Ngoại truyện 1:

Trong căn phòng phát ra những thứ tiếng hơi kì lạ một chút, có hai người cơ thể đang dính chặt lấy nhau, người này chất vấn người kia, nhưng trông họ vẫn thật nồng nhiệt.

– Tú, buông ra, lần thứ bao nhiêu rồi?

Nhi dãy dụa trong lòng Tú nhưng vẫn bị Tú giữ chặt lấy.

– Nói dối, em phối hợp nhịp nhàng thế cơ mà! Còn nữa, lần đầu là phạt vì nói chuyện quá lâu với một người lạ qua đường, lần thứ hai là phạt vì nháy mắt với khách hàng, lần thứ ba, chẳng phạt gì cả, Tú thấy yêu em thôi. Cho nên tiếp tục công việc đi !!!

Tú sau khi thuyết trình “ngắn gọn” vì sao lại “phạt vợ” trong cái hoàn cảnh như này, liền chăm chú vào công việc đang dở dang của mình.

– Bây giờ thì ai là kẻ hay ghen hả? Hoá ra đi theo là để theo dõi em!! Xấu tính… A, đau đó Tú, Tú cứ thử là em xem nào, Tú có biết hành động đó thật biến thái và khiến em đau không?

Nhi vừa nói vừa tức giận cấu lên vai và tay Tú thật nhiều đường. Nhưng kẻ gian xảo “sắc lang” này chẳng tỏ vẻ gì là đau đớn cả!

– Được thôi, dừng như ý em muốn!

Tú nghe theo lời Nhi, đột ngột dừng cuộc vui của họ ở điểm thắt nút. Đối với Tú, đây vừa là nghe lời mà vừa bắt đối phương phải nghe lại lời mình. Tú nằm nhoài ra giường, không quên lấy chăn của mình để đắp.

Còn người kia, đương nhiên là thấy khó chịu khi thiếu thốn gì đó. Cô càng nổi điên lên khi Tú luôn cái hành động làm khó cô. Như thể đưa cô lên đỉnh cao của niềm vui rồi thản nhiên tạt cho cô gáo nước lạnh. Cô bực lắm, nhưng hiện tại cô không có sự phối hợp của ai kia thì cô cũng chẳng thể rũ bỏ được sự khó chịu trong người mình. Nhi quay sang nhìn Tú, nhấc chăn của Tú lên và chui vào một cách nhẹ nhàng.

Thân thể lại chạm nhau, một số nơi nóng rực lên không cần hỏi nhau chắc Tú và Nhi cũng có thể tự cảm nhận được cảm giác của đối phương rồi.

– Tưởng em không muốn? – Tú dễ dàng bắt được điểm yếu của Nhi, nhưng trêu ghẹo Nhi nhiều quá có khi lại bị đuổi ra khỏi phòng, tốt hơn hết cứ hoà hoãn cho yên phận.

– Nhưng Tú làm em khó chịu mà! – Nhi khó chịu thật, cô uốn éo trong người Tú vì Tú luôn làm cô phát điên lên.

– Ghen đùa thôi, nhưng là Tú muốn nói em phải giữ ý, những kẻ khác, có thể bị em hớp hồn đấy!

Tú nói rồi hôn vào môi Nhi một cái.

– Em có hớp hồn cả trăm kẻ thì cũng có một kẻ hớp hồn em mất rồi, kẻ đó đang ôm em đây thôi! Nhanh kết thúc nó để ngủ nào Tú!

Nhi cắn môi chịu đựng đủ rồi, cô buộc phải nói ra những lời này và hai má của cô lại ửng đỏ lên. Thật cơ thể của cô luôn hại chủ!

– Tuân lệnh ạ, hôm nay Thỏ ngoan thật, ngủ với Na chẳng khóc tiếng nào nữa. Thôi tiếp tục công việc đi…

Tú vươn tay tắt đèn, không quên tăng volume của bộ đàm tín hiệu từ phòng ngủ của hai đứa nhỏ. Và căn phòng đó lại có những tiếng động kì cục khiến người ta phải ngượng khi nghe thấy tiếng đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play