"Hoà thượng điên..."
Bên ngoài có một người xông vào võ phòng phương trượng, Vân Tứ lách
người nhường đường, Lục Cô Quang vừa đặt chân vào trong, Túy Hoàng Ngọc
lóe sáng, Nhậm Hoài Tô giật mình, một tay cuốn lấy eo nàng lao thẳng ra
ngoài. Chỉ nghe ầm một tiếng, tia sét trừ tà của Túy Thần Ngọc không
trúng mục tiêu, chọc một lỗ thủng to trên một bên vách ngôi chùa. Vân Tứ dùng khóe mắt liếc qua Lục Cô Quang, dẫn theo đám hoà thượng chậm rãi
lui xuống.
Lục Cô Quang ngoảnh lại, vẫn chưa hoàn hồn,"Đấy... Đấy là cái gì?"
Nhậm Hoài Tô xoa đầu nàng,"Là Túy Hoàng Ngọc cảm ứng được qủy khí trên người cô."
Nàng buột miệng hỏi,"Vậy ngươi đứng trong đó có bị đánh không... á!" Đột
ngột nhận ra mình lỡ lời, lại thấy y chỉ thở dài rất khẽ, sắc mặt như
thường, nàng tức thời biến sắc,"Ngươi biết rồi?"
Y gật đầu. Nàng tóm cổ áo y,"Làm sao ngươi biết? Ngươi nhớ ra rồi?"
"Vừa rồi Tam vương gia thẳng thắn cho biết, ta không phải người, mà là lệ
qủy cương thi đang bị bí pháp Phật môn trấn áp." Y hơi biến sắc, ngữ
điệu vẫn bình tĩnh ôn hoà, "Nói ra hổ thẹn, mấy mươi năm qua, ta không
biết mình không phải người, gây nhiều phiền phức cho người khác..."
"Im miệng!"Nàng quát lớn rồi khựng lại, đưa tay ôm thắt lưng y,"Hiện tại
ngươi không phải người, ngươi đã biết mình không phải là người rồi,
vậy... Chuyện cứu thế chẳng liên quan đến người, chúng ta... Chúng ta
sống cuộc đời của chúng ta, có được không?" Nàng bất giác dịu giọng,
"Ngươi đã không phải là người, vậy thế gian này sống hay chết, tồn hay
diệt, đều chẳng liên can gì đến ngươi nữa..."
"Cô Quang." Y vẫn
khẽ vuốt ve tóc nàng, trong đôi mắt là ánh nhìn vô cùng dịu dàng thương
mến, nàng trông thấy nhưng không dám tin, chỉ nghe y nhẹ giọng "Là người cũng được, là qủy cùng đành, ta không thể khoanh tay bỏ đi, chuyện nên
làm không thể không làm."
Nàng biết ngay y sẽ trả lời như thế,
buông tay, lùi lại một bước, mặt dày sương giá,"Ngươi muốn nói... Muốn
nói rằng, dù ngươi đã biết ngươi không phải là người, biết thế gian này
có diệt vong hay không chẳng liên can gì đến ngươi, nếu giết ta là có
thể cứu thế, thì ngươi vẫn giết, có phải không?" Nàng nhìn y lạnh
nhạt,"Ta thực sự không hiểu vì sao? Ngươi không phải là người, ngươi
không biết khi họ phát hiện ngươi không phải là người, họ sẽ đối xử với
ngươi thế nào đâu! Họ sẽ tìm đủ mọi cách thăm dò ngươi, dùng đủ phương
pháp kỳ dị nhất hòng giết chết ngươi, sẽ không ai tin ngươi, không ai
gần gũi ngươi, khi họ phát hiện ra không cách nào làm ngươi chết được
ngươi biết họ sẽ thế nào không? Họ sẽ rất vui... Giống như tìm được một
món đồ chơi mới, mỗi khi phát hiện ra đặc điểm nào đó của ngươi khác với con người họ đều hưng phấn không thôi... Ngươi có hiểu không? Chúng
sinh bình đẳng là gì chứ? Nhân tính bản thiện là gì cơ? Ta chưa từng
trông thấy..."
Họ sẽ tìm đủ mọi cách thăm dò ngươi, dùng đủ phương pháp kỳ dị nhất hòng giết chết ngươi...
Rõ ràng nàng phẫn nộ vì thế giới này bất công với y, nhưng ong một tiếng,
bên tai y chừng như văng vẳng nhưng âm thanh kỳ dị như không như có, có
tiếng đao kiếm hay xích sắt, tiếng đồ kim loại và tường đá va chạm, có
lửa... Có lửa cháy rần rật... Bỗng dưng, y nhớ lại một câu chuyện cũ.
Y nhớ một căn phòng đá, bốn phía đều là tường, y không tìm thấy cửa. Y bị xích sắt nặngnề trói chặt, một cái lồng sắt khóa chân y. Mỗi ngày đều
có vài người mang mặt nạ tới nhìn y kỳ dị, tay họ cầm hình cụ hoặc đao
kiếm, hoặc thuần thục hoặc vụng về tra tấn y. Y không biết họ từ đâu
đến, cũng không biết họ đi khỏi từ đâu, những người đó chưa bao giờ tới
hai lần, dùng đủ cách lạ thường thí nghiệm xem phải làm thế nào y mới
chết.
Y nhớ những giọng nói. Có người nói "Đây là ma đầu ăn thịt
Ngôn Nhi nhà ta, đây là đại tướng quân Ngôn Nhi nhà ta đi theo... Nghe
nói Vô Thủy cung cháy thành tro rồi, y vẫn chưa chết... Có phải đã thành tinh rồi không?" Còn có người thì thào,”Nghe nói bỏ đói bảy ngày vẫn
sống…” “Thế à? Không biết lột da thì có sống nổi không…” “Suỵt… Nghe nói hoàng thượng từng tự mình rót nước vào da y, định lột da… Đây là ma đầu ăn thịt mấy ngàn người cơ mà…” “Ăn thịt người nhiều nên hoá tà ma… Ta
chém cho một đao thậm chí không rên một tiếng…” “Suỵt… Nghe nói ma đầu
này võ công rất giỏi, cũng vì võ công quá giỏi, cho nên đốt không cháy
chém không đứt, ta đã đề nghị với quan chủ hình, mặc kệ y sống hay chết, chúng ta xây cho y cái quan tài đá, chôn sống y là được, báo thù cho A
Bính nhà ta…”
Tiếng người xôn xao và nhỏ vụn xa dần, y nhớ không
lâu sau đó không còn ai tới nữa, có người dụi tắt ngọn đuốt trên vách
đám bốn bề là bóng tối vô biên, không có người, cũng không có thanh âm.
Dần dà y bắt đầu mong những người kia sẽ tới, mong có ai đó xuất hiện
trong bóng tối, cho y nghe chút tiếng động, y mong mình mau chết… đó là
chút hy vọng le lói sáng trong mỗi ngày của y, dường như chỉ còn có một
chuyện để chờ đợi, ngoài điều đó ra, chẳng còn gì nữa cả.
Không
ai nói chuyện với y, trước mắt y mênh mông bóng tối, cả người từ trên
xuống dưới không thể nào động đậy, không một chút thanh âm.
Bóng
tối bốn bề dường như bị khuếch đại đến vô cùng, lại dường như bị thu hẹp đến cực độ. Y tưởng như mình đang bị ụp trong một cái lồng rất nhỏ, chỉ cần rướn đầu về trước sẽ đụng ngay tường rắn, tứ chi bị cùm trên tường
vốn có thể nhúc nhích, nhưng trong câm lặng tuyệt đối, lại khiếp sợ
không dám nhúc nhích… Y sợ chỉ cần nhúc nhích là sẽ va phải những bức
tường rắn, những bức tường không thể nào phá vỡ.
Sẽ chứng thực rằng mỗi hơi thở của mình đều là hơi thở cuối cùng trước khi lịm tắt.
Bất luận sự vùng vẫy nào cũng là bé mọn.
“Này?” Cánh tay bỗng bị ai đó lay mạnh, Nhậm Hoài Tô giật nảy cả người, chỉ
thấy Lục Cô Quang đang cau mày nhìn y,“Sao thế?” Y lắc đầu, nỗi tuyệt
vọng khiến người ta điên dại vẫn còn đọng lại trong tâm, y không cách
nào diễn tả nó bằng ngôn ngữ, đờ đẫn nhìn Lục Cô Quang, nhất thời im
lặng.
Nàng rọi vào đôi mắt hoảng hốt của y. không biết y nghĩ gì, trong đôi mắt tuyệt đốt kiên định hững hờ của người này lại để lộ nỗi
hoảng loạn, điều đó làm nàng xót thương. Nàng ghé tới ôm lấy thắt lưng
y, vuốt lưng y, dịu giọng thì thầm,”Này, ta không chửi rủa thế nhân của
ngươi nữa, ta tin rằng trong nhân thế cũng có người tốt, ví như Cơ Nhị,
ví như Hồng Thế Phương. Ngươi muốn làm gì thì làm nấy, muốn cứu thế thì
cứu thế, ta bầu bạn với ngươi.” Nàng vuốt má y, làn da dưới ngón tay
nhẵn nhụi, nhưng không còn ấm áp nữa, lại hơi buốt giá,”Ngươi đừng nhìn
ta như thế.”
“Ta…” Y khẽ trút ra một chữ, cúi đầu ôm lấy nàng, kê mặt lên vai nàng, không nói nữa.
“Ta đã hỏi Vong Quy,”nàng vươn thẳng người, chống đỡ sức nặng từ y, thì
thầm,”Lão hoà thượng nói rằng… năm xưa ngươi chịu rất nhiều khổ sở, dù
lão thà chết cũng không chịu kể cụ thể là chuyện gì, nhưng nhất định
phải tệ hơn ta nhiều lắm.” Nàng dịu dàng,”Nhưng nếu đến ngươi còn không
hận, đến chuyện mình không phải là người vẫn thản nhiên chấp nhận, dù
vậy vẫn muốn cứu thế, vậy ta làm cùng ngươi.”
Y mở mắt ngước lên,”Phải, bất luận là người hay là quỷ, đã là vạn thánh linh, thì không thể phủi tay bỏ đi.”
Hoà thượng điên không biết vừa nãy nghĩ tới điều gì, mà để lộ ánh mắt ấy.
Nàng thầm thở dài, hứa hẹn đủ điều, thấy ánh sáng dần nhen lên trong mắt y, khôi phục phong thái kiên định bình thản như thường ngày, bèn thở
phào, cũng vui lên theo,”Vậy vừa rồi ngươi nghĩ đến chuyện gì? Sao Tam
vương gia lại bỏ đi? Chúng ta phải làm cách nào để phá điềm trời?”
Thực ra nàng chẳng quan tâm chuyện gì trong ba câu hỏi ấy, nàng chỉ muốn từ
này cũng hoà thượng điên tìm một hang quỷ ẩn cư, ngắm nhân gian chìm
trong khói lửa, thây chất thành núi, trời long đất lở, há lại không vui? Nhưng nàng không muốn lại thấy ánh mắt vừa rồi của hoà thượng điên nữa.
Một cái nhìn… có thể coi là… kinh hoảng.
Một cái nhìn… như thể nếu y không làm việc ấy, y sẽ vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.
“Ta nhớ ra một địa lao.”Giờ đây nói đến địa lao, thần sắc Nhậm Hoài Tô vẫn
duy trì bình thản,”Tam vương gia nói ta bị kẻ gian thảm hại, hẳn vì thế
ta bị nhốt vào địa lao.”
“Hả?” Nàng đâm ra bất ngờ, dù là cuốn
sách của Sở Thù Trân hay điều tra của Cơ Nhị đều không có đề cập đến
việc tướng quân che mặt từng bị nhốt vào địa lao, đây hẳn là chuyện tột
cùng cơ mật. Lại nghe y kể,”Nhưng có rất nhiều người tới thăm, trong đó
có rất nhiều… gia quyến của binh sĩ chết trận trong chiến dịch Hoang
Lang Dã.” Y hơi ngập ngừng,”Có thể đưa nhiều người đến thăm như vậy,
chốn địa lao này nhất điịnh không phải ở trong cung.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT