Ba mẹ của An và Nhung nhanh chóng tới bệnh viện sau khi nghe tin từ người con rể mà trong mắt họ thì họ vô cùng căm ghét. Cái thứ người cặn bã, lợi dụng điểm yếu của họ để rút tiền từ gia đình họ. Họ đã đuổi Vương ra khỏi phòng bệnh sau khi tới thăm An.

– Con bé ngốc nghếch này, tại sao những thứ đau đớn như thế này con phải chịu đựng nó một mình? Con có thể nói cho bố mẹ được mà!

Mẹ An bực mình quở trách con gái, thế nhưng những giọt nước mắt rơi tên má bà có lẽ không phải bực mình với An, mà là bực mình với bản thân khi mà con gái bị bệnh cũng không biết. Còn Nhung và ba thì chỉ biết đứng lặng im mà nhìn cảnh tượng đau thương này.

– Con xin lỗi, con chỉ sợ con là gánh nặng cho ba mẹ! – An nói một cách lí nhí. Cô không có ý định giấu họ, chỉ là khi tình trạng bệnh của cô không thể tiến triển hơn nữa thì cô mới thông báo. Nào ngờ, tên Vương kia đã kịp báo cho họ biết rồi.

– Còn nữa, sao con không cho mẹ biết là mẹ có cháu. Con muốn giấu hắn ta thì con không cho hắn ta làm ba đứa bé. Sao lại không cho con bé biết là nó có ông bà luôn yêu thương nó, con ngốc quá!

Mẹ An lấy lại bình tĩnh, lúc này họ không thể khóc lóc yếu đuối, thay vào đó họ cần sự tĩnh tâm để An cảm thấy được vui vẻ chứ không phải không gian khó xử như thế này. Nhung nhìn thấy chị gái mình còn rất nhiều điều muốn nói với gã đàn ông đang đứng đợi ở ngoài kia, thế nhưng có thể ba mẹ họ vẫn chưa đồng ý tha thứ cho hắn ta, vậy nên Nhung nháy mắt với chị gái, cô lặng lẽ đi khỏi đây để hỏi han Vương.

– Sao rồi, hai bác có mắng An không Nhung? – Vương thấy Nhung đi ra khỏi phòng liền lo lắng hỏi han.

– Chị ấy bị bệnh thì sao mà mắng được, không ngờ dạng người như anh có thể thay đổi vì một đứa bé đấy!

Nhung không muốn chỉ trích anh ta, nhưng trong lòng nhớ tới những gì anh ta từng làm, cô lại bực mình và không kiềm chế được cảm xúc.

– Gia đình em vẫn còn ghét anh, hận anh cũng được. Nhưng anh chỉ muốn bé Na có gia đình đầy đủ thôi. Anh hứa sẽ trả lại số tiền anh đã lấy từ gia đình em!

Vương cúi mặt nhẫn nhịn. Anh ta thực sự thay đổi chỉ vì một đứa bé thật sao? Vì vốn dĩ đó là bản chất anh ta. Anh ta dù ghét Tú nhưng lại căm ghét kẻ khác làm Tú bị thương. Anh ta ghen ghét với Tú vì đã cướp Nhi khỏi tay anh ta, nhưng anh lại bỏ cuộc giữa chừng vì anh ta biết, anh ta có thể dành lại thân xác của Nhi, nhưng vô tình anh ta lại làm tổn thương chính em của mình. Anh ta có thể là loại máu lạnh làm tất cả vì tiền, nhưng lại vướng mắc về tình cảm gia đình. Đó chính là lý do vì sao anh ta cương quyết không muốn có con với An, vì khi đó anh ta vẫn còn cần nhiều tiền “vựa vàng” của nhà An.

– Số tiền đó dù gì cũng không làm ảnh hưởng tới gia đình tôi. Chỉ là vài năm kinh doanh vất vả của chị An đi tong thôi! – Nhung buồn bã nói.

– Em nói là An đưa hết tiền của cô ấy cho anh chỉ vì em và Tú à? – Vương không ngờ số tiền mà anh nhận theo kì kia lại là tiền của An làm lụng vất vả. Anh tưởng đó là …. Mà dù số tiền đó là ở đâu ra đi chăng nữa thì Vương cũng không có quyền bắt ép An nộp cho mình.

– Ừm, anh nghĩ anh lấy tiền của gia đình tôi mà dễ sao? Chỉ có chị An là ngu ngốc thôi! – Nhung buồn bã nhìn vào cửa sổ, đối với cô, chị gái mình như một thiên thần vậy. Dù cho chị ấy từng rất giận Vương, nhưng cũng chưa một lần chị ấy có ý định làm hại ai.

Vương im lặng không nói gì. Anh ta đã cố gắng nén khóc ở nhà khi biết tin mẹ mình muốn hành hung con ruột của bà ấy, vì anh ta không muốn Tú thấy anh ta yếu đuối. Nhưng lần này có lẽ anh ta thua, anh ta không thể giấu được nước mắt khi nghe về An. Bởi từ lúc có ý định lợi dụng An, anh ta cũng hiểu An là một cô gái lương thiện tới mức nào.

– Nghe nói, anh hiến tuỷ xương cho chị ấy? – Nhung tiếp tục hỏi khi thấy Vương quay mặt đi chỗ khác để lau nước mắt.

– Ừ, ít nhất thì bé Na vẫn cần có mẹ ở bên, không có tôi cũng được, chắc An và gia đình cô chẳng tha thứ cho tôi đâu. Tôi chỉ xin cho tôi gặp con tôi một tháng một lần thôi, không đòi hỏi nhiều đâu. Một buổi chiều thôi cũng được! – Vương tiếp tục nài nỉ.

– Ai mà biết được ngoài kia anh có bao nhiêu phụ nữ chứ? Nếu ngu ngốc mà tin tưởng anh, có khi gia đình tôi lại phải nuôi thêm một đám lóc nhóc những đứa trẻ con rơi con rớt của anh! – Nhung vẫn còn đầy sự hoài nghi dành cho người đàn ông này, bởi anh ta đã từng nham hiểm như thế nào, nguy hiểm đáng sợ ra sao.

Nhung dành cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ, Vương tự hiểu trong quá khứ anh ta là con người như thế nào mà khiến người ta nghi ngờ bản thân mình như vậy. Vương không muốn đôi co với Nhung nữa, nếu cãi nhau với Nhung, người thiệt thòi là anh ta. Và anh ta cũng không đủ phẩm chất, không đủ quyền để cái nhau với Nhung vì Nhung đang nói những điều đúng đắn. Vương thừa hiểu, dù có được An tha thứ, nhưng chắc gì Nhi đã tha thứ cho anh ta. Chẳng may anh ta nhận án vào tù vì những hành vi trong quá khứ, thì anh ta cũng cam chịu. Nếu như đổi vài năm trời để lấy lòng tin từ gia đình họ, anh ta chấp nhận.

Nhung vẫn chưa biết nên chỉ trích anh những điều gì nữa, cô đang bận suy nghĩ thì thấy Tú và Nhi đi tới.

– Tú, em chào chị! – Nhung mặc kệ Vương, liền chạy tới chỗ Tú và Nhi đang đi tới.

– Anh ta tới đây rồi sao? Nhanh chân vậy? – Tú chỉ về phía Vương. Tú về nhà, còn phải đợi Nhi thay đồ và đưa Nhi tới đây nữa, đường đi hơi lòng vòng, bị kẹt xe, mãi mới tới nơi được. Cuối cùng vẫn chậm chân so với tên kia.

– Ừm, anh ta tới hiến tuỷ cho chị An! Mọi người đừng mắng anh ta nữa, chị An đã buồn khi ba mẹ em mắng và đuổi anh ta ra khỏi phòng!

Nhung cũng khuyên nhủ Nhi và Tú.

– An dễ dàng tha thứ như vậy à? – Nhi hỏi lại. So với những gì anh ta từng làm với cô, thì những tổn thương mà anh ta mang tới cho An cũng không kèm phần đau đớn.

– Em nghĩ là chị ấy chưa bao giờ thực sự giận anh ta đâu. Chị ấy yêu anh ta mà!

Nhung thừa hiểu chị gái mình. Cô cũng nhận ra tình cảm thoáng qua của chị ấy đối với Tú khi cơn tuyệt vọng ập đến, và chỉ có Tú là giúp chị ấy vui vẻ. Nhưng An là người chung thuỷ, chị ấy không phải dạng người dễ có thể thay đổi như vậy.

– Tình yêu, đúng là… để chị ở đây nói chuyện với anh ta một chút!

Nhi nói với Nhung. Trên đường tới đây, Tú đã hỏi cô về việc tha thứ hay không tha thứ. Cô đã suy nghĩ về việc này, theo như cô thấy, cô có bắt tống anh ta vào tù, cô lại làm một điều ác khác, đó là cô để bé Na thành một đứa nhỏ không có bố. Và cũng vì năm xưa là cô tự nguyện, cô không có lý do gì để trách anh ta cả. Là do tình yêu ngu ngốc của cô mà thôi, cho tới giờ, cô nghĩ mình là người nên nói lời hoà giải để cả anh ta và An không mang trong mình những suy nghĩ hoang mang.

Tú và Nhung hiểu ý, liền rời đi và vào phòng bệnh của An, để Nhi và Vương ở ngoài này nói chuyện cho thoải mái.

– Hoá ra anh cũng biết thay đổi đấy chứ? – Nhi vẫn dùng cách nói chuyện mỉa mai mà năm xưa cả hai từng dành cho nhau khi còn ở công ty.

– Tôi không có thời gian cãi nhau. Cô muốn gì? – Vương cau có hỏi lại.

– Anh không tính hỏi tôi tha thứ cho anh sao? – Nhi biết anh ta tỏ vẻ mạnh mẽ vậy thôi. Cô còn lạ gì nữa. Trong lòng anh ta như thế nào, thì bề ngoài luôn đi ngược lại như vậy.

– Hỏi làm gì khi tôi biết kết quả là không? – Vương dường như chấp nhận vào tù. Tư thế của anh ta thật giống như thể anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc bị bỏ tù, chẳng bận rộn lên kế hoạch trốn tội nữa.

– Thực ra, đã có những lúc anh bắt ép tôi gần như tới chết, nhưng là do tôi ngu ngốc không phản kháng. Vậy nên, anh nên cảm ơn là tôi không chết lúc đó, để bây giờ có thể đứng đây và đợi nghe anh nói lời xin lỗi!

Nhi nói vậy Vương cũng hiểu. Trong quá khứ từng có những vị khách với những thú vui đê tiện lên cơ thể cô, kể cả việc đánh cô nữa. Nhưng Nhi chưa một lần đem chuyện đó ra oán trách, chỉ cầm giấy khám của bệnh viện và xin anh ta cho cô nghỉ, đừng ép cô đi tiếp khách nữa.

– Vậy, tôi chỉ cần thành tâm xin lỗi, thì chuyện quá khứ của chúng ta chấm dứt? Phải không?

Vương quay lại hỏi cô. Có lẽ anh hiểu thế nào là việc cô đã từng không chết và vẫn có thể đứng đây ở thời điểm hiện tại để nghe anh ta xin lỗi.

– Ừm. Tôi chán thù hằn lắm rồi. Là quá khứ cả tôi và anh đều sai. Tôi cũng đã dạy Tú về việc không thù hằn ai cả. Vậy nên, nếu anh muốn coi Tú là em, tuy cũng phải đợi một thời gian Tú mới chấp nhận được, nhưng tôi tin là được! – Nhi không cần nghe anh ta xin lỗi cô thực sự bởi cô nhìn biểu hiện của anh ta hiện tại thì cô cũng biết là anh ta đã hoang mang và lo sợ mức nhường nào. Cô tính vào phòng bệnh thăm An, cô để cho anh ta có thời gian suy nghĩ, nhưng anh ta rốt cuộc cũng túm được cánh tay cô. Cả cuộc đời sống trong kiêu ngạo, cũng có lúc anh ta phải làm hành động này để cầu xin sự tha thứ của người khác, thật có phải là Vương mà cô từng biết không?

– Khoan, tôi… xin lỗi vì quá khứ. Cám ơn vì cô đã không chấp tôi chuyện đó!

Nhi chỉ gật đầu, coi như cô chấp nhận lời xin lỗi đó rồi cô quay người vào phòng bệnh thăm An. Còn An thì khác cô, từ hồi tới giờ, cô chưa một lần thấy bộ dạng của người chồng cũ của mình ra nông nỗi như vậy. Vì đứa con giữa cô và anh ta, anh ta có thể cầu xin và nhẫn nhịn người khác tới mức như vậy, anh ta đã khác rồi, không còn là một con thú giống như cô từng biết nữa. Khi nãy ba mẹ cô còn ở đây, cô chẳng dám nhìn ra ngoài cửa, chỉ sợ ba mẹ mắng mình ngu ngốc và dễ yếu đuối. Nhưng hiện tại, ba mẹ cô đã đi gặp bác sĩ, cô không thể không nhìn người đàn ông đang tì người vào lan can ở ngoài kia.

– Tôi thấy là cậu đang ngắm nhìn anh ta đấy nhé? – Nhi đi vào phòng, hơn ai hết cô hiểu ánh mắt của An, ánh mắt muốn gọi người mình yêu nhưng lương tâm và suy nghĩ không cho phép.

– Nào có! Đừng nói vớ vẩn, hôm nay cả ba người… được lắm nhé! Dám làm tôi bị ba mẹ mắng cho một trận.

An chỉ vào Tú, Nhi, và Nhung. Nếu như có Linh ở đây nữa thì cô cũng mắng luôn cả Linh khi để lộ bí mật quá sớm. Cô không nghĩ mọi người sẽ chứng kiến cảnh mình nằm liệt giường như thế này.

– Được thôi, bọn tôi sẽ mau chóng rời đi và bảo hai bác quay lại đây chăm cậu, hoặc có thể là bảo hai bác về nhà yên tâm nghỉ dưỡng, mai tới thăm cậu tiếp vì ở đây có trợ lý đáng tin cậy rồi? – Nhi chọc ghẹo An.

An biết Nhi đang nói đúng vào tâm lý của cô. Nhưng cô chẳng biết nên chọn điều nào cả vì chính cô cũng hoang mang lo sợ, không biết anh ta đã thực sự thay đổi hay chưa, hay đây tiếp tục là một màn kịch lừa dối lòng thương hại của cô để tiếp tục tham lam gia sản nhà cô.

– Đừng lo sợ nữa, anh ta thành tâm thay đổi, tin tôi đi, những năm làm cùng công ty với anh ta, tôi hiểu rõ. Cậu không cần lo!

Nhi biết An vẫn đang lo sợ điều gì đó, và đặc biệt là vẫn chưa thực sự tin tưởng Vương. Nhưng Nhi tin lần này anh ta đã thực sự khác, chẳng có vở kịch nào ở đây cả. Anh ta không phải loại cầm thú tới mức mang con mình ra làm vật thế thân để nhòm ngó gia tài người khác. Dù anh ta có dã tâm như thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng không làm điều đó với máu mủ của chính mình.

– Vậy bọn em về đây, à không, Tú, chị Nhi, mình qua thăm bé Na đi. Em được làm dì rồi thích quá! – Nhung tỏ vẻ phấn khởi ra mặt.

An nghe tới bé Na, liền nhung nhớ con mình, cô quay sang dặn dò Tú.

– Em bảo Linh, tối nay mang Na tới đây được không? Chị sẽ đi xe lăn xuống thăm Na, nhé?

– Sao chị không cho bé Na lên đây? Thật kỳ, chị có thể xa con bé hai năm được mà không nhớ nó sao?

Tú chu đáo đắp lại chăn cho An trước khi rời đi.

– Tên ngốc như Tú làm sao mà biết được phận làm mẹ lo cho con như thế nào? Tú không biết là đưa trẻ con vào bệnh viện là có hại sao? Đồ ngốc!

Nhi véo vào tai Tú một cái đau điếng.

– Phải đó, tôi nghĩ trường Anh nên đòi lại bằng của cậu đi. Ngốc vô cùng!

Nhung hùa theo Nhi để mắng Tú. Cảnh tượng vui vẻ này, ai cũng mong đợi nó sẽ diễn ra, và hiện tại thì ông trời cũng chiều lòng người rồi!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play