cau mày, yêu khí trên người Thẩm Chiên Đàn tuy không nặng bằng Nhậm Hoài Tô, nhưng cũng không tầm thường, đột nhiên bị gột rửa nhiều yêu lực như vậy, sao y vẫn có thể cử động? Lại ngẫm nghĩ, nàng chợt hiểu… Thẩm Chiên Đàn xét cho cùng vẫn là người sống, dù yêu khí tan sạch, muốn rời đi cũng không phải chuyện khó khăn.

Dưới mặt đất nơi Thẩm Chiên Đàn bị ném xuống một vạt cỏ ngã rạp trong những bụi cỏ mềm có thể trông thấy những dấu chân hướng thẳng về phía cánh rừng. Lục Cô Quang cười nhạt, Thẩm Chiên Đàn quả nhiên giỏi xem tình thế, tính trước rằng Nhậm Hoài Tô lần này trọng thương sẽ muốn lấy y làm đồ ăn, bèn thừa cơ bỏ chạy.

Lần theo dấu chân, nàng vỗ cánh đỏ, thong thả đuổi theo vào rừng.

Thẩm Chiên Đàn vừa di tới bên một mặt hồ, nước hồ trong veo thấy đáy, trong nước không có rắn độc, cũng không tôm cá, y không dám lội nước băng qua, giơ tay áo lau mồ hôi trên trán, ngước nhìn phương hướng, rồi thẳng về đông.

Y đương nhiên biết ở cái nơi kỳ dị này, quỷ khí và yêu khí không còn đất dụng võ, Lục Cô Quang đâm ra lại trở thành chúa tể. Y càng biết Lục Cô Quang hận mình thấu xương, Nhậm Hoài Tô có với y mối thù không đội trời chung, hai người họ tuyệt đối không tha cho y, cho nên vừa trấn tĩnh lại, y liền vội vã bỏ trốn vào rừng.

Vừa chạy thoát thân, Thẩm Chiên Đàn vừa cẩn thận tính kế với Lục Cô Quang, nàng là huyết quỷ y nuôi, nàng có thánh khí trời đất, nếu nuốt được nàng nhất định rất có lợi, nói không chừng còn có thể thoát khỏi năng lực trừ tà quỷ quái ở nơi này. Chỉ cần giữ được yêu lực, với công phu thuật pháp của y, chốn này có quái dị đến đâu, y đều không sợ.

"Chạy nhanh đấy nhỉ..." Sau lưng bỗng có tiếng người lạnh nhạt, “Ta sắp đuổi kịp rồi, phải chạy nhanh hơn chút nữa.”

Thẩm Chiên Đàn ngoảnh lại nhìn, trông thấy Lục Cô Quang đứng trên một gốc đại thụ, nhìn y giễu cợt.

"Cô Quang..."

"Câm miệng!" Nàng cười nhạt, "Chạy đủ chưa? Nếu đủ rồi thì quay lại theo ta."

Thẩm Chiên Đàn trầm mặc hồi lâu rồi mỉm cười, “Quay lại? Quay lại đâu? Ta không có nhà." Y ngoảnh đầu, nụ cười thong dong mà điềm tĩnh, “Nhậm tướng quân bảo cô đem ta về cho y làm thuốc bổ ư?”

Lục Cô Quang nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt y, “Ngươi biết là tốt.”

“Cô Quang..." Y dịu dàng lên tiếng. Ta biết chuyện năm xưa cô ắt sẽ thông cảm với Nhậm tướng quân, hận ta hạ thủ độc ác, giết người vô số… Nhưng vì sao ta phải làm như vậy? Lý do… bao nhiêu năm nay ta chưa từng kể cho ai, cô có muốn biết không?”

“Nói đi.” Thần sắc nàng lạnh nhạt, chừng như chẳng mấy hứng thứ.

“Chuyện năm xưa, cô biết được bao nhiêu?” Y bình tĩnh hỏi.

“Bắt đầu từ khi ngươi chém cánh ta, thu ta vào dung ngọc, ta nghe thấy ngươi và y nói chuyện…”

Nàng vẫn lạnh nhạt, “Ta đều biết cả.”

“Cô nghe thấy ư?” Y rất kinh ngạc, hồn tan vẫn nghe thấy tiếng người nói chuyện, huyết mạch dị tộc quả nhiên khác người thường. Hơi ngập ngừng, Thẩm Chiên Đàn nói, “Ta bẩm sinh đã khác người thường, chưa đầy tuổi bị cha mẹ bỏ ngoài ngoại thành, may mắn được lão bộc trong nhà ẵm về gửi vào chùa Liễu Vân, từ lúc ta nhớ chuyện, cha mẹ thân nhân chưa từng bước dù chỉ một chân vào chùa Liễu Vân, cũng chưa từng nói chuyện với ta.”

Vẻ mặt nàng thờ ơ, không biết liệu có đang nghe. Giọng y càng trở nên dịu dàng, "Ta rất có thiên tư, bất kể là nghiên cứu kinh văn hay tu tập thuật pháp đều vượt xa các tăng sư trong viện, nhưng sư phụ không muốn nhận ta làm đồ đệ." Ánh mắt y chậm rãi rời khỏi gương mặt Lục Cô Quang dõi sang mặt nước bên cạnh, "Ta tự học cầm phổ một mình, đánh cờ một mình, đọc sách một mình... Dù là gãy đán hay vẽ tranh, xưa nay chưa từng có ai nghe, cũng chưa từng có ai xem… Tất thảy đều vì ta là..."

Câu chuyện đang đến hồi then chốt, bất chợt y lảo đảo lùi ba bước, lưng tựa vào gốc cây, kinh ngạc nhìn máu chảy từ ngực mình, ngước lên… Lục Cô Quang đang nhìn y bằng gương mặt không chút cảm xúc, những ngón tay nàng hóa thành vuốt sắc cắm thẳng vào ngực y.

“Cô…” Y bưng vết thương trên ngực, khóe môi giần giật, cuối cùng nhếch thành một nụ cười, “Cô lại…”

Nàng hờ hững nói, “Một lòng mong đợi người ta đáp lại, lại nhận được một nhát kiếm xuyên tim, hẳn cảm giác cũng giống thế nào.” Nàng trông y tuột dần xuống đất, nhìn xuống y hỏi, “Mùi vị có ngon ngọt hay không?”

“Cô không quan tâm vì sao ta lại bước chân vào con đường này sao?” Vết thương ở ngực của y rất nặng, Lục Cô Quang ra tay thực vô tình.

“Quan tâm?" Nàng ngạc nhiên ra mặt, “Vì sao ta phải quan tâm?” Nàng nhìn y lạnh lẽo, "Lẽ nào ngươi tưởng ta rất quan tâm? Lấy cớ này để kéo dài thời gian, nực cười.”

Y khép mắt, buông một tiếng thở dài, không lên tiếng. Lục Cô Quang lại đâm ra khó hiểu, nhấc chân đá y, "Sao ngươi không nói tiếp?"

Y mở mắt, dường như không hề nổi giận, vẫn hỏi rất ôn hòa, "Ta phải nói gì?”

Nàng thong thả, "Lẽ nào ngươi không nên viện cớ khác tiếp tục cầu xin lòng thương hại, xem có khi nào ta bị ngươi lừa, tha mạng cho ngươi?" Nàng tròn mắt kinh ngạc nhìn y, "Lẽ nào trong lòng ngươi không nghĩ thế?"

“Ta có thể viện cả ngàn cái cớ." Y bật cười, "Chỉ đáng tiếc... Bất kể ta nói gì, cô cũng không tin ta nữa..." Giọng y rất khẽ, "Cô chỉ biết tính toán làm thế nào thừa lúc ta thật lòng nhất lại đâm vào tim ta một nhát, để cô vui lòng mà thôi."

Nàng gật đầu đến là hiển nhiên, kinh ngạc nói, "Ngươi thực sự rất thông minh, nhưng sao ngươi không nói tiếp?" Nàng nhìn y tiếc nuối, 'Với tính cách của ngươi, làm gì có chuyện ngồi đợi chết?"

Y ngước lên trông thẳng vào nàng, "Ta không thể chết."

Những ngón tay có thể hóa thành vuốt nhọn bất cứ lúc nào nhanh nhẹn co duỗi, nàng ờ một tiếng.

“Vì ta không cam lòng." Giọng y bình thản, không dài dòng.

“Không cam lòng bị vứt bỏ, không cam lòng khi người ta không đối tốt với ngươi, coi thường ngươi?" Nàng cười nhạt, "Cho nên muốn diệt trừ tất thảy, quân lâm thiên hạ để chứng tỏ bản thân? Theo như lý luận của ngươi, lẽ nào ta nên giết sạch thiên hạ, đoạt ngôi làm nữ vương? Cha mẹ ta cũng chê ta là dị chúng, đuổi ta khỏi nhà, họ còn định làm phép hàng phục ta thu ta làm thức quỷ, căn bản không coi ta là người. Nhưng nhất định phải nghe theo phán xét từ kẻ khác mới dám chắc rằng ngươi, là tốt hay xấu há chẳng phải quá đáng buồn đáng thương, ta tốt hay xấu tự ta rõ là được, ai cần biết người ta nghĩ gì?” Nàng ném cho y một cái nhìn khinh miệt, “Ai thèm khát đến như ngươi?”

Y thoáng sững sờ, có những ký ức bỗng dội lên đầu tim, y chợt nghĩ về cái vòng ngọc đeo trên cổ tay Nhậm Hoài Tô, đó là cái vòng mẹ nàng tặng, dù bị mẹ đuổi đi, nàng vẫn giữ gìn nó như trân bảo. Lúc nàng tặng lại cho y, lòng nàng đầy ắp kỳ vọng, bảy phần dịu dàng, không hề đeo gương mặt giễu cợt khinh miệt như lúc này… Cái vòng ấy vĩnh viễn đeo trên cổ tay Nhậm Hoài Tô, nhưng y sẽ không bao giờ hiểu rõ lai lịch và ý nghĩa của nó, sự dịu dàng của người con gái trước mắt y đây cũng giống như chiếc vòng ấy, vĩnh viễn bỏ y mà đi… Không thể nghi ngờ, không thể thương nhớ.

"Thèm khát... sự thừa nhận và yêu mến của người khác không phải là tội tình." Y thì thầm, 'Ta chỉ là một kẻ tầm thường, không được đại trí đại dũng như cô nương, ta thèm khát sự thừa nhận và khen ngợi của những người xung quanh... Muốn mà chẳng có, đành nghĩ chuyện kinh hồn, làm việc nuốt vua, dựng uy bất thế, há có gì đáng cười?''

Y không gọi "Cô Quang" mà đổi thành "cô nương", đột ngột nói những lời như thế, Lục Cô Quang lại đâm ra không quen. Kẻ này tâm tư bách biến, xảo quyệt mưu mô, ắt kế này không thành liền bày kế khác, hắn cũng chỉ để gợi lòng thương hại của người ta? Nàng không hề nghĩ ngợi, giơ tay cho y một bạt tai, cười nhạt, "Hèn nhát chính là hèn nhát, có viện lý do quang minh chính đại đến đâu cũng chẳng qua chỉ là một tên khốn nạn giết người như ma tội ác tày trời."

Y kinh ngạc nhìn nàng, như thể chưa từng nghĩ rằng nàng có thể vung tay tát mình mạnh đến thế, Lục Cô Quang không muốn tốn hơi thừa lời với y nữa, bèn xách cổ y dậy chạy ngược theo hướng về.

Y khẽ buông một tiếng thở dài, dường như mỉm cười, nụ cười không chút niềm vui.

Y vẫn nhớ rất nhiều, nhưng người khác lại không muốn nhớ, có lẽ suốt cuộc đời này… Y sẽ vì trí nhớ quá tốt, nhớ được quá nhiều, lại đâm ra không cam lòng, thật là…

Thật là tội ác tày trời.

Lục Cô Quang bắt Thẩm Chiên Đàn về tới hang ngầm, chỉ mong trước khi máu y chảy hết, đem y cho Nhậm Hoài Tô ăn, đợi Nhậm Hoài Tô hồi phục, có sức lực đánh xuyên đá tảng, nàng và y quãng đời này sẽ mỗi bên một ngả, nàng tiếp tục con đường lang bạt. Thẩm Chiên Đàn sống hay chết, tháp Trường Sinh gây hại thế nào, Nhậm Hoài Tô liệu có đồ thiên hạ, nàng không quan tâm mảy may. Nàng đâu phải hòa thượng đần, nàng chỉ cần lo cho chính mình, không quản nổi chuyện người ta muốn sống hay muốn chết, hoặc muốn diệt thiên hạ chôn chung.

Nàng đã không quan tâm thiên hạ, lại chẳng để bụng nhân gian, chuyện duy nhất để tâm chẳng qua chỉ là câu “Chỉ nguyện hai lòng như một, yên ổn trước sau” ấy mà thôi, nhưng “hai lòng” ấy nay biệt dạng. Nàng giờ có thể phơi mình dưới nắng, từng chết một lần, thân xác ngưng tụ bằng hồn phách không thể chết thêm lần nữa, cũng xem là bất tử, nhưng nàng không hề hoan hỉ vui vẻ hơn ngày xưa.

Lối người cũng được, ngã quỷ cũng đành, chẳng qua chỉ một màn tẻ ngắt.

Năm xưa đơn độc lang bạt, đâm ra sinh lòng mong mỏi với một đôi thứ, dù cô đơn trống trải, nhưng sống thong dong, cũng có thể xem như là thú vị.

Còn hiện nay, bất thương bất tử, một thân một mình về lại thiên hạ, bi hoan hỉ lạc của người ta nói cho cùng vẫn là của người ta, con đường ấy chỉ nghĩ thôi cũng thấy toàn thân rét giá.

Nhưng người khi còn chưa được chết, nếu không đi về phía trước thì còn biết làm gì?

Nàng thở dài, Thẩm Chiên Đàn bị nàng thảy xuống đất, máu trước ngực còn đang chảy, thở nặng nhọc, nhưng giọng nói vẫn nhỏ nhẹ, “Cô nương..”

Nàng đang thất thần suy nghĩ, nghe thế bực bội quát, “Câm miệng.”

Nhưng Thẩm Chiên Đàn không câm miệng, chỉ nhỏ nhẹ hơn, “Nhậm… tướng quân không ở đây..."

Lục Cô Quang giật mình nhìn lại, trông quanh quất, cau mày, Nhậm Hoài Tô thực sự không ở đây, vừa nãy khi nàng đi, Nhậm Hoài Tô vẫn nằm trong hang, hiện tại không một bóng người, chỉ để lại một vũng máu to hẵng còn chưa khô hẳn.

“Nhậm tướng quân không ở đây, cô nương phải chăng nên để ta trị thương, kẻo khi tìm được tướng quân thì ta đã chết…” Thẩm Chiên Đàn ôn tồn.

Nàng cười, “Quả là ngươi không bao giờ để mình chịu thiệt.” Nàng phất tay áo nói vẻ sốt ruột, "Chữa thương đi, nhỡ đâu ngươi chết, nói không chừng y cũng phải chôn cùng với ngươi.”

Thẩm Chiên Đàn nhoẻn miệng cười, một nụ cười mỉm kín như bưng, nhưng đầy tiếu ý, giơ tay vẽ một lá bùa nhỏ lên ngực mình, hoa văn đó hình hoa cỏ lại mọc ra giăng kín vết thương. Chỉ là giờ dây hoa văn này nom mảnh mai yếu đuối, không còn mảy may khí thế mạnh mẽ ban đầu.

Thẩm Chiên Đàn lấy lại sức, ngồi dậy trên nền đất, thấy nàng ngó dáo dác quanh động, "Cô nương lo lắng cho Nhậm tướng quân? Y lắc đầu, "Y sẽ không sao đâu."

"Ồ?" Nàng nhướn mày, "Sao ngươi biết?"

"Y là người thế nào cơ chứ... Năm xưa chịu ba mươi tám loại cực hình vẫn không chết." Y ôn tồn, "Nào là trấn nước thiêu sống, kim châm đao xẻo, nào là rót thủy ngân vào cơ thể, hoặc lột da, hay là dùng..."

"Đủ rồi!" Nàng lạnh lùng ngắt lời.

Thẩm Chiên Đàn khựng lại, rồi nói tiếp, "... Y còn chịu được. Cho nên chỉ bị thánh quang bên ngoài hóa giải một lớp quỷ khí, y sẽ không đến mức không bò dậy nổi." Trong mắt y nháng lên thứ ánh sáng lạ lùng "Cho nên…”

“Cho nên?” Nàng nhướn mày, có dự cảm không tốt.

“Cho nên…" Thẩm Chiên Đàn cười rất nhẹ, “Chuyện muốn ăn thịt ta bổ sung quỷ khí, có khả năng chỉ là một cái cớ để dẫn cô đi khỏi mà thôi…”

“Thẩm Chiên Đàn!” Nàng bừng bừng lửa giận, “Ngươi đừng tưởng ai cũng mặt dày vô sỉ như ngươi, ai cũng mở miệng là dối trá đầy toan tính như ngươi.”

“Cô Quang.” Y lại bắt đầu gọi tên nàng, giọng nói âu yếm dịu dàng như nước, “Cô xem dấu vết trên đá.”

Lục Cô Quang ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy nền hang ngổn ngang đá tảng đổ nát chất đống, không hề khác ban đầu, “Cái gì?”

“Cô luôn tin người như vậy sao?” Thẩm Chiên Đàn dịu giọng, “Vừa nãy khi thuật pháp của ta bị phá, đất đá nứt vỡ, đá rớt xuống từ đỉnh đầu ta, lăn ra bốn phía, một phần bịt kín lối đi. Giờ cô xem, đá tảng trong hang không chỉ dồn về một phía, còn có vẻ nhiều hơn lúc trước… đây nhất định là có người cố ý làm ra.”

“Ngươi đang nói Nhậm… Nhậm tướng quân thừa lúc ta vắng mặt tự bò dậy, mở đường hầm, rồi dọn đá tảng trong hang bịt kín lối đi lại, thậm chí còn đánh sập hầm thêm lần nữa, định nhốt ta ở đây?” Nàng ngây ra, “Y làm thế để làm gì?”

Thẩm Chiên Đàn nhắm mắt, “Ta không biết.“

“Y sẽ không làm thế.” Nàng nói, “Ở đây nhất định lại vừa xảy ra chuyện gì đó, khiến y phải mở đường chạy ra ngoài, nhưng nhất định không phải như ngươi nói."

Thẩm Chiên Đàn nghe giọng điệu hiển nhiên cùa nàng, thở dài, "Cô đừng tường y có gương mặt trước đây của ta nên đáng tin."

Bốp một tiếng, cái tát thứ hai rơi trên mặt y, Thẩm Chiên Đàn ôm mặt sững sờ, chỉ thấy Lục Cô Quang lạnh nhạt nói, “Ngươi thật giỏi tự mình đa tình." Gương mặt tái nhợt của y thình lình đỏ ửng, rồi trở thành trắng bệch, lại nghe giọng nàng sốt ruột, “Ta muốn vào đường hầm tìm người, ngươi ở lại đây, không được bỏ đi.“

Y chưa kịp đáp đã thấy Lục Cô Quang xăm xăm bước về phía đống đá, thình lình nàng ngoảnh lại, lạnh lùng, "Lúc ta về nếu ngươi dám trốn, ta sẽ băm vằm ngươi thành từng mảnh đem ra bãi tha ma cho chó ăn.”

“Đừng đi…” Y gắng gượng đứng dậy, “Trong hang có nguy hiểm, đúng vậy, Nhậm Hoài Tô tuyệt đối không ích kỷ chạy trốn một mình bỏ cô lại đây, y đã nói cô là đồng loại, là đồng loại duy nhất mà y thừa nhận… y nhất định sẽ không đột ngột bỏ đi… trừ phi gặp phảo biến cố nào đó khiến y phải một mình dẫn thứ đó vào đường hầm…”

Lục Cô Quang giận quá mà cười, "Nếu ngươi đã đoán được, vừa rồi vì sao còn lên tiếng bôi nhọ?” Phẩm hạnh gã này thực sự là tột cùng xấu xa, khiến người ta lộn ruột.

Y mỉm cười, “Ta hại y đã mấy mươi năm, thêm một lần nữa có hề gì…”

Một lý do vô cùng quái dị, nàng ngoảnh đầu đi thẳng, căm giận đến mức không muốn nói thêm gì dù chỉ một câu, nói chuyện với súc sinh bất cứ câu nào cũng là sai lầm.

"Cô Quang... nghe ta nói xong đã." Thẩm Chiên Đàn loạng choạng đuổi theo, suýt ngã, "Ta đoán y gặp phải thứ vô cùng nguy hiểm không phải vô căn cứ, vì sao y phải đánh sập đường hầm? Y đã muốn ăn thịt ta, thì tuyệt đối không có lý do dùng đống đá tảng này nhốt ta ở dây, y quyết một lòng muốn đốt cả thế gian thành tro bụi, ắt hẳn là y đã gặp một thứ nguy hiểm nào đó, đột nhiên nỗi hứng dẫn thứ ấy về tháp Trường Sinh và hoang nguyên trăm dặm rồi..." Y cuống quýt thở dốc, "Thứ ấy xuyên qua đuờng hầm sẽ tới hoang nguyên, nếu là yêu vật tuyệt thế... vậy, vậy Nhậm Hoài Tô rất có khả năng lợi dụng nó hủy diệt nhân thế..."

Guơng mặt Lục Cô Quang để lộ vẻ ngạc nhiên. Kẻ này khi nói đến "hủy diệt nhân thế" bất giác phơi bày sự lo âu trên nét mặt, thần sắc trong đôi mắt ấy chuyên tâm và nghiêm túc bất ngờ, nàng đâm ra buồn cười, "Ngươi sợ y hủy diệt nhân thế? Vậy tháp Trường Sinh lẽ nào không phải là yêu vật tuyệt thế? Thật nực cười…”

Y thoáng khựng lại, rồi nói rầu rầu, "Quân lâm thiên hạ, nếu chỉ là một vùng trời khô cháy thì liệu còn lạc thú gì? Kẻ làm vương, có con dân mới có thể làm vương, kẻ làm quân, có xã tắc mới có thể làm quân, nếu khắp nơi chỉ là thi hài mà chẳng phải thóc lúa, thì lấy đâu ra xã tắc."

“Ồ, đến lừa mình lừa người cũng đường hoàng làm vậy.” Nàng không chút hứng thú, chỉ tảng đá lớn, “Nhậm tướng quân là bạn ta, ta phải vào tìm người, ngươi ở lại đây chờ ta về.”

“Ta cùng cô…”

“Ngươi im miệng!” Nàng nghiêm mặt, lạnh lùng như sương giá, “Ta không có hứng thú đem theo một kẻ có thể đâm cho ta một nhát bất cứ lúc nào như ngươi.” Nàng trỏ tay lại nơi y đứng, một ánh sáng vàng lóe lên ở đầu ngón tay, đó là Phật ấn, nàng phong ấn y trong một phạm vi năm thước, “Ngồi xuống!”

Thẩm Chiên Đàn im bặt, đứng yên không nhúc nhích.

Nàng bước đến trước đống đá, khép mắt, giang rộng hai tay, sâu thẳm trong cõi lòng nàng đang kêu gọi kết nối với Huyết Lưu Hà. Chỉ thấy thân thể nàng dần nhạt đi, để lại trên đất viên Huyết Lưu Hà đỏ thẳm, bóng Lục Cô Quang xuyên qua đá, bước vào lối ngầm.

Thẩm Chiên Đàn cụp mắt nhìn viên ngọc hẵng còn long lanh ánh đỏ dưới đất, một hồi lâu sau, y trút một tiếng thở dài dằng dặc.

Lục Cô Quang hóa bóng tiến vào đường hầm, băng qua từng lớp dày đá tảng, thoáng ngạc nhiên vì số lượng cực lớn của những tảng đá này. Không rõ vừa rồi Nhậm Hoài Tô đã dắt theo một sức mạnh vĩ đại đến mức nào mới đánh sập được từng ấy đá? Y không bị không khí ở chốn kỳ dị đó ảnh hưởng, quỷ khí bị suy yếu đi nhiều, vì sao vẫn có thể bộc phát một sức mạnh khổng lồ đến vậy? Y đã gặp phải thứ gì?

Dần có khe hở lộ ra giữa những tảng đá chồng chất lên nhau, nàng cảm giác được mình sắp qua khỏi quãng hầm sập, quả nhiên chẳng bao lâu sau, đã lại trông thấy đường hầm.

Những gì bày ra trước mắt khiến nàng kinh ngạc, chỉ thấy quỷ quái vốn tụ tập trong hang đã bị dọn sạch, trên vách hang phủ dày một lớp bột màu đen, dù thân thể chỉ là ảo ảnh, không thể chạm vào, nhưng nàng vẫn nhìn ra đó là dấu vết sau khi bị lửa to nung nấu, ai có thể dẫn lửa vào đốt nơi này thành thế này ngay dưới sức khống chế của ngọn tháp Trường Sinh đang bị phong kín trong băng giá.

Lại đi về phía trước, cánh cửa màu lam đóng miệng hang đã biến mất, cửa hang hoàn toàn bị hủy diệt, trở thành một lỗ hổng hình tròn khổng lồ, chừng như chưa từng có một vật tròn xuyên qua nơi đây. Điều ghê gớm nhất là, phía trên cánh cửa này là tháp Trường Sinh, tháp do vạn yêu quỷ chất chồng thành, yêu khí phủ dày, ngày đêm hút tới mây đen che kín bày trời, giờ đây ngước lên nàng có thể trông thấy ngay một khoảng không xanh ngắt, chính giữa ngọn tháp Trường Sinh bị chọc một lỗ thủng to, xuyên từ đáy tới đỉnh tháp, bị một thứ gì đó phá hủy triệt để, trở thành một ngọn tháp rỗng.

Những thây ma rùng rùng ngọ ngậy biến thành những thây ma thực sự, xương khô và hộp sọ lặng lẽ nằm lại trong tháp, phủ một lớp nhọ đen vì bị lửa liếm qua, im lìm không nhúc nhích.

Đó… có thể là thứ gì? Nàng khiếp hãi nhìn ngọn tháp giờ đây đã biến thành tro tàn và vật chết, thấp Trường Sinh ban đầu đã bị lá bùa của Đan Hà thêu mất một nửa, nhưng nhờ Hoàn Hồn Châu của Thẩm Chiên Đàn bảo vệ, những chỗ bị tổn thương dần lành lặn. Dù nói thuật pháp của Thẩm Chiên Đàn bị nàng phá vỡ, chen lệch vào một không gian khác, khiến Hoàn Hồn Châu và tháp Trường Sinh đứt mối liên kết, nhưng tháp vạn yêu vốn là vật sống, nếu không phải đối mặt với sức mạnh to lớn chênh lệch một trời một vực, đứng trước một tai biến có tính hủy diệt thực sự, thì tuyệt đối không thể trở thành thế này.

Nhậm Hoài Tô đã gặp gì trong hang động? Y đã dẫn vật gì từ bên ấy... sang đây?

Mấy luồng sáng dị thường ánh vào khóe mắt, một thứ ánh sáng màu vàng kim nhạt quen thuộc, y hệt như màu thánh quang ở cánh rừng kia. Nàng bay lên, lao về phía tâm tháp giờ đây đã đổ nát đến thảm thương, ở độ cao lưng chừng khoảng bảy tầng phế tích, nàng tìm thấy một vật hình đĩa gần như trong suốt, chất liệu cứng cáp, nhưng nhẹ đến lạ lùng. Ngước đầu phía trên cao hơn còn mấy mảnh nữa, đều rớt ở những chỗ hư hại của tháp Trường Sinh. Nhất thời nàng không nghĩ ra ấy có thể là vật gì, bay lên nhìn kỹ, những mảnh khác nom càng to và mỏng hơn, tựa như do nắng ngưng tụ thành thực thể, đẹp đẽ dị thường, đầy ắp thứ sức mạnh đường hoàng.

Cuối cùng nàng cũng chợt hiếu, ấy chính là... những chiếc vảy.

Thứ băng qua đường hầm mà đến đây, thứ tông sập cửa hang, khoan xuyên tháp Trường Sinh, hủy diệt tháp Trường Sinh khiến ngọn tháp biến thành vật chết trong nháy mắt lẽ nào là... loài biến hóa bởi chiến hồn, không gì địch nổi trong trời đất - Rồng?

Lẽ nào cánh rừng tràn đầy ánh sáng lạ ấy chính là long huyệt? Càng nghĩ nàng càng kinh hãi, Nhậm hoài Tô dẫn một con rồng vào nhân gian đó dường như là một con rồng khổng lồ vảy vàng, khác với con rồng cát tường do tử khí hóa thành trước đây, đây là một con dị thú vô địch sống sờ sờ có máu có thịt!

Giống này không thuộc về nhân gian, rồng là loài thú của thiên giới, xuyên mây xuống trần, chốc lát đi ngay, mỗi lần xuống trần đều mang đến cái oai bạt núi biển, khí thế mưa rền gió dữ. Rồng có lối đi của rồng, có chốn riêng ngơi nghỉ, Nhậm Hoài Tô lại muốn khống chế một con chiến long, y dẫn chiến long vào nhân gian, thay đổi quy luật du hành của chiến long, hậu quả thế nào thật khó tưởng tượng.

Nhậm Hoài Tô…

Con người có mắt mi ôn hòa, lúc thong thả nói chuyện từng an nhiên đến mức dường như mỗi sợi tóc trên đầu y đều thuận theo đất trời, toàn tâm toàn ý tin tưởng rằng ba nghìn thế giới này có tự có đạo lẽ, tất thảy đều có điểm tốt đẹp… thân thể ấy, hóa ra cũng có thể gác thương ghìm ngựa, xua rồng chiến thiên hạ.

Thiên hạ… trong mắt y, chỉ là vật chết.

Nàng liệu có thể đuổi theo để nói... Ngươi hãy chậm lại thôi, hãy ngừng chân... hãy nhìn xem? Có thể thiên hạ khiến ngươi nản lòng, có lẽ lòng người làm ngươi thất vọng, có lẽ ngươi không còn gì ngoài căm hận, vì tất thảy đã bị hủy diệt đến tận cùng... Thế nhưng... thế nhưng đó đều là lỗi lầm của Thẩm Chiên Đàn, tội nghiệt của Thẩm Chiên Đàn... Cần gì... cần gì khiến ngươi phải hy sinh tất cả những gì cuối cùng còn lại, để hủy diệt những gì y nắm trong tay?

Phải đốt tất cả thành tro... hôi phi yên diệt, đồng quy vu tận.

Nhưng... nhưng... đó là thân thể của y, há có thể đành lòng như vậy?

Nàng bay lên cao, đuổi theo thánh khí để lại trong không trung, cái gì thành tro cũng chẳng sao, nhưng chỉ có chút tàn niệm duy nhất có chút tàn niệm duy nhất còn dư sót, nàng không muốn trơ mắt nhìn nó biến thành cát bụi.

***

Thẩm Chiên Đàn đứng trong phong ấn do Lục Cô Quang vẽ.

Ấn này do y dạy Lục Cô Quang khi mất trí nhớ, muốn phá giải rất dễ dàng.

Y chậm rãi đưa tay về phía Huyết Lưu Hà trên tảng đá không xa đó.

Huyết Lưu Hà lấp lánh ánh sáng đỏ diễm lệ, hồn phách Lục Cô Quang từng hấp thụ một lượng lớn khí huyết của Thẩm Chiên Đàn, lúc hóa hình, khí huyết còn lưu lại trong Huyết Lưu Hà. Thẩm Chiên Đàn hành động từ xa, hút Huyết Lưu Hà vào tay, một sợi khói thẳm đỏ mỏng manh kéo tơ từ viên ngọc, chui vào vết thương trước ngực y, vết thương lành lại rất nhanh. Huyết Lưu Hà chứa đựng quỷ khí, nhờ vậy đồng thời bù lại tổn thất bù lại tổn thất vì yêu lực bị hóa giải của y.

Cầm Huyết Lưu Hà trong tay một hồi lâu, y hơi gồng sức, như thể rất muốn cứ thế bóp nát vật này, thu gom sức mạnh đó về mình. Thoáng do dự, y chậm rãi lơi tay, để Huyết Lưu Hà nằm giữa lòng bàn tay, viên ngọc đã mất hơn nửa quỷ khí, màu sắc tối đi ngay, nhưng quầng sáng đỏ tuyệt không giảm, có thể thấy yêu lực của Thẩm Chiên Đàn đã hồi phục.

Y nhìn hồi lâu, đột nhiên rút ra một vật từ trong ngực áo, chọc sâu vào vết thương trước ngực mình. Vật nọ là một cây kim cực mảnh, kích cỡ chỉ bằng sợi tóc, sau khi rút ra khỏi vết thương, cây kim vấy máu, y nâng Huyết Lưu Hà lên, từ từ đâm kim vào viên ngọc, rồi nhẹ nhàng bẻ gãy cây kim.

Y hành động khéo léo, cây kim mềm dẻo bị y bẻ gãy, để lại một đoạn mũi kim dính máu bên trong Huyết Lưu Hà. Sau đó y cứa đứt ngón tay rỏ máu lên viên ngọc, Huyết Lưu Hà lại tràn đầy yêu lực, hồng quang lấp lánh, che đi mũi kim rất mảnh bên trong.

Y đặt viên ngọc trở lại vị trí ban đầu, thoạt trông không hề có gì thay đổi.

Khi làm những việc ấy, từ đầu tới cuối, y không hề bước ra khỏi phong ấn.

Lục Cô Quang đã đi được một lúc, Nhậm Hoài Tô cũng không xuất hiện, y đăm chiêu ngửa mặt trông lên cửa hang kỳ dị trên đỉnh đầu, thứ ánh sáng vàng nhạt vẫn loang loáng bên ngoài, như thể một vật sống.

Vật sống?

Y chớp mắt, thình lình hiểu ra: Thứ ánh sáng bên ngoài thực ra không phải là thánh khí, mà là long khí.

Nơi này là long huyệt.

Thứ bị Nhậm Hoài Tô dắt đi, là một con rồng.

Đúng vào lúc ấy, Huyết Lưu Hà nhấp nháy sáng rỡ, bóng Lục Cô Quang hiện ra, chạy ngược về, thấy y thực sự không bước ra khỏi vùng phong ấn, nàng bật cười nhạt, “Giả vờ giả vịt!” Nàng cũng không rảnh để giễu cợt thêm, nói gấp gáp, “Này! Không phải ngươi muốn xưng vương xưng bá ư? Nhậm… Gã họ Nhậm đã dẫn một con rồng tới phá hủy tháp Trường Sinh của ngươi, bầy quỷ rã đám hết, ngươi định làm sao?”

Thẩm Chiên Đàn nhích khóe môi cười mím, “Cô muốn ta làm sao?”

Nàng trầm mặc hồi lâu, rồi bất ngờ nở một nụ cười không chút ý cười, “Ngươi nói xem kết cục của việc y dắt rồng đi sẽ như thế nào?”

Ấn ký giữa hai đầu mày Thẩm Chiên Đàn loang loáng sáng, ”Hủy diệt non sông, vùi thân miệng rồng."

Lục Cô Quang lặng đi hồi lâu, "Ngươi ngăn y lại, con rồng cho ngươi, Nhậm Hoài Tô đưa ta."

Ý cười nơi khóe môi Thẩm Chiên Đàn càng rực rỡ, "Con rồng về tay ta, cô về tay ta, Nhậm Hoài Tô cho cô. Nếu vậy... ta đồng ý."

Nàng nhướn mày quét cái nhìn lên y từ trên xuống dưới, cứ như đang nhìn một thứ nực cười nhất, "Chỉ dựa vào ngươi? Chỉ dựa vào ngươi... nếu làm được, ta bằng lòng."

Chỉ với một mình Thẩm Chiên Đàn, không binh không tốt, tay không tấc sắt, chẳng biết võ công, y làm sao chế ngự được con rồng làm sao ngân nổi gã Nhậm Hoài Tô đang trên ranh giới phát cuồng? Nhưng nếu bảo toàn thân xác Nhậm Hoài Tô, trên thế gian ngoài Thẩm Chiên Đàn, nào còn có ai có thể làm được, nào còn có ai có thể thực sự động thủ.

“Ha…” Y bật ra một tiếng cười trầm thấp, tiếng cười chừng như cũng không thực sự có lòng tin, "Nếu cô không tin rằng ta có thể thì sao lại yêu cầu ta?”

Nàng sa sầm nét mặt, một hồi lâu sau, lạnh nhạt nói, "Có lẽ chí khí ngươi bỏ mạng nơi miệng rồng, hôi phi yên diệt, ta mới có thể an lòng."

“Cô cầu ta ngăn chặn Nhậm Hoài Tô lại mong ta bỏ mạng nơi miệng rồng, cô có thể ôm xác y nhung nhớ cả đời ư?" Y cười mà chẳng phải cười, “Nhỡ đâu ta thành công, hoặc giả thành công một nửa, cứu được mạng y, cô thực sự sẽ đi theo ta? Hay là ta không bỏ mạng nơi miệng rồng, mà bỏ mạng trong tay cô?”

Nàng không phủ nhận, vẫn đáp bằng giọng lạnh nhạt, “Ngươi biết thế là tốt.”

Y cười càng vui vẻ, “Trên đời cũng chỉ có cô mới lợi dụng người khác một cách sơ suất như vậy, viện cớ qua quýt như vậy, lại nuốt lời một cách hiển nhiên đến vậy.”

“Dù sao chỉ cần ngươi bằng lòng là được.” Nàng sầm mặt, “Hiện giờ ta không giết ngươi, giữ lại cái mạng cho ngươi cứu chuộc thiên hạ, ngươi còn lại đòi mặc cả với ta ư, đòi báo thù cái gì?”

“Không dám không dám." Y dịu giọng, "Ta bằng lòng ta tận lực.”

Nàng hừ một tiếng, lại trông thấy vết thương trước ngục y đang lành, thình lình nổi trận lôi đình, đưa năm ngón tay thành tráo hằn học bíu vào ngực y, 'Ta chỉ cho ngươi không chết, ai cho ngươi chữa lành vết thương.”

Y loạng choạng, lại mỉm cười, không phản kháng, "Là ta sai, không nên khỏi.”

Y ngoan ngoãn nghe lời, dịu dàng cẩn trọng hạ mình đến thế, nàng thoáng ngây người, vô cớ nghĩ đến câu nói vô bi vô hỉ, điềm tĩnh an nhiên "Cô nương nói có lý" của Nhậm Hoài Tô ngày xưa, dung túng mặc nàng tùy hứng hỉ nộ vô thường, bất kể nàng có dằn vặt đến mức nào, y chịu đựng, sụ dịu dàng đó y hệt như lúc này.

Một ý nghĩ cảnh giác nháng lên trong lòng nàng, nàng muốn một nhát kiếm đâm chết Thẩm Chiên Đàn, cố kiềm lòng gắng gượng, cuối cùng hừ một tiếng, chỉ táng đá lớn trước đường hầm, "Lời dối trá không cần phải nói nữa, mau dọn tảng đá kia ra, quay lại cứu người.”

Trong hang động, long khí đầy ắp bên ngoài không rọi được vào sâu trong, khi tầm mắt Lục Cô Quang rời đi, vết thương trước ngực, y lại tiếp tục lành, nơi này không thể triệu tập yêu vật nhân giới, y khép hờ mắt, tay áp lên tảng đá. Mấy dải dải màu đỏ chậm rãi tuôn ra từ những ngón tay y, nhanh chóng phủ kín bề mặt đá, hoa văn hoa cỏ đỏ thắm giăng mỗi lúc một dày đặc một rực rỡ, dệt thành một bức tường hoa li ti, đồng thời trong lúc ấy, tảng đá to lớn dưới hoa im lìm hóa thành cát bụi, từ từ đổ mình xuống đất.

Đó là thuật pháp gì? Lục Cô Quang nheo mắt, có thể chớp mắt đá tảng thành cát bụi, chưa từng nghe qua, chưa từng thấy qua, y từng dùng nó để công kích cây trường thương của Nhậm Hoài Tô, lúc vận dụng dường như không nhất định phải thi pháp niệm chú, lẽ nào là một dị năng bẩm sinh.

Dị năng của phệ yêu giả?

Trong lúc nàng suy nghĩ, toàn bộ tảng đá đã tan sạch thành cát bụi, nàng đột ngột hỏi, “Ngươi nói xem ở đây có phải chỉ có một con rồng hay không?”

“Không chỉ một." Thẩm Chiên Đàn cười mỉm đáp lời.

“Sau khi mở đường hầm, hãy đóng nó lại." Nàng cau mày, "Ta không muốn thấy có đến vài con rồng cùng xuất hiện tại nhân gian.”

'Cái này..." Y thoáng ngần ngừ, chốc sau mới đáp, “Được.”

Y nghe lời đến thế, sát ý trong lòng Lục Cô Quang càng trỗi dậy, kẻ này nghe lời vốn là vì y bị long khí xâm nhập, yêu lực tổn thất nhiều, không thể đánh lại nàng, cho nên mới cúi đầu ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng giờ đây y trốn trong đáy hang, ra tay nung đá, nào có giống bị trọng thương? Nếu không phải vì không đánh nổi, thì lý do để y nghe lời đến thế là vì sao? Mắt nhìn dưới tay y hoa đỏ dần phủ kín đá tảng, đang tập trung hóa đá thành cát, trong tay nàng thình lình xuất hiện một thanh trường kiếm đỏ, hào quang lắp loáng, do Huyết Lưu Hà biến thành, đâm thẳng vào sau lưng ngay tim Thẩm Chiên Đàn.

Thẩm Chiên Đàn không biết võ công, thân ở long huyệt, suy cho cùng vẫn khiến yêu lực trên người bị áp chế mạnh mẽ, yêu vật kề cận để triệu hoán cũng không còn, lưỡi kiếm Lục Cô Quang ngay sát người y mới giật mình phát giác, quay phắt lại, thanh trường kiếm xuyên qua bụng, máu bắn lên người Lục Cô Quang, chớp mắt biến thành vô hình. Nàng nhìn đôi mắt đầy kinh ngạc của y, chừng như rất hào hứng, lại ngắm nghía thêm một lát, mới nói đều đều, “Biểu cảm này của ngươi thật khiến người ta yêu thích.”

Y ho khùng khục mấy tiếng, Lục Cô Quang rút kiếm ra, thanh kiếm lập tức tan biến, không còn bóng dáng. Vết thương Thẩm Chiên Đàn lại bị hoa đỏ phủ dày, nhưng cả hoa trên người y lẫn hoa trên đá đều nom mệt nhọc, vô cùng mỏng mảnh, “Cô làm gì?” Y hỏi yếu ớt.

“Chẳng làm gì, thấy ngươi chân tay lành lặn, ta không yên tâm mà thôi.”Nàng quét cái nhìn soi mói dọc người y, “Sao vết thương của ngươi lại khỏi?”

Y cười, không đáp.

Nàng nhìn y, sâu trong cái nhìn như phủ đầy sương giá, “Nếu vết thương đã khỏi, ta muốn giết ngươi cũng khó khăn, ngươi ghê gớm lên đến mức có thể tự hóa đá thành bụi, thì hoàn toàn có thể tự bỏ đi, cần gì phải nghe lời làm vậy?”

Y tựa vào tảng đá, trên tảng đá một mảng tường hoa đỏ thắm giăng dày, sắc mặt Thẩm Chiên Đàn như ngọc, làm nổi bật vẻ diễm lệ của hoa văn giữa hai đầu mày, tay bưng vết thương ở bụng, y dịu giọng, “Cô muốn nghe ta nói thật hay nói dối?”

“Nói ra cả xem xem.” Nàng để tâm đến từng chi tiết một trên người y, tuy kẻ này có vẻ hạ mình, nhưng dữ tợn như mãnh hổ.

“Nói dối… là… Nhậm Hoài Tô dẫn rồng diệt thế, ta không tán đồng, dù cô không tuốt gươm bức ép, ta cũng sẽ nghĩ cách ngăn cản.” Y dịu dàng. “Sức mạnh của rồng, ngút trời khuấy bể, mạnh mẽ vô địch, thậm chí còn hơn cả thánh khí đất trời, nếu có khả năng, ta sẽ thu gom về mình để sử dụng.”

Nàng cau mày, “Thế nói thật thì sao?”

“Nói thật thì là… Ngoài việc ngăn cản Nhậm Hoài Tô dẫn rồng diệt thế, ta nghĩ…” Y càng trở nên dịu dàng, “Cô tuy là huyết quỷ của ta, nhưng cứ thế ăn thịt cô, thực sự là đáng tiếc.” Y dần đứng thẳng dậy, ta phải áp lên những bông hoa mỏng manh đỏ thắm, ngón tay mịn màng như ngọc, nom rất đẹp, “Nếu cô đã sống lại, vẫn còn nhớ chuyện xưa… Nếu cô muốn có cơ thể Nhậm Hoài Tô đến thế, vì sao lại không thể muốn ta như trước kia?” Lục Cô Quang biến sắc, cơn giận lộ rõ trên khuôn mặt, Thẩm Chiên Đàn chộp lấy cổ tay nàng, nhẩn nha từng chữ một, “Cuộc đời này của ta, chưa từng muốn cùng ai bái đường thành thân, một khi đã bái với cô, một khi cô đã từng một lòng một dạ đối với ta, một khi cô vẫn nhớ, ta vẫn nhớ, thì há có thể bỏ qua như vậy được?” Y mỉm cười, “Cô xem, lẽ nào ta không đẹp hơn Nhậm Hoài Tô hay sao? Không ân cần dịu dàng hơn y hay sao? Ngươi định trăm năm với cô là ta, sao cô có thể theo y mà đi?”

Lửa giận của Lục Cô Quang bốc cao ba trượng, nàng gằn giọng quát, “Nói xằng! Điên đảo thị phi hắc bạch.” Nàng giận đến mức nhất thời không nghĩ ra lời gì để phản bác, năm xưa cưới nàng để giết nàng, thậm chí đã giết hai lần, y vẫn luôn miệng, “há có thể bỏ qua như vậy được?”

“Lời thật chính là: Ta trước nay luôn tốt hơn y.” Y siết chặt cổ tay Lục Cô Quang, trong đôi mắt bùng nổ cơn cuồng dại bỏng rát, “Cô từng truyền máu của ta, cô là huyết quỷ ta nuôi, trên người cô chảy dòng máu của ta, cô bái đường với ta, cô là của ta… Nếu như cô đã là của ta, thì Nhậm Hoài Tô có đáng gì? Ta sao có thể để y chấm mút? Ha ha ha…” Y bật ra một tràng cười điên dại, trong tiếng cười đầy hằn thù và hàn ý, "Cô sớm muộn cũng là vật của ta, sớm muộn cũng biến thành một phần của ta, ta sẽ tìm ra cách để cô vứt bỏ cái xác Nhậm Hoài Tô, sẽ tìm ra cách để cô quỳ xuống cầu ta... ăn thịt cô!"

Câu trả lời của Lục Cô Quang là Huyết Lưu Hà lại hóa kiếm xuất chiêu, nhát thứ hai đâm xuống, Thẩm Chiên Đàn không tiếp tục tỏ ra yếu thế, y xô bật nàng ra, mỉm cười, "Lời thật luôn khiến người ta thất vọng phẫn nộ, giả tưởng thường đẹp đẽ hiền hòa, đáng tiếc người đời cứ thích truy tìm chân tướng, không biết thưởng thức cái đẹp của giả tưởng.” Lục Cô Quang giận tái cả mặt, vung kiếm chém tới, gương mặt y phẳng lặng như nưóc, ôn tồn, “Cô giết ta, ai có thể giúp cô ngăn Nhậm Hoài Tô bỏ thân miệng rồng.”

Lưỡi trường kiếm của Lục Cô Quang thình lình khựng lại, nàng nghiến răng.

“Bỏ đao kiếm xuống, ân oán tình thù hiện tại đều không quan trọng, quan trọng là chúng ta phải ra ngoài, tìm con rồng, thu phục nó.” Y mỉm cười, vẻ mặt đoan chính, tú lệ tựa Quan Âm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play